Thú Nhân Chi Hàm Công Đích Xuân Thiên

Dương Hàn cảm giác đầu óc mình ong ong, đã không còn nghe thấy âm thanh ở
xung quanh. Anh chỉ ngây ngô chờ Tô Sách mua đồ xong, kéo góc áo anh một chút, sau đó liền xoay người cùng anh trở về hướng nhà mình.

Một đường đi tới, Dương Hàn không cẩn thận vấp phải hòn đá dưới chân ba
lần, suýt đụng người năm lần, vô thức dừng lại hai lần… Tóm lại trạng
thái rất bất ổn.

Nguy cơ tầng tầng lớp lớp như thế làm Tô Sách sợ tới mức ôm lấy đứa nhỏ trong lòng Dương Hàn, mà anh thế nhưng cũng
không có phản ứng gì.

A Nhĩ Sâm thấy Dương Hàn như vậy, cảm thấy
có chút lo lắng… nhưng càng nhiều hơn chính là nghi hoặc. Hắn đưa tay
tới vỗ vỗ bả vai Dương Hàn, hỏi: “A Hàn, ngươi làm sao vậy?”

Dương Hàn sững sờ một chút, quay đầu lại liếc mắt nhìn A Nhĩ Sâm.

Chỉ thấy A Nhĩ Sâm đứng cách mình khoảng nửa bước, cơ hồ gần sát nhau, mà
gương mặt tuấn tú mang theo chút lo lắng chỉ cách anh không tới một
thước.

Kì thật, người anh em này rất suất a…

Lúc ý thức được mình vừa nghĩ gì——

Dương • Hàn • đỏ • mặt.

A Nhĩ Sâm sững sờ.

…ngay cả Tô Sách cũng không ngờ sẽ nhìn thấy biểu tình này trên mặt Dương Hàn.

Ngay sau đó, Dương Hàn bỏ chạy.

Tô Sách thực kinh hãi trong lòng.

Đây chính là học trưởng a! Đây chính là học trưởng tính tình cởi mở làm người ta lần đầu gặp mặt đã yêu thích a!

Là học trưởng có thể dùng nụ cười làm người ta không thể cự tuyệt bị lôi kéo vào hội học sinh sau đó lại vào công ty a!

Nói cách khác cũng chính là học trưởng da mặt dày a a a!

Thế nhưng sao có thể… thẹn thùng?

Này rõ ràng chính là chạy trối chết đi…

Nếu không phải cá tính cho phép, kì thật Tô Sách rất muốn giơ ngón cái với A Nhĩ Sâm, sau đó nói một câu ‘Xuất sắc a!’.

Nhưng mà, Tô Sách dù sao cũng là một người nghiêm túc hay có thể nói là khá
cố chấp, lúc này cũng chỉ có thể cố làm mặt lạnh, để chính mình không
quá mức luống cuống.

Mà A Nhĩ Sâm cũng không đuổi theo.

Vừa rồi trong nháy mắt sửng sốt đã để người chạy mất, A Nhĩ Sâm theo bản
năng muốn chạy theo, nhưng trực giác sâu trong cơ thể lại bảo hắn dừng
bước.

Vẫn là không đuổi theo tốt hơn đi…

Trừ bỏ Thản Đồ
hoàn toàn không quan tâm tới chuyện khác—— y còn đang phấn đấu với đứa
nhỏ đang tròn mắt túm lấy tóc mình, tâm tình Tô Sách cùng A Nhĩ Sâm đều
thực vi diệu.

Đương nhiên, phương hướng vi diệu hoàn toàn bất đồng.

Chờ mọi người trở về, Dương Hàn đã đứng trong nhà bếp.

Lúc nhà bếp truyền tới làn khói dày đặt liền chứng minh bên trong có người nhóm lửa.

Tô Sách gọi lớn một tiếng: “Học trưởng!”

Dương Hàn đáp lại: “A Sách, ngươi vào đi.” Sau đó ngừng một chút, lại nói
thêm: “Nhóm cháu trai giao cho hai vị kia coi, hôm nay chúng ta làm cơm
trưa đi!”

Tô Sách biết học trưởng có ý tứ không muốn gặp A Nhĩ
Sâm đồng thời muốn nói chuyện với mình, vì thế liền chạy vào, giao đứa
nhỏ trong lòng cho Thản Đồ, hơn nữa còn đưa tay cản lại hành động của
hai giống đực, nói: “Thản Đồ, trước khi ta cho phép không được tiến vào
nhà bếp, biết chưa?” Thản Đồ đương nhiên gật gật đầu, mà ánh mắt Tô Sách quét về phía A Nhĩ Sâm, A Nhĩ Sâm cũng không thể không gật đầu. Lúc này cậu mới yên tâm đi vào nhà bếp.

Vừa mới vào trong, Tô Sách liền nhìn thấy Dương Hàn giơ một con dao phay, đang chuẩn bị chém xuống ngón tay mình.

“Học trưởng cẩn thận!” Tô Sách lập tức đi tới, vội vàng túm lấy tay cầm dao
của Dương Hàn, mắt thấy khoảng cách lưỡi dao cùng ngón tay chỉ còn một
li thì dừng lại mới thở phào một hơi: “Học trưởng, rất nguy hiểm a…”

Dương Hàn nhíu mày một chút, buông dao, sau đó quay người nhìn Tô Sách.

Tô Sách thấy được, biểu tình của Dương Hàn hiện tại thực… nghiêm túc, nếu
không phải trong ánh mắt học trưởng lộ ra chút mờ mịt, cậu cơ hồ nghĩ
rằng học trưởng đã hoàn toàn trấn định.

Dương Hàn cùng Tô Sách
nhìn nhau thật lâu, trên gương mặt hai người một chút ý cười cũng không
có, thấy thế nào cũng là bầu không khí vô cùng ngưng trọng, sau đó,
Dương Hàn xoa xoa mi tâm.

Tô Sách chớp mắt một chút—— học từ Thản Đồ.

Dương Hàn lúc này mới dùng tốc ngữ thật chậm nói: “A Sách, ngươi có thể nói
cho ta biết…” Anh nói tới đây thì có chút gian nan nhấn mạnh từng từ:
“Nơi này, có phải không có nữ nhân hay không?”

Quả nhiên không hổ là học trưởng.

Lúc ban đầu bởi vì cá tính có chút lơ đễnh, hơn nữa bản thân cũng không có
khái niệm thường thức ‘không phải phụ nữ nhân loại cũng có thể sinh
sản’, vì thế không truy vấn hiện tượng kì quái trong bộ lạc—— nói trắng
ra, Dương Hàn chỉ một mực nghĩ nữ nhân đều ở trong nhà giúp chồng dạy
con, căn bản không ra ngoài xuất đầu lộ diện—— nhưng anh chưa bao giờ
nghĩ rằng thế giới thú nhân này căn bản không có nữ nhân a!


thế lâu như vậy cũng không phát hiện ra manh mối… Đương nhiên, này cũng
phải quy công vì muốn dần dần thích ứng thế giới này nên rất ít trao đổi với người bên ngoài trừ bọn Tô Sách.

Chính là Tô Sách sinh đứa
nhỏ, Dương Hàn cũng không liên hệ tới bản thân, chỉ nghĩ là học đệ nhà
mình gặp phải kì ngộ này nọ… vì thế lúc này mới đột nhiên ôm một quả bom làm thương tích đầy mình.

Mà hiện giờ.

Bị người ta chỉ vào mũi nói thẳng như vậy, anh có thể xem nhẹ sự thực quá rõ ràng này sao!

Vì thế, sau khi trải qua khoảng thời gian hỗn loạn ngắn ngủi, đến hỏi học đệ chính là phương thức đơn giản nhất…

Tô Sách nhìn vẻ mặt Dương Hàn ẩn ẩn mang theo chút khẩn trương lại giống
như rất bình tĩnh, thực thẳng thắn gật đầu: “Đúng vậy, trên thế giới
này, tất cả thú nhân đều có ngoài hình tương tự chúng ta.”

…lời này, không phải chính là tương tự nam nhân sao.

Dương Hàn run rẩy.

Vô thức run rẩy.

Vì thế âm thanh nói chuyện của anh cũng mang theo chút run run: “A, A Sách, ý ngươi là…”

Sau khi thoát khỏi thời kì suy yếu khi mang thai cùng hậu sản, Tô Sách đã
khôi phục phương thức tác chiến lưu loát nhanh gọn trước giờ.

Cậu trực tiếp giải thích tình huống: “Học trưởng, trên thế giới này chỉ có
nam không có nữ—— chuẩn xác mà nói, ngoại tình đặc thù của mọi người
giống hệt nam nhân địa cầu. Giới tính phân chia thành giống đực cùng
giống cái, giống đực chính là loại có hai hình thái nhân loại cùng dã
thú như Thản Đồ cùng A Nhĩ Sâm, mà giống cái thì giống như ta cùng học
trưởng.” Cậu nghĩ nghĩ: “Chính là không có hình thú chỉ có hình người,
sức mạnh cũng không sai biệt lắm với nam nhân địa cầu.”

Giải thích rõ ràng như vậy, Dương Hàn làm sao còn không rõ? Anh phi thường hiểu rõ!

Ý tứ Tô Sách chính là những người đàn ông thực thụ trên địa cầu sau khi
tới thế giới này liền biến thành ‘phụ nữ’! Anh đã nói vì sao nam nhân
trên thế giới này lại có sức mạnh cách liệt lớn như vậy! Còn tưởng người địa cầu cùng người bản xứ khác nhau! Hóa ra hoàn toàn không phải! Đây
là khác biệt của ‘nam’ và ‘nữ’ a!

Dương Hàn thực hối hận.

Anh hối hận vì cái gì không hỏi những ‘giống cái’ quen biết có hình thú là
gì, nếu vậy hẳn anh đã sớm phát hiện bọn họ không có hình thú, hoàn toàn bất đồng với bọn Thản Đồ cùng A Nhĩ Sâm.

Nếu vậy cũng không tới mức bị giấu diếm lâu như vậy đi…

Được rồi, kì thật bị gạt cũng không có gì ghê gớm, trước sau gì cũng phải ôm quả bom này.

A Nhĩ Sâm, anh vẫn luôn xem người này là anh em a!

Đầu năm nay ngay cả bạn chí cốt cùng nhau mạo hiểm cũng không thể quá tin
tưởng a! Hắn sẽ từ bằng hữu biến thành anh em, từ anh em biến thành cơ
hữu a!

Điều này làm anh chịu đả kích…

Cố nén dũng khí, Dương Hàn một người yêu phái khác giới mở miệng: “A Sách, A Nhĩ Sâm…”

Tô Sách thực thẳng thắn: “Hắn truy ngươi thật lâu.”

Bị một quả cầu đánh bật trở về mà ngay cả một chút thời gian phản ứng cũng không có sẽ có cảm giác thế nào?

Tóm lại là sẽ ‘không tốt’ đi.

Dương Hàn cảm thấy, chính mình dường như quay lại lúc trước khi cố tìm đề tài nói chuyện với học đệ mà bị nghẹn. Trong vài tháng nay anh hoàn toàn
không cảm thụ được, anh vốn nghĩ học đệ đã bị Thản Đồ thay đổi… hóa ra
không phải a.

Trước kia như vậy là vì phản ứng mang thai sao.

Dương Hàn có chút hắc tuyến.

Bất quá hiện tại có chút lạc đề, mấu chốt bây giờ là A Nhĩ Sâm.

Dương Hàn im lặng suy nghĩ trong lòng.

Nói vậy, lúc răng anh không tốt, A Nhĩ Sâm cẩn thận giã thịt cho anh là vì
muốn truy đuổi anh? Bảo anh dọn tới ở chung nhà là thân cận? Mỗi ngày
trừ bỏ đi săn đều không rời khỏi anh nửa bước là dần dần làm anh dao
động? Tích cực giúp đỡ là vì săn sóc người trong lòng? Thương xuyên ôm
ôm ấp ấp choàng vai này nọ là trêu ghẹo?

Còn có nhất định phải cùng anh ngủ cùng phòng cùng đắp một miếng da thú… đây là chiếm tiện nghi anh đi.

Dù sao cũng đều là thủ đoạn theo đuổi.

…tên mặt than làm nhiều chuyện như vậy mà một chút biểu tình mình cũng không nhìn ra được a!

Dương Hàn sống hai mươi mấy năm, lần đầu tiên thẹn quá thành giận.

Này không phải lí do thường dẫn tới án giết người sao…

Tô Sách nhìn thấy biểu tình học trưởng nhà mình đổi tới đổi lui, nhưng trừ bỏ tức giận cáu kỉnh phiền não rối rắm xấu hổ thì cư nhiên không có nửa điểm ghê tởm… Này cũng chính là phản ứng tốt nhất.

Nhưng loại chuyện này vẫn nên thúc đẩy học trưởng một phen đi?

Vì thế Tô Sách hỏi: “Học trưởng, ngươi đối với A Nhĩ Sâm rốt cuộc thấy thế nào?”

…A Sách sao ngươi lại đâm trúng tim đen như vậy làm chi a?

Dương Hàn thực muốn oán thầm, nhưng anh cũng chỉ lắc đầu.

“…ta cũng không biết.”

Dương Hàn biết rõ mình thích phụ nữ.

Chính là sau khi nói ra bốn chữ này… lúc anh chuẩn bị biểu thị phủ định thì
đột nhiên cảm thấy không muốn nhìn thấy tình tự thật vọng trong ánh mắt
tên mặt than kia.

Chính là… vẫn thực rồi rắm a…

Tô Sách cũng nhìn ra điểm này, vì thế cậu nhẹ nhàng hỏi: “Học trưởng, ngươi đang lo lắng chuyện gì sao?”

Lần này Dương Hàn do dự một hồi lâu mới nói: “A Sách, chiếu theo tình huống của ngươi thì ta… có phải…” Vẻ mặt của anh càng rối rắm hơn: “…có phải
cũng sẽ sinh đứa nhỏ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui