Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Thanh niên tóc bạc hiển nhiên không giỏi nói chuyện, im lặng nửa ngày, mới nhẹ giọng khuyên nhủ “Ca, ngươi đừng sinh khí, An Bố ca ca tức giận, y cũng rất thương tâm, mới muốn đi ra ngoài một chút”

Thanh niên tóc vàng tức giận không giảm “An Lạc, lúc này là lúc nào rồi, mà ngươi còn nói chuyện thay nó, ba chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, có lời gì không thể nói, không phải chỉ cần ra ngoài mới có thể giải sầu? Còn có cái gì thuận theo, nghe càng phát hỏa.”

Nhánh cây lá úa trên vai An Lạc vì ca ca nhà mình huy tay phất xuống, âm thanh trầm thấp nói “ta sao lại không giận.” A cha cùng a sao gã và ca ca đã qua đời từ lúc cả hai còn nhỏ, là do hai thúc thúc nuôi dưỡng họ khôn lớn

Trong lòng An Sâm cũng biết hiện tại không phải lúc để nổi giận, hiện giờ mình là lão đại trong nhà, hẳn phải chịu trách nhiệm chiếu cố hai vị đệ đệ, nhưng mà mỗi lần nhìn thấy tộc trưởng, hỏa khí trong lòng lại không khống chế được, còn có đứa con trai của lão, tự tin bản thân sẽ được bổ nhiệm làm tộc trưởng tiếp theo nên nhìn người nào cũng không để trong mắt, An Sâm hít sâu, đè xuống một chút tâm tình kích động trong người, vỗ vỗ cánh tay của đệ đệ, nói “An Lạc, chúng ta nhất định phải nghĩ biện pháp đem vị trí tộc trưởng đoạt lấy, đây mới là cách báo thù tốt nhất”

An Lạc gật gật đầu “Ta nghe lời ngươi, ca”

“Đi thôi, chúng ta cũng cần phải trở về, tách ra lâu như vậy cũng không tốt.” Hiện tại bọn họ tuyệt đối không thể trở thành lạc dân cư thực, bất luận như thế nào, người trong bộ tộc tuyệt đối sẽ không thừa nhận một người tách khỏi bộ lạc làm tộc trưởng

“Chờ chút, ca, gần đây hình như có người.” An Lạc ý bảo An Sâm tạm thời đừng cử động, gã nhíu mày yên lặng lắng nghe, rừng rậm buổi sáng nhiều tiếng động, muốn bắt giữ tiếng hít thở thật nhỏ kia cũng không dễ dàng

“Thú nhân lưu lạc?”An Lạc là báo tuyết duy nhất trong bộ tộc, năng lực của An Lạc là người thường không thể so sánh, bản thân An Sâm tuy không cảm giác được, nhưng gã tin tưởng An Lạc

An Lạc nhắm mắt, mở miệng nói “Hình như là một giống cái.”

“Một giống cái, sao có thể?”An Sâm kinh ngạc thành tiếng, phải biết trừ khi là thú nhân lưu lạc, bọn họ mới không có chỗ ở cố định, thì chỉ có các giống đực mới cưới mới có thể tùy thân mang theo giống cái của họ, còn giống cái đơn độc xuất hiện ở sâu trong rừng rậm này thì sao có thể

An Lạc trợn mắt, trong con ngươi màu xanh da trời cũng có nghi hoặc, chỉ về phía vách núi thấp thoáng sau rừng cây nói “Tựa hồ ở vách núi phía trước, ca, chúng ta đi xem đi.””

An Sâm đáp một tiếng, đuổi theo phía sau

Đối với thú nhân độc thân mà nói, trên người giống cái tổng có một loại mùi hương kỳ dị mê người, loại hấp dẫn này đối với bọn họ mà nói có đôi khi còn xa xa hơn cả sự hấp dẫn của đồ ăn. Hiện tại An Sâm cùng An Lạc đều ngửi thấy được, thật sự có một giống cái ở gần đây

An Lạc dừng lại trước một gốc cây khô to, gã xác định cái mùi kia là từ trong này truyền ra

An Sâm cùng gã một đường cẩn thận đem đá cùng những đồ vật hỗn tạp trước cửa động dọn ra, ánh sáng theo một hướng khác của động cây chiếu vào, một giống cái đang cuộn mình dưới một khối da hươu, lẳng lặng ngủ say dưới ánh nắng vàng ấm áp, nhìn không thấy rõ mặt, phía trên chỉ lộ ra những sợi tóc đen nhánh đang tỏa sáng, nhưng lớp da hươu kia không che dấu được đôi chân có nhan sắc sạch sẽ trắng nõn nhất mà bọn họ chưa từng thấy qua

Hai người đều cảm giác được hô hấp của đối phương có chút nặng nề, ai cũng không muốn đánh thức bản thaan khỏi cảnh sắc tốt dẹp này

La Kiệt thực sự là quá mệt mỏi, cho dù cảm giác được xung quanh có chút khác thường, nhưng mí mắt nặng nề như thế nào cũng không mở ra được

Đánh gãy bọn họ chính là những tiếng bước chân hỗn độn đnag dần dần lại gần


“An Sâm, An Lạc, các ngươi chạy nhanh như vậy, là phát hiện ra con mồi tốt gì sao?” Thuận Dẫn mang theo một đám thú nhân đẩy ra những bụi cỏ đầy sương sớm bước tới

Khoảng cách gần như vậy, bọn họ có muốn giấu người cũng không có khả năng, hơn nữa giống cái dưới lớp da hươu kia đã xử động hai cái, lập tức sẽ tỉnh lại

Thuận Dẫn là đứa con của Thuận Ngũ tộc trưởng Báo tộc đương nhiệm, cũng là tộc trưởng kế nhiệm trong lòng rất nhiều người, cho nên lần vây săn này, một đội trẻ tuổi đều nghe gã chỉ huy, Thuận Ngũ hiển nhiên cũng muốn cho Thuận Dẫn chậm rãi tạo dựng uy vọng trong bộ tộc, nên Thuận Dẫn cũng có thể hiểu được mục đích này, đối với ai cũng bầy ra một tư thái thân thiết có thừa

An Sâm ngầm bĩu môi, tiến lên hai bước cười nói “làm sao có con mồi tốt gì, chính là An Lạc nói chỗ này tựa hồ có chút gì đó không ổn, hai bọn ta tới đây, cũng thực may mắn, thế nhưng lại tìm thấy một giống cái.” Gã rất cường điệu đầy là do mình cùng An Lạc tìm được, chính là không muốn những người khác nhúng tay vào, dù sao cũng giấu không được, không bằng nói thẳng ra.

Lời này vừa nói ra, thú nhân trong đội nổ tung, thế nhưng đi vây săn còn có thể nhìn thấy giống cái

An Lạc nhân cơ hội dùng thân thể ngăn trở cửa động, ngăn cách ánh mắt muốn thăm dò của mọi người

“Giống cái? Giống cái gì, ta xem xem” Thuận Dẫn nói xong, lướt qua người An Sâm

An Sâm duỗi tay ngăn lại, cười nói “bọn ta vừa mới nhặt được, không cần làm y sợ hãi, hay chờ mang về bộ tộc, các ngươi lại đến xem đi.”

Thuận Dẫn trên mặt bỡn cợt đẩy tay An Sâm, nói “Còn sợ ta đoạt của các ngươi sao?” thúc thúc của bọn An Sâm trước kia đúng thực là trưởng lão của bộ tộc, cũng coi như là có chút địa vị, vốn vị trí tộc trưởng này, cũng có người đề cử bọn huynh đệ An Sâm, chẳng qua hiện tại thúc thúc của họ đã chết, luận võ lực, gã có lẽ không bằng, nhưng bàn về cách duy trì trong bộ tộc, bọn An Sâm nhất định là không sánh bằng gã, cho nên giống cái đối với mỗi bộ lạc thú nhân rất thưa thớt mà nói, căn bản không phải là vấn đề gì, giống cái xinh đẹp nhất trong tộc chung quy cũng sẽ thuộc về gã, chảng qua vấn đề hiện tại, điều gã phải làm là, không cho phép bọn An Sâm phản đối

“Bên ngoài là ai?”La Kiệt từ dưới lớp da hươu ngồi dậy, bên ngoài có tiếng người, không phải là dã thú, cho nên y không sợ hãi như vậy

“Ngươi tỉnh?” An Lạc xoay người ngồi xổm xuống

Lần này tất cả mọi người đều thấy rõ giống cái trong hốc cây kia, thật sự là xinh đẹp đến kinh người, con ngươi trong trẻo mà lạnh lùng, trầm tĩnh, cả người trần trụi, bên hông chỉ có che một khối da thú

An Lạc cách y gần nhất, lên bị trúng đòn nặng nhất, qua một lúc lâu mới cầm da thú đem người nọ toàn thân bao lại, nhẹ giọng nói “Ngươi trước đem quần áo mặc vào đi.”

La Kiệt không che dấu mà nhíu mày, nhìn một đám người sắc mặt ngu dại phía bên ngoài, y tuy không ngại ở trước mặt một đám đàn ông thay quần áo, nhưng điều kiện tiên quyết là những kẻ đó không có một bộ tư thế chảy nước miếng như thế

“Ta giúp ngươi che.”

An Lạc đem cửa động che kín lại, La Kiệt tay chân lưu loát nhanh chóng đem quần áo mặc vào

Bọn họ mời La Kiệt một ít thịt dê nướng làm bữa sáng, sau khi hỏi han lẫn nhau, La Kiệt chỉ đáp, y là đứa nhỏ của một thú nhân lưu lạc, a cha a sao y đều đã chết, y muốn đi tìm một địa phương để ở


Báo tộc thú nhân sau khi nghe miêu tả cụ thể của La Kiệt, nghĩ như thế nào cũng thấy chỗ đó giống như phụ cận chỗ cấm địa, cách chỗ này cũng không xa, hơn nữa đó cũng không phải là một địa phương tốt, mặc dù vậy, vẫn có một ít người tỏ vẻ muốn giúp, trong đó thuận theo là rất tích cực

Ở phụ cận cấm địa lưu lại hơn nửa tháng, La Kiệt không tìm được một chút manh mối nào để trở lại. Chỉ có thể lui bước theo yêu cầu của họ tạm thời quay về Báo tộc bộ tộc, hiện tại y mới biết con báo cũng là thú nhân bộ tộc, này mới hiểu được cái con Bố Lai Khắc vẫn ở bên cạnh y giả ngu khoe mẽ căn bản là người

La Kiệt tới Báo tộc bộ tộc, tự nhiên bị đưa tới chỗ dược sư, dùng Bích Ngải hoa, đây là các bước mà các giống cái dị tộc khi lần đầu tới bộ tộc nhất định phải trải qua, thú nhân các bộ tộc đều có quy định như vậy, nhưng họ cũng không biết La Kiệt cũng không biết chuyện này

An Sâm cùng An Lạc trải qua một phen tranh thủ, rốt cục cũng thuyết phục dược La Kiệt ở chung với một giống cái đã mất đi bầu bạn là Tô Thụy, ở ngay bên cạnh nhà họ, Tô Thụy còn còn có một tiểu thú nhân gọi là Tề La, bộ dáng mới có hai tuổi, vẫn không thể hóa thành hình người, nhưng có thể đi có thể chạy, đôi mắt to màu lam xám, sáng lấp lánh, rất đáng yêu, ngay cả La Kiệt là người đối với trẻ con vốn không có hứng thú cũng nhịn không được chọc nó một chút, Tề La cũng có thiên địch, là một con báo con tên Gia Hách, mỗi lần xuất môn đều bị cắn rớt một ít da lông rồi khóc lóc chạy về

Thú nhân bầu bạn của Tô Thụy ở một lần vây săn đã bị trọng thương rồi mất, vốn theo quy củ của bộ tộc, Tô Thụy cần phải tìm một bầu bạn mới, thế nhưng lúc sinh Tề La, thân thể Tô Thụy bị tổn thương, đã không thể sinh dục nữa, vì thế cũng không có ai nhắc lại chuyện này

Người trong bộ tộc sinh sống rất đơn giản, thường ngày ửo chung cũng coi như thân mật, đặc biệt là một ít thú nhân, thường xuyen đưa đến cửa một ít con mồi cùng thức ăn, La Kiệt không phải người chậm chạp, loáng thoáng liền hiểu được ý tứ muốn theo đuổi của họ, mỗi lần đều thản nhiên cự tuyệt. Nhưng Tô Thụy mang theo Tề La cuộc sống cũng không có gì khá giả, trừ bỏ chút đồ theo phân lệ mà chia ra, Tô Thụy còn làm chút quần áo đổi với ngừoi ta, La Kiệt cũng giúp Tô Thụy ra dòng suối thuộc da, chải lông, chà xát chỉ gai

“Tô Thụy, quảng trường ở chỗ nào, ta cũng biết, lần này ta tự đi là được, ngươi không phải hôm nay muốn đem quần áo người ta đặt làm sao?” La Kiệt cột chặt cốt đao cùng dây thừng, chuyện này đối với y mà nói cũng không thành vấn đề

“Không được, mình ngươi xuất môn, ta lo lắng.”La Kiệt không rõ tình cảnh hiện nay của mình, nhưng Tô Thụy cho dù là cái gì cũng đều xem ở trong mắt, đã tới bộ tộc hơn hai tháng, nhiều thú nhân hướng La Kiệt như vậy, nhưng y lại một người cũng không chọn, bao nhiêu người nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, vạn nhất tên nào có tâm tư phá hư gì đó, đến cái chuyện ra tay trước thì chiếm được lợi thế, thì nguy to, gã đã đáp ứng An Sâm cùng An Lạc sẽ hảo hảo chiếu cố cho La Kiệt

La Kiệt là người không dễ dàng thân cận với người khác, hiện tại không có cách nào, chỉ có thể lựa chọn thời thời khắc khắc dính cùng một chỗ với Tô Thụy, buổi tối khi xuống núi, thái dương khuất phía sau núi, ngọn gió đầu thu mang đến cảm giác mát mẻ, La Kiệt chăm chú lắng nghe Tô Thụy giảng về truyền thuyết trong bộ tộc, nên không chú ý đến một đầu Trâu răng cưa từ trong lùm cây xông ra, Tô Thụy tránh nhanh nên không có chuyện gì, La Kiệt bị đụng vào đùi, nhanh như chớp lăn xuống giữa lưng chừng sườn núi, lập tức ngất đi, tuy rằng thế núi không cao, nhưng phía dưới là rừng cỏ rậm rạp, Tô Thụy trong nhất thời cũng không tìm thấy người, đành phải quay về bộ tộc tìm An Lạc

Lúc An Lạc đuổi tới, La Kiệt đã tự tỉnh lại, tự mình làm sơ cứu cầm máu, vết thương của y kỳ thực không nặng, nhưng vị trí có chút xấu hổ, đi đường cọ lên da thú gây đau đớn, An Lạc ôm y đến chỗ Thanh Kiều dược sư rửa vết thươn, sau đó bôi thêm một tầng thảo dược thật dầy

Sau đó hơn mười ngày đều là nằm trên giường nghỉ ngơi, lúc này, có cái gì cần, đều là An Lạc ôm người ra ra vào vào, tuy rằng biết cũng không có biện pháp nào tốt hơn, nhưng để cho một nam nhân ôm vào ngực, ít nhiều cũng khiến La Kiệt khong được tự nhiên, y vốn không nhiều lời, An Lạc lại ít nói muốn chết, có đôi khi ngồi đối diện nhau cả ngày, hai người cũng chỉ có thể mắt to trừng mắt nhỏ. Tô Thụy ở cửa phòng khâu quần áo, mấy lần thăm dò tình hình ở chung thực tế của hai người họ cũng nhịn không được bật cười. Trong lòng thầm than tính tình An Lạc ngốc như vậy, trách không được bình thường gã đẹp như thế, khí lực lại lớn, nhưng lại không được mấy giống cái trong bộ tộc ưa thích, ngộp đến mức có thể buồn chết người, bất quá lại có vài thú nhân đối với gã có ý tứ, gã đối với La Kiệt thường nói nhiều nhất là hai câu ‘Ngươi đói bụng không?’hay ‘Muốn uống nước không?’

Sau khi vết thương của La Kiệt tốt lên, lại đi đến chỗ sườn núi kia, lần đi xuống, bên dưới có một khu đồng bằng nhỏ, do bùn đất ở trên núi bốn phía bị mưa cọ rửa rớt xuống hình thành, ở giữa đồng bằng có một khối đất tốt nhất, đây là chỗ y ngã xuống hôm trước phát hiện, gốm nghệ là một trong những thứ mà La Kiệt yêu thích, nhưng ngại chỗ hoang vu này điều kiện hữu hạn, không thể làm ra đồ thực sự tinh tế, nhưng đơn giản như gốm hồng thô vẫn là có thể, thứ nhất, La Kiệt quả thực muốn làm chút chuyện báo đáp việc họ đã thu lưu mình, thứ hai, y cũng dần dần hiểu được, trong bộ tộc chắc chắn không cho phép một giống cái trưởng thành độc thân lâu dài, y hy vọng bản thân có nhiều tác dụng chút, thì có thể kéo dài thêm mấy ngày, y ở gần thần miếu đã tìm được một ít manh mối, có lẽ không được, hiện tại thời gian có quá ít, y còn chưa chuẩn bị đủ, y không giữ cách chế tạo gốm cho riêng mình mà còn dậy cho các thợ thủ công trong bộ tộc, ngoài ra còn tự mình thiết kế một ít đồ dùng bằng gố dùng hàng ngày như bát, đĩa, khay, chờ những trình tự làm việc, sau đó đốt ra những thứ giống như lu đựng nước. Đơn giản trắc định thời gian đốt chế xong, công đoạn cuối cùng còn cần thu thập thêm ít số liệu

Tộc trưởng Thời Ngũ cũng qua xem vài lần, cũng liên tục khen ngợi La Kiệt chế tạo ra mấy thứ thực thần kỳ

An Sâm vẫn bề bộn nhiều việc, La Kiệt ở Báo tộc bộ tộc hơn năm tháng, ban đêm cuối thu đều đầy sương, vẫn không thấy gã được mấy lần, cho nên vào một buổi sấng khi La Kiệt đẩy cửa sổ ra, lúc thấy người đang đong đưa chân ngồi trên đầu tường, quả thực có chút kinh ngạc

“Buổi sáng tốt lành” La Kiệt hai tay chống lên cửa sổ lớn tiếng nói

An Sâm nghe vậy, liền từ trên bờ tường nhảy xuống, trong ngực một đống những quả hồng màu hồng hồng đè lên nhau, đây là cái tên mà La Kiệt đặt, cây hồng này mọc ngay trong sân nhà An Sâm, từng quả hồng đều có hai vòng, toàn bộ quả hồng giống như cái bánh ba tầng


“cái này để cho ngươi ăn, ta mới hái từ trên cây xuống.” Quản hồng vẫn mang theo một lớp sương trắng, da hồng màu hồng mềm mại trong suốt, nhìn khiến người thèm ăn, La Kiệt lau lau một cái rồi đưa lên miệng

An Sâm nắm cổ tay y ngăn lại nói “Giờ đừng có vội ăn, rất lạnh, để trong phòng một lúc đi, để hàn khí tan, sau khi ăn xong hãy ăn”

La Kiệt rút tay về, hỏi “Có muốn vào ngồi một chút hay không?”

An Sâm cười cười, từ chối, đem những quả hồng trong ngực lần lượt đặt lên cửa sổ, nói “Nghe An Lạc nói ngươi bị thương, hiện tại đã tốt hơn chưa?”

“Không có việc gì, chỉ là chút tổn thương ngoài da thôi.”

“Vậy là tốt rồi.”

Cho dù có chút kỳ quái, nhưng La Kiệt xác định được trong mắt An Sâm thấy được một tia vui sướng, xem ra người này thực sự lo lắng cho mình

“Ngươi thoạt nhìn tinh thần không được tốt.” La Kiệt khó có lúc cùng người khác nhàn thoại việc nhà

“Gần đây có chút vội, ta phải đi.” La Kiệt chậm chạp không chịu chọn bầu bạn, làm cho thú nhân trong bộ tộc lại một lần nữa xao động lên. Hiện tại gã cùng An Lạc đang muốn tranh đoạt chức vị tộc trưởng, không chỉ có vì nhóm thúc thúc báo thù, còn vì muốn bảo trụ La Kiệt, y xinh đẹp nhe vậy, thông minh như vaạy, sao có thể không làm cho người khác mơ ước

“Vậy lần sau gặp.” La Kiệt phất phất tay

An Sâm quay đầu lại, thấy khóe môi y tràn ra ý cười nhẹ nhàng, lại càng kiên định thêm quyết tâm của mình

———————

“Tuyết thực lớn.” Tô Thụy đem con mồi được chia để đặt dưới mái hiên, sau đó đi đến trước cửa, vuốt một tầng bống tuyết từ trên người xuống

Hố lửa trong phòng có một cái nồi đá, bên trong đang sôi ùng ục cháo cùng một miếng thịt lớn, Tô Thụy rửa sạch tay, mở nắp nồi, bỏ thêm chút bột ớt vào rồi quấy quấy, hương vị cay nồng làm cho mũi người ta có chút ngứa

La Kiệt bỏ thêm ít củi vào trong lửa, cái đuôi lông xù màu xám của Tề La quấn lên đùi y “lần này con mồi được chia có nhiều không?” Nơi này chủ yếu là thịt để ăn, con mồi thu hoạch trong mùa đông hẳn là ít đi

“Một chút cũng không ít, so với năm vừa rồi còn nhiều hơn một ít, ngươi không biết đâu, hơn nửa năm nay, An Sâm cùng An Lạc có bao nhiêu khả năng, bọn họ so với người khác luôn tìm được nhiều con mồi hơn, mỗi lần ra ngoài so với người khác cũng nhiều hơn, sau đó lại có rất nhiều thú nhân nguyện ý đi theo họ, nên con mồi so với trước kia cũng tăng nhiều hơn, hơn nữa nhà chúng ta còn có An Sâm cùng An Lạc đều đặn ghé thăm, nên hai người chúng ta cùng tiểu tử kia, dù có ăn đến mùa xuân cũng không lo.” Tô Thụy càng nói càng hưng phấn, mùa đông năm nay là năm đầu tiên từ sau khi bầu bạn của mình mất đi mà Tô Thụy vẫn có thể có đồ ăn sung túc

Nấu cơm, La Kiệt không biết, thế nhưng cách xử lý con mồi y lại học rất tốt, An Sâm cùng An Lạc trong nhà thường xuyên không có ai, Tô Thụy có thói quen tới chiếu cố hỗ trợ, La Kiệt lúc rảnh rỗi cũng đem toàn bộ con mồi của hai nhà ra gϊếŧ, da thú thì thuộc da tốt, xương cốt tách ra, thịt nên ướp thì ướp, nên hong khô thì hong khô, quét sân, cọ phòng, những việc có thể hỗ trợ này y cũng vui vẻ giúp đỡ, dù sao An Sâm cùng An Lạc cũng đã giúp y không ít, còn chia đồ ăn cho y nữa

Nhưng La Kiệt lại không biết trận chiến tranh đoạt y vẫn chưa bao giờ chân chính dừng lại, vốn ai nhặt được giống cái thì là bầu bạn của người đó, La Kiệt đúng là do An Sâm cùng An Lạc phát hiện trước, cho nên là bầu bạn của họ, nhưng Thuận Dẫn cầm đầu mọi người lại không đồng ý với kết luận này, bọn họ nói giống cái này là mọi người cùng nhau phát hiện, biện pháp công bằng nhất là tới tỷ thí, ai thắng, thì có được thân phận là thú nhân bầu bạn của La Kiệt.

“Ngươi hiện tại nhất định phải lựa chọn, nếu ngươi chọn ta cùng An Lạc, đêm nay sẽ cùng chúng ta thực sự phát sinh quan hệ, nếu không lựa chọn chúng ta, chỉ có thể chờ ngày mai bị lựa chọn, đến lúc đó sẽ không nói chuyện về đường sống của ngươi, bầu bạn của ngươi là ai, bọn ta cũng không thể xác định, có lẽ là một người, có lẽ là hai, cũng có lẽ là rất nhiều” chuyện như vậy cũng không phải không có tiền lệ, thú nhân thực lực có chút yếu cuối cùng vì thủ thắng, thường cùng người lựa chọn cộng đồng có được giống cái. Lấy thế lực hiện tại của An Sâm cùng An Lạc, còn chưa đủ để ngăn trận tỷ thí này tiến hành, dù sao đây cũng là điều mà tộc trưởng đã đồng ý, trừ khi trước đó, La Kiệt đã có bầu bạn


Con ngươi An Lạc trầm xuống, đứng bên cửa sổ, không nói được một lời, gã biết biện pháp mà ca ca nói không phải là cách duy nhất, nhưng lại là cách có đảm bảo nhất, gã cùng ca ca liên kết, hẳn có thể đánh bại mọi đối thủ, nhưng không thể bảo chứng không có chuyện ngoài ý muốn phát sinh, bọn họ không muốn đem La Kiệt ra làm tiền đặt cược, từ lần đầu tiên khi nhìn thấy y, gã liền biết cái cảm giác này là thích, cho nên gã tuyệt đối sẽ không buông tay

La Kiệt biết mình đang phát run, móng tay ở dưới bàn đâm vào lòng bàn tay đau nhói, nói cái gì lựa chọn, y kỳ thực không có lựa chọn gì cả, thì ra y làm nhiều như vậy, vẫn không thể chạy thoát khỏi vân mệnh này sao? Hối hận vì đã theo họ về đây sao? Kỳ thực cái này có cái gì mà hối hận, một mình ở trong rừng chỉ có thể tìm chết, tới nơi này mới còn chút hy vọng để sống sót, thậm chí còn tìm được chút manh mối để quay về, nếu muốn sống sót phải trả giá như vậy, cũng chỉ có thể chấp nhận, bởi vì y còn muốn quay về, nam nhân thôi, lại không có nguy cơ trinh tiết gì, ít nhất hai người trước mắt mình còn tương đối quen thuộc, nếu chấp nhận hẳn cũng tương đối dễ dàng

“Ta không thể chỉ chọn một người sao?” Bầu bạn có một là đủ, vì cái gì nhất định phải cùng hai nam nhân đồng thời phát sinh quan hệ

An Sâm cùng An Lạc nhìn thoáng qua nhau, ai cũng không có ý tứ rời khỏi

“Ta hiểu, làm ở đâu?” Với y mà nói một hay hai người cũng không có gì khác biệt, La Kiệt trong lòng cười lạnh nói

An Sâm không nghĩ tới La Kiệt lại dễ dàng đáp ứng như vậy, không thể không khống chế chút vui mừng, nghĩ đến việc La Kiệt đối với bọn họ cũng có chút tình ý, nên mới thống khoái như vậy, nhưng khi thấy rõ sự sắc lạnh không hề che dấu trong đôi mắt kia, trong lòng gã liền nhanh chóng lạnh xuống

“Đến nhà của bọn ta thôi, ở ngay bên cạnh, ta về trước chuẩn bị một chút.” An Sâm đứng lên

Tô Thụy vẫn đứng ngoài cửa, thấy An Sâm đi ra, trên mặt lại không có sắc mặt vui vẻ gì, nghĩ rằng bị La Kiệt cự tuyệt, liền an ủi “Ngươi đừng trách y, loại chuyện này trong khoảng thời gian ngắn thực sự khó làm cho người ta chấp nhận.”

“Không, La Kiệt, y đã đồng ý.” An Sâm không có xúc cảm gì đáp lại, xoay người ra khỏi nhà, lưu lại Tô Thụy đầy nghi hoặc

An Lạc muốn ôm La Kiệt qua, nhưng La Kiệt cứng người, đẩy gã ra, tự kéo kéo quần áo của mình, đi vào căn phòng kia

Tới lúc An Sâm cùng An Lạc thay phiên tiến vào cơ thể y, La Kiệt chỉ cảm thấy rất đau, vô luận bọn họ có kí©ɧ ŧɧí©ɧ y như thế nào, y cũng đều không có kɧoáı ©ảʍ

Cuộc tỷ thí ngày hôm sau tự nhiên không thể cử hành thành công, chỉ còn thiếu một bước xác định nghi thức sau cùng, ba người họ đi tới Thánh hồ, sau khi trở về, La Kiệt rốt cục không cho phép hai người họ lại gần mình nữa, cho dù đối xử tốt với y nữa cũng vô dụng, hơn nữa phần nhiệt tình đối với bộ tộc của y cũng đã bị dập tắt, y lạnh mắt nhìn cuộc sống gian nan của những người này, y có năng lực, nhưng không bao giờ…. nguyện ý vươn tay ra nữa, y đem bản thân khóa lại trong nhà, ngày ngày đêm đêm nghiên cứu làm cách nào để trở về

Nhưng mà ba tháng sau khi cử hành nghi thức, y chờ đợi được một tin tức đối với y mà nói quả thực là tin dữ, ban đầu y chỉ cảm thấy không muốn ăn, lúc nhìn thấy thịt lại có cảm giác muốn nôn mửa, nhưng cho tới bây giờ y vẫn không nghĩ là bản thân lại mang thai, y giống như điên mà đấm đấm bụng mình, y không muốn trở thành một con quái vật có thể sinh đứa nhỏ, y phải quay về, nhưng cho dù có vậy, đứa nhỏ cũng rất ương ngạnh mà không rơi ra, An Sâm cùng An Lạc sợ y làm thương tổn bản thân, đành phải đi tới đâu thì ôm người tới đấy, nhưng chuyện luôn luôn có lúc ngoài ý muốn, La Kiệt là ở trong một đêm khuya, dùng mã tấu tùy thân mà y luôn mang theo tự cắt vô số đường lên cổ tay trái mình, đao đao chí mạng, các dược sư trong bộ tộc đều bó tay chịu trói, vẫn là một đứa nhỏ tên xk mà An Lạc cứu về nói là có biện pháp, khó khăn lắm mới đem người cứu trở về.

Lúc La Kiệt tỉnh lại đã là hơn nửa tháng sau chuyện đó, An Sâm cùng An Lạc đều canh giữ bên giường, thân thể gầy gò, thần sắc tiều tụy đến cực điểm, y nhìn vải bông còn bọc đầy trên cổ tay trái mình, nước mắt của An Sâm rơi rơi xuống mặt y “La Kiệt, ngươi về sau muốn làm cái gì, bọn ta đều theo ngươi, ngươi muốn đi, bọn ta cũng không ngăn cản nữa, nhưng ngươi đừng làm như vậy”

La Kiệt yếu ớt gật gật đầu, kỳ thực lúc đó y cũng không muốn chết, chính là trong lúc tinh thần hỗn loạn không khống chế được bản thân lấy mã tấu làn lượt cứa xuống tay mình

“Đồ ta nấu bị khét.” An Lạc lau lau mắt, có lẽ muốn đi ra ngoài bê vào, nhưng vừa xoay người, liền ‘Ầm’ một tiếng ngã trên đất nửa ngày không dậy nổi

La Kiệt há hốc mồm, nhưng không phát ra âm thanh gì

“An Lạc.” An Sâm ôm lấy An Lạc đi đến bên La Kiệt, hỏi “Để nó ngủ bên cạnh ngươi được không, La Kiệt? Nó đã nhiều ngày không hảo hảo ăn thứ gì, căn phòng kia cũng lâu rồi không có người ở, bên trong không nhóm chậu lửa, rất lạnh.”

La Kiệt nháy mắt mấy cái, tỏ vẻ đồng ý. Sau bốn tháng, La Kiệt sinh đứa nhỏ đầu tiên, là một con báo con màu hoàng kim khỏe mạnh, La Kiệt đặt cho bé cái tên Hi Nhã

Lại qua một năm nữa, An Bố đã lưu lạc gần hai năm bên ngoài bộ tộc đã quay trở về


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận