Hay ngủ, buồn nôn, dễ dàng mệt nhọc, ham muốn cường liệt, những loại dấu hiệu tuy rằng không thể bảo đảm y nhất định đã mang thai, nhưng bệnh trạng thực sự tương tự cùng với đoạn thời gian y mang thai Hi Nhã nên không thể không làm cho y nghĩ theo cái phương diện kia.
La Kiệt đi tới bên bệ cửa sổ, xốc màn che, đào lấy hai khỏa mai ngâm, tư vị chua ngọt trong miệng tạm thời đè lại cảm giác nôn mửa nơi cổ họng.
Y cho tới bây giờ vẫn không muốn tiếp tục mang thai, sau khi đã có Hi Nhã, y và An sâm An Lạc trong lúc đó đều không có tiếp tục quan hệ, gần nhất tuy rằng đều cùng ba người bọn y làm, nhưng vẫn cự tuyệt dùng thú hình, ngoại trừ lần đó ý thức không tỉnh táo cùng An Bố làm, lẽ nào An bố lừa y, trong lòng y mơ hồ có hoài nghi, nhưng khẩn yếu nhất bây giờ là xác định rốt cuộc có mang thai hay không, nếu như có, là mấy tháng, y cho dù đối với chuyện tình mang thai không tinh thông, thì cũng minh bạch, hài tử càng nhỏ càng dễ bỏ, nếu như hài tử là của An Bố, từ đó tới giờ đã có hơn ba tháng, nếu như chậm trễ thời gian thêm nữa, thì muốn vô thanh vô tức bỏ đứa bé này sẽ không dễ dàng nữa, La Kiệt sờ sờ bụng dưới cảm giác hơi có nhô ra, lý trí đến gần như lãnh khốc.
La Kiệt đi một chuyến đến chỗ Thanh Kiều dược sư, nhà Thanh Kiều dược sư ở trên lưng chừng núi phía góc đông bắc của bộ tộc, xung quanh không có nhà ai khác, hoàn cảnh thanh u yên lặng, nhà lớn làm nhà lớn, tường vây qunha thấp, trong viện mở rất nhiều ruộng luống nhỏ, tất cả đều là thảo dược.
Thú nhân bầu bạn của Thanh Kiều dược sư đã qua đời từ hai năm, nhưng dược sư trong bộ tộc rất được tôn trọng, không ai dám miễn cưỡng ông tìm bạn lữ mới, tiểu nhi tử của Thanh Kiều dược sư mang thai năm nay mười hình dạng tuổi đã có ngũ quan, đang ngồi xổm dưới đất giúp thảo dược bắt sâu, thấy La Kiệt ôm Hi Nhã đến, hướng về phía trong phòng hô một tiếng, hoan hoan hỉ hỉ chào đón: “La Kiệt ca ca, Hi Nhã, các ngươi đã tới?” Trong bộ tộc rất nhiều người lớn ngại thái độ lãnh đạm của La Kiệt, nên không thường cùng y gặp gỡ, nhưng đối với hài tử, đặc biệt là các tiểu các thú nhân mà nói, La Kiệt đẹp lại còn có thể làm rất nhiều thứ, bọn chúng đều rất thích, thường xúm lại len lén nói tương lai cũng muốn tìm giống cái tốt như La Kiệt vậy.
La Kiệt luôn luôn không thích ứng người khác nhiệt tình quá mức, nhưng đối với một hài tử choai choai, y cũng không có gì phải lảng tránh, từ trong lòng Hi Nhã đưa qua một cái bu-mê-răng cho Trọng Thai. Đây là thứ y trong lúc rãnh rỗi dùng gỗ chắc làm ra, lực sát thương không lớn, nhiều nhất có thể đánh cái động vật nhỏ hoặc chim tước và vân vân, vừa lúc cấp bọn nhỏ chơi, Hi Nhã tuổi còn nhỏ, khí lực chưa ổn, ôm cũng ném không ra được.
Hi nhã dù sao vẫn chưa tới hai tuổi, tuy rằng La Kiệt gia giáo nghiêm, nhưng đồ đạc của mình bị đem cho người ta thì vẫn là biểu hiện ra dáng vẻ một điểm cũng không cao hứng.
La Kiệt gãi gãi cằm Hi nhã, nhỏ giọng nói: “Về nhà làm cho con cái tốt hơn.” Trọng Thai lật qua lật lại thứ cầm trong tay, vẻ mặt mờ mịt, La Kiệt buông Hi nhã nói: “Hi nhã đi cùng Trọng Thai tiểu thúc thúc nói chơi thế nào đi.”
“Ngươi đây là có cổ đảo vật gì vậy, La Kiệt?” Thanh Kiều dược sư thấy Trọng Thai ở dưới sự chỉ huy của Hi nhã, cầm vật đầu gỗ trong tay ném ra, nhưng thứ đó lại vẫn có thể bay trở về.
“ Đồ lặt vặt cho hài tử, Thanh Kiều dược sư, gần nhất ta có chút khó chịu, ngươi xem dùm ta.”
“Đi, ngươi theo ta vào nhà, ta nhìn tỉ mỉ một cái cho ngươi.” Cùng những người khác trong bộ tộc bất đồng, Thanh Kiều dược sư thật sự thích La Kiệt, không quá am hiểu lui tới cùng người khác, nhưng người rất tốt.
La Kiệt quay đầu lại dặn Hi nhã nhất câu, ôm phức tạp tâm tình theo Thanh Kiều dược sư vào phòng.
Thanh Kiều dược sư xem mạch xong, lại hỏi một chút tình huống thân thể gần nhất, cuối cùng xác định nói: “Vậy không sai, La Kiệt, ngươi đây không phải bị bệnh, là trong bụng có bảo bảo.”
La Kiệt cả người lạnh lẽo, dưới tay trái cố sức siết chặt tay phải, miễn cưỡng cười nói: “Đã bao lâu?”
Thanh Kiều y sư đứng dậy, từ trong hộc tủ góc tường bưng một chén tế nhũ quả trắng như tuyết qua, cười nói: “Cục cưng còn nhỏ ni, mới hơn ba tháng, đây là tế nhũ quả ta hôm qua vào núi hái, còn rất mới, ngươi mang về ăn đi.” Tế nhũ quả là chuẩn bị cho giống cái mang thai trong bộ tộc, toan ngọt rấtdễ khai vị, đối với thân thể cũng tốt.
La Kiệt dừng siết tay, mưu cầu trấn định, không cho mình dao động, nói ra dự định đã nghĩ tót lức trước: “Thanh Kiều dược sư, ta ở nhà cũng không có việc gì làm, ngươi xem có thể để cho ta tới chỗ ngươi theo học chút y thuật hay không? Lúc ra ngoài có thể nhận thức chút dược thảo, bình thường tự mình trị tốt cảm mạo là được.” Y biết dược sư là không thể tùy tiện thu đồ đệ đệ, nên chỉ nói theo học chút điểm.
Thanh Kiều dược sư đối với chuyện nhà y có chút thấu hiểu, có ba thú nhân có khả năng bầu bạn, La Kiệt quả thực cái gì cũng đều không cần làm, cũng không phải thu đồ đệ đệ, chỉ giáo y một chút cũng không có quan hệ gì, vì vậy nói: “Được, lúc rảnh rỗi ngươi cứ tới đây, bất quá ngươi bây giờ có thai, nghỉ ngơi nhiều, không nên mệt nhọc, sau đó ngày dài, ngươi muốn học lúc nào cũng được.”
La Kiệt gật đầu, đây biện pháp duy nhất của y, dược vật sanh non là hiện tại là cách ổn thỏa nhất, thú nhân trong bộ tộc không cho phép xoá bỏ hài tử, vậy nên Thanh Kiều dược sư tuyệt đối sẽ không cho y loại thuốc kia, vậy nên không thể làm gì khác hơn là chính y tự tìm lấy.
Giữa sân phơi một có một tảng đá lớn, An Lạc đang đảo thịt, trong nồi còn có đậu tương, An Sâm ở trên tảng đá đang nghiền cây ớt, bọn họ dự định làm chút đậu tương thịt xay cay.
“Ngươi đi đâu vậy, La Kiệt?” An Lạc cười hỏi.
“Đi ra ngoài hít thở không khí, An bố đâu?”
“Ở con suối phía sau rửa bình đi, vừa lúc thừa dịp trời còn chưa quá nóng, làm nhiều tương chút, đặt ở trong hầm, qua ít ngày là có thể ăn.”
“Ân, ta hơi mệt chút, về nhà ngủ một giấc.” Y hiện tại còn không biết đối mặt với An bố thế nào.
“An bố ca ca nói buổi trưa hôm nay làm cá viên ngươi thích ăn, đợi ta đi hâm nóng cho ngươi.” Gần nhất thói quen của La Kiệt là ngủ, An Lạc đối với chuyện này cũng không có để ý quá.
La Kiệt giật nhẹ khóe môi, chưa nói hảo, cũng chưa nói không hảo.
Buổi tối ngủ La Kiệt chủ động đưa ra đề nghị muốn ngủ cùng An Lạc, An bố chế trụ cổ tay y, thương lượng: “La Kiệt, ngày hôm nay ta có một số việc muốn thương lượng cùng ngươi, về nghi thức của chúng ta.”
“Hôm khác đi.” La Kiệt giãy khỏi tay AB, thái độ dị thường lãnh đạm.
An bố đối với lần này, có điểm nghĩ không ra, La Kiệt thế nào có điểm không đúng, nhưng gã cũng không có suy nghĩ sâu, bao dung cười nói: “Được rồi, ngươi đi ngủ sớm một chút, ngày mai ta sẽ cùng ngươi nói.”
Đến ngày thứ hai, La Kiệt cả ngày đều ở chỗ Thanh Kiều y sư, ngay cả bữa trưa cũng không có trở về, buổi tối cùng An sâm ngủ chung, ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm, không chỉ có An bố, ngay cả An sâm cùng An Lạc cũng nhận thấy giữa La Kiệt cùng An bố có xuất hiện vấn đề, thử nói bong gió thăm dò vài lần, đều không có kết quả, An Bố hiểu tính tình La Kiệt, chuyện gì cũng đều thích giấu ở trong lòng, y không muốn nói, ai cũng không thể cạy miệng của y, trong lòng âm thầm gấp gáp.
“La Kiệt, ngươi không được động vào thứ kia.” Thanh Kiều dược sư vừa lúc nhìn thấy La Kiệt đem hồng hoa trà đi phơi khô liền bước lên phía trước cản lại.
La Kiệt nhìn thái độ của Thanh Kiều dược sư, trong lòng khẽ động, hỏi: “Cái này làm sao vậy? Có độc? Ta mỗi ngày dọn vào mang ra mấy lần cũng không thấy có việc gì a.”
“Cái này thật ra không có độc, loại hồng hoa trà này sinh trưởng trong đầm nước lạnh, dược tính mát mẻ, hiệu quả lưu thông máu hóa bầm rất tốt, bỏ thêm một chút còn có thể đề tiên, nhưng đối với giống cái mang thai là một thứ tối kỵ.”
La Kiệt rũ xuống mí mắt, che giấu kịch liệt trong mắt, tiếp tục hỏi: “Lợi hại như vậy, chạm một chút cũng không được?”
Thanh Kiều dược sư khẽ than, nắm một ít bỏ vào trong tay chà xát, nói rằng: “Cũng phải ăn vào trong miệng mới có hiệu quả, nhưng những thứ này cũng đã phơi được không sai biệt lắm, ngươi hút bột phấn này của nó vào cũng không tiện. Mấy tháng đầu này luôn luôn phải chú ý một chút, đi, chúng ta đi bên kia, bên kia có bạch trà lài, ôn hòa bổ dưỡng, đối với ngươi cùng cục cưng đều tốt.”
Qua vài ngày sau, Thanh Kiều dược sư xuất môn xem bệnh, chỉ còn lại có La Kiệt, Trọng Thai còn có Hi Nhã giữ nhà. La Kiệt giúp đỡ phơi dược thảo, hỏi lấy một ít hồng trà lài, Trọng Thai đối những dược thảo này cũng không quá quen thuộc, thấy La Kiệt muốn thì theo miệng đáp ứng, cũng không để ở trong lòng, trở về cũng không có nói với a sao của mình, Trọng Thai biết a sao cũng không phải người hẹp hòi, hơn nữa cho tộc nhân một ít thảo dược vốn cũng không phải là đại sự gì.
La Kiệt sau khi trở về, bất động thanh sắc đem hồng hoa trà giấu ở trong cái túi giữa những bộ y phục mùa đông, những y phục này trước đó mới vừa làm mới, một lần nữa giặt giũ phơi nắng, rất khô ráo, mấu chốt nhất là sẽ không ai sẽ động vào.
Có thuốc nạo thai rồi, La Kiệt cho là mình sẽ lập tức động thủ, nhưng chờ thuốc thang ngao ra, y lại phát hiện mình căn bản vô pháp uống vào, tay y một mực nâng, ngay cả cong ngón tay đều không tốn sức. Lần lượt nhấc lên, lại lần lượt bỏ xuống, thời gian này trong lòng của y cực hận An Bố, nếu không phải tại An bố, y hiện tại sẽ không đối mặt với lựa chọn khó khăn như thế, sanh đứa trẻ này ra, y có thể vĩnh viễn vô pháp rời đi nơi này, bỏ đứa trẻ này, y làm sao bỏ được, cái này là hài tử của y, cho dù tận lực hốt hơi, không dám nghĩ tới, đang lúc giãy dụa quấn quýt, cái chén thuốc y nấu đã lạnh ngắt.
“La Kiệt, ngươi ở nhà sao? Sao cửa sổ đều đóng lại?” An sâm ra ngoài làm việc đã trở về.
La Kiệt trong lòng cả kinh, chậm rãi thở phào, mở cửa sổ ra cầm thuốc đổ sạch, y an ủi mình, thuốc đã nguội, dược tính không còn, hơn nữa bọn An sâm trở về, cũng không kịp uống vào.
“Mùi thuốc đông y nồng như vậy, La Kiệt, ngươi bị bệnh?” An Lạc vào hỏi.
“Hơi hơi nhức đầu, không có chuyện gì lớn.”
An Lạc sờ sờ đầu y, không nóng, liền nói: “Có cái gì khó chịu, nói ngay, chớ tự mình chịu đựng.”
La Kiệt tổng cộng nhịn bốn lần thuốc, lần thứ tư y đã đem thuốc đưa đến bên mép, trong bụng truyền đến một chút cử động không nhẹ không nặng, làm cho y triệt để tan vỡ.
“Ba ba, ta nên làm cái gì bây giờ? Ba ba, ta nên làm cái gì bây giờ? Ta không thể lưu lại, nhưng hài tử trong bụng nên làm sao bây giờ?” La Kiệt co rúc ở góc tường, thống khổ ôm đầu, mụ mụ qua đời từ rất sớm, y và ba ba sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy, hôm nay ba ba bệnh nặng, y ngay cả thủ bên người cũng làm không được. An bố, vốn phải là người hiểu rõ y nhất a, vì sao An bố muốn làm như vậy, tại sao phải làm bản thân y lại một lần nữa mang thai? Gã là muốn thông qua phương thức này lưu y lại sao? Có thể lý giải nhưng muốn mình làm sao lại tha thứ gã?
“An bố…”
La Kiệt gần nhất trạng thái thật không tốt, người nhà đều cảm thấy, bình thường ban đêm nằm mơ giật mình tỉnh giấc, hơn nữa rõ ràng là bất hòa với An bố, muốn mời Thanh Kiều dược sư tới xem cho y, y lại kiên quyết không đồng ý.
Cũng là trong khoảng thời gian này, trong bộ tộc bắt đầu có chút nhàn thoại truyền tới, Chu Hi không chịu tìm bầu bạn, An bố lại giúp đánh thú nhân tới cửa, vì vậy rất nhiều người cũng bắt đầu cho rằng Chu hi cùng An bố là một đôi, hơn nữa hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, quan hệ vẫn tốt vô cùng, lúc sau nếu như An bố không có ly khai bộ tộc, cùng Chu hi cử hành nghi thức đã không phải là Cẩm Quỳ rồi. Hiện tại Cẩm Quỳ qua đời, hai người một lần nữa cùng một chỗ tựa hồ cũng là một sự tình đương nhiên.
An bố cho rằng La Kiệt là nghe xong toái ngữ rảnh rỗi như vậy, trong lòng khó chịu, vội vã giải thích: “La Kiệt, ta và Chu hi chuyện gì cũng không có, ngươi không tin ta sao?”
La Kiệt cúi đầu bốc cây tể thái cùng cây bồ công anh mới hái từ trong sọt ra, ngẩng đầu nhàn nhạt liếc nhìn An bố một cái, cũng không đáp lại, y biết An bố cùng Chu hi không có gì, điểm ấy tự tin y còn có, thế nhưng trừ điều đó ra, y còn phải tin tưởng cái gì.
“Ngươi gần nhất thế nào gầy đi nhiều như vậy, ta cử hành nghi thức, La Kiệt?”An bố ngồi xổm xuống thân thân, sờ sờ mặt của y.
La Kiệt nhếch miệng, kiệt lực áp chế xao động kịch liệt bốc lên trong ngực, cử hành nghi thức? Có cái gì nghi thức gì có thể cử hành?
An bố không biết suy nghĩ trong lòng của y, có chút ngượng ngùng vò đầu, cười nói: “La Kiệt, ngươi chờ ta một chút, ta cho ngươi xem thứ khác.” Xoay người chạy về phòng, mang ra một một cái răng thú sắc nhọn màu trắng bạch lớn khoảng nửa thước, đây là răng gỡ xuống từ trên thân một loài động vật kêu Kiếm Xỉ thú, Kiếm Xỉ thú giống đực trời sinh tính hiếu chiến, dũng mãnh dị thường, răng nanh nhọn lộ ở bên ngoài phi thường sắc bén, thú nhân luôn luôn lấy khả năng có thể đơn độc săn được một con Kiếm Xỉ thú làm kiêu ngạo, nếu như ở thời gian cử hành nghi thức, thú nhân có thể đưa cho giống cái của mình một thanh đao mài từ rắng của Kiếm Xỉ thú, hầu như là lễ vật tốt nhất.
“Đây là lúc ta một mình lưu lạc ở bên ngoài săn được, vốn muốn chờ lúc chúng ta cử hành nghi thức sẽ đưa cho ngươi, ta còn ở phía trên khắc vài thứ nhỏ, làm thật lâu, ta còn phải mất một chút nữa mới có thể làm xong, ngươi xem một chút, có thể nhìn ra là cái gì không?”
La kiệt vốn không muốn phản ứng gã, nhưng thấy ánh mắt gã mừng rỡ chờ mong, nên vẫn quay đầu nhìn thoáng qua, tâm trạng hơi động, nhà đá, hồ nước, Viễn Sơn, rừng trúc, … Hơn nữa tỉ mỉ nhất là còn có một người dựa vào một con con báo đang ngủ, điêu khắc cũng không khá lắm, người ngoài chỉ có thể nhìn cái đại khái, có La Kiệt tự mình trải qua, làm sao có thể không biết, so với những tác phẩm điêu khắc trên xương y thấy ở hiện đại nghệ thuật còn kém xa, nhưng nhìn ra được là rất dụng tâm.
“Ta khi đó ban ngày chạy đi, buổi tối dừng lại liền làm một chút, vốn muốn lúc gặp mặt là có thể đưa cho ngươi…”
“An bố…” thanh âm ám ách của La Kiệt cắt đứt lời của gã, y đã từ chỗ An sâm biết An bố trốn đi hai năm là đi tìm kiếm mình.
An bố ôm lấy vỗ vỗ lưng y, ôn nhu nói: “Ta rất nhanh sẽ làm xong, đến lúc đó chúng ta sẽ cử hành nghi thức, chờ chúng ta có hài tử, ta mượn cho nó xem, cũng cho nó biết a cha cùng a sao nó là thế nào quen nhau.”
Nói đến hài tử, La Kiệt nhắm mắt, dụng tâm một lần nữa lãnh cứng, không thể tha thứ, tha thứ thì đại biểu lại một lần nữa buông tha thỏa hiệp, y đẩy An bố, thần sắc bình thản nói: “Không có hài tử”
“Có ý tứ gì?”An bố không hiểu ra sao.
La Kiệt kéo tay gã đặt lên trên bụng mình, nhìn chằm chằm ánh mắt của gã, mỗi chữ mỗi câu lãnh khốc nói: “Ở đây, chỗ này ba ngày trước có đứa bé, ta — đánh — rơi — rồi.”