Thú Nhân Chi Đái Thượng Không Gian Xuyên Dị Giới

Lâm Thông Bảo nôn đến thảm thương, vì thế buổi tối hôm nay, Viêm dùng da thú không thấm nước bọc Lâm Thông Bảo lại ở trong mưa to chạy gấp… Khụ, chạy như điên ——

Lan xoa xoa thái dương, vẻ mặt đau đầu mà nhìn hai bệnh nhân trước mắt…. Vâng, là hai, trong đó có một xem ra là bệnh cũng không nhẹ đâu =_=+

“Thật sự là đủ rồi, muốn điên mời ngươi về nhà mà điên được không?” Lan cơ hồ là nghiến răng mà bật ra mấy chữ này, không phải là tiểu khả ái mang thai sao?

Thú nhân đang cười điên hoàn toàn không để ý, một bộ dáng sắp điên đến nơi ôm Lâm Thông Bảo cuồng hôn, mà Lâm Thông Bảo cơ hồ là ngốc lăng, hắn cho tới bây giờ không nghĩ tới mình sẽ có một ngày mang thai sinh tử, nếu đổi lại là trước kia trên địa cầu, có người nói cho hắn biết: ngươi sẽ mang thai sinh con. Hắn nhất định sẽ hung hăng tấu tên đó một quyền, rồi sẽ phun khẩu thóa mạ tên đó, mắng gã là kẻ điên. Khả nhưng hiện tại là chuyện gì đây? Mặc dù biết nơi này giống cái sẽ mang thai, cũng gặp qua bộ dáng ưỡn bụng mang thai của mấy giống cái, thế nhưng hắn cho tới bây giờ không nghĩ tới mình cũng có một ngày như vậy.

Lâm Thông Bảo không xác định hỏi tế ti Lan đứng ở một bên không ngừng bạo chữ thập: “Thực, thực sự, có?”

“Đương nhiên!” Lan buồn bực mà kéo miệng xuống, mặc cho ai không thích khuya lơ khuya lắc bị người đánh thức, còn bị một kẻ điên vừa đập cửa vừa la hét “Mở cửa mở cửa! Bảo Bảo sinh bệnh, ngươi nhanh nhanh xem a.” Vào cửa còn bị ghét bỏ là chậm chạp, rồi bày ra mặt cái thối cho người xem.

Lâm Thông Bảo ngây ngốc khó tin nhìn cái bụng bằng phẳng của mình, như thế nào cũng không giống bộ dáng có bảo bối ở bên trong.

“Bảo Bảo, ngươi không thích tiểu bảo bảo sao?” Hưng phấn lúc ban đầu qua đi, Viêm nhìn vẻ mặt bộ dáng không tin của Lâm Thông Bảo, nhất thời nóng nảy, chẳng lẽ giống cái hắn không thích sinh con? Kia….

“Kia. Cũng không phải, chỉ là ta không nghĩ tới, ta cư nhiên cũng có thể, A… mang thai?” Lâm Thông Bảo nhìn vẻ mặt khẩn trương của thú nhân, trong lòng cũng không biết là cái tư vị gì, có chút chần chờ, có chút hỗn loạn, còn có chút…. Vui sướng? Nhẹ nhàng mà triển khai khuôn mặt tươi cười, nguyên lai bản thân mình cũng rất thích a.

“Được rồi được rồi, sau khi mang thai phải chú ý rất nhiều chuyện, ăn, mặc, ngủ đều phải chú ý….” Lan nói một tràng sự tình phải chú ý, lại nói: “Còn nữa nếu có vấn đề gì không rõ thì đến những giống cái mang thai trong bộ lạc hỏi một chút sẽ biết.”

“Cám ơn tế ti, ta sẽ chú ý.” Hai người lần lượt nói lời cám ơn.

Lan gặp hai người tầm mắt tương giao, một bộ dáng ẩn tình đưa đẩy, nhất thời chịu không nổi: “Này, này. Muốn ân ái thì nhanh về nhà mà ân ái, đừng có ở chỗ này của ta xấu mặt!” Đối với bọn họ phất phất, ý bảo cút nhanh lên.

Chờ hai người Viêm vừa đi, Lan vỗ cái trán thở dài, “Cũng không biết tiểu khả ái lúc này mang thai là xem như chuyện tốt, hay là chuyện xấu đây.”

“Không có việc gì, năm nay mọi người chuẩn bị cũng đủ thức ăn cùng quần áo, mùa đông năm nay nhất định sẽ bình an trôi qua.” Một thanh âm hùng hậu tiếp lời, trong cửa phòng thế nhưng có một người thú nhân đang đứng không biết tự lúc nào, nhấc lên da thú trên cửa, đi đến bên người Lan, săn sóc ôm đối phương.

Lan có chút mệt mỏi mà tựa vào trên người kia, thở dài: “Hi vọng là vậy.”

Sau khi về nhà, Viêm vẻ mặt chăm chú mà nhìn chằm chằm cái bụng nhỏ của Lâm Thông Bảo, phảng phất như muốn nhìn xuyên qua cái bụng, Lâm Thông Bảo nhìn thú nhân bộ dạng ngốc nghếch này, nhịn không được nở nụ cười: “Nhìn cái gì đấy! Còn không mau đi ngủ!”

“Bảo Bảo, ngươi nói nó sẽ trông như thế nào? Giống ta? Hay là giống ngươi, ta hi vọng nó sẽ giống ngươi, nhất định là một giống cái rất đáng yêu.”

“Nè! Lan không phải nói chỉ mới có 1 tháng thôi sao? Trên trời có chim, dưới nước có cá, là thú nhân hay là giống cái vẫn chưa biết được. Mặc kệ nó giống ai, ta đều thích.” Lâm Thông Bảo buồn cười nhìn thú nhân cứng ngắc mà ôm hắn, ngày trước lúc ôm hắn tay chân còn lóng nga lóng ngóng, bây giờ thì hảo rồi, tay chân ôm chặt cứng chẳng biết đường đâu mà gỡ.

“Đúng, đúng, đều thích.” Thú nhân vui sướng ôm siết Lâm Thông Bảo, cẩn thận đưa tay hộ ở trước bụng hắn, sợ một động tác liền làm bị thương tiểu tử trong bụng kia.

Ở sự dỗ dành của thú nhân, Lâm Thông Bảo thật sự an tâm, một đêm mộng đẹp mà trôi qua. Khả thú nhân lại mất ngủ, hắn một đêm đều khán hộ (chăm sóc, trông nom) bụng Lâm Thông Bảo, sợ mình một cái xoay người thì đụng phải, hoặc là sợ mình dáng ngủ không tốt, áp đến Lâm Thông Bảo, cuối cùng lại lo lắng cho rằng mình kỳ thật là đang nằm mộng, vì thế cứ lặng lẽ một đêm nhìn trân trân, ngày hôm sau khi tỉnh lại, hắn đáng thương con mắt lại…. Đen =_=

Nhưng may mắn mùa mưa năm nay, trên cơ bản tất cả thú nhân sẽ không xuất môn, cũng miễn Viêm mang theo ‘mắt gấu mèo’ mà lượn lờ chung quanh.

Ngay tại Lâm Thông Bảo có chút buồn nôn muốn ói, Viêm nơi nơi khẩn trương, không cho hắn động đậy, không thể đụng cái này cái kia, xem hắn như heo mà nuôi dưỡng, từng ngày từng ngày cứ thế mà trôi qua, mùa mưa vừa mới rời đi, gió lạnh liền giống như dao găm mà phóng tới.

Tuy rằng gió lạnh sưu sưu, đại tuyết rơi tới tấp, nhưng khi vừa nhận được tin tức thì Khải Đạt cùng Cao đều toàn bộ chạy tới, mới vừa vào cửa Khải Đạt liền khẩn cấp mà xông vào buồng trong mà tìm Lâm Thông Bảo.

“Trời ạ! Tiểu khả ái ngươi thực sự mang thai?!” Khải Đạt hô to gọi nhỏ bật tiến vào buồng trong.

“Này, này, chỉ được cái hay kêu loạn, hôm nay tuyết lớn như vậy, các ngươi tại sao còn tới?” Lâm Thông Bảo ngồi dậy, vừa rồi mới cơm nước xong thì hắn bị Viêm ấn ở trên giường, hạ lệnh cưỡng chế đi ngủ, nhưng mà hắn ngủ không được a? Cho hắn là heo sao!

“Hắc, ta vừa nghe nói ngươi mang thai, làm sao ngồi yên ở nhà được, đương nhiên là phải gấp gáp chạy đến đây nhìn một cái, thuận tiện đến sờ chút vận khí a.” Khải Đạt nói xong, vẻ mặt hâm mộ mà nhìn cái bụng vẫn còn bằng phẳng của Lâm Thông Bảo, lại nói: “Ta có thể sờ một chút không?” Nói xong, liền đem tay nhẹ nhàng mà đặt ở trên bụng Lâm Thông Bảo.

Lâm Thông Bảo đầu đầy hắc tuyến nhìn Khải Đạt cẩn thận ở trên bụng hắn sờ tới sờ lui, hắn…. đây là đang bị nam nhân giống ăn đậu hủ sao?

“Kỳ quái, bụng ngươi như thế nào lại nhỏ như vậy? Chẳng lẽ ngươi mang là giống cái bảo bối?” Khải Đạt thần tình nghi hoặc mà nhìn bụng Lâm Thông Bảo, không rõ, người khác bụng đều rất là to, tại sao hắn lại nhỏ như vậy?

Lâm Thông Bảo không nói gì mà nảy nảy khóe miệng, ni mã! Ai nói cho ngươi biết mới vừa mang thai, bụng sẽ lớn giống như khí cầu hả.

“Phốc! Ha ha…” Cao ngồi ở một bên hâm mộ mà nhìn, rồi lại bị lời nói của Khải Đạt làm cho tức cười. Hắn cười nói: “Khải Đạt, Thông Bảo vừa mới mang thai bảo bối thôi, chưa nhìn ra được bụng a, chờ tiếp qua 1, 2 tháng nữa, khi đó bảo bối mới có thế phát dục, lúc ấy bụng mới có thể lớn lên.”

“Di di? Phải không?!” Khải Đạt xấu hổ mà sờ sờ đầu mình, hắn chỉ gặp qua dựng phu ưỡn bụng, nhưng không biết nguyên lai lúc mới mang thai là không có bụng a.

“Thật tốt.” Cao phát ra một tiếng thở dài, hắn và Mông kết đôi đã ròng rã năm năm, nhưng đến nay hắn vẫn chưa cho Mông được một bảo bối, trong lòng không khỏi khổ sở.

Khải Đạt biết tình huống của Cao, hắn nhãn châu xoay động nói: “Hắc, Cao ngươi cũng lại đây sờ thử đi, nghe nói sờ người mang thai có thể mang đến vận khí tốt cho mình, nói không chừng vừa trở về là có thể cùng Mông mang thai đứa bé mập mạp đó.”

“Ha!”  Lâm Thông Bảo buồn cười mà liếc mắt Khải Đạt một cái, kia thật sự tốt như thế, vậy thì trong bộ lạc người đều mang hỉ hết sao? Hơn nữa hiện tại vừa mới mang thai, chưa mò ra cái gì đâu?

Nhưng hắn cũng không phản bác, tuy rằng không biết chuyện tình của Cao, nhưng xem tuổi, Cao khẳng định so với hắn lớn hơn, hơn nữa chưa từng thấy hắn nhắc tới chuyện về đứa nhỏ, có lẽ hắn vẫn chưa từng hoài thai qua. Nhớ tới trong bộ lạc đại bộ phận giống cái mang thai ít đến có thể dùng bàn tay để đếm, nhất thời cũng liền minh bạch.

“Có thể chứ?” Cao giữa lông mày mang theo lo lắng, một mặt hi vọng lời Khải Đạt nói có thể thành sự thật, một mặt lại lo lắng cho bụng mình không có vận khí lại phải thất vọng mà về, tuy rằng Mông cho tới bây giờ không có nói gì, nhưng hắn vẫn như cũ đau đến tận xương, có thể làm một người giống cái, hắn phi thường hi vọng vì người mình âu yếm sinh hạ một bảo bảo.

“Đừng ngại, lại đây đi.” Lâm Thông Bảo gọi Cao, để cho hắn để tay lên trên bụng mình, một mặt vừa hướng Khải Đạt bên cạnh không ngừng đối với hắn nhăn mặt bất đắc dĩ.

Lúc sau mấy người lại vây quanh mấy hạng mục cần chú ý trong lúc mang thai bàn đến không ngừng, Khải Đạt chỉ hiểu lơ mơ, nói ra được mở đầu, nhưng giảng không ra kết cục, thường luôn nói năng lộn xộn, nhưng còn Cao thì có thể nói đến rành mạch rõ ràng, nghĩ đến hắn trước kia cũng có thể vì mình mang thai mà chuẩn bị không ít. Mà Lâm Thông Bảo…. Hắn 囧…. Ni mã! Có cần chuyên nghiệp đến như vậy không a, phải biết rằng ta một nam nhân tốt thế kỷ 21 chưa từng chịu qua loại đãi ngộ này a!

Gặp Lâm Thông Bảo vẻ mặt đờ đẫn, Cao cảm thấy được có chút buồn cười, nghe nói qua người mang thai tâm tình luôn hay thay đổi, không nghĩ tới chuẩn mẫu mã Lâm Thông Bảo sẽ biến ngốc đi. Vì thế hắn sửa lời nói: “Tiểu Bảo, ngươi có biết chuyện của người tên Bố Luân Lang tộc kia không?”

“Hả? Chuyện gì?” Lâm Thông Bảo nghi hoặc, lại nói tiếp, Bố Luân kia hình như vẫn luôn đi theo Tử? Nhớ tới lần trước nhìn thấy một màn Bố Luân đuổi theo Tử vào nhà kia, Lâm Thông Bảo không khỏi có chút ngạc nhiên.

“Hắc, ta biết tiểu khả ái ngươi một chút cũng không chú ý đến mà.” Khải Đạt ngồi thẳng người dậy, cười hì hì, trên mặt ánh mắt mở thật to, nói không nên lời buồn cười đến thế nào, chỉ thấy hắn hoa tay múa chân vui sướng nói: “Ngươi không biết a, ta nghe một thú nhân trong bộ lạc nói, lần trước hắn ta theo bộ lạc cùng đi hỗ trợ Xích Báo tộc, nghe nói hắn ta cứu một cái giống cái, kết quả người ta coi trọng hắn, mời hắn ở tạm trong nhà, ở tạm a! Ở vẫn là ở, không phải thành nhà mình sao?” Khải Đạt tế mi lộng nhãn mà pha trò làm cho Lâm Thông Bảo muốn cười.

“Nhưng vấn đề là, người trong bộ lạc lại phát hiện ngày hôm sau Bố Luân cư nhiên từ trong chỗ ở của Tử đi ra, nghe nói tiểu giống cái kia khi nhóm hắn trở về, ngày đó còn khóc đến hoa lê đái vũ nữa.” Khải Đạt cười hắc hắc vài tiếng, đối với Lâm Thông Bảo nói: “Ngươi có biết kế tiếp như thế nào không?”

“Như thế nào?” Lâm Thông Bảo theo hắn ứng tiếng, trong lòng có chút hắc tuyến, như thế nào cảm thấy có chút bát quái* đây? (*aka nhiều chiện ^^)

“Hắc! Bố Luân kia sau khi trở về liền ở chung một chỗ với Tử đến giờ! Ta nghe nói hai người bọn họ tốt hơn rồi đó!” Khải Đạt cười hì hì, hoàn toàn không lưu tâm, dù sao chuyện thú nhân cùng thú nhân ở cùng nhau mỗi bộ lạc đã có vài đôi rồi, giống cái rất thưa thớt, làm cho đại bộ phận thú nhân đến già đều chỉ có thể chết trong cô đơn, một ít thú nhân cùng thú nhân xem nhau vừa ý thì sẽ kết thành một đôi sống qua ngày, thậm chí sẽ thu dưỡng một ít ấu thú bị ném bỏ.

Khải Đạt thần thần bí bí mà tiếp cận qua, nói: “Kia tiểu khả ái ngươi muốn biết hai người bọn họ ai trên ai dưới không?”

“Khụ! Khụ khụ!” Lâm Thông Bảo bị chính nước miếng của mình làm sặc, rống!!! Rất bát quái có biết hay không!!!

“…Muốn.” Lâm Thông Bảo mặt gỗ*, chết cũng không thừa nhận chính mình bát quái.

*chắc í là giả ngu

Một bên Cao nâng trán, hai người này rõ là…..

Khải Đạt cười trộm, nói: “Hắc hắc! Ta trộm nói cho ngươi biết…. Kỳ thật…. Ta cũng không biết!”

=_=+

“Ai da, ngươi đừng nóng giận mà! Ta nói là lời nói thật a! Ngươi có biết không? Ta vốn tưởng rằng tên Lang tộc kia sẽ ở mặt dưới, lần trước lúc ta đi ngang qua nhà của bọn họ còn chứng kiến thấy Tử đè hắn trên thân cây hôn môi đâu. Nhưng mà ngày hôm sau ta lại phát hiện ở cổ của Tử có dấu hôn a! Còn dày đặt nữa chứ. Cho nên mới nói ta hiện tại cũng không biết ai trên ai dưới đâu!” Khải Đạt vẻ mặt bất đắc dĩ mà than thở.

Lâm Thông Bảo tưởng tượng một chút bộ dáng Tử vẻ mặt quyến rũ nằm ở dưới thân Bố Luân, nhất thời đỏ mặt, vì sao hắn tưởng tượng ra Bố Luân chính là bộ dáng của con cẩu Alaska a! Nhân thú thần mã thật sự rất hố cha a! Hổn đãn mà!

Nhìn Lâm Thông Bảo vẻ mặt rối rắm, nãy giờ vẫn không lên tiếng Cao liền cười nói: “Ngươi trước tiên nghỉ ngơi cho thật tốt đi, chờ ngày tuyết ngừng rơi, ta sẽ nấu cho ngươi một ít thức ăn ngon mang đến, Viêm một thú nhân làm sao có thể nấu ra món nào bổ dưỡng ra hồn chứ? Thời điểm mang thai nhất định phải tẩm bổ, hiện tại điều kiện bộ lạc đã tốt hơn, ngươi cũng không cần tiết kiệm.”

“Ai? Này làm sao không biết xấu hổ.” Lâm Thông Bảo trong lòng thở một hơi, cuối cùng không cần nghe sự tình làm cho hắn 囧囧.

“Ha hả.” Cao che miệng cười cười, lôi kéo Khải Đạt còn đang muốn dài dòng tiếp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui