Thú Nhân Chi Hàm Công Đích Xuân Thiên

Tô Sách cũng đứng trong nhóm giống cái, Thản Đồ nhà cậu đang nắm tay cậu,
khoảnh khắc Thụy Ân Tư xuất hiện thì càng siết chặt hơn, cơ hồ làm cậu
có chút đau. Mà lúc này, Tô Sách cũng thấy được tướng mạo của Thụy Ân
Tư.

Này thực sự là mỹ nam tử.

Diện mạo Thụy Ân Tư rất gần
gu thẩm mỹ của người địa cầu, chiều cao gần một thước chín—— nhưng bởi
vì là giống cái nên không đạt tới hai thước, mái tóc dài màu lam thả sau lưng, lúc bước đi theo cơn gió mà bay bay như đại dương.

Ngũ
quan Thụy Ân Tư thập phần tuấn mỹ, thuộc dạng tràn trề sức sống, làn da
màu lúa mạch, đứng giữa giống đực và giống cái thì dáng người rất thon
dài nhưng cánh tay cùng cơ thể rất rắn chắc, thoạt nhìn tràn đầy sức
mạnh.

Hơn nữa đáng giá nói tới chính là nụ cười của hắn rất có
sức hút, thế nhưng làm Tô Sách có cảm giác của học trưởng, người đảm
nhiệm chức vụ hội trưởng hội học sinh năm đó.

Mà loại cảm giác này lập tức làm Tô Sách tràn ngập hảo cảm với Thụy Ân Tư.

Người này nếu thật sự được nhiều giống cái yêu thích như vậy, tính tình hẳn
cũng không xấu… Chờ đến khi buổi tiệc chính thức của hỏa vũ lễ bắt đầu,
phải tìm hắn hỏi chút tin tức về học trưởng đi.

Hắn nhận thức nhiều người như vậy, hẳn sẽ biết rất nhiều tin tức.

Thản Đồ ở bên cạnh vẫn lén lút đánh giá thần sắc Tô Sách, thấy cậu quả thật
nhìn Thụy Ân Tư đến ngây người thì nhất thời lo sợ tới cực điểm, y sợ A
Sách của mình sẽ đỏ mặt như những giống cái khác… May mắn, trước mắt vẫn chưa có dấu hiệu này.

Thản Đồ căm giận nghĩ, Thụy Ân Tư này thật sự giống như tộc nhân nói, kẻ thù chung của giống đực a! A Sách khẳng
định cũng cảm thấy hắn dễ nhìn…

Cách thú nhân thưởng thức sức
mạnh, nhưng không có nghĩa là bọn họ không có thẩm mỹ, ‘lực’ rất đẹp,
nhưng vừa có ‘lực’ lại có ‘mỹ‘ thì càng đẹp hơn nữa.

Kì thật Tô
Sách không bị ‘mê hoặc’ như Thản Đồ tưởng, Thụy Ân Tư thật sự rất dễ
nhìn, nhưng cũng đâu phải người chung sống với cậu a, mà tính cách hàm
hậu cùng sự quan tâm của Thản Đồ mới chính là nguyên nhân cậu muốn lưu
lại.

Bất quá cá tính Thụy Ân Tư này quả thực nằm ngoài dự kiến của cậu.

Căn cứ theo Thản Đồ, cặp song sinh cùng Mạc Lạp nói trước đó, cậu vốn nghĩ
Thụy Ân Tư là người khá nóng nảy, không ngờ, hiện tại thoạt nhìn… rất
tao nhã a.

Phía sau Thụy Ân Tư có khoảng năm, sáu mươi giống cái, mà đồng dạng có năm, sáu mươi giống đực đi bên ngoài vây bọn họ ở
trong—— trừ bỏ những người nhanh nhẹn, dũng mãnh nhất. Thụy Ân Tư rõ
ràng là thủ lĩnh, sau khi tiến vào bộ lạc liền chào hỏi với Tát Tháp.
Thụy Ân Tư siết chặt nắm tay đặt lên ngực mình.

Khóe miệng Tát Tháp thoáng co rút một chút, cũng đánh lên ngực một quyền.

Thụy Ân Tư đặc biệt khác người chính là mặc kệ ở đâu, hắn đều làm lễ tiết
của giống đực—— mặc dù hắn thừa nhận mình là giống cái—— có thể là hắn
không thể không thừa nhận.

Tựa như hiện tại, sau khi làm lễ tiết
xong, Thụy Ân Tư thực thong dong mỉm cười: “Tát Tháp tộc trưởng, ta mang theo tộc nhân tới đây. Thần thú tại thượng, nguyện cho bộ lạc chúng ta
vĩnh viễn sung túc.”

Tát Tháp cười sang sảng: “Hoan nghênh bộ lạc Mã Nhã tới Thái Cách, mời vào trong, tất cả tộc nhân đều chờ đã lâu!
Thần thú tại thượng, nguyện cho bộ lạc chúng ta vĩnh viễn hữu hảo.”

Hai người chỉ nói ngắn gọn hai câu, Tát Tháp liền tránh qua một bước để
Thụy Ân Tư dẫn người của bộ lạc Mã Nhã tiến vào—— hắn thậm chí còn đi
tới bên cạnh, để Thụy Ân Tư hoàn toàn xuất hiện dưới ánh mắt của các tộc nhân.

Cứ như vậy, Thụy Ân Tư mang theo nụ cười thực mê người
tươi cười chào hỏi nhóm giống cái chào đón mình ở hai bên đường, một
chốc đó, cơ hồ tất cả giống đực đều cảm nhận được nguy cơ của mình.

Nhóm giống cái đỏ mặt.

Thản Đồ nhìn chằm chằm mặt Tô Sách, tuyệt không dám thả lỏng.

Tô Sách vỗ vỗ đầu y, nhìn thấy dáng vẻ y vẫn rất khẩn trương thì lại nhéo mặt y một chút.

Lần đầu tiên bị nhéo như vậy, ánh mắt Thản Đồ trừng thật to.

Tô Sách cảm thấy ánh mắt y thật dễ nhìn, lại nhẹ nhàng nhéo một cái.

Thản Đồ lập tức cao hứng.

Mà lúc này, Thụy Ân Tư đã đi ngang qua vị trí bọn họ, nơi đi qua, không có giống cái nào không lóe sáng ánh mắt, nhóm giống đực không oán khí tận
trời… Hình tượng một chút thì chính là mặt nhóm giống đực đen xì.

Thụy Ân Tư trực tiếp đi tới lều lớn của tộc trưởng Tát Tháp, hỏa vũ lễ diễn
ra trong bảy ngày, bọn họ cũng ở lại đây bảy ngày. Mà Tát Tháp cũng đã
sớm chuẩn bị tốt chỗ ở, mảnh đất trống thật lớn phía sau lều lớn của tộc trưởng có rất nhiều căn lều tương tự được chia làm mấy khu vực, cung
cấp cho các bộ lạc tới dự lễ. Mà bộ lạc Mã Nhã phá lệ đặc biệt, có rất
nhiều căn lều vây quanh ba căn lều lớn ở chính giữa, nhóm giống cái sẽ ở cùng với nhau, giống đực thì phân chia ở bên ngoài.

Lúc Thụy Ân
Tư đã đi xa, nhóm giống cái dành được vị trí tốt ở gần cổng bộ lạc cũng
vây theo đi vào trong, Tô Sách kéo tay Thản Đồ chậm rãi đi ra bên ngoài, đợi đến khi mọi người đi gần hết mới ngẩng đầu, nói với Thản Đồ: “Chúng ta về nhà thôi.”

Thản Đồ sửng sốt, A Sách thế nhưng không đi sao…

Tô Sách có chút buồn cười vỗ vỗ đầu y: “Sắp trưa rồi, ngươi không đói bụng sao? Ta về nhà nấu cơm cho ngươi a.”

Thản Đồ ngơ ngác nghĩ, A Sách hiện giờ so với người khác tốt hơn rất nhiều a…

Quả thực, so với cùng người khác lời ít ý nhiều, lúc đối mặt với Thản Đồ,
giọng điệu của Tô Sách sẽ vô thức nhu hòa đi một chút, dùng từ cũng
nhiều hơn một chút.

Này đại khái chính là đặc quyền của bầu bạn đi.

Tô Sách cảm thấy Thản Đồ tựa hồ vẫn còn chưa lấy lại tinh thần, lắc đầu, cứ vậy nắm tay y kéo về nhà.

Thản Đồ đương nhiên là bị lôi đi, nhưng y tới bây giờ chưa từng cự tuyệt A Sách.

Đi tới, đi tới, mãi tới khi đi tới ngoài bìa rừng, Thản Đồ rốt cuộc mới lấy lại tinh thần.

Tô Sách cũng phát giác ra, ngẩng đầu nhìn y: “Lát nữa muốn ăn gì, Thản Đồ?”

Thản Đồ ôm ngang bế Tô Sách lên, ‘vèo’ một tiếng vọt vào rừng cây.

Tiếng gió truyền tới tiếng nói vui vẻ của Thản Đồ: “A Sách làm cái gì ta ăn cái đó!”

Buổi chiều hẳn sẽ còn người của các bộ lạc khác tới, không biết Thản Đồ có
được phân phó nhiệm vụ gì không, vì thế bữa cơm này nhất định phải để y
ăn thật no… Tô Sách ôm suy nghĩ này làm ra thức ăn so với thường nhiều
hơn hai chậu.

Lúc Tô Sách nấu cơm, Thản Đồ thực để tâm nhìn ngắm
bóng dáng cậu. Y đứng bên cạnh nhà bếp, tuy Tô Sách không cho y hỗ trợ,
nhưng ngẫu nhiên y cũng lấy dao đưa bát này nọ, có thể xem là người giúp việc.

Thản Đồ trong lòng thật cao hứng, y biết A Sách của y bất
đồng những giống cái khác. A Sách không như bọn họ, nhìn thấy Thụy Ân Tư liền quên đi bầu bạn của mình, cũng không đi theo nhóm giống cái kia
giúp vui, càng không sùng bái Thụy Ân Tư… Tuy A Sách cũng không sùng bái mình, nhưng Thản Đồ cũng cảm thấy thực thỏa mãn a!

Tô Sách nhanh nhẹn làm xong cơm trưa, Thản Đồ ngồi trên bản, rõ ràng cảm nhận được đãi ngộ của mình tăng lên.

Y hảo cảm động…

Tô Sách thấy y sững sờ, lại lắc đầu hỏi: “Thản Đồ, ngươi không thích thức ăn hôm nay sao?”

Thản Đồ lắc đầu lia lịa: “Không có! A Sách, ta thực thích!”

Tô Sách có chút bất đắc dĩ: “Vậy ăn đi.”

Thản Đồ trả lời: “Nga!” Sau đó lập tức tiêu diệt sạch.

Vội vàng dùng xong bữa cơm, Tô Sách một lần nữa chạy vào nhà bếp, chuẩn bị
lương khô cho Thản Đồ—— nhớ tới lần trước mình kết hôn, đại đa số con
mồi đều do đám người hỗ trợ săn tới, mà Thản Đồ nhà mình lại có danh
hiệu người trẻ tuổi cường tráng nhất trong bộ lạc rất có thể cũng bị kéo đi.

Kì thật Tô Sách cũng quá lo lắng, Thản Đồ không cần giống
như lần đó vất vả thật lâu. Đương nhiên, không phải y không cần cống
hiến cho bộ lạc, chiều nay, y sẽ cùng nhóm giống đực khác đi săn, mỗi
người vì bộ lạc cống hiến hai con mồi để chiêu đãi khách nhân cùng cung
cấp cho chính mình.

Chỉ hai con mồi mà thôi… đương nhiên không cần hao phí quá nhiều thời gian.

Mà nhóm giống đực từ khi Thụy Ân Tư tới bộ lạc, bọn họ liền mất đi sự quan tâm của bầu bạn hoặc người trong lòng, lúc được yêu cầu chuẩn bị thức
ăn cho buổi tiệc tối thì thực cảm thấy đây là một quyết định vô cùng
nhân tính a… Bọn họ dồn hết phẫn nộ của mình biến thành sức mạnh, thực
mau chóng càn quét con mồi trên núi một phen.

Phát tiết hết bất mãn trong lòng.

Giống đực không thế chấp nhặt với ‘giống cái’ thật sự nghẹn tới khó thở a…

Tô Sách nhớ tới mấy hôm trước, Thản Đồ có vẻ rất thích bánh bột mì chiên,
vì thế liền quyết định làm món này. Làm khá nhanh, hơn nữa cho dù để
nguội cũng không sao, còn tiện mang theo.

Thịt khô cũng làm không sai biệt lắm, mang theo một chút luôn đi…

Nghĩ vậy, động tác Tô Sách càng nhanh hơn.

Mười mấy miếng bánh chiên lớn cỡ bàn tay Thản Đồ, hai miếng thịt khô to cỡ
bàn tay Tô Sách, toàn bộ để trong một cái túi da thú Thản Đồ treo trên
lưng.

Lúc Thản Đồ xuất môn còn thực lưu luyến không rời. Thẳng
đến khi Tô Sách dở khóc dở cười đuổi người, y mới thật cẩn thận đi từng
bước một.

Sau khi lên núi, Thản Đồ cùng hành động với rất nhiều
giống đực, đột nhiên lại bị tất cả mọi người nhìn chằm chằm—— ánh mắt
đồng loạt soạt một tiếng nhắm thẳng về phía y, cảm xúc phi thường phức
tạp.

Giống đực số 1 thực hâm mộ: “Nhà ta cho tới giờ chưa từng làm lương khô cho ta mang theo…”

Giống đực số 2 thực ghen tị: “Thản Đồ ngươi thật may mắn, nhà ngươi cư nhiên không bị tên kia câu đi mất…”

Giống đực số 3 nghiến răng nghiến lợi: “Nhà ta từ mười ngày trước đã bắt đầu
đếm ngày! Hôm nay mới sáng sớm đã ra cửa đến tận bây giờ vẫn chưa về
nhà!”

Tóm lại là đủ loại hâm mộ ghen tị oán hận…

Mà đối
tượng yêu thích của giống đực số 4 cũng chính là giống đực số 5, bọn họ
khoác vai nhau đi tới trước mặt Thản Đồ, nhìn chằm chằm cái túi da thú
mà y đang che che dấu dấu—— bọn họ đã thấy được bánh chiên vàng ươm cùng thịt khô nâu nâu—— liền lộ ra một nụ cười thật tươi: “Thản Đồ, lương
khô của ngươi, hương vị có vẻ không tồi a…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui