Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Trong bộ tộc mỗi tháng đều có một lần vây săn quy mô nhỏ, người đi theo tùy ý, nhân số cũng không cần nhiều, con mồi trừ bỏ một phần phải giao cho bộ tộc, phần còn lại thì chia về các nhà, các cuộc vây săn lớn thì ba tháng một lần, trừ bỏ các thú nhân tuần tra phải lưu lại trong tộc, các thú nhân khác nhất định phải đi, các thứ mang về trong đại vây săn đều được bộ tộc chia đều cho các nhà, cho cả các thú nhân đã già yếu và các thú nhân chưa trưởng thành.

Lần này ra ngoài trừ bỏ Minh Nhã muốn ở lại cùng La Kiệt, thì An Sâm, An Lạc, Hi Nhã, Mặc Nhã cùng Lôi Tấn đều muốn đi, phòng chừng cũng mất khoảng mười ngày, thú nhân đi thực ra không cần chuẩn bị thứ gì, chỉ cần hai bộ quần áo khi tắm rửa để thay đổi là đủ, Lôi Tấn thì cần chuẩn bị nhiều hơn, vì để ngừa vạn nhất, lại làm hai cái cung, và một bó tên lớn, còn mang thêm một bao thịt khô nướng.

Mặc Nhã giúp đỡ đem thịt cắt lát, bôi dầu, muối cùng gia vị lên, đặt lên nóc nhà hong gió, Lôi Tấn ở trên bếp nướng chín, lại tiếp tục treo lên.

Tất cả mọi thứ đều đã chuẩn bị tốt, chờ ngày mai xuất phát, thật sự phải đi, Lôi Tấn trừ bỏ hưng phấn khi được về nhà, còn có chút cảm thụ không thể nói rõ, vô luận như thế nào, ở trong này đẫ qua ba bốn tháng, người một nhà này đối xử với hắn rất tốt, đặc biệt là Mặc Nhã, trong lòng đều biết, cho dù hai người đã có loại quan hệ tối thân mật, nếu lần này trở về, hai người cuộc đời này đại khái không còn cơ hội nào để gặp mặt nữa.

Buối tối tránh khỏi hai người Hi Nhã mà Minh Nhã, Lôi Tấn lần đầu tiên không phản kháng việc Mặc Nhã đè hắn xuống giằng co một hồi, sau khi xong việc, hai người ra suối nước tẩy trừ.

Lôi Tấn đột nhiên mở miệng hỏi “Mặc Nhã, nếu ta phải về nhà, ngươi có muốn đi theo ta không?”

Hỏi xong, Lôi Tấn ngược lại không muốn nghe câu trả lời của Mặc Nhã.

Nhưng mà lời cũng đã hỏi ra, thì không cách nào thhu hồi, hắn cũng không phải loại người thích chạy trốn sự tình, một khắc kia xung quanh im lặng tới mức Lôi Tấn có thể nghe thấy tiếng đập từ trong ngực mình.

Nhưng mà Mặc Nhã im lặng một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nói chuyện

Hóa ra cuối cùng, kết quả vẫn như nhau! Lôi Tấn nhìn ảnh ngược của mình dưới dòng suối trông vắt, trong lòng ở một khắc kia tựa hồ hiện lên rất nhiều chuyện, lại giống như cái gì cũng không có, chính là trông trơn, không có kí ức nào.

Tắm xong, Lôi Tấn tránh khỏi cánh tay đang duỗi tới của Mặc Nhã, chính mình về phòng ngủ trước, thẳng tới lúc Lôi Tấn ngủ, Mặc Nhã vẫn chưa quay về, bất quá ngày hôm sau tỉnh lại, bên cạnh rõ ràng có dấu vết người đã nằm qua.

Mọi người thu thập xong chỉ chờ xuất phát, trước khi đi, La Kiệt đem Lôi Tấn kéo sang một bên, ác thanh ác khí nói “Nếu không tìm thấy đường về, thì cứ chạy về đây cũng được, nhà chúng ta không sợ nuôi thêm một người, ít nhất cơm ngươi nấu còn có thể ăn.”


Lôi Tấn cười cười, lần này không cùng y đấu võ mồm, cho La Kiệt một cái ôm thật chặt, nói “Cám ơn ngươi La Kiệt, ta biết ngươi không lỡ để ta đi, ta đi rồi, thế giới này chỉ còn lại một mình ngươi, ngươi nhớ bảo trọng.”

“Ít ghê tởm đi, ngươi! Có tìm được đường về hay không rồi hãy nói.” La Kiệt dúi một thứ nho nhỏ gì đo vào tay hắn, nói thêm “Ta hiện tại không biết thứ này đối với ngươi có ích lợi gì hay không, trước cứ cầm lấy.” Y tìm gần hai mươi năm mới mơ hồ phát hiện ra đường về cùng với những hình vẽ phân bố sao trời có liên quan, thế nhưng đường về chính xác nằm ở chỗ nào, y cuối cùng vẫn không thể phán đoán, có lẽ Lôi Tấn dưới cơ duyên xảo hợp sẽ tìm thấy không chừng, chính là kết quả có thể sẽ không lạc quan, y nguyên bản nghĩ Lôi Tấn có thể ngồi ngốc mấy ngày, rồi sẽ quay về.

Thú nhân tham gia vây săn lần này tập trung ở thần miếu, Minh Nhã vốn ngoan ngoãn nằm bên người La Kiệt khi thấy mấy người đi xa, cúi đầu hỏi La Kiệt “A sao, Minh Nhã hôm nay không biết điều sao?” A sao nói Lôi Tấn phải đi, bảo Minh Nhã đừng quấn lấy hắn.

“Minh Nhã hôm nay rất ngoan.”

“A sao, con muốn đi xem hắn.” Minh Nhã thấy a sao không nói chuyện, lo lắng y không đồng ý, vì thế sốt ruột cam đoan “ A sao, con chỉ trốn phía sau cây nhìn hắn, sẽ không để hắn phát hiện.”

“Đi đi, nhớ về sớm chút.” La Kiệt vỗ vỗ đầu con.

“Kia a sao con đi.” Minh Nhã duỗi tứ chi, nhanh chóng chạy về phía thần miếu

La Kiệt nhớ lại đêm qua, y vốn đã sắp ngủ, Mặc Nhã lại bỗng nhiên tới tìm, hai người ngồi trong phòng nửa ngày, cuối cùng, Mặc Nhã tựa hồ đã hạ quyết tâm, hỏi một câu “A sao, nếu con đi cùng Lôi Tấn, ngài có trách con không?”

Cho dù Minh Nhã chạy có nhanh như bay, nhưng chờ tới lúc y tới nơi, vẫn là trễ một bước, các thú nhân đã hóa hình thú, mở rộng hai cánh, bay đi rất xa, y biết Lôi Tấn hiện đang ngồi trên lưng đại ca hoặc nhị ca, nhưng y lại không nhìn thấy, Minh Nhã chạy theo phía sau thật lâu, cánh của y vẫn chưa thể bay lượn, vì thế chỉ có thể nhìn theo Lôi Tấn cùng các thú nhân trong tộc từng chút hóa thành chấm nhỏ trên bầu trời, thẳng tới khi biến mất.

Minh Nhã cố gắng ngẩng đầu, nhưng nước mắt vẫn chảy vào miệng, mặn mặn còn có chút đắng.

Mấy ngày đầu của cuộc săn thú tương đối thuận lợi. Thú nhân Báo tộc vốn dũng mãnh, hơn nữa thời điểm họ theo đuổi con mồi, phân công rất hợp lý, có người chịu trách nhiệm truy theo tung tích con mồi, có người vây chặn, còn có người trực tiếp xông vào bắt lấy. Cứ như vậy hợp tác nên có rất ít con mồi có thể thoát chết khỏi vòng vây của bọn họ.


Thú nhân ban ngày vẫn giữ nguyên hình dạng thú, để tùy thời cơ truy kích con mồi, tới tối. trừ bỏ những thú nhân ban đêm có nhiệm vụ canh gác tất cả đều khôi phục hình người, mọi người ở trong rừng cây, tùy tiện tìm một chỗ tránh gió, dựng một đống lửa, nướng con mồi. Mồm to ăn thịt, thêm một bình nước to, thú nhân chỉ cần một hơi là có thể nuốt sạch

Mới đầu các thú nhân thấy Lôi Tấn đi theo nhìn có chút kinh dị, cảm thấy Lôi Tấn làm một giống cái có đến cũng chỉ để xem náo nhiệt, Hi Nhã và Mặc Nhã cũng quá nuông chiều giống cái của họ đi, đây là vây săn, không phải là du ngoạn, làm sao có thể để giống cái tùy ý dính vào, săn thú lại còn phải phân tâm để chiếu cố giống cái, đối với thú nhân mà nói đúng là một chuyện nguy hiểm

Nhưng sau vài ngày ở chung, nhận thức của mọi người đều đã thay đổi, Lôi Tấn một chút cũng không tăng thêm phiền toái cho họ, ngược lại mỗi lần gặp dã thú hung mãnh, biết bản thân dù có gấp cũng không giúp được gì cho họ, liền thành thực trốn qua một bên.

Gặp con mồi không lớn lắm, Lôi Tấn còn có thể bắn một mũi tên, giúp ích một chút, bản thân lúc ở một mình cũng có thể tự săn được mấy con mồi nho nhỏ gì đó, tính tình của Lôi Tấn cũng rất hào sảng, không câu lệ bó buộc, các thú nhân phần lớn đều đã nghe thấy tên hắn, biết hắn đã giúp đỡ cho bộ tộc rất nhiều, chính là Lôi Tấn dù sao cũng là một giống cái có chủ đích, các thú nhân ngày thường không có cơ hội ở chung với hắn, lần này mọi người đi chung, nên mới quen với nhau, ở chung cũng rất tốt.

Mặc dù là dã ngoại, Hi Nhã cùng Mặc Nhã cũng biết Lôi Tấn mỗi ngày đều phải tắm rửa, nếu ngày nào đó không tắm, thì cả đêm đều ngủ không ngon, thì thay phiên đi cùng hắn.

Mặc Nhã cùng Lôi Tấn cũng có mấy lần cơ hội một mình ở chung với nhau, Mặc Nhã vài lần muốn mở miệng, nhưng đều bị Lôi Tấn đánh gãy.

Tới buổi tối của ngày đi săn thứ bảy, lần ngày người tuy không nhiều lắm, nhưng con mồi bắt được so với lúc trước không ít, thú nhân thương lượng nói nếu hai ngày sau không có gì thay đổi, bọn họ có thể quay về bộ tộc trước một ngày.

Lôi Tấn mặc dù đi theo mọi người, nhưng bản thân cũng ngầm lưu ý, trước đó vài ngày ở bên bìa rừng, trong ánh nắng mặt trời chiếu khắp nơi, tầm mắt rõ ràng, đã nhiều lần đi sâu vào trong khu rừng, cây cối che mất ánh sáng, càng lúc càng ẩm ướt tối tăm, Lôi Tấn cảm thấy địa phương mà lúc mình tới ở rất gần đây, nhưng cái phương hướng kia sao lạ không thấy nữa

Tối hôm đó, tới phiên Mặc Nhã bồi Lôi Tấn đi tắm rửa, Lôi Tấn ở trên bờ hoạt dộng vai hai cái, cởϊ qυầи áo lặn vào trong nước, hồ nước ở sâu trong rừng cây mang theo sự râm mát của tự nhiên, Lôi Tấn cũng không dám ngâm quá lâu, từ trên xuống dưới lau qua một lần, thì đổi sang Mặc Nhã, bản thân ngồi trên bờ chờ

Mặc Nhã để ý tới Lôi Tấn ở trên bờ, dã thú trong rừng vào buổi tối cũng thường tới bên hồ uống nước, nên cũng thường vội vàng tắm rửa hai cái rồi lên.


Nước trên người Lôi Tấn còn chưa có khô, tự nhiên cũng chưa có mặc quần áo, giờ phút này thấy Mặc Nhã trần trụi đi lên, cũng không có nhiều phản ứng lắm, dù sao hai người cái gì cũng đều đã làm, hiện tại muốn thẹn thùng cũng đã muộn, đương nhiên bản thân Lôi Tấn đối với hai cái chữ thẹn thùng này cũng không có quá nhiều tình cảm mãnh liệt gì cả.

“Chuyện đêm đó ngươi nói…” Mặc Nhã mở đầu câu chuyện

Lôi Tấn nguyên bản đã nhắm mắt nghỉ ngơi, mấy ngày nay hắn theo sau chạy tới chạy lui cũng mệt không ít, giờ phút này nghe thấy lời của Mặc Nhã, miễn cưỡng trợn mắt mở miệng nói “ta chỉ nói giỡn, ngươi lại tưởng thật à, thế giới của ta không có thú nhân, nếu ta thực sự đem ngươi về, còn không biết phải lo lắng bao nhiêu?”

Hắn cũng đã quên, Mặc Nhã còn rối rắm như thế nào nữa, đầu óc hắn lúc ấy chắc là bị đứt hết rồi, nên mới hỏi cái vấn đề ngu ngốc như vậy, hiện tại hắn đã hối hận rồi, thật muốn kính nhờ Mặc Nhã không cần nhắc lại nó, mỗi lần gặp mặt lại khiến hắn bối rối tựa như ăn phải một cái bạt tai

“Lôi Tấn, ngươi nghe ta nói hết đã.” Mặc Nhã đi tới, hai tay đặt lên vai hắn, làn da dưới tay thật lạnh “tại sao thân thể ngươi lại lạnh như băng vậy?”

“Có lẽ vừa rồi xuống nước còn chưa có khô người.”Lôi Tấn không để tâm nói “Đúng rồi, ta hiện tại còn chưa rõ phương hướng, ngươi có biết địa phương lúc ta rời đi có còn xa nơi này lắm không?”Lúc ở nhà đã cùng mấy người kia thương lượng qua, Hi Nhã và Mặc Nhã thoạt nhìn là biết cái chỗ kia.

“Nhanh thì mai sẽ tới, còn chậm thì phải tới ngày mốt.” Mặc Nhã đáp.

“Cũng thật nhanh a.” Một cơn gió lạnh thổi qua, Lôi Tấn rùng mình một cái.

“Bờ sông gió lớn, ngươi mặc quần áo vào đi, chúng ta quay về.”Mặc Nhã đem quần áo đặt trên tảng đá của Lôi Tấn tới.

Lôi Tấn không nhận, cười nói với Mặc Nhã “Lạnh, không phải còn có ngươi sao?”

Mặc Nhã không rõ ý của hắn.

Lôi Tấn trực tiếp ôm lấy cổ hắn, than nhẹ một tiếng “Mặc Nhã, chúng ta làm đi.”

Dưới ánh trăng làn da Lôi Tấn thực xinh đẹp, là một hấp dẫn chí mạng đối với Mặc Nhã. Hai người ăn nhịp với nhau, không cần nói ra.


Hai người cùng nhau tới phía sau đại thạch, Mặc Nhã sợ những cuch đá trên đất làm tổn thương tới Lôi Tấn, bản thân thì ngồi trên đất, để Lôi Tấn ngồi trên đùi mình, toàn bộ hoạt động đêm nay Lôi Tấn vô cùng phối hợp, hai tay Mặc Nhã đi vào phía sau hắn, tách ra, đầu ngón tay dính một chút nước, nhẹ nhàng khai mở.

Lôi Tấn chịu đựng khác thường trong cơ thể, một lát sau còn chưa thấy Mặc Nhã tiến vào, ngữ khí không mang theo kiên nhẫn nói “Có thể rồi, đừng làm nữa, trực tiếp vào đi.”

“Không mang theo cây bích ngải, có thể sẽ bị thương.” Mặc Nhã tuy cũng nóng vội, nhưng vẫn có chừng mực

“Lần đầu tiên ngươi chơi lão tử, cũng không mang thứ đó, thế sao còn dám cứng rắn tiến vào?” Lôi Tấn tuỳ tiện đáp, tuyệt không nhận ân tình của y.

Nói đến lần đó, Mặc Nhã cũng không thể nói gì thêm, thế nhưng động tác dịu dàng trên tay vẫn không ngừng.

Lôi Tấn cố ý cọ hai cái trên người y, quả nhiên cảm thấy hô hấp của Mặc Nhã nặng hơn, ngay sau đó cảm thấy cơ thể mình được lấp đầy bởi lửa nóng

Hi Nhã thấy hai người ra ngoài lâu như vậy còn chưa có về, lo lắng họ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ra bờ sông tìm kiếm, ban đầu tìm không thấy họ, chỉ thấy quần áo của cả hai đặt trên tảng đá, Hi Nhã trong lòng cả kinh, chẳng lẽ hai người họ gặp phải tập kích lúc đang tắm? nhưng còn đi chưa được hai bước, Hi Nhã đã biết tại sao.

Phía sau tảng đá truyền đến tiếng than nhẹ của Lôi Tấn “Mặc Nhã, nhanh lên… Nhanh một chút…”

“Lôi Tấn… ôm ta…”

“ah…Mặc Nhã…”

“….”

Mặc Nhã ở trong cơ thể Lôi Tấn tiết ra, biết ở trong rừng không thể quá tiêu hao thể lực của Lôi Tấn, ngây ra một hồi rồi quyết định rút lui, người trong lòng cái trán ẩm ướt đầy mồ hôi, nhẹ giọng nói “Yên tâm ngủ đi, mặc kệ ngươi đi đâu, ta đều theo ngươi.”

Người nói ra những lời này đương nhiên hiện không biết, ngày hôm sau đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sau đó mất đi tung tích Lôi Tấn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận