Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Đàn thú chết thì đã chết, bị thương thì bị thương, còn lại phần lớn đều bắt đầu dần tán đi, trên thảo nguyên chỉ còn lại tiếng gầm rống thất thanh, lửa vẫn chưa tắ, còn có bụi mù cùng khí nóng rực đổ về đây, thế nhưng những thứ này không hề có chút ảnh hưởng tới tâm tình vui sướng vì chúc mừng thắng lợi và thành công bảo vệ được gia đình của mọi người, đã có thú nhân trở về trước nhắn tin tốt lành này, Lôi Tấn và La Kiệt vừa về tới rừng còn chưa thấy rõ là ai, đã bị vô số cánh tay thay phiên nhau ôm đến ôm đi, trên mặt mỗi người đều lộ ý cười cảm kích chân thành, cũng may ở đây đều là giống cái, nên không có tồn tại kẻ nhân cơ hội chiếm tiện nghi nào, các thú nhân ở đây chỉ đứng một bên nhìn họ cười nháo, thực sự thức thời không gia nhập.

“Lôi Tấn, là nhờ ngươi nghĩ ra biện pháp tốt như vậy…”

“ Lôi Tấn cùng La Kiệt đã vất vả vì bộ tộc chúng ta…”

“Lôi Tấn, nhà của chúng ta là nhờ ngươi bảo vệ….”

…….

Lôi Tấn cười tủm tỉm tiếp nhận toàn bộ, một chút ý tứ muốn khiêm tốn cũng không có, phỏng chừng hai cái chữ khiêm tốn này ở trong từ điển của Lôi Tấn cũng không hề tồn tại

Hắn đưa tay nghĩ muốn làm cái gì đó, thì nghe thấy có người hô

“Lôi Tấn thực là giống cái vừa xinh đẹp lại thông minh của bộ tộc chúng ta.”

“Đúng vậy…”

“Đúng vậy…”

Còn có rất nhiều người đi theo trầm trồ khen ngợi.

Khóe môi Lôi Tấn nguyên bản nhếch cao nhất thời run rẩy hai, này hay là từ bỏ đi? Mấy xưng hô này hắn cũng không hiếm lạ, ai thích thì đi mà nhận đi

Đến tối, đoàn người bộ tộc ở trong rừng đều đi ra tìm miếng đất trống thật lớn, dựng một lửa trại, gác lên mấy con mồi, các nhà nguyên bản sống trong nham động, bắt đầu dẫn bầu bạn, con nhỏ đi ra, toàn bộ bộ tộc đều lâm vào trong suиɠ sướиɠ cực lớn

Bởi vì còn chút tàn lửa chưa tắt hẳn, nên để lại một ít thú nhân trông coi đám cháy, còn lại đều quay về, thuận tiện còn mang theo ít rượu ngon cất giấu trong bộ tộc nhiều năm

An Bố làm tộc trưởng, trước cùng mọi người tuyên bố, bộ tộc lần này đã hoàn toàn thoát khỏi tai nạn, cũng nói tới sự giúp đỡ của Lôi Tấn cùng La Kiệt trong bộ tộc, đi đầu cũng mọi người uống trước một chén

Lôi Tấn ngồi cùng một chỗ với La Kiệt, cảm nhận ánh mắt thiện ý của mọi người, cũng cùng người bên cạnh cười chạm bát vào bát, cái này không phải là chén gỗ giống như trong nhà, mà là bát gốm, màu nâu hồng, khắc đồ án hoa cá nhỏ, lá cây linh tinh, cuối cùng cũng không phải thực thô ráp, Lôi Tấn vốn đang lo lắng có phải sẽ uống đến một miệng đầy bùn đất hay không

Rượu mang theo chút vị ngọt của hoa quả, cũng không khó uống, chính là cảm giác không giống với rượu

Cây cối trong rừng buổi tối đều mang theo vài phần ẩm ướt, mọi người cũng không thực sự để ý, đều ngồi trên chiếu, tộc trưởng và vài người khác dĩ nhiên có một lửa trại của riêng mình, ngồi vây quanh nơi này đều là thú nhân, trừng bỏ một số lão nhân được bộ tộc tôn trọng, còn lại chính là những thú nhân trẻ tuổi dũng mãnh

Lôi Tấn cùng La Kiệt cũng hiếm khi được mời tham gia, La Kiệt lúc đầu không muốn đi, nhưng An Sâm nói, đi qua đó cũng tốt, dù sao cũng có nhiều người đang chờ, La Kiệt lúc này mới qua, thế nhưng uống được hai chén, thì đẩy nói đàu choáng váng, An Sâm cùng An Lạc thực cực kỳ phối hợp nói La Kiệt tửu lượng kém, muốn dẫn y về nghỉ ngơi trước

Người trong bộ tộc phần lớn đều biết trình độ coi trọng giống cái của An Sâm An Lạc tới mức độ nào, cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn, đều cười nói, đuổi họ mau trở về nghỉ, mấy ngày nay La Kiệt cũng mệt nhọc

An Bố một lời cũng không nói, tầm mắt thẳng tắp hướng về phía La Kiệt, La Kiệt nửa tựa vào ngực An Lạc, đầu ngục xuống, một bộ buồn ngủ không hề ngẩng đầu lên. Tựa hồ không hề phát hiện

Lôi Tấn vừa thấy tình huống không đúng, vội chạy nhanh lên giải vây, loại chuyện trước kia trên bàn rượu hắn vẫn rất hay làm, với hắn mà nói chẳng qua chỉ là một bữa sáng

Cũng may An Bố cũng không có ý làm khó, trước khi mọi người còn chưa cảm thấy gì, có chút hào phóng cười nói “Nếu mệt mỏi, thì đi về nghỉ trước đi, không phải còn có Lôi Tấn ở đây sao? Anh hùng của chúng ta hôm nay không phải chỉ có một a”

Lôi Tấn đại khí cười cười, một mình gánh chịu hết, nói “La Kiệt, ngươi về nghỉ ngơi đi, rượu của ngươi ta thay ngươi uống.” Kỳ thực bên trong hắn không ngừng nhăn mày nhíu mặt, La Kiệt cùng An Bố không biết có thù oán tích từ đời trước gì. An Bố hoàn hảo, nhìn La Kiệt chính là xác định trái tim vững chắc không phản ứng là được, quản y là con mèo hay là con chó, tính tình phá hư đích thực không được, tâm tư Lôi Tấn còn ở trong năm mươi bước cười một trăm bước, tính tình không được tốt lắm chê cười tính tình tệ hơn

La Kiệt đơn giản nhướn mày về phía Lôi Tấn, ý bảo cùng đi, nơi này đều là thú nhân, y không thể để Lôi Tấn một mình ở đây được, tuy nói Lôi Tấn mặt ngoài dường như không có chút để ý gì, nhưng trong lòng thực sự có chủ ý, nhưng mà gặp phải thú nhân, cường thịnh đối đầu cũng chỉ có mình chịu thiệt, y chính là một ví dụ rõ ràng nhất

Vừa lúc Hi Nhã cùng Mặc Nhã cũng vội xong việc quay về đây, La Kiệt thấy bọn họ, cũng an tâm, đối với hai đứa con trai này của mình, y rất có lòng tin, có họ ở đây, tuyệt đối sẽ không cho phép kẻ nào chiếm tiện nghi của Lôi Tấn

Mặc Nhã cùng Hi Nhã kéo Lôi Tấn ngồi giữa hai người họ, lập tức có một người bên cạnh đưa qua bình rượu, Hi Nhã một lần cầm lấy ba cái bát, đổ đầy bát của mình cùng Mặc Nhã, đến bát của Lôi Tấn thì đổ hơn phân nửa bát là dừng, mấy người ngồi gần nhất thấy rõ, lập tức ồn ào, nói “Không được, không được, Hi Nhã, không được làm như vậy, tuy nói Lôi Tấn là giống cái, nhưng hôm nay hắn là anh hùng của bộ tộc chúng ta. Sao có thể nhỏ mọn như vậy.”

Lôi Tấn cũng không muốn bị người ta xem nhẹ, hơn nữa rượu trái cây kia hắn cũng uống rồi, so với nước trái cây cũng có chút độ (độ ở đây là độ rượu), trước kia hard liquor (rượu mạnh: tên gọi chung của các loại rượu whisky, gin, rum….) gì hắn cũng đã uống qua cả rồi, tới lúc này, hắn trực tiếp lôi qua bình rượu, đổ đầy tràn một chén lớn, đối với mọi người mỉm cười một chút, một hơi cạn, lau lau khóe miệng, dốc bát, ý bảo một giọt cũng không dư

“Quả nhiên thống khoái, Lôi Tấn. Đúng như mọi người nói, cùng các giống cái trong bộ tộc không hề giống nhau.”

“Nếu Lôi Tấn đã làm, thú nhân chúng ta cũng không thể thua kém.”

Mọi người ngươi một câu, ta một câu, ngươi một chén, ta một chén, Lôi Tấn đối với ai tới mời rượu cũng không hề từ chối, hắn hôm nay cũng là đặc biệt vui vẻ, đến nơi này lâu như vậy, hắn chính là bị người ta coi thành một giống cái, chuyện gì cũng không làm được, đường trở về tự nhiên cũng không phải chỉ gật đầu là tự có, tuy ngoài mặt hắn không thèm để ý, kỳ thực trong lòng vẫn cảm thấy có chút nghẹn khuất

“Ngươi uống ít một chút, rượu trái cây kia uống nhiều quá cũng say đấy.” Mặc Nhã thấy hắn đêm nay đã uống không ít, nhỏ giọng nói bên tai Lôi Tấn, dòng khí nóng ẩm ướt phun vào, thân thể Lôi Tấn không tự giác run lên

Bản tính không sợ chết của hắn lần lượt đi lên vài phần, khóe môi mang theo vài phần tà khí, khẽ cười một tiếng, nói “ta say, ngươi sẽ nhân cơ hội leo lên người ta sao?”

“Ngươi say, Lôi Tấn.” Sâu trong ánh mắt Mặc Nhã nhanh chóng hiện lên một đám lửa nóng, nhưng ngoài miệng vẫn nói những lời lãnh đạm

“Ngươi không phải vẫn muốn leo lên người ta sao?” Đầu lưỡi Lôi Tấn liếm liếm khóe môi nói nhỏ, tay giấu ở nơi mọi người không thấy, bóng đne nương theo ánh lửa hiện lên trên thắt lưng Mặc Nhã, nhéo hai cái tràn ngập ám chỉ cùng khiêu khích, kỹ xảo tán tỉnh hắn không bao giờ thiếu, vị trí nào có thể nhanh chóng gợi lên du͙© vọиɠ con người, hắn càng quen thuộc, còn bảm lĩnh của Mặc Nhã về điểm này, nhiều nhất chỉ là thiên phú của kẻ học nghề.

Chính vì như vật, hắn mới chán ghét cảm giác thân thể bị nắm trong tay Mặc Nhã, hắn muốn đảo lại tình huống nầy, muốn thấy Mặc Nhã làm sao bây giờ.

Quả nhiên thấy toàn thân Mặc Nhã lập tức cứng còng, hô hấp cũng có vài phần hỗn loạn

Lôi Tấn không tiếng động bĩu môi, thực sự là không chịu nổi một chút khiêu khích, không có tí cảm giác thành công nào

Thu hồi tay, tiếp tục cùng mọi người cụng rượu, còn không quên cảnh cáo Mặc Nhã “ta hôm nay vui, ngươi đừng cản ta, trong lòng ta tự biết.”

Lần này Mặc Nhã không nói nữa, Lôi Tấn cũng không quản y, Hi Nhã cười cười, chủ động đổ đầy rượu cho Lôi Tấn

Trung gian bắt đầu lục tục có người đứng lên vừa múa vừa hát, Lôi Tấn nghe không hiểu họ hát cái gì, vốn định ngồi uống rượu tiếp, nhưng có người không để hắn yên tĩnh, cứng rắn kéo hắn lên, hắn quả thực không định nhảy, thế nhưng nhiều người, Lôi Tấn hốt hoảng hai cái, cũng lừa gạt trôi qua

Bỗng nhiên có một đôi tay hiện trên thắt lưng Lôi Tấn, Lôi Tấn vốn tưởng ảo giác, bởi vì hắn hôm nay quả thực đã uống quá nhiều, đầu óc có chút mơ hồ, hơn nữa bên cạnh hắn đều là giống cái, sẽ không có đạo lý giống cái chiếm tiện nghi của hắn đi? Nhưng mà vũ động của cặp tay kia theo cơ thể, thường thường như có như không chạm qua người Lôi Tấn, Lôi Tấn lúc này mới nhìn kỹ, là một giống cái tóc vàng mắt xanh, đường cong gương mặt phi thường nhu hòa, đôi mắt xếch xinh đẹp, đôi môi no đủ hồng nhuận, đúng là một mỹ nhân, bất quá nhìn có chút quen mắt, Lôi Tấn đột nhiên nhớ tới, lúc hắn cùng La Kiệt mới ở trong rừng đi ra, hai tay người này đã nhân cơ hội chạm vào người hắn, lúc đó hắn còn nghĩ sao lại có giống cái kỳ quái như vậy

Mỹ nhân trong mắt Lôi Tấn lúc này thấy hắn rốt cục cũng nhìn qua mình, một bên má hiện lên một lúm đồng tiền cười nói “Lôi Tấn, ta là Xuân Kỷ.”

“Nga, Xuân Kỷ, nhĩ hảo.” Lôi Tấn bây giờ còn sờ chưa tới ý định của y, coi như rất có lễ phép chào hỏi

Xuân Kỷ cười khẽ, dựa lại gần, phun ra một hơi nói “Đừng có khách khí như vậy. Ngươi chưa nghe nói qua tên của ta sao?” y còn tưởng bọn Hi Nhã đã sớm ghé vào lỗ tai hắn thuyết giáo về y rồi chứ

“Nga? Ngươi nổi tiếng như vậy sao?”Lôi Tấn cười hỏi ngược lại một câu

Kỳ thực Lôi Tấn quả thực không biết, nhưng không có nghĩa là những người khác trong bộ tộc không biết, Xuân Kỷ này cũng là một mỹ nhân nổi tiếng trông bộ tộc, bất quá y không phải là người của Báo tộc, về phần y thuộc tộc nào, y chưa từng nói, mọi người cũng không biết, y là do một thú nhân báo tộc trong một lần vào sâu trong thảo nguyên săn bắn nhặt về, ban đầu vị thú nhân này trong tộc bởi vì nhặt được một vị mỹ nhân mà âm thầm vui mừng, mỗi người sau khi đến thăm, đều biết Xuân Kỷ không còn nhà để về, còn dựng cho y một căn phòng để ở, thú nhân muốn theo đuổi y cũng thỉnh thoảng ghé qua hỗ trợ, cũng chia cho y con mồi bắt được, nhưng mà sau vài năm, phát hiện Xuân Kỷ ai đến cũng không cự tuyệt, nghe nói còn bảo trì quan hệ với vài thú nhân khác, nhưng không có nghi thức chính thức nào, cũng có người nói Xuân Kỷ còn có quan hệ với một ít giống cái, tóm lại nói cái gì cũng đều có, mà theo thanh danh bị phá hoại này, người đến nhà Xuân Kỷ càng lúc càng ít, rất nhiều người nhà đều lấy đó ra để giáo dục con cái mình, đây chính là tài liệu giảng dạy về phản diện điển hình nhất

Lúc này có người thấy y cùng Lôi Tấn vừa nói vừa cười, đã bắt đầu nhíu mày

“ta thực sự rất nổi tiếng a, ngươi nghĩ lại thử xem?” Ánh mắt Xuân Kỷ chứa đủ ý tứ hàm xúc nhìn lướt qua cánh rừng bên cạnh, người khác nhìn không ra, nhưng y chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra Lôi Tấn căn bản là chưa cải tạo thân thể, hơn nữa cũng chưa cùng thú nhân có quan hệ gì, đừng hỏi vì cái gì, đây là bí mật. Y thực ra đối với Lôi Tấn thực sự cảm thấy hứng thú. Bộ dáng cao lớn mê người, lại thông minh hiếm thấy, mấy ngày trước thế nhưng lại phát hiện hắn còn có thể tự mình ở trông rừng bắt được con mồi, thân thủ nhanh nhẹn, tựa hồ nấu cơm cũng là sở trường, thực đúng là hoàn mỹ a, không biết phương diện kia sẽ như thế nào, y quả thực rất muốn cùng hắn thử làm một lần

Lôi Tấn bừng tỉnh đại ngộ, đầu óc có chút mơ hồ đã tìm về vài phần thanh tỉnh, nghĩ đúng là đã gặp người cùng sở thích, Xuân Kỷ này mà phóng tới hiện đại phỏng chừng cũng là một kẻ nam nữ không kỵ

Như vậy lại càng hợp ý Lôi Tấn, hai người ăn nhịp với nhau, tầm mắt lập tức mang theo vài phần ý tứ triền miên hàm xúc, đều là kẻ đã có kinh nghiệm, người nào lại không biết a

Hai người vừa nhảy vừa đi, rất nhanh đã tới bên cạnh chỗ trống, thấy không ai chú ý tới họ, hai người như con mèo nhất loại trốn vào rừng, bởi vì sợ hãi ở gần, sẽ bị phát hiện, nên đi sâu vào trong, thấy xung quanh an tĩnh, âm thanh mọi người đã dần dần đi xa, phỏng chừng khoảng cách cũng không sai biệt lắm

Hai người chiều cao xấp xỉ, rất nhanh ôm cùng một chỗ, miệng đối miệng gặm cắn, ngươi tháo nút quần áo của ta, ta cởϊ qυầи của ngươi, có kinh nghiệm thực là có chỗ tốt, quần áo cởi nhanh như bay. Hai người rất nhanh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dán sát, hai tay ở trên người đối phương vuốt ve khiêu khích lẫn nhau, chung quanh đốt lửa.

Xuân Kỷ bị Lôi Tấn hôn thở hồng hộc, há miệng hớp không khí nói “Không thể tưởng được…. Kỹ xảo của ngươi lại tốt như vậy, ta còn tưởng ngươi còn chưa cùng ai làm…”

Lôi Tấn uống rượu, đương nhiên dục niệm hừng hực dưới lòng bị nhấc lên trên, đem Xuân Kỷ đè dưới thân, giở trò, hấp dẫn nói “Được không a, ngươi phải chờ ta vào, mới biết được.”

Xuân Kỷ hiển nhiên cũng có khả năng làm chủ (làm công), nhấc chân câu lên thắt lưng Lôi Tấn, không cam lòng yếu thế, nói “Đừng chỉ giỏi nói, làm cho ta xem đi.”

Lôi Tấn lập tức cảm thấy vài phần nhiệt lưu nhắm thẳng xuống dưới, cười nói “Ngươi này ma nhân tinh.”

Tùy tay bôi trơn vài cái

Xuân Kỷ không còn kiên nhẫn, thúc dục “Nhanh lên.”

Lôi Tấn vừa nghe, nhắm thẳng, thẳng lưng vọt vào.

Đột nhiên từ phía sau vươn ra một đôi tay cường tráng, vòng ngang thắt lưng Lôi Tấn kéo lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui