Thú Nhân Chi Hàm Công Đích Xuân Thiên

Thản Đồ đang thăm dò phương pháp ở cùng Tô Sách—— giới hạn cuộc nói chuyện—— lập tức nghiêm chỉnh ngồi thẳng lưng, làm ra bộ dáng chăm chú lắng
nghe.

Tô Sách đi tới bên này thùng gỗ, đối diện với y.

Thản Đồ cười một cái: “A Sách, ngươi nói đi, ta nghe này.”

Tô Sách có chút do dự, bất quá nghĩ tới chuyện có thể sẽ ở cùng người này
thật lâu, vẫn nói ra: “Thản Đồ, có vài chuyện hi vọng ngươi có thể đáp
ứng.”

Thản Đồ lập tức trả lời: “A Sách nói gì ta cũng đồng ý!”

Tô Sách ngừng một chút: “…kì thực cũng không có gì.”

Thản Đồ chớp mắt mấy cái, biểu thị y vẫn còn chăm chú lắng nghe.

Tô Sách nói: “…Thứ nhất, ta hi vọng Thản Đồ ngươi mỗi ngày đều tắm rửa.”

Thản Đồ ‘a’ một tiếng: “Hôm nay ta còn chưa tắm!” Nói xong lập tức bật dậy, trong nháy mắt liền biến mất bên ngoài cửa sổ.

Tóc Tô Sách bị động tác của mạnh mẽ của y thổi bay bay, cậu trầm mặc nhìn
bóng đêm bên ngoài, yên lặng vốc bụm nước tát lên người mình.

…Được rồi, hiện tại cậu cũng có thể thảnh thơi tắm rửa.

Ước chừng không đến mười phút, lại có một trận cuồng phong ập tới, đáp
xuống mặt đất là một đầu hùng sư, nó rung rung lông mao liền giũ ra một
trận bọt nước hệt như trời mưa.

Tô Sách ngưỡng mộ nhìn sư tử—— nó cao cỡ hai thước, còn cao hơn thùng gỗ một khúc, cứ vậy từ trên cao
nhìn xuống mặt nước trong thùng gỗ không sót thứ gì.

Tô Sách vươn cánh tay xoa xoa đầu sư tử, dùng chút lực bắt nó chậm rãi cúi đầu xuống.

Sư tử vô cùng thân thiết cọ cọ tay Tô Sách, ngoan ngoãn ngồi chồm hổm trên mặt đất, trong nháy mắt biến thành nam nhân cao lớn với tư thế đồng
dạng, trên tóc còn bọt nước, cơ thể cũng vậy, mà trên mặt còn có chút đỏ ửng.

Tô Sách nhìn nhìn y, nói: “Không lau khô sẽ bị cảm.”

Thản Đồ nghiêng đầu một chút: “Cảm mạo?”

Tô Sách gật đầu: “…một loại bệnh làm cơ thể rất khó chịu.”

Thản Đồ cào cào tóc, cười nói: “A Sách, ngươi biết thật nhiều.”

Tô Sách: “…”

Thản Đồ còn nói: “A Sách, ngươi không phải có chuyện muốn nói với ta sao, thứ hai là gì?”

Tô Sách chậm rãi để cơ thể trượt xuống một chút, để đầu vai vì mình đứng
lên mà hơi lộ ra một lần nữa ngâm trong nước ấm, độ ấm làm tinh thần cậu có chút lười biếng, nhưng cậu xoa xoa thái dương, vẫn nói tiếp: “Thứ
hai, mỗi ngày đều phải rửa chén… cái kia không thể để qua đêm.”

Thản Đồ nghĩ tới ‘thảm trạng’ để người trong lòng nhìn thấy lúc ban ngày, có chút ngượng ngùng cười hai tiếng: “Có A Sách ở, ta sẽ hảo hảo rửa
chén!”

…Ta không ở ngươi sẽ không rửa sao.

Tô Sách tiếp tục: “Thứ ba, sau này chuyện nấu cơm cứ để ta làm đi.”

Thản Đồ có chút kích động: “A Sách, ta làm rất khó ăn sao?”

Tô Sách lắc đầu: “Không phải, chính là ta ở chỗ của ngươi, không thể ở không.”

Thản Đồ lập tức nói: “Ta không ngại.”

…Nhưng ta lại rất để ý.

Tô Sách đối mặt với Thản Đồ, biểu hiện rõ sự kiên định của mình.

Bả vai Thản Đồ suy sụp: “…Vậy được rồi.” Tuy như vậy càng giống như người
một nhà, nhưng dù sao A Sách vẫn chưa đáp ứng trở thành bầu bạn với
mình, tổng cứ cảm thấy giống như mất đi một phương pháp để lấy lòng A
Sách a.

Tô Sách thở phào, nói thêm: “Bất quá Thản Đồ, lúc cần cắt đồ mà ta không đủ khí lực thì phải nhờ ngươi hỗ trợ.”

Quả nhiên Thản Đồ lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mà phấn chấn trở lại: “Đương nhiên không thành vấn đề!”

…Không thành vấn đề là tốt rồi, bất quá vẫn tận lực rèn luyện bản thân.

Tô Sách nghĩ nghĩ, còn nói: “Chờ lúc ngươi có thời gian, chúng ta lên núi
hái chút đồ gia vị đi… Còn có, nếu ta không tới mức trói buộc thì lúc
săn thú cũng mang ta theo đi.”

Thản Đồ nghe một câu liền gật đầu
một cái, chờ Tô Sách nói xong thì tổng kết: “Toàn bộ không thành vấn đề, ngày mai ta liền mang A Sách lên núi chơi.”

Tuy không phải đi
chơi, bất quá kết quả cũng không sai biệt lắm… Tô Sách lại cẩn thận suy
nghĩ một chốc, phát hiện quả thật không có gì để nói, nói trắng ra là
Thản Đồ cái gì cũng tốt chỉ là về phương diện vệ sinh lại có thói quen
quá tùy tiện, này chỉ cần nhắc nhở một chút sẽ không sao… Tiếp theo
chính là phân công các nhiệm vụ hàng ngày sau này, xem ra Thản Đồ cũng
không có ý kiến gì.

Như vậy là tốt rồi.

Nước dần biến lạnh, Tô Sách ngâm cũng rất thoải mái, vì thế mở miệng nói: “Ta tắm xong rồi.”

Thản Đồ đáp một tiếng, sau đó nhắm mắt lại bước tới, đưa tay nắm lấy bả vai
Tô Sách ôm cậu ra, sau đó lại quay lưng đi, sau một trận sột soạt, Tô
Sách đã mặc xong quần áo.

Thản Đồ lại quay lại, nhìn gương mặt của Tô Sách vì ngâm mình mà có chút đỏ ửng thì bất động.

Tô Sách nói: “…ngủ đi.”

Ánh mắt Thản Đồ đảo qua, cũng nói: “Nên ngủ thôi. A Sách, da thú rất thô
ráp, nhưng nếu ngủ không thì khẳng định rất lạnh…” Y chỉ chỉ khăn tắm:
“Ngươi vẫn là dựa vào ta ngủ đi.”

Nói xong không đợi Tô Sách trả
lời đã biến thành hình thú, sư tử lông xù thật lớn, nhiệt độ cơ thể rất
cao, lông mao rất dài, tứ chi cũng thực tráng kiện.

Tô Sách cũng
không ngược đãi chính mình, bởi vì vừa tắm xong nên cậu cũng cảm nhận
được gió đêm có chút lạnh, vì thế liền đi tới bên cạnh sư tử hoàng kim
hùng tráng, tìm nơi có nhiều lông nhất mà nằm bên cạnh.

Thản Đồ
thấy Tô Sách cuộn tròn bên cạnh mình, trên mặt sư tử lộ ra nụ cười, cẩn
thận dùng chân trước kéo cậu tới gần mình hơn, chờ đến lúc Tô Sách nhắm
mắt lại mới chậm rãi ngủ.

Ngày hôm sau, lúc ánh mặt trời chói chang chiếu lên mặt, Tô Sách mới mơ màng thức dậy.

Có lẽ vì hôm qua quá mức mệt mỏi nên một đêm này cậu ngủ rất say, vì thế
lúc tỉnh dậy còn có cảm giác huyệt thái dương truyền tới từng trận đau
nhức.

Mặt trời hẳn là rất lớn… nhưng may mắn cũng không quá nóng.

Tô Sách nghĩ như vậy liền mở mắt, xuất hiện trước mắt là một lồng ngực dày rộng, cảm xúc trên đầu cũng không giống nằm trên gối.

Ánh mắt Tô Sách đột nhiên mở to, đón nhận một gương mặt tươi cười thật sáng lạn: “A Sách, ngủ ngon không?”

Tô Sách giật mình: “…Ân, ngủ rất ngon.” Cậu phát hiện mình đang gối đầu lên đùi Thản Đồ: “Sao ngươi lại…”

Thản Đồ gãi gãi mặt: “Ta vốn là hình thú… Chính là lúc tới gần sáng thì có hơi nóng, vì thế ta liền biến trở lại.”

Tô Sách gật đầu biểu hiện mình hiểu: “Cám ơn.”

Thản Đồ có chút bất đắc dĩ cười rộ lên: “A Sách, ngươi khách sáo quá…”

Tô Sách lắc lắc đầu để mình lấy lại chút tinh thần—— cậu đã ngủ lâu lắm:
“Ta về sau sẽ chú ý.” Sau đó cậu cảm giác được có hai ngón tay đang xoa
xoa huyệt thái dương đau đớn, có chút vụng về mà xoa ấn.

Trong nháy mắt Tô Sách cảm thấy thư thái rất nhiều.

Tô Sách không cự tuyệt trợ giúp của Thản Đồ, ngược lại nhắm mắt lại, mà
Thản Đồ lại càng cười tươi hơn nữa… Đương nhiên, động tác trong tay y
một khắc cũng không ngừng.

Hai người cứ vậy lẳng lặng ngây người
một chốc, ánh sáng chiếu xạ bên ngoài dần dần lan vào phòng, Tô Sách đưa tay đẩy ngón tay Thản Đồ: “Được rồi, cám…” Nghĩ tới khi nãy, cậu nuốt
chữ cuối cùng vào lòng.

Thản Đồ thuận thế nâng Tô Sách dậy: “Ngươi khá hơn chút nào không?”

Tô Sách gật đầu một chút, đứng dậy: “Tốt hơn nhiều.” Sau đó đưa tay cho Thản Đồ.

Thản Đồ vội vàng bắt lấy.

Tô Sách kéo y tới, sau đó buông tay ra, nói: “Ta đi nấu cơm, ngươi muốn giúp không?”

Thản Đồ lập tức đuổi kịp: “Ta đương nhiên giúp rồi.”

Lúc tới cửa lầu, Tô Sách thực tự nhiên đứng bên cạnh Thản Đồ, mà Thản Đồ cũng tự nhiên ôm cậu nhảy xuống——

Lúc đáp xuống đất, Tô Sách nói: “…hiện giờ lấy thang gỗ ra đi.”

Thản Đồ xoay người: “…nga.”

Rất nhanh, cây thang được dựng tốt lắm, hai người cùng đi tới phòng bếp ở
phía sau, Tô Sách nhìn về hướng hai mặt trời trên không trung, đối chiếu với khoảng thời gian đã thấy trước kia, phỏng chừng hiện giờ đại khái
khoảng tám giờ sáng.

…Xem ra, cậu quả thực ngủ rất lâu.

Thản Đồ không biết từ đâu khiêng ra vài khối thịt đỏ tươi, mỗi khối khoảng hai ba mươi kí, ném lên bàn.

Cái bàn dài không biết dùng gỗ gì đóng thành có vẻ rất chắc chắn, bị quăng
lên một khối thịt thế mà không chấn động chút nào, Tô Sách cầm con dao
giắt trên vách tường, nhắm ngay miếng thịt mà chặt xuống——

Dao bay.

Quả nhiên vẫn không được sao…

Tô Sách quay đầu nhìn Thản Đồ, Thản Đồ bước tới hai bước, xoẹt xoẹt chia
thịt thành những miếng nhỏ tương đương. Mà Tô Sách thì ở ngay bên cạnh
cắt một ít rau dưa xanh biếc, cũng may tuy độ cứng cũng khá cao, nhưng
không phải chuyện không thể làm được.

Vì thế sau khi chia công việc không bao lâu, nguyên liệu đã được chuẩn bị xong.

Tô Sách nếm thử số bột phấn như gia vị còn sót lại, phát hiện trong đó có
một cái vị mặn, một cái vị cay, bất quá hương vị không nặng, còn có vị
ngọt cùng hương thơm như tiêu.

Sau đó Tô Sách nhìn Thản Đồ nhóm lửa, hơn nữa còn bắc lên nửa nồi nước.

Không bao lâu sau trong nồi đã bắt lên bọt khí ùng ục, Thản Đồ vung tay thả
mấy khúc xương màu đen vào trong, Tô Sách không kịp phản ứng, trơ mắt
nhìn nước trong nồi bắn tung tóe.

Tô Sách nhìn về phía Thản Đồ: “Rửa chưa?”

“A?” Thản Đồ sửng sốt, ngượng ngùng mỉm cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui