Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Hi Nhã thấy Lôi Tấn nhìn chằm chằm vào đồ án kia lộ ra suy nghĩ sâu xa, đột nhiên không chút do dự cảm thấy có chút hoảng hốt, y nhớ rõ a sao đối với thứ này từng cảm thấy đặc biệt hứng thú, từng có một đoạn thời gian, việc a sao thích làm nhất chính là đem ba bọn họ cùng tới nơi này, lấy than củi làm bút, cẩn thận vẽ lại bản vẽ này

“Phía trên viết gì vậy? Hi Nhã” lời nói của Lôi Tấn trong lúc này lộ vẻ gấp gáp, nhưng những chữ này lại không đọc được, hắn đã nhìn cái chữ này một hồi lâu, mà vẫn không nhận ra mặt chữ này

“cái này bọn ta cũng không biết, đây là những hình vẽ mà nhiều thế hệ tộc trưởng trong tộc đã lưu truyền lại, bất quá cho dù là An Bố thúc thúc cũng không rõ đó là gì.”

“Vậy các ngươi vì cái gì mà còn muốn dựng cột ở đây?” Hơn nữa lại còn là một công trình lớn như vậy, tuy sức mạnh của thú nhân đúng là dị thường cường đại, nhưng mà mấy cột đá này cũng thật lớn, đặc biệt ở nơi này lại không có máy móc dụng cụ gì, hắn cũng không biết những người này làm thế nào để vận chuyển những cột đá này từ trên núi xuống. Hơn nữa lại còn muốn sau khi khắc hình xong, lại còn dựng thẳng lên

“Đây là tục lệ được lưu truyền qua nhiều thế hệ trong bộ tộc, mỗi lần tới một năm luân hồi đều phải dựng một cái cột đá phía sau thần miếu, lão tế sư trong bộ tộc nói làm như vậy để khẩn cầu thần linh bảo hộ cho bộ tộc chúng ta.” Hi Nhã nghĩ nghĩ liền đem những gì mình biết nói cho hắn

“là vậy a? ta rõ ràng chưa từng thấy qua nó, không đạo lý lại thấy quen thuộc a?”Lôi Tấn sờ sờ đồ án bên dưới, không biết bọn họ dùng cách nào để khắc lên, nơi này là trung tâm của Thạch lâm, hai mươi năm một cây, cây cột đá bên cạnh mình ít nhất cũng đã có từ mấy trăm năm, gió thổi mưa xối vậy mà đồ án vẫn còn rõ ràng như vậy?

“Ngươi nói gì?” Thanh âm của Lôi Tấn quá nhỏ, thính giác của thú nhân cho dù có tốt, cũng không có cách nào nghe rõ

“Ah, ta đang nói trước đưa ngươi ra ngoài để dược sư nhìn coi thế nào?” Chuyện này về sau hãy nói, vết thương của Hi Nhã tương đối nghiêm trọng

Hi Nhã thực tự giác đưa tay cho hắn, Lôi Tấn lắc đầu, đem những thứ gì đó rơi trên đất nhặt lên cất vào người, đem trái cây nhét vào trong ngực, đem hai tay nắm tay Hi Nhã

“Kỳ thực cũng không có chuyện gì quan trọng, máu trên người ta phần lớn là do lúc cứu người bị dính vào.” Hi Nhã mặt nhăn mày nhíu, mùi vị kia thực quá nồng

“ta biết.” Nếu không phải thấy phần lớn chỗ máu kia là dính lên quần áo, bọn họ sao còn có tâm tư đứng đây nói chuyện

“Ngươi lấy mấy cây trúc này làm cái gì?” Hi Nhã vốn định cởi bỏ cái nút thắt dây thừng trước ngực Lôi Tấn, để đem mấy cây trúc kia quàng lên lưng mình, nhưng mà vừa mới tới gần, lại bị tay Lôi Tấn quạt bay trở lại

“Ngươi, thành thật chút.” Thật sự là một chút cũng không thể dung túng, Lôi Tấn liếc nhìn biểu tình vô tội của Hi Nhã, nói


“Oan uổng, ta chỉ muốn giúp ngươi mà thôi.” Mặt mày Hi Nhã tỏ vẻ hớn hở nói

“Ngươi không cần đem ta thành giống cái nhu nhược cần chiếu cố như ở trong tộc các ngươi, ta không cần chiều chuộng.” Hắn đại khái cũng không thể yên tâm thoải mái hưởng thụ loại chiếu cố thời thời khắc khắc phải có này, dù sao làm một nam nhân, hai mươi tám năm trước hắn đều sắm vai người đi chiếu cố kẻ khác, chứ không phải là bị chiếu cố

“Dạ, ta đã biết. Về sau những lời ngươi nói ta nhất định sẽ ghi tạc trong lòng.” Về phần có nghe theo hay không, thì lại là một chuyện khác

Lôi Tấn tỏ vẻ, những lời này nghe như thế nào lại không được tự nhiên như vậy.

“Hi Nhã, ngươi chạy đi đâu?” Hai người họ vừa ra khỏi Thạch lâm, Ngả Duy đã đi lên cho Hi Nhã một quyền

Lôi Tấn đỡ Hi Nhã lùi lại hai bước, nhíu mày giải thích “Y bị thương.”

Ngả Duy nghe vậy, ánh mắt trừng to như bồ câu, nhìn chằm chằm Hi Nhã, hỏi “Ngươi thực bị thương?” Lúc y đi Hi Nhã rõ ràng còn lành lặn, như thế nào sau một hồi quay lại thì đã bị thương rồi

Nhìn đến Lôi Tấn bên cạnh, Ngả Duy nháy mắt mấy cái với Hi Nhã, tỏ ý đã hiểu, chủ ý này thực không tồi a, xem bộ dạng Lôi Tấn hiện tại thực cẩn thận.

“tiểu tử, đủ thông minh.” Huynh đệ hiểu được, trong ánh mắt Ngả Duy rõ ràng là viết ý tứ này

Hi Nhã chỉ có cách cười khổ, này là cái gì cùng cái gì a, y lười cùng Ngả Duy chấp nhặt

Lần này tới đây có tất cả là ba dược sư, đều là những giống cái đã lớn tuổi, theo sau còn có một giống cái trẻ tuổi ôm một rổ dược, chịu trách nhiệm phân phối thuốc, Hi Nhã nói đó là đồ đệ của dược sư, còn đang trong giai đoạn học tập, không biết bắt đầu từ lúc nào, mỗi thế hệ dược sư trong tộc đều là giống cái

Bởi vì lần này không ít thú nhân bị thương, ba dược sư kia thực vội vàng chạy tới, chỉ còn cách bắt đầu từ những người bị nặng nhất trước, vết thương của Hi Nhã thoạt nhìn xem rất nhẹ, chỉ có thể cùng những người khác ngồi hờ ở một bên


Lúc Lôi Tấn lên núi, Mặc Nhã vì lo cho hắn, nên có cho hắn một con dao để tự vệ, lúc này Lôi Tấn đem cái chân bị thương của Hi Nhã duỗi thẳng ra, dùng dao nhỏ rạch ống quần, cẩn thận tránh đi vết thương của y kéo quần lên.

May là hắn đã quen nhìn mấy trường hợp huyết tinh, vết thương trên người cũng từng có vô số, nhưng khi thấy vết thương trên đùi Hi Nhã, Lôi Tấn vẫn âm thầm hút một ngụm lãnh khí

Vậy mà y còn có thể chống đỡ cùng mình đấu võ mồm, cứ nghĩ vết thương của y không nặng lắm, nhưng trên đùi trực tiếp bị đập vỡ thành một lỗ máu, sâu tới mức nhìn thấy cả xương, máu cũng chưa ngừng chảy

“Hi Nhã, sao ngươi lại bị như vậy?” Ngả Duy nguyên bản còn đang yên lành ngồi trên đất nói chuyện phiếm cùng Hi Nhã, khi thấy vết thương, lập tức nhảy dựng lên hỏi

“Lúc ngươi đi tìm dược sư, bọn ta trong đó nâng cột, cứu mấy người bị đè bên dưới, có người trượt tay, cây cột rơi xuống, cũng may tất cả mọi người chạy nhanh, không đập vào người, ta chỉ bị một mũi đá nhọn đâm vào đùi.” Hi Nhã nhẹ nhàng miêu tả, cứ như cái chân này không phải của y, mà là của người khác vậy

“Ngươi như thế nào không nói sớm, ta gọi dược sư qua xem, vết thương kia của ngươi sao có thể gọi là vết thương nhẹ?Cứu chữa chậm, chờ tàn phế rồi, xem tới lúc đó còn có giống cái nào thích ngươi nữa?” Ngả Duy tức giận y không để tâm

Hi Nhã nói “Đừng đi, ngươi không thấy những người đang được dược sư cứu trị sao, họ so với ta còn bị thương nặng hơn, bọn họ chậm thì sẽ không tàn phế, nhưng sinh tử thì lại là vấn đề.”

Đáy mắt lại mang theo ý cười thỏa mãn nhìn Lôi Tấn, y chính là một tiếng cũng không kêu, cái chân y đã không còn chút cảm giác gì.

“Ngả Duy, phiền ngươi chuẩn bị một ít rượu mang tới đây cho ta, càng nặng càng tốt.” Lôi Tấn đột nhiên mở miệng nói

“Rượu? Nga. Ta đi ngay, trong nhà ta còn hai bình loại tốt nhất.” Tuy không biết Lôi Tấn định dùng rượu làm gì nhưng y vẫn chạy nhanh đi

“Đừng nhíu mày, ta không sao đâu.” Đầu ngón tay Hi Nhã đặt lên giữa hai chân mày Lôi Tấn ý định vuốt xuống

Lôi Tấn đơn giản nghiêng đầu tránh né động tác của y, miệng nói “Hừ, ta trông nom cái gì? Ngươi ít tự mình đa tình đi.”


“Hảo, là ta tự mình đa tình, vậy phiền ngươi cười một cái thế nào?”

“lão tử không phải kẻ bán rẻ tiếng cười.” Trong lòng Lôi Tấn thở một hơi dài, Hi Nhã này rốt cuộc có bị thần kinh hay không a, bị thương thành như vậy, còn cười nữa

Y cười được, nhưng bản thân mình lại cười không nổi.

“Cởi đai lưng, cởϊ qυầи.” Lôi Tấn đừng lên, nói với Hi Nhã

“Nơi này không tiện đi? Nếu không chờ sau khi về nhà, ta cởi cho một mình ngươi xem.” Hi Nhã biết ý của Lôi Tấn không phải cái này, nhưng mà nơi này tốt xấu gì cũng có nhiều người như vậy, y dù có là thú nhân, nhưng muốn y ở trước mặt nhiều người như vậy cởϊ qυầи, cũng thực mất mặt đi

“Ngươi lại nghĩ cái gì?” Lôi Tấn vô số lần có ý nghĩ muốn trực tiếp giơ tay bóp chết cái mầm tai họa này

Bọn họ cùng những người khác đã có chút khoảng cách, hơn nữa còn có cây cối ngăn cản, những người khác tuy có thể thấy bọn họ, cũng không thể thấy toàn thân, Lôi Tấn không muốn cùng y nói chuyện vô nghĩa, nhìn xung quanh không có ai chú ý, trực tiếp ngồi xổm xuống, vén tay áo lên, chính mình động thủ sờ tới đai lưng của Hi Nhã.

“Uy, ngươi làm thực a?” Hi Nhã hé to, nhưng tay lại không ngăn cản, mặc Lôi Tấn nới lỏng đai lưng của hắn, ở bên trên còn có quần áo che dấu, dù có đưa tay luồn vào trong quần thì cũng không tính, nhưng lại còn sờ vào bên trong đùi

“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Hi Nhã không rảnh bình tĩnh, nắm tay Lôi Tấn ngăn cản động tác của hắn, bởi vì tay Lôi Tấn đã đụng phải phân thân của y, y cũng không cam đoan bản thân không hề phản ứng

Lôi Tấn cũng cảm nhận được, ở trên mu bàn tay hắn, cái vật nóng rực kia nảy lên hai cái

“Ngươi quản nó cho tốt, nếu không ta không ngại làm cho nó cả đời đều ở trạng thái ngủ đông đâu.”Lôi Tấn cắn răng thấp giọng cảnh cáo, tiếp tục động tác trên tay, sờ đến vị trí đại khái là động mạch trên đùi Hi Nhã.

“Từ từ nâng chân lên.”

Hi Nhã nghe một câu làm một động tác, thực sự nghe lời.

Ngón cái Lôi Tấn ở phía trên ấn mạnh một chút, đây là phương thức cấp cứu cầm máu tất yếu, nhưng mà cái thứ gì đó của y cũng chậm rãi đứng dậy, theo động tác của hắn không ngừng cọ cọ.

“Hi Nhã.” Lôi Tấn thấp giọng quát


“Ngươi cũng biết loại chuyện này không có cách nào không chế được.” nhất là khát vọng của y với Lôi Tấn cũng không phải ngày một ngày hai, Lôi Tấn di chuyển như vậy, làm cho y như thế nào nhịn được, vết thương trên đùi đúng là rất đau, nhưng điểm này cũng không ngăn được phản ứn của thân dưới

Lôi Tấn thấy máu trên đùi y vẫn không ngừng chảy, biết lực đạo của mình đại khái còn chưa đủ, tay kia cũng tiến vào, hai ngón cái dùng sức ấn

Lôi Tấn ra một đầu mồ hôi, cuối cùng cũng thấy vết thương trên đùi Hi Nhã tạm thời cầm máu.

Lôi Tấn vừa định rút tay ra.

Một bàn tay to nóng ẩm ướt đã giữ tay hắn lại, Lôi Tấn kinh ngạc ngẩng đầu, trong mắt Hi Nhã là tìиɧ ɖu͙© mãnh liệt không hề che dấu chút nào, mãnh liệt tới mức hận không thể đem người trước mặt một ngụm nuốt vào.

Mồ hôi trên trán Lôi Tấn lăn xuống, cảm giác này thực sự là hỏng bét mà.

“Giúp ta.” Trong giọng nói khàn khàn của Hi Nhã mang theo một tia khẩn cầu.

Trong mắt Lôi Tấn hiện lên giãy dụa, hắn cũng không muốn cùng Hi Nhã xảy ra quá nhiều quan hệ, tuy rằng lấy kiêu ngạo của Hi Nhã đã mở miệng muốn nhờ, thế nhưng…

“Giúp ta lúc này.” Hi Nhã cảm thấy Lôi Tấn có ý muốn cự tuyệt, tay càng siết chặt hơn.

Chuyện này hảo huynh đệ trong lúc cần kíp cũng hỗ trợ lẫn nhau mà, Lôi Tấn tự tìm một cái cớ cho bản thân. Dưới ánh mắt chờ mong của Hi Nhã, hai tay nắm lấy phân thân của y, lần trước chỉ có liếc qua một cái, lần này còn tự tay đụng vào, thực sự là làm cho nam nhân hâm mộ mà.

Tay Lôi Tấn đều đã muốn mỏi, Hi Nhã vẫn đứng vững như lúc đầu, một chút cũng không có ý phóng thích, Lôi Tấn tính toán Ngả Duy chắc cũng sắp trở lại, nghĩ vô luận thế nào cũng không thể để người ta thấy một màn này. Thấy Hi Nhã nhắm mắt, tựa đầu vào thân cây thở dốc, mỹ nhân chính là mỹ nhân, vô luận là tư thái gì cũng đều đẹp mắt, Lôi Tấn cúi đầu cắn một cái lên hầu kết đang lên xuống liên tục của y, thân thể Hi Nhã run lên, rốt cục tiết trong tay Lôi Tấn

Lôi Tấn nhíu mày, ở trên quần áo đầy máu của Hi Nhã lau tay, còn chưa kịp rút lại, đã bị Hi Nhã giữ lấy cổ, thật sâu hôn tới.

“Hình như ta trở về không đúng lúc a.” Thanh âm trêu trọc của Ngả Duy từ phía sau truyền tới

Lôi Tấn mạnh mẽ ẩn Hi Nhã ra, ngẩng đầu lên thì tiến vào trong mắt không phải là Ngả Duy mà là một đôi ngươi lục sắc thân quen ở phía sau lưng y…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận