Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

“Rốt cuộc là có chuyện gì?”Lôi Tấn bắt đầu lấy những quả nho đã rửa, đưa cho Minh Nhã, rốt cục vẫn nhịn không được hỏi một câu

“Chuyện này nói tiếp thì rất dài.” Hi Nhã mở miệng

“vậy nói đơn giản đi.” hắn hiện tại không có hứng thú nghe người ta châm rãi nói chuyện xưa

“Hảo, ta tận lực đơn giản, Báo tộc chúng ta cư ngụ ở nơi có mưa phi thường đầy đủ, nguồn nước lại có rất nhiều, là một địa phương tốt hiếm có, hiện tại trên thảo nguyên mặc dù là mùa mưa, nhưng mùa mưa năm nay lại ít đến khác thường.” Hi Nhã có vẻ hơi bất đắc dĩ liếc hắn

Lôi Tấn gật đầu, ý bảo tiếp tục, như vậy tưởng tượng, mùa mưa năm nay đúng là không nhiều lắm, hắn đi vào thế giới này gần hai tháng, vậy mà lúc ở trong nham động mới gặp qua một trận mưa

“ Chúng ta ở đây thì không sao, nhưng về phía nam thảo nguyên đã bắt đầu khô hạn với diện tích lớn, rất nhiều con sông đã cạn khô. Nhiều động vật trên thảo nguyên đã bắt đầu di chuyển lên phía bắc, mà chúng ta lại ở ngay trên tuyến đường chúng đi. Chuyện này ta cũng chưa từng thấy qua, chỉ nghe các lão nhân trong bộ tộc nói, nói sẽ có đàn dã tượng (voi), đàn bò tót, cùng đàn linh dương sẽ tràn qua bộ tộc, hơn nữa rất khó đuổi chúng đi, mỗi lần sau khi chúng rời đi, bộ tộc hầu như bị hủy hoại hết, hơn nữa còn phải mất thời gian rất dài để xây dựng lại.” hai chân Hi Nhã đặt lên nhau, có chút đau đầu xoa bóp chân mày

“hàng năm đều vậy?”Lôi Tấn hỏi

“Không, đại khái hai mươi năm mới có một lần, cũng chính là một năm luân hồi tính theo nơi này.” Lần này lầ La Kiệt trả lời hắn, y cũng chỉ gặp qua một lần, chính là cái năm y tới đây vừa lúc gặp được, nhưng ấn tượng một lần đó để lại rất sâu săc, động vật kết thành đàn tựa như thủy triều tràn lên, người trong bộ tộc buộc phải di chuyển đến vào cái nham động lớn trong rừng ở, cuộc sống ăn lông ở lỗ, mãi cho tới lúc lũ động vật đó chịu rời đi mới thôi

“hai mươi năm mới xuất hiện một lần?”Lôi Tấn nhăn tít mày, lặp lai “Như vậy là có quy luật?”

Minh Nhã liếm liêm ngón tay Lôi Tấn, ý bảo còn muốn, tiểu hồ ly cũng lại gần cọ cọ, nghĩ muốn chia phần, bị Minh Nhã không chút khách khí một vuốt đập đến góc sáng

“đúng. Nhưng chúng ta cũng không biết chuyện gì xảy ra.” Hi Nhã đáp một tiếng, đứng dậy nhìn màn mưa bên ngoài tựa hồ bắt đầu nhỏ đi

“Biển nằm ở phía nam đại lục, hàng năm tới mùa mưa đều có rất nhiều gió tây nam, mùa khô lại đúng thời điểm gió đông bắc, những năm bình thường, thì cho dù là mùa khô, động vật ở phía nam thảo nguyên sẽ di chuyển về phía nam, bởi vì nơi đó tương phản là nghênh đón mùa mưa, nhưng mà cứ qua hai mươi năm, động vật ở phía nam thảo nguyên lại có thái độ khác thường di chuyển về phía bắc, mặc dù ở trên đường sẽ có rất nhiều con chết đi, nhưng mà khi tới nơi này cũng không thể khinh thường.” La Kiệt tương đối rõ, cho dù y không thực sự hiểu nổi nguyên nhân trong đó, thế nhưng tổng cảm thấy chuyện này cùng cấm địa có liên hệ bí ẩn, bởi vì hết thảy đều rất trùng hợp, lại là một cái hai mươi năm

“không có cách nào ngăn cản?” Mặc kệ thế nào, hắn hiện tại ở đây, đương nhiên cũng không muốn một đám dã tượng bò tót gì gì đó giường gối cùng ngủ, cho nên việc này. Hắn phải nghĩ ra biện pháp

“Thật sự là số lượng nhiều lắm, lực lượng thú nhân trong tộc không đủ để chống cự, lúc trước bộ tộc cũng từng phản kháng, nhưng chết rất nhiều người.” Hi Nhã trả lời

Minh Nhã ngoan ngoãn cúi đầu, cũng không ăn nho nữa, Lôi Tấn nhìn dáng vẻ của y biết là y hẳn cũng đã nghe người ta nói qua

“Tạnh mưa rồi.” La Kiệt bình tĩnh nói một tiếng

“Xem ra vẫn là trốn không được, vốn nghĩ lần này rốt cục cũng có mưa to, có thể hóa giải một chút tình hình hạn hán phía nam thảo nguyên, bọn chúng sẽ không di chuyển về phía bắc.” Giữa hai chân mày Hi Nhã hiện lên thần sắc lo lắng hiếm thấy

Mây đen vốn nhìn như dầy đặc nhanh chóng tán đi, gió đông bắc lại lần nữa thổi lên

An Sâm ủy thác nhân tiện nhắn về, nói đêm nay họ không về ăn, mọi người liền chuẩn bị một chút, ăn cơm, Hi Nhã cũng ra ngoài. Lôi Tấn đem tiểu hồ ly cùng Minh Nhã ném lên một cái giường, để cho hai người họ tương thân tương ái đi, bản thân thì ra suối tắm rửa, tuy rằng hôm nay mưa không lớn, nhưng nước trong suối cũng mát lên không ít, khi tắm đến ngực mình, hắn ngây ra một chút, sau đó nhanh chóng tắm nốt

Xem chuyện hôm nay, bọn Mặc Nhã hẳn không về đêm nay, Lôi Tấn thói quen lõa ngủ, tự nhiên cởi tất, bọc kỹ mình trong thảm, nằm lên giường Mặc Nhã ngủ.

Lôi Tấn từ trong một trận khô nóng tỉnh lại, một bên thảm đã bị xốc lên, trong bóng tối chỉ thấy một cái bóng đang không ngừng liếm lên hồng anh trước ngực hắn, Lôi Tấn lập tức thẳng lưng.

Đưa tay đẩy y ra, đè nặng cổ họng hỏi “Mặc Nhã?”

Miệng Mặc Nhã tỏ vẻ còn rất bận, không có thời giờ đáp lại

“đứng lên, Mặc Nhã.” Lôi Tấn bận tâm hai bên còn có Hi Nhã cùng Minh Nhã, thấp giọng quát, dưới tay mạnh mẽ tóm lấy vai Mặc Nhã

Nhưng trả lời hắn chính lực đạo trước ngực càng tăng cùng với hạ thân cảm nhận được ma xát thô ráp

“Chết tiệt, ngươi muốn làm gì. Mặc Nhã?”

Tiết tấu trên tay Mặc Nhã càng nhanh, trên trán Lôi Tấn toát một tầng mồ hôi, ngẩng cao cổ, che kín miệng, kiệt lực khống chế tiếng rêи ɾỉ bên miệng, đầu óc dần lâm vào trạng tháu mê ly, Mặc Nhã lại đột nhiên bóp trụ du͙© vọиɠ phía trước, tiếng nói mang theo vài phần khàn khàn hỏi “thoải mái không?”

Lôi Tấn khẽ cắn môi, mắng một tiếng “Cút… Ngô…” Lại bởi vì Mặc Nhã nhất thời buông lỏng tay, lập tức phun trào ra.

“Hư, họ đều ngủ rồi, nhỏ giọng chút.” Lôi Tấn tựa hồ nghe thấy Mặc Nhã cười khẽ một tiếng, đôi môi mỏng mang theo vị rượu dán lên, nuốt lấy lời nói kế tiếp trong miệng hắn

Hai người ở trên giường yên lặng ngươi tới ta ngăn, thảm quấn trên người bị đá xuống đất, hai người hồn nhiên vẫn chưa phát giác, Lôi Tấn giớ chân đá y, vừa lúc cho Mặc Nhã cơ hội, thuận thế nâng thắt lưng, ngón tay dính chất lỏng rất dễ dàng đi vào giữa hai cánh mông Lôi Tấn, ở lối vào phía sau nhẹ nhàng trượt vào

Lôi Tấn trưng to mắt, quát “Ngươi dám…”

Đôi môi vốn đã chuyển tới tai lập tức hôn trở về

“ngô ngô…” cút ngay

Một ngón tay đột nhiên tiến vào, Lôi Tấn hít sâu một hơi, thân thể cứng đờ, phản xạ kẹp chặt lại

“Thản lỏng một chút.” Mặc Nhã ở trên môi hắn nhẹ giọng lẩm bẩm

“Đổi ngươi tới thử xem.” Lôi Tấn nghiến răng nghiến lợi nói

“A, buổi tối đổi người sao” tiểu hồ ly nhảy lên gối, dùng đuôi to quét lên mặt Lôi Tấn

“Huyễn hồ? ở chỗ nào ra vậy?” Mặc Nhã nhìn con hồ ly đột nhiên xuất hiện trên giường họ hỏi

“Lấy ra.”

“Cái gì?”

“Ngươi ít giả bộ hồ đồ.”

“Nga.” Mặc Nhã ý do chưa tẫn thở dài, chỉ biết thời cơ đã qua, phải nhận mệnh rút ngón tay ra, không khỏi có chút hận con tiểu hồ ly đột nhiên nhảy ra gây rối này

Tiểu hồ ly lui lui đầu, biện bạch “Thú nhân các ngươi thực giảo hoạt, rõ ràng là giống cái nhà các ngươi không cho các ngươi làm tiếp, còn oán ta. Ai bảo các ngươi lớn tiếng như vậy? ta vốn đã ngủ, lại bị các ngươi ngạnh ngạnh sinh sinh làm ồn. Ta còn chưa oán các ngươi quấy rầy ta ngủ đâu.” Tiểu hồ ly vừa nói, vừa lui về sau, xoay người ‘vèo’ cái nhảy xuống giường, chạy về giường Minh Nhã

Lôi Tấn khó thấy được Minh Nhã kinh ngạc, tâm tình cuối cùng hơi dịu lại, cảm giác cái thứ nóng rực kia còn đỉnh lên chân mình, hừ lạnh một tiếng, nhấc chân đá văng nói “tự mình giải quyết.”

Nhặt lên cái thảm cẩn thận bọc kín mình lại, dựa vào tường ngủ, nghĩ thầm ít nhất Mặc Nhã sẽ không ép buộc hắn, những thứ khác hắn không thể cam đoan, một cái không muốn khống chế, một cái không có thể khống chế, hai cái cùng cân nhắc, hắn cảm thấy mình ngủ ở đây vẫn có chút an toàn

Hờ hững nhìn hư không hắc ám, bi thúc tự mình đi giải quyết, nhưng khóe môi lại cong lên một độ cung rất nhỏ, Lôi Tấn bây giờ còn ngủ ở đây, đây xem như là tiến bộ đi?

Sáng hôm sau, trời ấm gió mát thực là thời tiết tốt. Lôi Tấn nghe thấy trên đường tiếng rộn ràng nhốn nháo, nghe thấy tiếng gõ cửa. Lôi Tấn đi mở cửa, thì thấy Tô Thụy cùng Tề La đang đứng bên ngoài, phía sau còn bày vài cái túi da thú. Trong tay Tề La còn nắm A Hoàng nhà họ.

“Bọn La Kiệt đều ở đây chứ?” Tô Thụy hỏi.

||||| Truyện đề cử: Quấn Quýt Không Rời |||||

“Đúng, đều ở nhà.” Lôi Tấn nghiêng người cho họ tiến vào

La Kiệt vừa mới tắm xong, đúng lúc đi ra

Tô Thụy nhìn một vòng quanh sân nhà họ, trên mặt rõ ràng sốt ruột “ta nói La Kiệt, ngươi như thế nào còn chưa bắt đầu thu dọn đi a? Nhà người khác đã bắt đầu dọn sang chỗ nham động rồi? Thú đàn này nói tới là tới, không đợi người đâu.”

“Không phải nói còn chưa thấy tung tích của bọn nó sao?” La Kiệt thật ra không nhanh không chậm nói

“Ai nha, bọn ngươi nhìn thì chậm. Này đã bao nhiêu năm a, mỗi một năm luân hồi đều như vậy, hơn nữa mỗi lần là chỉ trong mấy ngày thôi.” Tô Thụy gấp đến độ hận không thể lao lên thay y thu dọn, từ sau khi a cha của Tề La chết trong một lần đi săn, La Kiệt vẫn luôn thường thường tiếp tế cho nhà họ, đặc biệt là lúc Tề La còn nhỏ, An Sâm An Lạc mỗi lần săn mồi trở về, La Kiệt luôn chia cho nhà họ một phần, tuy La Kiệt thoạt nhìn tính tình không tốt, thế nhưng đối với nhà họ tốt lắm, Tô Thụy vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.

Lôi Tấn nhìn ngoài cửa, quả nhiên rất nhiều người đã bắt đầu dẫn người nhà di chuyển ra ngoài, bình thường thú nhân ôm các thứ lớn nhỏ, giống cái nắm tay hài tử, trên đường một mảnh rối ren, giống như chạy nạn thời cổ đại Lôi Tấn từng thấy trên tivi

“Các ngươi đi trước đi. Chúng ta thu dọn sau, nhà chúng ta nhiều người sẽ dọn nhanh thôi.” La Kiệt thấy Tô Thụy đã trực tiếp động thủ, vội vàng ngăn cản

“Nếu không, để Tề La ở lại hỗ trợ?” Tô Thụy vẫn chưa từ bỏ ý định, thấy thế nào La Kiệt cũng không có bộ dáng muốn di chuyển

“Ngươi thấy nhà ta nhiều người như vậy còn chưa đủ sao? lại không có nhiều thứ gì. Tốt lắm, các ngươi đi trước đi.” La Kiệt bắt đầu đuổi người

“Được rồi, ngươi phải nhanh một chút a, chúng ta đi trước chiếm vị trí cho nhà các ngươi.” Tô Thụy rốt cục chịu đi

“Chúng ta thật sự đi sống trong hang?” Lôi Tấn đưa họ ra ngoài, đóng cửa, lúc nầy mới hỏi La Kiệt

“Một đống người sống trong nham động sâu không thấy đáy hệt như một đám chuột, ta không muốn đi.” La Kiệt không kiên nhẫn nói, ăn uống kéo tung ra đều ở một chỗ, ngẫm lại cũng đủ rồi

Mặc Nhã đang ở trong bếp làm điểm tâm, trên ống khó tỏa ra một làn khói nhẹ, cong vẹo tán theo hướng tây nam

Lôi Tấn đột nhiên hỏi “trừ nơi này, còn có chỗ nào có nguồn nước không?”

“Phía sau thảo nguyên có một dãy núi cao lớn, phía trước dãy núi này là thảo nguyên nguồn nước tương đối phong phú, trừ bỏ nơi này, phía tây còn có nguồn nước lớn nữa.” La Kiệt trả lời

“ta có biện pháp. Chúng ta không cần chuyển nhà.” Lôi Tấn thần bí cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui