Thú Nhân Chi Hàm Công Đích Xuân Thiên

Tô Sách ở bên cạnh thực khó xử, nhưng Thản Đồ một chút cũng không. Y thấy
Tô Sách có vẻ rất rối rắm do dự liền lập tức phát huy bản năng xông pha
của bầu bạn—— làm giúp.

Thản Đồ thực tự nhiên túm lấy gáy cổ một
ấu tể, đem nó ném lên giường, sau đó bắt đứa thứ hai, đứa thứ ba, để bọn nó tự mình tới gần chén gỗ.

Nhóm ấu tể cũng có bản năng của
mình, bọn nó ước chừng ngửi thấy mùi thơm thức ăn, vì thế bắt đầu nhắm
mắt hít hít cái mũi nhỏ tìm kiếm vị trí phát ra… Sau đó, bọn nhỏ cố gắng nâng chân trước muốn bấu lên chén gỗ uống sữa.

Tiếc nuối chính là, chân sau bọn nó quá yếu ớt vô lực. Móng vuốt vừa mới giơ lên một nửa liền nhũn chân ngã nhào xuống.

Sau đó, âm thanh nức nở càng lớn hơn nữa.

Tô Sách ở bên cạnh run như cầy sấy, phải biết, chỉ cần nhìn thấy động tác
của Thản Đồ vừa nãy liền cảm thấy y thật sự rất lỗ mạng, ấu tể hiện tại
lại đáng thương như vậy…

Cảm thấy Thản Đồ thật sự không thể dùng
được, Tô Sách cố chống cơ thể suy yếu của mình ngồi dậy, nhạ nhàng vuốt
ve sau lưng nhóm ấu tể an ủi.

Có lẽ cảm nhận được mùi hương quen
thuộc cùng ôn nhu từ cơ thể mẹ, tình tự xao động của nhóm ấu tể dường
như được trấn an một chút, nhưng đói khát vẫn là một vấn đề lớn—— bọn
nhỏ ôm lấy ngón tay Tô Sách, cẩn thận phun ra đầu lưỡi phấn nộn liếm
liếm.

Trái tim Tô Sách lại càng mềm mại.

chén gỗ quả thật
hơi sao, nếu ôm bọn nhỏ lên thì lúc uống sữa không tiện lắm. Nghĩ nghĩ,
Tô Sách nhấc một bên chén gỗ, muốn đè thấp bên kia, như vậy nhóm ấu tể
có thể với tới.

Chính là Tô Sách đánh giá cao bản thân lúc này.

Sau khi gây tê không chỉ không cảm nhận được cơn đau đớn—— ngay cả xúc giác cũng trở nên trì độn rất nhiều. Vì thế thực tự nhiên, Tô Sách dùng sức
hơi mạnh một chút.

Cậu vừa đụng tới chén sữa thì lập tức phát giác không ổn.

Chén gỗ rất nhanh nghiêng đi, sữa bên trong cũng tràn tới, rất nhanh sẽ trào ra ngoài—— Dương Hàn nhanh tay lẹ mắt đỡ chén gỗ trở lại.

Thản Đồ vội vàng ôm lấy cơ thể yếu đuối của Tô Sách.

Dương Hàn khẩn trương vỗ vỗ ngực, thở dài: “Làm ta sợ muốn chết, sữa thú này A nhĩ Sâm thật vất vả mới vắt được a, đổ rồi nhóm nhóc con này phải chịu
đói.”

…Kì thật không tốn sức gì mấy.

A nhĩ Sâm thật vất vả vắt sữa nghĩ vậy.

Bất quá hắn thật cao hứng chiếm được sự quan tâm của người trong lòng.

Được rồi, ngay cả Dương Hàn cũng không ý thức được câu nói của mình… dường như ẩn chứa ý tứ bảo vệ bất đồng.

Lúc này anh đang cẩn thận trải một tấm da thú trên mặt đất, sau đó ôm từng
đứa cháu trai đặt xuống, cũng bưng chén gỗ xuống. Sau đó học theo Tô
Sách khi nãy, nghiêng chén qua một bên đưa tới gần nhóm ấu tể.

Lần này đã tìm đúng phương pháp. Ấu tể may mắn có thể làm người no bụng đầu tiên lập tức nhào qua, níu lấy thành chén mà liếm sữa. Chỉ thấy cái
miệng nhỏ nhắn của nó khẽ động, cái bụng nhỏ phập phồng, uống đến vô
cùng ngọt ngào. Hai ấu tể còn lại vốn không quá năng động, nhưng hiện
tại cũng vì dục vọng ‘cầu thực’ mà kiên cường hơn rất nhiều—— bọn nó
dùng một loại khí thế trước nay chưa từng có. vận dụng những chiếc móng
vuốt bé xíu vẫn còn chưa phát dục liều mạng bò tới trước… Thậm chí còn
bị té ngã, cuối cũng cũng tới được phí sau người anh em kia của mình.

Ngay sau đó, bọn nó bắt đầu đẩy đẩy lưng anh em.

Vừa phẫn nộ kêu ‘a a’ vừa quơ quào móng vuốt, nhưng người anh em kia của
bọn nó vẫn bất động, kiên quyết chiếm lấy vị trí vành chén chỉ có thể để một ấu tể liếm tới sữa kia…

Tô Sách ở trên giường thực lo lắng,
cậu sợ bản năng này sẽ làm bọn nhỏ lúc bé sẽ không thể có quan hệ tốt
với nhau, ảnh hưởng tới cảm tình anh em, không khỏi nhíu mày.

Nhưng này tạm thời cũng không nghĩ ra biện pháp gì… đầu Tô Sách hiện giờ rất
nặng, ngay cả muốn suy nghĩ một chút cũng không nổi.

Dương Hàn
thì thấy vừa bực mình vừa buồn cười, một mặt cảm thấy bộ dáng tranh
giành của đám nhỏ đang yêu cực kì, một mặt cũng lo lắng tương tự như Tô
Sách.

Bất quá, A Nhĩ Sâm ở phía sau vỗ vỗ vai anh.

Dương Hàn ngẩng đầu liền nhìn thấy trong tay A Nhĩ Sâm có thêm hai chén gỗ.

A Nhĩ Sâm nói: “Dùng cái này.”

Ánh mắt Dương Hàn sáng rực lên.

Vì thế, sau khi dùng vũ lực ôm nhóm ấu tể qua một bên, sửa được chia làm
ba phần, sau đó A Nhĩ Sâm, Dương Hàn cùng một ngốc ba ba không đáng tin
mỗi người cầm một bát, nghiêng thấp xuống phân biệt đưa tới bên miệng ba tiểu thú.

Lần này đại gia đều vui mừng.

Dưới ánh mắt nhu
hòa của đám người trưởng thành, nhóm tiểu thú không ngừng liếm sữa,
không còn thời gian rãnh rỗi để nức nở nữa. Đại khái thật sự là rất đói, dưới tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, ba phần sữa đã bị uống sạch.

Cuối cùng, đứa uống xong trước hết—— cũng chính là đứa đã ăn đầu tiên, thỏa mãn ợ một tiếng no nê.

Dương Hàn nhịn không được thấp giọng nói: “Thật đáng yêu quá…”

A Nhĩ Sâm choàng tay lên vai Dương Hàn: “Ân.”

Tiếp đó, tiểu ấu tể tròn vo kia quay đầu, kéo thân thể bò về phía mùi Tô Sách, cổ họng phát ra một trận càu nhàu.

Thản Đồ trừng mắt nhìn, Tô Sách cũng giật mình, vươn tay vẫy vẫy ấu tể…. đây là muốn cậu ôm sao?

Quả nhiên muốn cậu ôm a… Ấu tể cố gắng quơ chân trước, thân hình nhỏ bé nhào tới trước.

Lại bị ngã.

Tô Sách cười khẽ: “Thản Đồ, ôm nó lại đây đi.”

Thản Đồ người này cũng nên thân cận với nhóm nhóc con một chút…

Mệnh lệnh vừa ra, Thản Đồ lập tức mang theo vẻ mặt hoảng sợ đi qua, muốn túm lấy sau gáy tiểu sư tử. Liền bị Dương Hản cản lại: “Ai, Thản Đồ! Ngươi
nhẹ nhàng với cháu trai của ta một chút a!”

Thản Đồ ngừng lại một chút, sửa thành ôm.

Ấu tể thành thành thật thật dựa vào lòng ngực Thản Đồ, sau khi được đặt
xuống giường thì liền bò tới gần, bước đi tập tễnh, ngã trái ngã phải.

Tô Sách hiện tại không có lực, liền ôn nhu nhìn ấu tể cố gắng tới gần,
thẳng tới khi ấu tể rốt cục dựa vào sức mình tới bên cạnh, cậu mới chầm
chậm đưa tay vuốt ve đầu đứa nhỏ, đối phương lập tức híp mắt cọ cọ một
cái.

Theo sát đó, hai nhóc con còn lại cũng ăn no, bọn nó so với
đứa đầu tiên lại càng hoạt bát hơn một chút. Một trong hai đứa đá ‘một
chân’ vào chiếc chén trước mặt—— khí lực không tồi, đứa kia thì ngây
ngốc nhìn đông nhìn tây, tầm mắt lơ đãng dừng lại trên người tiểu sư tử
đang được Tô Sách vuốt ve. Trong miệng phát ra tiếng ô ô bất mãn…

Ngay sau đó, nhóc con mạnh mẽ đá chén kia cũng bị gọi về lực chú ý, cùng anh em của mình cùng bất mãn kêu lên.

Dương Hàn cùng A Nhĩ Sâm bước tới, một người ôm một đứa, đồng thời đưa tới
trên giường Tô Sách—— đặt bên cạnh người anh em kia của bọn nó.

Sau đó chúng nó hệt như so đấu mà chầm chậm bò tới, con mạnh mẽ đá chén kia đương nhiên nhanh hơn, chui đầu vào trong lòng Tô Sách, con còn lại
cũng không kém hơn là bao, nó lao vút tới húc con đang được xoa đầu một
cái… Ba con không thể khống chế mà loạn thành một đoàn.

“Ha ha ha!” Dương Hàn nhất thời lớn tiếng bật cười: “A Sách, đám cháu trai của ta đúng là rất đáng yêu a! Ha ha ha ha!”

Tô Sách cũng cảm thấy buồn cười, nhưng càng nhiều hơn chính là tình tự ôn nhu.

Có lẽ vì tiếng cười to chằng có chút che dấu nào của Dương Hàn chọc giận
liền nhìn nhìn xung quanh, lại càng làm tiếng cười lớn hơn nữa, ba tiểu
sư tử bắt đầu giận cá chém thớt. Hơn nữa tất cả đều muốn dựa vào gần
‘mẫu thân’ hơn, vì thế bắt đầu đại chiến tranh đoạt địa bàn.

Nói trắng ra chính là đánh nhau mà thôi.

Móng vuốt non nớt thậm chí còn chưa có móng, trong miệng cũng không có răng
nanh, căn bản khiếm khuyết rất nhiều thứ cần thiết để công kích… vì thế
chỉ có bổ nhào vào nhau… đã có thể coi là rất lợi hại.

Dù sao, tiểu sư tử mới sinh ra ngay cả đứng vẫn chưa vững a!

Vì thế, hậu quả đánh nhau bất quá chính là… ngã thành một đoàn mà thôi.

Dương Hàn ở bên cạnh cười không ngừng, cười đến mức ho khan liên tục. A Nhĩ
Sâm ở phía sau nhẹ nhàng vỗ lưng cho Dương Hàn, một chốc sau anh vỗ tay A Nhĩ Sâm, vẫn còn đang cười, nói: “Tốt lắm tốt lắm, ta không có việc
gì.”

A Nhĩ Sâm buông tay: “Ta đi rót cho ngươi chén nước.”

Nói xong liền tự mình chạy ra ngoài. Thản Đồ thấy vậy cũng chạy theo, lúc
trở về mỗi người cầm một chén nước trong tay, đương nhiên chén trong tay Thản Đồ là nước nóng.

Tô Sách uống nước, sắc mặt dễ nhìn hơn rất nhiều.

Mà nhóm tiểu sư tử nháo loạn một trận, rốt cuộc dưới sự vẫy gọi của Tô
Sách liền lao vào vòng tay của cậu, lần lượt dựa vào khuỷu tay Tô Sách,
thỏa mãn nhắm mắt lại.

Lại nói tiếp, nhắm… mắt?

Dương Hàn
đột nhiên nhớ tới, kêu lên: “A Sách, Tạp Mạch Nhĩ vu y không phải nói
sau ba ngày đám cháu trai mới có thể mở mắt sao? Sao hiện tại đều mở cả
rồi!”

Tô Sách cả kinh, cũng nhớ tới: “…sẽ không có việc gì đi?”

Hai người đều có chút lo lắng, Thản Đồ lúc này mới có chút hương vị của
người đứng đầu gia đình, y vươn tay quơ quơ trước mắt nhóm tiểu sư tử…
Đám nhỏ giống như cảm giác được có vật khác thường vút qua trước mắt,
lại đồng thời mở mắt ra.

Thản Đồ nói: “Không có việc gì.”

Nhóm tiểu sư tử phát hiện là Thản Đồ dùng ngón tay chọc mình, đầu tiên là
đồng loạt ngẩn người, sau đó đột nhiên đồng loạt biến thành trẻ con, oa
oa khóc lớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui