Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Hành trình dự định bởi vì vết thương cũ của An Bố tái phát, không thể không lùi lại, những chuyện khác cũng chỉ có thể trước gác qua một bên, dù sao mạng người cũng mới là quan trọng nhất, thời gian này vết thương của An Bố trở nặng, bên người không thể không có người, mọi người ban đêm đều là thay phiên coi chừng y, nhưng phần lớn thời điểm đều là Mặc Nhã.

“Mặc Nhã, ngươi ra ngoài ăn cơm chiều đi, chỗ này để ta.” Lôi Tấn bưng một chén canh lớn cùng mấy cái bánh bột ngô đi vào.

Mặc Nhã lau mặt, từ trước giường đứng lên, nhận đồ ăn trong tay Lôi Tấn, hỏi “Ngươi ăn chưa?”

“Chưa, đợi Hi Nhã bưng đồ ăn của ta vào, ta sẽ cùng tộc trưởng ăn trong này.”

Mặc Nhã gật gật đầu, đỡ An Bố ngồi dậy, kéo một tảng đá dài nhỏ tới bên cạnh, để làm bàn ăn.

“Hôm nay chúng ta ăn cái gì?” An Bố cười hỏi

“Canh xương cùng bánh trứng rau.”

Hi Nhã lúc này bưng vào hai cái bát, một bát là canh cho Lôi Tấn, một bát khác là rau nước trộn, trên cánh tay còn phủ một cái khăn lông ướt

“Thoạt nhìn ăn rất ngon.” Chờ Hi Nhã cùng Mặc Nhã đi khỏi, An Bố tự mình lau lau tay, tiếp tục đề tài vừa rồi

Xương mấy đến nhờ có màu trắng đục, hương vị nồng đậm, bên trong có cả viên thịt, trứng chim, ngẫu nhiên còn có cả phiến rau xnah quen thuộc, bánh ngô rau dại rất mỏng, ăn có chút cay đắng, nhìn giống như rau dại trên núi, nhưng cũng có chút hương vị riêng biệt.

“Ngài nếm thử rau thuỷ cần này đi, không có đồ gia vị, chỉ có nước sối thì thả vào luộc, cùng bỏ thêm chút muối.” Lôi Tấn rất tự nhiên gắp hộ y một đũa

“Giòn giòn, ăn rất ngon, tay nghề nấu ăn của ngươi luôn luôn không tồi.” An Bố luôn không keo kiệt biểu đạt sự vừa lòng của mình với Lôi Tấn

“Ngài thực sự biết nhìn hàng.” Lôi Tấn cười hì hì, đối với sự khích lệ của người khác, hắn từ trước đến giờ không biết khiêm nhường

“Ngươi cùng La Kiệt thực sự không giống.” An Bố liếc mắt ra cửa một cái, giọng nói có chút xúc động

“Kia đương nhiên, ta nấu ăn so với y ngon hơn.” Lôi Tấn bắt đầu giả ngu, việc này hắn không có cách nào nhúng tay vào, nói tiếp cũng chỉ làm cho An Bố thương tâm

An Bố cười cười, thấp giọng như là giải thích “Ta không có ý tứ khác.”

Lôi Tấn liếc y một cái, nói thẳng “Việc này ta không thể giúp ngài được, ngài đã không thể bỏ La Kiệt xuống được, thì cứ cùng y nói thẳng đi.” Hắn nghe Mặc Nhã nói, Mộ Á cùng Hạ Vi đã hoàn thành nghi thức, Chu Hi cũng đã dọn nàh qua đó, trong nhà hiện tại cũng chỉ còn có mình An Bố, người ta ý tứ đã thực rõ ràng, về sau đường ai người nấy đi, hắn không rõ An Bố rốt cục còn do dự cái gì


“La Kiệt sẽ không tha thứ cho ta, y ngay từ đầu đã hận ta. Ta cùng y lần đầu tiên cùng nhau, y bệnh… thần chí không…. Thực sự thanh tỉnh.” An Bố ngừng bát cơm trong tay, thì thào.

Mê gian? Dụ gian? Lôi Tấn bị bí mật năm xưa đột nhiên tuôn ra doạ cho sợ ngây người, trong đầu ngược lại lặp đi lặp lại hai cum từ kia, hắn nghĩ chỉ có loại phẩm hạnh như Vinh Xuyên mới có thể làm ra loại sự tình, nhìn An Bố bình thường làm việc trầm ổn cẩn thân, nhân phẩm phong độ rất tốt, không nghĩ tới cũng có thể làm ra loại chuyện như vậy, trách không được La Kiệt hơn hai mươi năm cũng không thể tiêu tan, trách không được Mặc Nhã nói sự hiện hữu của y tổng làm La Kiệt nhớ đến quá khứ không tốt

Không biết vết sẹo trên tay trái La Kiệt có phải vì vậy mà có hay không

Tay Lôi Tấn nâng rồi lại hạ, hắn thực sự rất muốn cho người này một đấm, nhưng hắn cũng biết bản thân không có tư cách này, muốn đánh cũng phải là La Kiệt cùng Mặc Nhã, hơn nữa nhìn sắc mặt An Bố xám trắng cô đơn, hắn thật đúng là sợ một quyền đem An Bố đánh chết

“Được rồi, chuyện của các ngươi thì các ngươi tự giải quyết đi, ta mặc kệ, nhanh đi ăn cơm đi, đợi nguội, thân thể ngươi còn chưa ổn.” Lôi Tấn mí mắt cũng không nâng, đưa cho nó hai cái bánh

“Ta không nên nói với ngươi chuyện này.” Chính hắn cũng không biết như thế nào lại nói ra, cũng may Lôi Tấn không phải đứa nhỏ lắm miệng

Nếu Lôi Tấn biết An Bố trong lòng đem hắn thành một đứa nhỏ, không chừng lại tạc mao đâu, cũng may hắn không biết

Lôi Tấn không đáp, bởi vì không biết phải nói cái gì

“Ngươi nói cho ta biết chỗ các ngươi là cái dạng gì đi?” thanh âm của An Bố mang theo mong đợi, La Kiệt không chịu cùng y nói qua, thế nhưng y muốn biết

“Chúng ta chỗ đó a, cùng thế giới này cái khác nhau lớn nhất chính là, có nữ nhân.” Chuyện phiền lòng tạm thời gác sang một bên, ánh mắt Lôi Tấn lộ ra một mạt tà khí, nói tới đề tài này hắn có quyền lên tiếng nhất “nữ nhân, chính An Lạcf trước ngực có thêm hai khối thịt thịt, ôm vào, thân thể vừa mềm vừa mượt, xúc cảm lại cao hơn một bậc.”

An Bố nghe đến vẻ mặt mờ mịt, Lôi Tấn hướng bả vai y vỗ vỗ hai cái, nhấc chân ngồi chồm hổm trên giường, tính toán khoa tay múa chân miêu tả cụ thể cho y

Từ cửa truyền đến vài tiếng ho khan, Lôi Tấn vẻ mặt quái dị nhìn tư thế kề vai sát cánh của hai người, mở miệng hỏi “Các ngươi ăn xong chưa? Dược nấu xong rồi, bọn họ lát nữa sẽ bê vào.”Mộc Nguyệt khai phương thuốc, từ bỏ mỗi ngày uống thuốc, còn phải ngâm nước tắm, hiệu quả cũng không tệ lắm

Lôi Tấn đáp một tiếng, nhảy xuống giường, quay đầu hướng An Bố nói “Hôm nào cùng ngài tham khảo tiếp.” Xem ra còn có chút thất vọng, khó có được cảm thụ quang minh chính đại hoài niệm một chút về nữ nhân, cùng ba cái thùng dấm chua kia không có tiếng nói chung

An Bố hé miệng cười cười, mặt mang chút do dự nói “Kỳ thực này… không nói cũng được.” Trực giác nói cho y biết cái đề tài này dừng ở đây là tốt nhất

Lôi Tấn nhướn mày nói “Như vậy sao được?” Hằn còn ý do chưa tẫn mà

“Các ngươi rốt cục đang nói cái gì?” La Kiệt hỏi

“Nữ nhân.” An Bố thành thực đáp


La Kiệt quay đầu trừng hắn, Lôi Tấn trong lòng biết không tốt, sớm đã thu dọn bát đữa chạy mất, chỉ còn lưu lại một cái bóng

“Hắn thực là một người thông minh lại thẳng thắn.” An Bố từ đáy lòng tán thưởng nói

“Ngươi cùng hắn ở chung cũng không tệ?”

“Rất khó có người không thích hắn, làm việc có chừng mực, nói chuyện cũng có hứng thú, điều trong yếu nhất là hắn giờ giờ khắc khắc đều có sức sống như vậy…”

“Đủ rồi, An Bố, hắn là giống cái của con ngươi.” La Kiệt đột nhiên cảm thấy thực sự buồn bực, một chút cũng không muốn nghe người này nói chuyện

An Bố nhíu mày liếc y một cái, quả thực câm miệng

La Kiệt chịu không nổi cái sự bực bội hít thở không thông này, bỏ xuống một câu “Ta đi xem dược.” Vội vã chạy lấy người

“ta biết hắn là con ta, không phải là huynh đệ của ta.” An Bố đỡ vách tường tự mình nằm xuống, y đã không có hy vọng xa vời gì

————

Thời gian cực nhanh, chờ thương thế của An Bố khỏi đến mức có thể tự bay được đường xa, thì đã tới lúc vào thu, thời tiết mặc dù vẫn còn khô nóng như cũ, thế nhưng mưa to rõ ràng đã ít đi, giữa lúc đo bọn họ còn giúp gia đình Hạo Thần thu hoạch lúa

“Các ngươi đi lâu như vậy, trong nhà làm sao?” Lôi Tấn cùng Hi Nhã mới chào tạm biệt nhà Hạo Thần xong, bọn họ sáng sớm mai phải đi, chỉ có thể thừa dịp sau bữa trưa tát cả mọi người đều nhàn rỗi mới có thể lại đây một chuyến

“Uỷ thác cho Tề La cùng Gia Hách, lúa mạch cùng lúa hẳn là đã thu, hiện tại hẳn là đến ngô, khoai tây cùng khoai lang.” trên lưng Hi Nhã còn có một đống đồ ăn mà Hạo Thần đã sớm chuẩn bị từ trước, còn có một ít len dạ cho trẻ em

Lôi Tấn gật gật đầu, trong tay cũng có ôm một bình thịt vụn

“Đúng rồi, ta có chuyện muốn cùng ngươi thương lượng.”

Lôi Tấn ý bảo y tiếp tục

“Ta muốn đem một đứa Cam hoặc Bưởi cho bọn Tề La cùng trợ dưỡng giúp.” Y cùng Tề La là cùng nhau lớn lên, tự nhiên không thể thấy bạn tuổi già không người chiếu cố


“Bọn họ đã qua nhiều năm, vẫn không tìm người khác trợ dưỡng?” Lôi Tấn kinh ngạc, này không khỏi cũng quá có kiên nhẫn đi? Nghĩ đến một loại khả năng, hắn hoài nghi nhìn trên dưới đánh giá Hi Nhã hỏi “Ngươi vốn không phải chuẩn bị lấy vợ sinh vài đứa phân cho bạn đấy chứ?”

“Sao có thể?” Hi Nhã nhanh nói chuyện, cho thấy sự trong sạch của bản thân, tuy rằng quả thực có giống cái nói vậy, nhưng hiện tại y nào dám nói ra tìm tra a, thực vất vả Lôi Tấn mới thừa nhận bản thân hắn có chút tình cảm với y àm

“Không có là tốt nhất.”

“Đúng rồi, vợ là cái gì? Là chỉ giống cái sao?” Nguy cơ vừa qua, lòng hiếu kỳ của Hi Nhã lại dấy lên

“Giống như ngươi là vợ.” Hi Nhã bình tĩnh đáo

“Không đúng a, ngươi vửa rồi rõ ràng nói lấy vợ sinh đứa nhỏ, kia sinh đứa nhỏ mới mà vợ chứ.” Cái này y nghe thấy rõ ràng mà

“Nếu không muốn thì thôi, thiếu một ngươi cũng đâu sao.”

“Được, được, ta là lão bà của ngươi.” Hi Nhã vừa nghe, lập tức tỏ vẻ thực sự chân chó, dù sao chỉ cần cùng Lôi Tấn có quan hệ, y không sao cả, không phải chỉ là một cái xưng hôt hôi sao? Dù sao sinh bảo bảo cũng là Lôi Tấn, không pahir y, đạo lý này y vẫn hiểu được

“Vậy cho nhà họ một đứa trợ dưỡng đi.” Lôi Tấn cuối cùng quyết định đồng ý, dù sao trợ dưỡng, đứa nhỏ vẫn là của mình, đơn giản chỉ là lúc bọn nhỏ còn nhỏ, Tề La cùng Gia Hách giúp đỡ chiếu cố chúng, chờ bọn họ tuổi già, đứa nhỏ sẽ phụng dưỡng lại họ

Hi Nhã nhếch miệng cười cười, mặc dù nàh mình hoàn toàn có thể dưỡng dục đứa nhỏ, không cần nhờ người khác trợ dưỡng, thế nhưng nàh Tề La cần, y hiểu được, Lôi Tấn cũng hiểu được

“Lại đến một lần, một lần là được.” Lúc bọn họ sắp ra khỏi Hổ tộc bộ tộc, đi ngang qua một góc sân tường đơn sơ, Lôi Tấn nghe thấy một thanh âm quen thuộc nên dừng bước

“Ngươi còn không có chịu để yên, tối hôm qua ngươi cũng nói một lần, còn không phải dây dưa đến hơn nửa đêm, ngươi sao thiếu thao như vậy?” Một thanh âm khác hiển nhiên thực sự thô lỗ táo bạo

“Nhiều nhất thì đêm nay từ bỏ, giờ đến một lần nữa?” Thanh âm quen thuộc cẩn thận mà thương lượng

“Xoay người sang chỗ khác, tự mình cởϊ qυầи, dựa lên trên cửa”

Bên trong xuất hiện sự yên lặng ngắn ngủi, Lôi Tấn phỏng chừng bọn họ đang cởϊ qυầи áo.

“Chính ngươi tự khai mở một chút, nếu không ta sao tiến vào được.” Tiếp theo là tiếng bàn tay ba ba ba đánh xuống

“ta ta còn vịn cửa.” Thanh âm quen thuộc tựa hồ thực sự uỷ khuất

“Đi thôi.” Hi Nhã giật nhẹ ống tay áo Lôi Tấn, người sau vẫn còn nghe mùi ngon

Trong phòng rất nhanh truyền đến tiếng nam nhân ồ ồ thở dốc cùng tiếng rêи ɾỉ khàn khàn, tiếng thét chíu tai cũng không dứt


Lôi Tấn nghe đến đó, đang muốn xoay người rời đi, chợt nghe trong phòng kêu thảm một tiếng, cánh cửa không rắn chắc không chịu nổi, hai dạo thân ảnh theo đõ ngã ra ngoài

Vinh Xuyên mặt đập xuống đất, trên mông đều là dấu tay hồng hồng, ở giữa mang theo là đồ chơi của thú nhân kia

Lôi Tấn vốn muốn nín cười, nhưng thật sự không chịu nổi trận khôi hài này, cuối cùng thật vất vả nặn ra lời nói “cứ coi như bọn ta không tồn tại là được, các ngươi tiếp tục đi.”. Sau khi xoay người lập tức vùi mặt vào ngực Hi Nhã, một chút cũng không khách khí cười lớn thành tiếng

Hi Nhã cưng chiều mà vỗ vỗ lưng cho hắn, giúp hắn thuận khí

Thú nhân kia liếc nhìn họ một cái, dễ dàng ôm Vinh Xuyên cao lớn lên, đi vào nhà

“Vinh Xuyên, mai ta phải đi.” Lôi Tấn cười hô một tiếng, lục tục mà lại cùng Vinh Xuyên có nhiều khúc mắc như vậy, tuy họ không thể trở thành bằng hữu, nhưng hẳn cũng không phải địch nhân

“Có rảnh mang Cam và Bưởi tới đây chơi.” Lôi Tấn đã nghĩ sẽ không có đáp lại, đi được vài bước, nghe thấy thanh âm thì quay đầu lại, thấy Vinh Xuyên đang đứng bên cửa sổ

“Đi.” Lôi Tấn vừa mới đáp ứng một tiếng, chỉ thấy bên cạnh cửa vươn ra một cánh tay tráng kiện đme Vinh Xuyên kéo đi

Lôi Tấn sờ sờ cằm, hỏi Hi Nhã “Giống như ta, cũng có thể khiến người ghét sao?”

Hi Nhã “…..”

Lôi Tấn khoé miệng cong lên, quay đầu cố ý tìm việc hô lớn một câu “Vinh Xuyên, cảm ơn ngươi ba năm nay hỗ trợ.”

“Sầm” một tiếng, xem lần này ngay cả cửa sổ cũng đóng rồi

Lôi Tấn sang sảng cười to, hắn cũng biết Vinh Xuyên hẳn là cũng không coi là thích mình, bốn năm trước, Vinh Xuyên là dạng gặp giống cái nào cũng muốn trêu chọc, ba năm nay, nói là thích, còn không bằng nói muốn tìm một người làm bạn vĩnh viễn

Nói thực, hắn cũng không thấy thích nổi Vinh Xuyên, nhưng cũng sẽ không ước mong cho cuộc sống của người ta từ nay về sau luôn luôn bi thảm, trọn đời không xoay được người

Cứ như vậy thì rất tốt.

—————–

“Đi thôi.” Lôi Tấn sờ sờ cái đầu to của Mặc Nhã, ý bảo có thể

Buổi sáng đầu thu, trời cao mây vắng lặng, gió khe khẽ, có phiến lá vàng thổi tới trong tay áo Lôi Tấn

Hành trình bọn họ sắp bước đi chính là nơi mà bốn người từng gặp mặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận