Nửa người trên Long Trạch không mặc quần áo, Tiết Đồng chạm đến lưng hắn cảm thấy ươn ướt, đưa mắt nhìn lại thì ngón tay thấm đầy máu tươi, trái tim cô thắt chặt lại.
Sức tàn phá của rocket quả thực không nhỏ, Long Trạch nhảy ra đến ngoài cửa vẫn không thể tránh được sát thương, nhưng đối với hắn chỉ là vết thương nhỏ.
Đám sát thủ ở trong phòng bắt đầu tiến công dồn dập, một mặt là nhắm vào mục tiêu là Long Trạch, mặt khác chúng thong báo tình hình trong phòng: “ Mục tiêu ở cửa sổ, có khả năng sẽ chạy ra phía của chính.”
Tiết Đồng không thể giữ được bình tĩnh, những viên đạn liên tục nã về phía cô, so với bão tháng sáu thì ào ạt hơn rất nhiều, bốn phía hành lang bị bao vây, Long Trạch đối với hướng đạn hắn đều phán đoán rất chính xác, vội vàng ôm Tiết Đồng né hướng đạn, ẩn nấp ở góc tường.
Hắn ở phía trước Tiết Đồng, lấy mình làm lá chắn che chở cho cô, giơ khẩu súng tự động lên, Long Trạch biết số người trong phòng không nhiều, trên lầu một tên, dưới lầu hai tên, trước mắt cần phải bảo đảm an toàn cho Tiết Đồng.
Ở phía quẹo của cầu thang, sát thủ vừa ló mắt nhìn xung quanh, một viên đạn liền phóng thẳng về phía hắn, trong nháy mắt, tên sát thủ đổ nhào xuống đất. Long Trạch cũng không dám khinh thường đám sát thủ này, nếu hắn chỉ có một mình, sẽ rất dễ để thoát thân, thế nhưng bên cạnh hắn lúc này còn có Tiết Đồng, không thể để cô bị trúng đạn lạc, hơn nữa đám sát thủ còn có vũ khí hạng nặng.
Trên gác, đám sát thủ đang tạm trú ngụ ở một gian phòng khác, chúng cũng không dám manh động, tạm thời chúng sẽ không dám ra tay.
Trước mắt, Long Trạch cần phải xuống dưới phòng khách để giải vây, thế nhưng bốn phía đều bị vây kín, hắn quay đầu nhìn Tiết Đồng, cầm tay cô: “ Đừng sợ, anh ở đây.”
Tiết Đồng chưa bao giờ trải qua hoàn cảnh nguy hiểm đến như vậy, tiếng súng nổ vẫn ong ong bên tai cô, hình ảnh những tên sát thủ vẫn hiện ra trước mắt, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, nhưng cảm giác ấm áp từ Long Trạch truyền đến đã phần nào khiến cô an tâm hơn.
Vì quá sợ hãi, Tiết Đồng nói không nên lời, giống như con gà mắc tóc, chỉ biết gật đầu.
“ Đừng nhúc nhích.” Long Trạch quát nhẹ, lập tức nhảy ra ngoài, xoay người bước hai bước, lấy thân dụ địch, một chuỗi viên đạn từ xa bay tới, hắn cúi người nằm úp xuống dưới sàn, đồng thời lên cò súng tự động, theo góc này, vừa vặn bắn trúng những tên trong phòng.
Không nghĩ đến việc hắn dám chạy ra giữa hành lang hành hành động, người bên ngoài theo bóng của Long Trạch, liền nổ súng tới tấp, đồ gốm sứ dọc hành lang nát vụn, những viên đạn bắn ra liên tiếp.
Viên đạn xuyên qua tấm kính thủy tinh, Long Trạch dùng tốc độ nhanh nhất ôm lấy Tiết Đồng nhảy từ trên lầu xuống, vẫn như cũ, hắn dùng cơ thể mình để che chở cho Tiết Đồng.
“ Đoàng!“ Tiếng động từ hành lang vang lên, bức tranh treo trên tường rơi xuống, bụi bay lên, giống như màn sương vào buổi ban sớm.
Mặc dù được Long Trạch che chở cẩn thận, nhưng tốc độ rơi của Long Trạch quá nhanh, Tiết Đồng vẫn cảm nhận được cơn đau buốt từ tận xương tủy. Cánh tay hắn vẫn ôm chặt thắt eo Tiết Đồng, khiến cô đau kêu thành tiếng.
Long Trạch cũng không chậm chễ cho dù chỉ một giây, trên người đầy tro bụi, vài tiếng súng tiếp tục vang lên, phát ra từ dưới phòng khách.
Còn có vài tên ẩn núp rải rác khắp phòng, tùy thời điểm thích hợp chúng mới lộ diện, dây thần kinh Long Trạch luôn trong trạng thái căng thẳng kịch điểm.
Hắn ôm Tiết Đồng tránh vào một góc, chiều dài tủ bát đủ để che kín chiều cao của hai người, hắn đưa mắt nhìn Tiết Đồng, khuôn mặt cô tái nhợt, Long Trạch thở dốc: “ Có sao không?.”
“ Không sao cả.” Tiết Đồng cắn răng chịu đau, những vết thương nhỏ không thể so sánh với việc tính mạng đang cận kề cái chết.
Long Trạch cau mày, những ngày qua hắn đang trong quá trình hồi phục sức khỏe, nhưng vẫn chưa đạt đến trạng thái hoàn mỹ nhất, Tiết Đồng mặc váy ngủ, làn da trắng nõn hiện lên những vết thương rớm máu tươi. Với hắn, tránh những viên đạn lạc là chuyện vô cùng đơn giản, nhưng đạn lạc như bão táp mưa sa như vậy, Tiết Đồng chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Có bóng người in dấu xuống nền nhà bóng loáng, hắn định nổ súng, thì bất ngờ xuất hiện hai quả lưu đạn đang bay tới.
Nhanh như cắt, Long Trạch ngã người sang hướng khác, hai người ngã trên tấm thảm ở phòng khách, một tiếng nổ lớn vang lên, tủ bát nổ thành những mảnh nhỏ, những mảnh gỗ vụn bắn tung, cắm vào da thịt Tiết Đồng, cảm giác như có mũi dao đang cứa trên người cô.
Tiếng nổ dứt nhưng đám sát thủ vẫn chưa có hành động khác, Long Trạch cũng không có thời gian quan sát Tiết Đồng, chỉ theo cửa sổ phòng bếp mà nhảy ra ngoài, sau đó giương súng, bắn về phía phòng khách.
Long Trạch quay lại phòng khách, hắn lấy sofa làm lá chắn ở góc tường, chắn liên tiếp ba chiếc ghế sofa xung quanh, thành một bức tường vây nhỏ, hắn đem Tiết Đồng vào bức tường vây sofa: “ Trốn thật kĩ, không được ra ngoài.”
Long Trạch giơ súng tự động lên, đôi mắt tinh anh quét một vòng, bọn chúng nghĩ rằng chỉ cần trốn kĩ hắn sẽ không biết chúng ở nơi nào sao, Long Trạch nhếch môi, tiến vào phòng bếp, đi thẳng vào phòng khách, giải quyết hai tên đang nấp ở đó.
Giải quyết hai tên ở phòng khách, hắn nhanh nhẹn leo lên ban công của lầu hai, cửa sổ phòng ở lầu hai vừa mở, một tên đã từ trên cao rơi xuống, đám sát thủ trụ ở trên tầng hai từng tên từng tên bị hắn bắn chết.
Long Trạch nhặt khẩu súng tự động dưới đất lên, phòng bên cạnh đã không còn một ai, nhưng hắn không dám ở lại trong phòng quá lâu, sợ rằng ở bên ngoài sẽ có người điên cuồng nã đạn về phía này, càng sợ sẽ bị bom tập kích, hắn nên dùng chính mình để dụ địch.
Long Trạch đi xung quanh các phòng một lượt, ngay lập tức có viên đạn từ phía sau bắn ra, hiện tại đạn hắn cũng không còn nhiều, không nên lãng phí. Trình Thiên quả nhiên rất hiểu rõ hắn, dùng những tên được huấn luyện trong quan đội để đối phó với hắn.
Hắn đi tới vườn hoa, núp mình phía sau tảng đá, ống phóng rocket tuy rằng sức công phá mạnh nhưng dù sao cũng không phải súng ngắn, tốc độ di chuyển không thể nhanh được.
Long Trạch nâng súng sẵn sàng ngắm trúng mục tiêu, chỉ cần có kẻ xuất hiện, viên đạn của hắn lập tức sẽ bắn ra, nếu khoảng cách không phải quá xa, không cần ngắm quá kĩ, nhất định bọn chúng sẽ trúng đạn của hắn.
Ngược lại, đối với những tên ở phía ngoài mới khó giải quyết, mặc dù đám sát thủ luôn muốn giảm mức thương vong xuống mức thấp nhất, nhưng khi đã lâm trận thì không phải ngươi chết thì ta chết.
Sắc trời dần chuyển sang sắc trắng, ánh nắng mặt trời cũng bắt đầu xuất hiện, phạm vi bắn của Long Trạch đã rõ hơn lúc trước, ở phía xa truyền đến tiếng gầm rú, mỗi lúc một gần.
“ Đáng chết!” Long Trạch cúi đầu mắng thầm một tiếng.
Chiếc trực thăng đang tói gần, cách mặt đất chừng hai ba mươi mét, khoang ngồi cửa đã mở sẵn từ lúc nào, một bên là người ngồi, một bên là ống súc rocket chĩa thẳng xuống khu biệt thự của Long Trạch, mắt chúng dán chặt trong ống quan sát.
Trực thăng bay về hướng biệt thự, quan sát thấy một người đàn ông đang nấp sau phiến đá, chúng lập tức lên đạn bắn rocket về mục tiêu xác định.
Viên đạn rocket thoát khỏi nòng súng, đầu đạn bắn tung tóe, Long Trạch nhanh chóng chạy đi nơi khác, giống như một trận gió xẹt qua trên mặt đất, hắn cảm nhận được có người đang bắn đạn về phía mình, phía sau lưng phiến đá cẩm thạch bị bắn nát, sức công phá của rocket là không thể chối từ, nơi bị bắn phá trũng xuống thành những hố sâu nhỏ.
Long Trạch bước qua mặt cỏ, viên đạn liền bám sát theo, hắn lách người tránh đạn, cho dù tốc độ có nhanh đến mức độ nào cũng không thể chống lại được súng bắn nhanh, dòng đạn lạc ở bốn phía như đang bao vây lấy hắn, so với giông tố còn điên cuồng hơn nhiều, giống như muốn nuốt chửng lấy hắn.
Đám hoa cỏ quá thưa thớt không thể giúp hắn ẩn mình, để thoát được Long Trạch đã phải dùng hết sức mình, vô cùng gian nan, không hề có sự phản kháng mà chỉ biết hướng về phía rừng cây chạy trốn.
Tốc độ chạy của Long Trạch nhanh đến mức không thể nhìn thấy, ở đám cây nhỏ những viên đạn lạnh băng liên tục xuyên qua, cả khu biệt thự mịt mờ trong khói lửa, súng máy liên tục nã đạn khắp nơi, càng chạy càng tiến vào khu rừng rậm rạp, đây là nơi ẩn nấp hoàn hảo.
Trực thăng ở phía trên không thể xác định rõ phương hướng của Long Trạch, vì không thấy rõ mục tiêu nên phải hạ thấp độ cao của trực thăng, người ngồi trên khoang phải cúi thấp người để tìm được mục tiêu.
Người bắn rocket cảm giác được có người trong lùm cây, liền lên đạn bắn về phía từng rậm. Đối với hành động lần này, tốc độ của mục tiêu thật khó có thể tưởng tượng, bọn chúng phải tăng mức cảnh giác gấp đôi so với những nhiệm vụ bình thường.
Cây cối chi chít, chúng không thể đoán được vị trí của Long Trạch, bắn lung tung cũng không phải là cách hay. Long Trạch đã sớm chạy khỏi phạm vi chú ý của đám sát thủ, lẳng lặng ngồi xổm ở một gốc cây có tán lá rậm rạp cao vút như một cây đại thụ, xuyên thấu qua những kẽ lá là hình ảnh chiếc trực thăng, thay đổi súng tự động.
Từ phía dưới nhìn lên, Long Trạch có thể nhìn rõ thấy cánh quạt của chiếc trực thăng, không suy nghĩ nhiều, hắn nhắm chính xác rồi ra sức tàn phá cánh quạt. Đám người trên trực thăng không nghĩ tới Long Trạch có thể nhắm bắn chuẩn xác đến thế. Bên trên, súng máy còn chưa kịp ngắm, phi công cũng không thể nhanh chóng tạo khoảng cách an toàn, tên điều khiến ống rocket cũng không thể tìm rõ mục tiêu để tiêu diệt, Long Trạch bắn liên tiếp nhiều phát súng về phía cánh quạt đang xoay tròn.
Long Trạch lại ẩn mình trong rừng cây, khi quả rocket thứ hai rơi xuống khu rừng nổ tung, thì cũng là lúc hắn đã an toàn ở vị trí mới.
Phi công hốt hoảng: “ Cánh quạt bị phá hủy, trực thăng không thể điều khiển.”
Trực thăng ở không trung lắc qua lắc lại, phi công dốc toàn lực để có thể hạ cánh an toàn, hai tên ngồi ở ghế tin rằng phi công có thể điều khiển tốt, nhưng không ngờ, một viên đạn từ phía rừng nổ ra, bắn nứt cửa kính của trực thăng.
Cửa kính thủy tinh bị đạn bắn trúng, cho dù chưa xuyên qua nhưng cũng xuất hiện vết nứt do đạn để lại, xung quanh tạo ra vết rạn loang lổ, trực thăng lao nhanh chóng về phía rừng cây. Tên phi công dựa vào kinh nghiệm nhiều năm đang cố gắng vớt vát tình hình, nhưng dòng đạn không ngừng bắn về trực thăng, nằm ngoài tầm kiểm soát, trực thăng hoàn toàn mất kiểm soát, cuối cùng hướng về phía mặt đất mà đâm xuống, phát ra tiếng nổ lớn.
Ở phía đó không xa, thân trực thăng tạo thành bão lửa khổng lổ, so với ánh nắng của bình minh còn chói mắt hơn rất nhiều.
Long Trạch tiếp tục di chuyển trong rừng, tay cầm súng tự động chạy thoăn thoắt trong rừng rậm, giống như mũi tên bắn ra từ dây cung, chỉ lao thẳng về phía trước không ngừng. Đối với đám sát thủ, để nhắm bắn chính xác Long Trạch quả là điều không hề dễ dàng.
Đám cỏ dại trong rừng không ngừng chuyển động, không phải do gió cây mà do mưa đạn tạo nên, Long Trạch khi thì chạy hướng Tây khi thì hướng Đông, hắn đang so găng với tốc độ của viên đạn.
Cho dù có tên có thể nhắm trúng hướng di chuyển của Long Trạch, nhưng chưa kịp nổ súng thì đã chết dưới họng súng của hắn.
Từ sáng sớm, cánh cửa tử thần đã mở trên đảo, kẻ đang sống cũng cần kệ cái chết trong gang tấc. Từng tên từng tên ngã xuống trước họng súng của Long Trạch, đối với đám sát thủ, đây cũng là công việc lấy mạng đổi mạng.
Trên mặt Long Trạch đằng đằng sát khí, gặp Phật giết Phật, gặp Thần giết Thần, những người ở xung quanh hắn, tất cả đều phải chết. Ở trong rừng, tiếng súng rocket lại vang lên, tên có chiếc mũi diều hâu chưa kịp ném quả lưu đạn ra xa thì viên đạn từ đâu đã cắm vào ngực hắn.
Long Trạch chạy tới bức tường vây, nhanh nhẹn nhảy lên, tiến vào vườn hoa. Lập tức, tim hắn như bị bóp nghẹt, mặt mày biến sắc.