Thú Nhân Chi Hàm Công Đích Xuân Thiên

Tô Sách có chút mờ mịt.

Học trưởng có lối suy nghĩ có chút… kinh người.

Đề tài sao lại đột nhiên nhảy tới vấn đề sinh đứa nhỏ?

Rõ ràng đang nói chuyện A Nhĩ Sâm theo đuổi đi…

Bất quá, Tô Sách cũng phản ứng rất nhanh.

Đúng vậy, nghĩ lại một chút, là một người đàn ông địa cầu, đối với việc trở
thành ‘đồng tính’—— ít nhất cấu tạo sinh lý là vậy—— lại còn là bên bị
đè, tiếp nhận quả thật có chút khó khăn, nhưng không phải hoàn toàn
không thể chấp nhận. Không phải có chuyên gia từng nghiên cứu, đại đa số mọi người đều là song tính luyến sao?

Nhưng loại chuyện đàn ông sinh con chính là có một không hai đi…

Thật giống như từ một người bình thường lại biến thành lưỡng tính, luôn cần phải điều chỉnh tâm lý.

Bất quá đối với học trưởng mà nói, rất may mắn là đã có cậu làm mẫu trước?

Đương nhiên, đối với đối tượng lựa chọn cũng là nguyên nhân rất lớn.

Giống như Tô Sách, nếu không phải người gặp đầu tiên sau khi tới đây là Thản
Đồ, nếu không phải vì được y nhiều lần cứu mạng, nếu không phải tính
cách Thản Đồ rất khờ khạo làm Tô Sách nảy sinh tình cảm đau lòng, nếu
không phải Thản Đồ cho cậu cảm giác gia đình an toàn, nếu không phải
Thản Đồ cố hết sức lấy được tín nhiệm của cậu… Tô Sách tuyệt đối sẽ
không nguyện ý là đàn ông lại sinh con cho một người ‘đàn ông’ khác.

Tuyệt đối không có khả năng.

Mà Tô Sách thấy hiện tại Dương Hàn lộ ra chút bức rức…. Cậu thầm nghĩ, nói vậy trong ba tháng trước khi về bộ lạc hai người này cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện đi.

Ít nhất, hẳn là cùng nhau trải qua rất nhiều lần sinh tử… Vì thế Dương Hàn rất tin tưởng A Nhĩ Sâm, thật lòng tin tưởng.

Bất quá, hiện giờ Tô Sách cần cho Dương Hàn một câu trả lời.

Cậu lựa chọn thẳng thắn: “Đúng vậy học trưởng, nếu không có gì vượt dự
kiến.” Cậu dừng một lúc: “Mấy ngày đầu tới thế giới này, học trưởng,
ngươi hẳn cũng từng bị phát sốt, cơ thể cũng rất đau đớn đi?”

Dương Hàn chần chờ nói: “Ân.”

Tô Sách gật gật đầu: “Cái này đúng rồi, nếu ta không đoán sai thì đó chính là hoàn cảnh thế giới thú nhân đang cải tạo cơ thể người địa cậu chúng
ta, để chúng ta có thể thích ứng tốt hơn với cuộc sống ở đây.”

Dương Hàn ngẫm lại răng nanh mình quả thật tốt hơn rất nhiều: “…đúng vậy.”

Tô Sách liền nói tiếp: “Mà ta cũng sau lúc đó mới phát hiện mình mang
thai. Vì thế nếu học trưởng cùng A Nhĩ Sâm ở cùng một chỗ, đại khái cũng sẽ giống ta đi.”

Cái này có thể xem là đáp án chính xác.

Dương Hàn sửng sốt.

Loại sự tình này…

Không đợi Dương Hàn nói tiếp, Tô sách đã đặt ra một vấn đề khác——

“Học trưởng, ngươi hiện tại muốn tiếp nhận A Nhĩ Sâm sao?”

Nói thật, vấn đề này… không dễ trả lời.

Dương Hàn thầm cười khổ.

Tâm tình thực phức tạp a, từ quan hệ ‘anh em’ tới ‘tình nhân’ dũng không dễ chuyển đổi như vậy a.

Tô Sách nói tiếp: “Dựa theo cách nhìn của ta, trên giới này, khả năng
‘giống cái’ như chúng ta có thể một mình sống sót là rất nhỏ.”

Đương nhiên không phải không có, dù sao bọn họ còn có ruộng vườn, cây cối có
sẵn cũng rất dễ dàng xây dựng nhà cửa, cũng có thể dùng một ít hàng dệt
thủ công đổi lấy vật tư cuộc sống. Nhưng những việc này chỉ giới hạn
trong thời kì hòa bình. Nhưng Tô Sách biết rõ, lỡ như thế giới này đột
nhiên xuất hiện thứ gì đó nguy hiểm, bọn họ chính là người dễ dàng tử
vong nhất—— không có giống đực bảo hộ, lỡ như thiên tai hoặc dã thú nháo loạn, ‘giống cái’ tuyệt đối không thể một mình trốn thoát.

“A
Nhĩ Sâm theo đuổi học trưởng lâu như vậy, tâm ý thực thành khẩn, hơn nữa nhân phẩm cũng rất tốt. Nếu nhất định phải chọn một người để lập gia
đình, ta cảm thấy A Nhĩ Sâm là đối tượng lý tưởng nhất của học trưởng.”

Sao lại giống như đang làm mai vậy… tuy Dương Hàn trong lòng biết rõ học đệ chỉ là đứng ở góc độ khách quan phân tích mà thôi.

Chính là nghe vậy quả thực làm người ta không có cách nào thoải mái.

Nhưng rất nhanh, giọng điệu Tô Sách nhu hòa một chút: “Bất quá này cũng không tính là gì. Nếu thật sự gặp tình huống khó khăn, ta cùng Thản Đồ, còn
có con của chúng ta cũng sẽ không bỏ mặt một mình học trưởng. Nếu học
trưởng không muốn, cho dù ở một mình cũng không sao, trực tiếp dọn từ
nhà A Nhĩ Sâm tới nhà chúng ta là được. Học trưởng hạnh phúc là quan
trọng nhất.”

“Nhưng quan trọng hơn là… Ta cảm thấy, học trưởng cũng thích A Nhĩ Sâm.”

Mặt Dương Hàn hơi đỏ ửng.

Anh không ngờ Tô Sách lại nhìn thấy mình thích A Nhĩ Sâm… Tuy chính bản
thân anh vẫn không rõ ràng lắm. A không, tha vì nói là không rõ, không
bằng nói là có chút quái dị đi.

Anh thay đổi tác phong cởi mở
sảng khoái ngày xưa, hơi cúi thấp đầu, ngập ngừng hỏi: “A Sách, ngươi
cảm thấy… ta thích A Nhĩ Sâm sao?”

Tô Sách nghĩ nghĩ, đưa ta một
biện pháp đơn giản nhất: “Kì thật học trưởng chỉ cần thử tưởng tượng một chút, nếu người đứng bên cạnh A Nhĩ Sâm không phải học trưởng mà là một người khác; tương lai ở bên cạnh A Nhĩ Sâm, cùng hắn tạo thành gia đình cũng không phải học trưởng mà là một người khác… Học trưởng chỉ cần
chuyển dời tất cả những việc A Nhĩ Sâm đã làm cho học trưởng lên một
người khác, sau đó ngẫm lại một chút… Tự nhiên học trưởng sẽ hiểu rõ
tình cảm của mình.”

Dương Hàn trong đầu thử tưởng tượng một chút.

Sau đó anh ghen tị.

Anh cũng không phải kẻ ngốc, A Nhĩ Sâm vẫn luôn đối xử với anh theo một
trình độ nào đó, nhưng đó không phải thái độ dành cho bằng hữu. Hóa ra
trong nội tâm anh luôn cố ý xem nhẹ những tình huống bất thường của thế
giới này, nhưng hiện giờ phát hiện ra thì không thể tiếp tục phủ nhận
nữa.

Anh phải có một chọn lựa.

Không làm người yêu thì có thể làm bằng hữu… nói đùa, thực sự có người nghĩ điều này có thể sao?

Nếu là ở hiện đại thì không chắc, dù sao vì coi trọng vật chất thì có thể
bỏ qua rất nhiều thứ. Cho dù lúc đầu không thể theo đuổi được người
trong lòng, trôi qua vài năm, song phương đều kết hôn thì vẫn có thể làm bằng hữu khác phái.

Nhưng ở thế giới thú nhân… theo lời Tô Sách
nói, Dương Hàn hiểu rất rõ, giống đực thú nhân xem bầu bạn mình là sự
tồn tại quan trọng nhất, ngay cả ấu tể cũng thua kém.

Nếu Dương
Hàn không tiếp nhận A Nhĩ Sâm thì kết quả chính là anh cùng A Nhĩ Sâm
dần dần xa lánh nhau, thẳng đến khi trở thành tộc nhân bình thường.

A Nhĩ Sâm sẽ đem tất cả tâm lực tiêu phí lên người bầu bạn của mình, sẽ
không còn bất kì tâm tư gì với Dương Hàn… Lòng trung thành của thú nhân
không thể đánh đồng với đàn ông địa cầu bình thường.

Hơn nữa,
Dương Hàn hiểu rõ, sự thống khổ nhất trên thế giới không phải cầu không
được mà là sau khi cự tuyệt đối phương mới phát hiện ra người đó quan
trọng với mình thế nào, mà sự thực thì không bao giờ có thể xoay chuyển
được nữa…

Anh cũng không phải một người nghiêm túc làm việc nhưng thái độ làm người lại vô cùng thụ động như học đệ.

Là một người đàn ông thành công trong sự nghiệp, anh muốn một thứ thì đó
thì nhất định phải cầm được nó trong tay… Mặc kệ khó khăn cỡ nào.

Huống chi, hiện tại căn bản không cần anh chủ động, chỉ cần tiếp nhận là được.

Chính là có chút rối rắm là anh chính là bên bị đè.

Là một người đàn ông có tính xâm lược, này đúng là làm người ta túng quẫn.

Dương Hàn biết mình ở địa vị ‘giống cái’, hơn nữa A Nhĩ Sâm là một giống đực
hoàn toàn… Nói cách khác, A Nhĩ Sâm là người thuần 1, mà anh thì thiên
hướng nửa 1 nửa 0 phải biến mình thành thuần 0 mới được.

Nếu không, cuộc sống gia đình của bọn họ khẳng định sẽ xảy ra vấn đề…

Nói trắng ra, Dương Hàn hiện tại cần chính là vượt qua chướng ngại tâm lí này mà thôi.

Nếu có thể thử một chút thì tốt rồi…

Chẳng qua, nếu cứ vậy chạy tới nói với A Nhĩ Sâm ‘chúng ta thử đi’, không
phải sẽ làm người ta hiểu lầm sao? Đợi đến khi A Nhĩ Sâm xem mình trở
thành bầu bạn mới phát hiện mình là bên đè chứ không phải bên bị đè thì
quá đáng tiếc… Nhưng nếu không thử đã buông A Nhĩ Sâm ra thì anh khẳng
định không cam lòng a!

Dù sao… anh cũng thích A Nhĩ Sâm!

Tô Sách nhìn biểu tình biến hóa của Dương Hàn, trong lòng cũng tính toán đại khái.

“Học trưởng, ngươi có đáp án rồi sao?”

Dương Hàn vỗ vai Tô Sách: “Ân, cám ơn ngươi a, A Sách.”

Tô Sách lại hỏi: “Kia học trưởng hiện tại muốn đi nói đáp án cho A Nhĩ Sâm sao?”

Dương Hàn cười ‘ha ha’ hai tiếng: “A Sách, ngươi quên một chuyện.”

Tô Sách nghiêng đầu: “…cái gì?”

Dương Hàn trả lời: “A Nhĩ Sâm tới giờ vẫn chưa thú nhận với ta a.”

“…”

Đích xác là vậy.

Tô Sách nghĩ nghĩ, cũng không quản chuyện này nữa.

Dù sao chuyện nên nói cậu cũng nói hết cho học trưởng rồi, còn lại chính là chuyện của học trưởng cùng A Nhĩ Sâm.

Dương Hàn hiện tại có rối rắm cũng chỉ là vấn đề bị đè, nhưng so với lúc nãy
đã bình tĩnh hơn—— dao cắt ngón tay này nọ cũng không xảy ra nữa.

Vì thế hai người nhìn tới đống thịt cùng rau cải trước mặt, trong phòng
nhất thời vang vọng âm thanh cắt gọt của dao chạm vào thớt.

Tiếp
đó lửa cũng đã đốt tốt, Tô Sách liền bưng tới một rổ lớn, trong đó là số rau cải đã xử lý tốt—— chảo cũng đã đặt lên bếp, mấy ngày nay cậu không xuống bếp, giờ rốt cuộc cũng có cơ hội, trước hết xào rau đi. Mà công
tác cắt gọt còn lại tự nhiên giao cho Dương Hàn.

Tâm sự không sai biệt lắm, sau đó hai người hợp tác liền nhanh chóng làm xong bốn món
mặn ba món chay, thịt cũng chuẩn bị tốt, Tô Sách thậm chí còn nấu thêm
một nồi cháo—— để cho nhóm tiểu sư tử tập ăn dần cho quen.

Làm xong hết thảy, Tô Sách mới lớn tiếng gọi: “Thản Đồ, A Nhĩ Sâm, tới phụ bưng thức ăn này!”

Một trận gió ập tới…

Xuất hiện trước nhất cư nhiên không phải Thản Đồ mà là A Nhĩ Sâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui