Thú Nhân Chi Hàm Công Đích Xuân Thiên

Ánh mắt A Nhĩ Sâm sáng rực, gắt gao nhìn chằm chằm Dương Hàn.

Mà Dương Hàn đối mặt với A Nhĩ Sâm, thái độ cũng rất tự nhiên.

Tựa như trước kia vậy, cậu bưng hai chén gỗ đưa cho A Nhĩ Sâm, cười nói: “A Nhĩ Sâm, giúp một tay nào.”

A Nhĩ Sâm sửng sốt một chút.

…nhanh như vậy liền khôi phục bình thường?

Bất quá khôi phục bình thường thì tốt rồi, hắn đỡ phải lo lắng Dương Hàn
xảy ra vấn đề gì. Vì thế A Nhĩ Sâm nhận chén gỗ, xoay người đi ra ngoài.

…hai người này, thật đúng là ‘sấm thì nhiều, mưa thì ít’ a.

Tô Sách thấy học trưởng như vậy, thật sự không biết trong hồ lô đang chứa thuốc gì.

Nghĩ lại một chút, học trưởng hẳn trong lòng đã có chủ ý, chuyện sau đó… cậu không quan tâm được.

Thản Đồ so với A Nhĩ Sâm chỉ chậm hơn một cái chớp mắt, y thấy Tô Sách đứng
ngẩn người, còn lắc lắc đầu, lại nhìn qua Dương Hàn đang bưng thức ăn
bên cạnh, thần sắc có vẻ thoải mái, còn giống như có chút ý cười, có
chút kì quái a. Đương nhiên càng nhiều hơn chính là lo lắng cho Tô Sách, liền vội vàng chạy tới hỏi: “A Sách, ngươi nghĩ gì đó?”

Tô Sách
ngẩng đầu, thấy sự lo lắng trong ánh mắt Thản Đồ, nhớ tới cuộc sống ấm
áp bình thản cùng ba đứa nhỏ của bọn họ, trong lòng cảm thấy thực hạnh
phúc, liền cười nói: “Không có gì, mới nói chuyện với học trưởng chút
thôi.”

Căn cứ theo lối suy luận ‘Ca ca A Sách mất hứng A Sách sẽ
mất hứng’, Thản Đồ do dự một chút, lại hỏi: “A Hàn không sao chứ? Vừa
nãy hắn rất kì quái.”

Tô Sách kéo tay Thản Đồ tới trước tủ đồ:
“Đồ ăn làm xong rồi, giúp dọn ra ngoài đi.” Còn nói thêm: “Học trưởng
đại khái là có chút chuyện băn khoăn, không sao đâu.”

Thản Đồ
không hiểu lắm, bất quá nếu A Sách nói không có việc gì thì đương nhiên
là không có việc gì rồi, vì thế y thành thành thật thật giúp đỡ Tô Sách
dọn bàn ăn.

Tới phòng ngoài, Tô Sách đặt đồ ăn lên bàn, bắt đầu
tìm kiếm đám nhỏ được hai giống đực ôm khi nãy. Cuối cùng mới phát hiện
có một cái rổ, liền đi qua.

Hóa ra lúc Tô Sách cùng Dương Hàn trò chuyện nấu cơm, đám nhỏ không chịu được lại biến thành ba tiểu sư tử,
bị Thản Đồ cùng A Nhĩ Sâm đặt vào một cái rổ lớn, còn lót một tấm da thú thật dày ở bên dưới.

Chỉ tiếc đám nhóc này cũng không chịu an
phận, đại khái là bị tả lót bó chặt nên cố ý biến về hình dạng dã thú
chơi một chút? Hiện tại ba anh em lăn thành một đoàn đè lên nhau, làm
chiếc rổ cũng lắc lư lay động, cứ như sắp rớt xuống tới nơi.


Sách thấy vừa bực vừa buồn cười, trong lòng còn có chút yêu thương, liền ngồi xổm xuống trước rổ, đưa tay sờ sờ đầu từng tiểu sư tử.

Nhóm tiểu sư tử ước chừng ngửi thấy mùi ‘mẫu thân’, lúc Tô Sách vừa tới gần
liền an tĩnh lại, nhăn mặt nhăn mũi muốn củng củng lòng bàn tay Tô Sách. Sau đó lại được sờ liền híp mắt ngẩng đầu, thật sự là đáng yêu không
nói nên lời.

Tô Sách mỉm cười, còn muốn chơi cùng đám nhỏ một chốc thì phía sau có người vòng qua thắt lưng ôm lấy cậu.

Không cần quay đầu lại cũng biết là ai: “Thản Đồ, ngươi nháo gì đó?”

Thản đồ nghiêm trang trả lời: “Không nháo.” Nói: “A Sách, nên ăn cơm.”

Tô Sách mỉm cười đáp ứng—— tâm tình cậu không tồi, nhìn thấy bọn nhỏ thú
vị như vậy, cậu làm ‘mẫu thân’ đương nhiên vô cùng vui mừng ấm áp, mà
lúc Thản Đồ cùng Tô Sách trở lại bàn, y yên lặng quay đầu nhìn một cái.

A Sách dùng rất nhiều thời gian để ý bọn nhỏ…

Này không thể trách Thản Đồ, dù sao y cũng chỉ là một ba ba mới ra lò mà thôi.

Y đã quen cùng bầu bạn có thế giới hai người, mấy tháng bầu bạn mang thai tình cảm lại càng hòa hợp ngọt ngào hơn. Thời điểm đó Thản Đồ thật sự
rất mong chờ tân sinh mệnh chào đời, nhưng lúc tân sinh mệnh xuất hiện
thì lập tức chiếm đoạt hết tâm tư của bầu bạn… Trước không nói tới bọn
họ đã bao lâu không vận động trên giường, ngay cả hôn môi cũng rất ít,
điều này làm y không thể nào vui nổi…

Thản Đồ đã tính toán, chờ đám nhóc này lớn một chút liền đá ra ngoài tự tôi luyện!

Dù sao, y từ nhỏ không cha không mẹ cũng sống như vậy, giống đực ăn khổ một chút thì có là gì!

Thản Đồ thầm nghĩ, sau này không thể có nhiều nhãi con như vậy nữa.

Nhất là giống cái, tuyệt đối không thể sinh! Thản Đồ thầm siết nắm tay.

Nếu là đám nhóc giống đực, trừ bỏ lúc còn nhỏ có chút phiền toái, lớn lên
có qua loa một chút cũng không sao, chính là giống cái không giống.
Giống cái so với giống đực yếu hơn rất nhiều, đừng nói buông tay, chỉ
cần không cẩn thận một chút sẽ không nuôi sống nổi… Thản Đồ gãi gãi đầu.

Y có thể tưởng tượng, nếu thực sự sinh ra một đứa nhỏ giống cái, cuộc
sống riêng tư của y cùng A Sách sẽ hoàn toàn bị quấy rầy a quấy rầy!

A Sách nếu vì thế mà chỉ một lòng chăm sóc đứa nhỏ…

Thản Đồ lắc lắc đầu.

Kia thật sự không ổn chút nào!

Tô Sách ngồi xuống bàn, lại không thấy Thản Đồ đi tới, quay đầu lại nhìn lên thì buồn cười.

Thản Đồ người này, cư nhiên lại trơ mặt đứng bên đó…. ánh mắt vàng ươm không có tiêu cự, không biết lại lạc tới cõi thần tiên nào.

Thật sự là…

Nghĩ tới đây, Tô Sách lại lên tiếng gọi: “Thản Đồ,mau lại ăn cơm!”

Thản Đồ lấy lại tinh thần, lên tiếng trả lời rồi chầm chậm chạy qua.

Bởi vì phát giác địa vị chính mình không ngừng tuột xuống, y chăm sóc Tô
Sách lại càng dụng tâm hơn, so với lúc cậu mang thai còn chu toàn hơn.
Tô Sách không biết y suy nghĩ gì, thật sự cũng dung túng mặc y săn sóc
tỉ mỉ, chỉ là ngẫu nhiên nhìn thấy ánh mắt trêu chọc của Dương Hàn thì
bất giác có hơi đỏ mặt.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, bất tri bất giác lại qua một năm.

Một năm này nhóm tiểu sư tử lại càng thêm cường tráng, bốn chân nhỏ cường
tráng mạnh mẽ chầm chậm chạy trên mặt đất, chỉ một mình Tô Sách có đôi
khi cũng không bắt được. Nhưng lúc biến thành người thì kém một chút,
bất quá chân tay mập mạp ngắn cũn tập tễnh bước đi, đột nhiên đụng trúng anh em khác thì liền cùng nhau ngã nhào tới, tiếp đó bắn ánh mắt không
vừa mắt về phía đối phương, tay chân ngắn cũn liền đập thẳng về phía
gương mặt người anh em.

Có điều làm người ta tiếc nuối là theo
tính cách cũng không phân biệt được vị trí lớn nhỏ của ba đứa, hình thú
hay hình người cũng vậy, diện mạo đều giống như đúc, tính tình cũng hệt
như nhau, bướng bỉnh tới mức làm người ta dở khóc dở cười. Ngay cả Tô
Sách cũng không thể phân rõ.

Trong sân có một gốc đại thụ, tán
cây um tùm, nhóm nhóc này thích nhất là bò lên nhánh cây—— đương nhiên,
chỉ là hình thái sư tử. Cứ ‘soạt’ một tiếng chui vào không thấy bóng,
sau đó lại đột ngột lú ra, từ trên cây nhảy xuống, trực tiếp lao vào
lòng Tô Sách đang gọi bọn nó ăn cơm.

Mặc khác làm Tô Sách dở khóc dở cười chính là Thản Đồ cư nhiên lại ăn dấm chua với đám nhỏ, Tô Sách
không chú ý một chút, y sẽ quay quay đám nhỏ lăn tới lăn lui trên mặt
đất, bộ dáng thật sự không giống cha tốt chút nào. Bất quá cũng may
giống đực ấu tể được một tuổi đã khá cường tráng, sau đó cư nhiên lại
thích trò chơi lăn qua lăn lại này, còn ngẫu nhiên tập hợp anh em chiến
đấu với ba ba Thản Đồ, làm Tô Sách cảm thấy có chút thú vị.

Mà Dương Hàn cùng A Nhĩ Sâm cũng có phát triển mới.

Bởi vì biết tâm ý của A Nhĩ Sâm, Dương Hàn vô tình cố ý bắt đầu quan sát
hành động của người này, phát hiện người này quả thực luôn vô ý hoặc cố ý chăm sóc mình rất tốt, chính là hành vi lại quá mờ mịt, làm có nhiều
lúc anh cũng không chú ý tới. Dương Hàn sau cùng cũng quyết định chủ
động một chút, chính là trước kia anh chỉ biết quan tâm anh em bình
thường chứ không hiểu làm thế nào để theo đuổi, A Nhĩ Sâm cư nhiên cũng
không có phản ứng.

Lần này hai người cứ ngươi ám chỉ ta, ta ám chỉ ngươi, Tô Sách ở bên cạnh xem thực buồn cười, nhưng cũng không nhúng tay.

Thẳng đến sáng hôm nay, Dương Hàn một thân chật vật đá văng cửa nhà Tô Sách,
quần áo lộn xộn lộ ra dấu vết xanh xanh tím tím trải đầy trên da thịt
làm Tô Sách vô cùng kinh ngạc.

Vốn vì A Nhĩ Sâm cứ luôn ì ì ạch
ạch mãi, đêm qua Dương Hàn rốt cuộc hạ quyết tâm, nửa đêm từ ‘trên
giường’ lăn xuống, rơi xuống người A Nhĩ Sâm. Trùng hợp thế nào mà môi
hai người chạm vào nhau, vì thế trong nháy mắt kia mặc dù Dương Hàn liền cảm thấy hối hận nhưng vẫn bị A Nhĩ Sâm một ngụm ngậm lấy, quấn quít
lấy anh…

Cứ như vậy, hai người liền gạo nấu thành cơm.

Lúc Tô Sách đang líu lưỡi nhìn học trưởng, A Nhĩ Sâm cũng xông vào, dùng
hình thú khổng lồ của mình quấn lấy Dương Hàn, không cho phép anh trốn
tránh.

Kế tiếp chính là một hồi luống cuống tay chân, tựa như
Thản Đồ vội vàng trước đó, A Nhĩ Sâm biến thành hình người ôm Dương Hàn
vào lòng ngực, giống đực lạnh lùng luôn lời ít ý nhiều biểu thị phải lập tức cử hành hôn lễ, hắn với Dương Hàn kết hôn. Mà Dương Hàn hoang mang
rối loạn từ chối một chút thì cũng bình tĩnh lại.

Sau đó chính là tìm tộc trưởng chủ trì hôn lễ cùng chuẩn bị tiến hành.

Mà hiện tại, Tô Sách đang đứng trong hôn lễ của Dương Hàn cùng A Nhĩ Sâm.

Đứng đầu trong số đám người ở quảng trường tham gia hôn lễ, Tô Sách ôm rổ,
phía sau là Thản Đồ ôm lấy cậu, gương mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Cậu nhớ rõ ở đây hai năm trước, cậu giống như học trưởng hiện giờ, nắm tay
bầu bạn tương tay đi tới nơi thần thánh nhất trong bộ lạc—— tế đàn trước bức tượng đá thần thú dự tợn mà uy nghiêm kia.

Thời điểm đó trong lòng cậu thật thấp thỏm không yên, mà hiện giờ lại thực bình yên.

Nói vậy cảm giác của học trưởng hiện giờ cũng giống vậy đi, hay nên nói là so với mình khi đó lại càng bình tĩnh cùng an ổn hơn.

Mà cậu cũng tin tưởng, vô luận là mình hay học trưởng, nắm lấy tay bầu bạn tương lai của mình sẽ cảm nhận được hạnh phúc thuộc về bọn họ, đều có
thể đạt được một ‘gia đình’ vững chắc như bàn thạch thuộc về chính mình
trong thế giới này.

Nhìn học trưởng cùng A Nhĩ Sâm nắm tay nhau
đứng trước mặt tộc trưởng, nghe lời chúc phúc của tộc trưởng, Tô Sách
quay đầu, nhìn sườn mặt Thản Đồ, nụ cười bên môi lại càng sâu…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui