Thú nhân lúc đi săn thường hay bị thương, những vết thương nhẹ thì có thể dựa vào tố chất tự thân của thú nhân sẽ nhanh chóng được chữa khỏi, nhưng nếu nghiêm trọng hơn chút, sẽ tìm đến nhà tế ti chuyên tư trông nom dịch thánh thụ để chữa trị, mà giống cái trừ bỏ thể chất quá yếu ớt muốn cải thiện cơ thể bên ngoài, thì trên cơ bản cũng sẽ không tìm tới đây, bởi vì bộ lạc đối với giống cái rất coi trọng, cho nên hạn chế thấp nhất không cho bọn họ tiếp xúc với nguy hiểm. (k có nguy hiểm -> k bị thương -> k cần tìm đến tế ti)
Mà lúc này, ở một cái hồ chừng mười thước vuông lại nằm hơn mười giống cái! Nước ao màu xanh nhạt chậm rãi chảy xuôi, dưới nước giống cái ngâm toàn thân của mình chìm trong hồ, không có một chút lộ ra ngoài. Những giống cái đó im lặng mà đứng ở dưới đáy ao, nhắm mắt lại, gương mặt an tường kia giống như đang ngủ, nước hồ bích sắc kia không làm cho bọn họ bị sặc tỉnh, ngược lại khiến cho bọn họ càng thêm an tường, giống như trở về trạng thái sơ sinh.
Trái lại bên cạnh hồ, lại vây quanh không ít thú nhân, mỗi người cau mày, sắc mặt bi thương, lo âu, bất an…..
Thánh thụ Lạp Mĩ Đạt Ân —– trong truyền thuyết, thần cây tồn tại từ thiên địa khai sinh đến nay, kéo dài hơn ngàn vạn dặm, cao vút trong mây, cành lá khổng lồ, mây làm lá, mưa làm hoa, sơn làm cành, địa làm rễ, không ai có thể nhìn thấy toàn cảnh của thánh thụ, cho nên mọi người có thể nhìn đến cũng chỉ là một góc băng sơn kia, thú nhân đời đời đều sinh hoạt tại dưới gốc cây thánh này, bọn họ tin tưởng chỉ cần ai có thể đi lên tới đỉnh của thánh thụ, thì người đó có thể gặp được Thần của thế giới.
Chất lỏng của thánh thụ Lạp Mĩ Đạt Ân dưỡng dục thiên thiên vạn vạn thú nhân cùng phi thú nhân, mấy chén nhỏ có thể cải tạo thể chất giống cái, vì giống cái cung cấp năng lượng giúp họ sinh trưởng, cũng có thể làm cho tiểu thú nhân thành công hóa người, ngoài ra còn có một năng lực cơ bản nhất, đó chính là —– trị liệu!
Như vậy nó rốt cuộc là như thế nào đây? Thỉnh mọi người nhìn xuống xem đoạn chuyện xưa phía dưới:
Hôm nay, thời tiết nắng ráo ~ cảnh sắc tươi đẹp ~ trăm hoa đua nở ~ ánh mặt trời ấm áp ~ tóm lại chính là thời tiết tốt a ~~ Thế nhưng! Có cần mẹ kiếp đến như vậy không hả! Sao xui xẻo vậy trời! Ta nhất định phải hung hăng ‘ba’ mà bức đi ra a!
Ta đứng ở trên thổ địa kỳ quái nghiến răng nghiến lợi! Nếu ta có miệng nói! Hận a! Ta Lộ Khả Khả bất quá là ở trên đường bị ngã gãy xương chân mà thôi! Vì sao tỉnh lại thì phát hiện mình xuyên qua! Xuyên thì xuyên đi, tốt xấu gì cũng để cho ta xuyên qua địa phương tốt tốt chứ, ta cắn răng, phải biết rằng ta thế nhưng là một hủ nữ a, yêu thích các loại cường công, nhược công, quỷ súc công, nữ vương công…. Còn có các loại cường thụ, nhược thụ, ngạo kiều thụ…. Tóm lại, công đức vô lượng, vạn thụ vô cương, ngài không cho ta làm công, làm thụ cũng tốt vậy, vì sao là cây! Là cây chớ!
Lệ rơi đầy mặc đứng trên mặt đất, ta muốn bước đi cũng bước không được, ngay cả mặt cũng không có! Tay…. Nhánh cây có cái rắm gì a! Hơn nữa ta còn đứng ở một mảnh rừng rậm, người ở hoàn toàn không có! Từ nay về sau tiểu công tiểu thụ phải rời xa ta mà đi rồi sao! Hỗn đản!
Ta vốn nghĩ, trên địa cầu chuyện nhân loại chặt cây cối xảy ra nhiều như vậy, tổng có một ngày sẽ chặt trúng ta đi? Đến đây đi, chém ta, ta kiếp sau có thể xuyên qua trên người một tiểu công!
Khả ta đợi một năm rồi lại một năm, vì sao một nửa bóng người cũng không thấy đâu! Còn có! Cái cây này tuổi thọ bao nhiêu vậy trời? Vì sao mấy trăm năm qua đi, ta vẫn sống nhăn thế này? Không phải sẽ vĩnh viễn không chết chứ?! A có cần khốn kiếp đến thế không đây! Tâm ta vắng lặng tịch mịch quá đi!
Rốt cuộc ở ta tiếp tục nội lưu n năm sau, dưới tàng cây của ta rốt cuộc tới một cái ‘sinh vật’. Lúc này ta đã muốn kéo dài trăm dặm, là khỏa ‘đại thu che trời’ a! Sau khi ở trong lòng ói mửa n đại thần xuyên khốn kiếp, ta bắt đầu đánh giá ‘tiểu gia hỏa’ đến bên người: vòi, sừng hươu, mắt sư, lưng hổ, eo gấu, vảy rắn, vó ngựa, trừ bỏ cái đuôi không giống đuôi trâu, mà là xõa tung giống đuôi hồ ly, quả thực chính là một con kỳ lân!
Lộ Khả Khả (⊙o⊙)! Ngươi đụng đại vận! Ngươi nhìn thấy thần thú! Nhanh nhanh khiến cho thần thú cứu cứu ngươi đi!
Ở trong lòng đem từ cầu cứu mãnh liệt mà cân nhắc một lần, sửa sang xong từ ngữ, biên thành từ tối động lòng người “Help me!”
Khả….. Ta phải như thế nào cầu cứu? Cố gắng! Cố gắng! Cố gắng nữa! Ni mã! Cố gắng cái rắm a! Ta một thân cây lại không có miệng! Còn cầu cứu cái rắm!
Trơ mắt nhìn con kỳ lân kia đi xa, Lộ Khả Khả bi thương mà tiếp tục nội ngưu…. Hỗn đản! Đừng để cho ta thấy ngươi lần nữa! Loại cảm giác cầu cứu không được rất nghẹn khuất có biết hay không hả!
Nén xuống cơn tức mà lại qua không biết bao nhiêu năm, hôm nay Lộ Khả Khả đang buồn ngủ thì lại đột nhiên cảm giác được một phân chi của mình bị công kích!
Giật mình một cái đem cơn buồn ngủ đánh bay, ta đem ý thức chuyển hoán đến phân chi bị công kích kia! Ni mã! Rốt cuộc nhìn thấy hỗn đản ngươi a!
Chỉ thấy một cái ‘tiểu nhân’, khụ, được rồi, người này xác thực so với những nam sinh mình gặp trước khi xuyên qua quả thực cao tráng không ít! Nhưng hiện tại….. Ta vẫn là không nhìn đi, (┬▽┬)~┴┴.
Làm người ta ngạc nhiên là người này nhưng lại bị thương rất nặng, toàn thân cao thấp đều là máu, ngực còn có một vết thương thật dài, máu còn róc rách chảy ra ngoài! Nhìn miệng vết thương, tựa hồ là bị một loài thú khổng lồ nào đó làm. Tầm mắt dời xuống tiếp, đi vào địa phương làm người ta hài hòa —- ai nha! Này rất to lớn hùng dũng nha! Đây tuyệt đối là một cái tiểu công! (Mộng: cô hem có dây thần kinh xấu hổ mà *đỏ mặt ing~*)
Ta rất lờ kích động nhoe, thiệt lờ vui sướng a, ta rốt cuộc nhìn thấy người rồi! Còn là một công nữa a! (≧▽≦)~┴┴
Khả ta vui không được bao lâu, cái ‘đầu sỏ’ làm cho nhân loại bị thương kia xuất hiện, giống như một con dao sắc nhọn, hàm răng lóe ra hàn quang, trong đôi mắt to như đèn lồng tất cả đều là thị huyết, từng bước mà tới gần cái nhân loại hôn mê kia…..
Ta nổi giận! Hỗn đản a! Không cho phép ngươi tiến tới gần nữa có nghe không! Ta thật vất vả chờ được một nhân loại xuất hiện! Làm sao ngươi có thể gây tổn thương hại hắn! Không có hắn, ta đi tìm ai đốn cây a! ( ̄皿 ̄)~┴┴
Quái thú đáng sợ nghĩ rằng bữa tiệc lớn đã tới tay thì lại đột nhiên phát hiện mình bị một cỗ cự lực ném lên trời, trong đôi mắt to lớn tất cả đều là nghi hoặc: tại sao nó cách mặt đất càng ngày càng xa? Như thế nào bên cạnh nó lại lành lạnh rờn rợn? Nó đang bay sao? Ta bay ~ ta bay ~ ta bay bay bay ~ ai? Tại sao lại rơi xuống dưới rồi? (M: em thú này kute ghê >