Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Bộ tộc Hổ tộc nằm trong một sơn cốc yên tĩnh, vách núi hai bên bình lặng, cây cối trên núi xanh um, có một con sông no đủ nước xuyên cốc mà tới, mặt nước gợn nhộn nhạo, hai bên bờ sông có nhiều loại cây cỏ, lẫn lộn cả với các loại củ, đường thẳng tắp rộng lớn, trong lùm cây dưới chân núi thường nhìn thấy thỏ hoang đang dạo chơi, phần lớn các thú nhân không để ý tới mấy vật nhỏ này, các giống cái lại không có cách tóm lấy chúng, thế nên những vật nhỏ này rất vui vẻ mà xây nhà gần với bộ tộc của thú nhân, nhân tiện né tránh thiên địch của mình.

Hi Nhã còn chưa tới bộ tộc Hổ tộc, đã có thú nhân tuần tra ở cửa cốc biết được, truyền tin tức về bộ tộc, tuy rằng mấy năm nay không có thiên tai nhân họa, con mồi cùng thực vật trên thảo nguyên cũng không thiếu, các thú nhân trong bộ tộc cũng không có xích mích gì, ở chung cũng có thể coi là hòa bình, thế nhưng cũng chỉ vậy không hơn, mọi người cũng không hữu hảo tới nỗi không có việc gì làm thì la cà tới chỗ nhau, cho nên việc Hi Nhã tới lần này, hơn nữa còn là tới một mình, rất nhiều người cảm thấy ý vị sâu xa (khó hiểu).

Đương nhiên trong rất nhiều người này không thể thiếu Cảnh Việt, hương vị trên người Lôi Tấn tuy đã nhạt đi rất nhiều, thế nhưng thú nhân độc thân đối với hương vị trên người giống cái vẫn luôn rất mẫn cảm, y vẫn ít ít nhiều nhiều mà đoán được, mà bản thân y cũng từng gặp qua một thú nhân Báo tộc được Lôi Tấn ôm ấp, bây giờ y chân trước vừa cứu Lôi Tấn ra, chân sau lại có thú nhân Báo tộc đuổi theo tới nơi không dễ dàng tới này, trên đời nào có chuyện trùng hợp như vậy, dùng hai móng sau của y mà ngẫm cũng không có khả năng.

Cảnh Việt nghĩ làm như thế nào để nhanh chóng đem người đuổi đi

Lúc này Hi Nhã đã tới cửa vào của bộ tộc Hổ tộc

“Thú nhân Báo tộc các ngươi tới bộ tộc Hổ tộc làm gì?” Lối vào có hai thú nhân thủ vệ, một người trong đó ngăn Hi Nhã lại hỏi.

Hi Nhã ngừng lại, thở ra, nói “ta tới tìm người.”

“Đến Hổ tộc bọn ta tìm người?” Thú nhân Hổ tộc kia kỳ quái liếc y một cái, lại hỏi “Ngươi tìm ai”

“Là một giống cái tóc đen mắt đen.” Con ngươi của Lôi Tấn rất hiếm gặp, nếu có người thấy nhất định sẽ có ấn tượng, sợ bọn họ vẫn không rõ ràng lắm, y bổ sung “Hắn đang bị thương, bộ tộc các ngươi gần nhất có cứu được giống cái nào bị thương không?”

Hai thú nhân liếc nhau, các nhà trong bộ tộc đều biết, có người xa lạ tới đây tất cả mọi người đương nhiên sẽ biết, huống hồ là một giống cái, phỏng chừng hiện nay cao thấp trong hổ tộc không ai không biết trong nhà tộc trưởng đang có một giống cái bị thương, Lôi Tấn mấy ngày nay ở trong bộ tộc cũng có đi lại, không ít người cũng gặp qua, đúng là có ánh mắt màu đen hiếm thấy.

Hi Nhã thấy thần sắc hai người khác thường, tim đột nhiên gia tốc, kinh hỉ bỗng nhiên xuất hiện này làm cho y không kịp đề phòng, còn sống, Lôi Tấn còn sống, Hi Nhã cho tới nhờ cũng không nghĩ thần linh có tồn tại thực sự, vốn đến Hổ tộc chỉ lầ thuận đường, hơn nữa bản thân cũng không muốn buông tha một cơ hội, hiện tại xem ra, Lôi Tấn thực sự ở đây, lại là còn sống.

“hắn là bầu bạn của ta, chúng ta ở trong rừng vì chuyện ngoài ý muốn mà lạc nhau. Các ngươi có người thấy hắn đung không?” Hi Nhã biết nói sao mới có thể đả động các thú nhân này, dù sao giống cái bầu bạn đối với mỗi thú nhân mà nói đều là dị thường trân quý.

Quả nhiên thấy thần sắc hai người kia có chút do dự.

“ta chỉ muốn biết, hắn bị thương, bây giờ sao rồi?” Hi Nhã không ngừng cố gắng, trong con người màu tím tràn đầy lo lắng cùng lo lắng, một mặt là thực sự lo lắng, còn mặt khác là cố ý để cho hai thú nhân này xem

“hắn…” một trong hai người đã nhịn không được mở miệng.

“Trong bộ tộc bọn ta không có người đó.” Cảnh Việt từ phía sau đi ra.

Người kia ban đầu tựa hồ không đành lòng liếc nhìn Hi Nhã một cái, sau đó lui về vị trí của mình lúc trước, dù sao ai nặng ai nhẹ, y vẫn chưa phân biệt rõ ràng được, Cảnh Việt là tộc nhân của mình, còn thú nhân Báo tộc này là người ngoài, cho dù y có lòng đồng tình chuyện của người kia, cũng không thể ruồng bỏ tộc nhân của mình.

“Cảnh Việt?!” Hi Nhã nhìn người đến, ra là y.

“Ngươi biết ta?” Cảnh Việt nhíu mày đánh giá người trước mặt, tóc vàng chói mắt, con ngươi tím sẫm, quả nhiên là một tướng mạo vô cùng tốt, đã gặp qua thì không có đạo lý nào không nhớ được a. Nhưng Cảnh Việt xác định chưa từng gặp, vậy người này như thế nào lại biết được tên của mình?

“Lôi Tấn ở đâu?” người này y tự nhiên đã gặp qua, lúc Cảnh Việt đưa quần áo cho Lôi Tấn, y cùng Mặc Nhã ở rất xa đã nhìn thấy. Lúc thấy Lôi Tấn không hề cố kỵ mặc quần áo của thú nhân khác lên người, y thực hận không thể xông lên, xé hết. Nhưng nghĩ lại, bộ quần áo kia so với việc trần trụi đi về bộc tộc để cho người khác chiêm ngưỡng còn tốt hơn. Nếu không phải sợ hai người họ đột nhiên xuất hiện làm Lôi Tấn cảnh giác, y cùng Mặc Nhã đã sớm đưa quần áo cho hắn rồi.

Lúc ấy ánh mắt Cảnh Việt nhìn Lôi Tấn đã không đúng, hiện tại thấy phản ứng của hai thú nhân kia khi nhìn Cảnh Việt, thì còn có cái gì mà không nghĩ ra nữa, Lôi Tấn nhất định bị Cảnh Việt này giấu đi rồi.

“ta không biết ngươi đang nói gì?” Đánh chết cũng không nhận, dù sao cũng đang ở địa bàn của mình, để xem thú nhân Báo tộc này có thể làm gì?

“Ngươi biết rõ hắn là giống cái đã có thú nhân bầu bạn.” Cho dù không muốn thừa nhận, thế nhưng lúc này y lại thấy may mắn trước hôm mất tích Mặc Nhã có cùng Lôi Tấn làm, thế nên cho dù rơi xuống nước, trên người Lôi Tấn tuyệt đối vẫn còn lưu lại mùi vị của Mặc Nhã.

“ta chưa từng thấy người ngươi đang nói.” Cảnh Việt chột dạ lén chà xát cánh tay sau lưng, nói như thế nào cũng không thừa nhận, dù sao Lôi Tấn hiện đang ở trong nhà mình, thú nhân Báo tộc này cũng không thể thấy được.

“Ngươi nên biết giống cái đã có thú nhân bầu bạn sẽ không thể cùng ngươi cử hành nghi thức.” Hi Nhã đáng thương nhìn thoáng qua.

“Chỉ cần Lôi Tấn tự mình đồng ý là được.” sau khi Cảnh Việt thốt ra, nhìn đến ánh mắt như nguyện của Hi Nhã, tự giác nhỡ mồm, nhưng mà đã không kịp thu hồi nữa.

“Tóm lại hắn không muốn gặp ngươi, ngươi đi đi.” Cảnh Việt hiện tại nhìn thú nhân Báo tộc này thực không vừa mắt, mắt tím thực xấu, còn chuyên môn gài bẫy y nữa.

“Vết thương của hắn khá hơn chút nào không?” Kỳ thực Hi Nhã cũng không biết Lôi Tấn bị thương thế nào, nhưng bị long điểu bắt lâu như vậy, thương tích tuyệt không nhỏ.

“Còn chưa có chết đâu, ngươi cũng không bảo vệ tốt cho hắn, có tư cách gì tới tìm hắn?” thấy Lôi Tấn bị thương nặng như vậy, không cần nghĩ cũng biết là do thú nhân này bảo vệ không chu toàn.

“Ta muốn gặp hắn.” hiện tại Hi Nhã không muốn ở đây cùng Cảnh Việt đấu võ mồm, y chỉ muốn nhanh chóng nhìn thấy Lôi Tấn.

“Mặc Nhã, ngươi đừng có nằm mơ.” Y cứu là cứu giống cái của y, dựa vào cái gì phải đưa cho cái tên không biết quý trọng người này.

“Sao ngươi biết Mặc Nhã?” Hi Nhã hỏi, hơn nữa Cảnh Việt lại dùng giọng điệu đương nhiên như vậy mà gọi y là Mặc Nhã, Cảnh Việt như thế nào lại có thể khẳng định y chính là Mặc Nhã như vậy.

“Ngươi không phải Mặc Nhã?” Y nhớ rõ ràng lúc Lôi Tấn hôn mê luôn chợt nghe thấy hắn gọi Mặc Nhã.

“Còn chưa tự giới thiệu, ta là Hi Nhã.”

“Vậy Mặc Nhã là ai?” Kỳ thực trong lòng y cũng đã có dự cảm.

“Là đệ đệ của ta.” Hi Nhã trả lời.

“ Lôi Tấn thực sự là cộng thê của huynh đệ các ngươi?” Dù sao chuyện như vậy cũng không phải chỉ xảy ra ở Báo tộc, Hổ tộc bọn họ cũng có rất nhiều cộng thê, trong đó huynh đệ chiếm đa số.

“Giống như ngươi nghĩ, chúng ta trên thực tế đều là bầu bạn đã cử hành qua nghi thức.” Vì để tìm được Lôi Tấn, Hi Nhã bắt đầu trợn mắt nói dối, trời biết, thân thể Lôi Tấn y một đầu ngón tay cũng chưa thể đụng tới, Mặc Nhã thì từ trong ra ngoài đã khai phá một lần. Bất quá tất cả cũng không phải đều là nói dối, Lôi Tấn sớm muộn gì cũng thuộc về y.

Không thể không nói, lòng tự tin của Hi Nhã đúng là một chút cũng không thiếu.

Tựa hồ nghĩ tới thời điểm ngọt ngào của cả hai, đuôi mày Hi Nhã theo nụ cười cong cong

Cảnh Việt thấy y như vậy, trong lòng càng thêm không thoải mái, nói “Lôi Tấn bây giờ là giống cái của ta.” Thực không muốn để cho Lôi Tấn biết, nhưng mà Lôi Tấn vừa nhìn đã biết là chỉ thích cái tên Mặc Nhã kia, giờ lại thêm cái tên Hi Nhã nữa, lại đều là bầu bạn của hắn, vốn nghĩ lần này cứu Lôi Tấn chính là cơ hội của mình, đến cả Bích ngải hoa cũng dùng.

Bích ngải hoa tuy trân quý, nhưng đối với thân thể giống cái có lợi rất lớn, y cũng không phải thực sự đau lòng Lôi Tấn, nhưng đem Lôi Tấn trả cho họ thì nghĩ thế nào cũng không cam lòng. Đã hơn nửa tháng, y đã nghĩ hết biện pháp, cũng không thể làm cho Lôi Tấn chân chính tiếp nhận y, đau đầu.

“Sắc trời đã trễ thế này, ngươi sẽ không để ta nghỉ ngơi ở lối vào bộ tộc các ngươi đi?” Hi Nhã quyết định áp dụng lộ tuyến quanh co, vào trước nói sau.

Cảnh Việt nhìn không trung dần xám xịt, rất muốn nói ngươi muốn ngủ chỗ nào cũng được, chỉ cần lăn xa khỏi đây. Nhưng Lôi Tấn…..

Nghĩ nghĩ…

“Theo ta.” Cảnh Việt không cam lòng nói.

Tiến vào mới phát hiện, đây là một thung lũng rất lớn, ở giữa rộng rãi bằng phẳng, hai bên hơi hẹp, nhưng lại tạo thành một lá chắn thiên nhiên cực tốt. Mặc dù là thung lũng, thế nhưng hiển nhiên tộc nhân Hổ tộc không thích chỗ trũng kia, phòng đều dựng trên sườn núi, càng lên cao càng nhiều. Những hộ gia đình sinh sống trên triền núi ở phía Bắc so với phía Nam thì nhiều hơn. Ở phía Nam các hộ gia đình cơ bản đều tập trung lên đỉnh núi

Hiện tại Cảnh Việt đang dẫn Hi Nhã về triền núi phía Nam, triền núi bên này có độ dốc nhỏ, các bậc thang bằng đá uốn lượn lên cao. Hi Nhã sớm cảm thấy, Cảnh Việt này căn bản là lôi kéo y đi sâu vào trong núi mà, cùng một chỗ mà đi đi lại lại tới mấy lần, còn không biết lúc nào thì dừng. Thế nhưng Cảnh Việt đã cứu Lôi Tấn, y cũng không ngại Cảnh Việt khó dễ, nhưng trời đã tối đen, còn không chịu để yên sao.

Hi Nhã đặt mông ngồi xuống tảng đá bên cạnh, quyết định không theo gã chơi nữa “Ngươi định chừng nào mang ta đi gặp Lôi Tấn?”

“Ai nói muốn dẫn ngươi đi gặp Lôi Tấn?” Cảnh Việt ra vẻ nghi ngờ hỏi.

“Vậy ngươi mang ta chạy khắp núi là có ý gì?” Hi Nhã thực hận không thể cho gã hai đấm, nhưng nghĩ phần ơn gã đã cứu Lôi Tấn, y nhịn

“ Lôi Tấn hiện đã ngủ, ta mang ngươi sang nhà cậu ta ngủ một đêm.” Cảnh Việt lúc này mới bắt đầu dẫn đường.

“Hắn sao lại đi ngủ sớm như vậy? thương thế của hắn rất nghiêm trọng sao?” Hi Nhã đứng lên hoạt động hai chân, đuổi theo.

“ngươi gặp sẽ biết.”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi đến trước một ngôi nhà, trong nhà không đốt đèn, thế nhưng điểm này cũng không trở ngại tầm mắt của mọi người, Cảnh Việt gõ cửa, mở cửa là một thú nhân tóc vàng mắt xanh khoác hờ quần áo, ngũ quan cùng Cảnh Việt có sáu bảy phần tương tự.

Cảnh Việt cùng cậu thuyết minh tình huống, sau đó cậu của Cảnh Việt là Hạo Dương liếc mánh đánh giá cao thâp Hi Nhã một cái, rồi gật đầu đáp ứng, Cảnh Việt không muốn cùng Hi Nhã nhiều lời, trực tiếp vươn cánh, cùng cậu cáo từ, vuốt hướng sườn núi phía Bắc bay đi, Hi Nhã lưu ý phương hướng gã bay một chút, đánh giá chỗ ở của Lôi Tấn, nhìn chằm chằm cái phương hướng kia xuất thần một hồi

“Sân sau có một con suối, ngươi trước đi rửa mặt đi, ta đem thịt trong nồi hầm nóng lại rồi đưa ngươi.” Hạo Dương mở miệng nói.

Hi Nhã đi ra sau hậu viện quả nhiên nhìn thấy thấp thoáng dưới tán lá xanh, có một con suối nhỏ trong suốt. Hi Nhã run rẩy đem quần áo dính đầy bụi đất cởi ra, khoác lên một nhánh cây, hiện tại đã xác nhận được Lôi Tấn vẫn còn sống, trái tim y buông được một nửa, thoải mái đến thư thư phục phục tắm rửa một trận, mặc lại quần áo, thần khí thanh sảng, trách không được Lôi Tấn lại thích tắm như vậy.

Lúc trở lại phòng, thịt đã đun xong, đựng trong bát gốm thô mộc, đầy hai bát lớn, bên cạnh còn có một bình nước.

Hi Nhã nói tiếng cảm tạ, y thực sự cũng rất đói, bắt đầu đứng ăn, nhưng cả ba huynh đệ y do từ nhỏ đã bị La Kiệt nghiêm khắc giáo dục, cho nên dù có đói tới mấy, cách ăn cơ bản vẫn rất tao nhã.

Hạo Dương hơi ngạc nhiên liếc nhìn thanh niên này một cái, cũng không nói gì, ngồi một lúc, nói “Ngươi ăn xong, để chén ở đây. Mai ta tới dọn. Đêm nay ngươi ngủ ở phòng kia.” Hạo Dương chỉ vào một căn phòng ở phía đông của nhà chính.

Hi Nhã gật đầu đồng ý.

Hạo Dương quay đầu đi về gian phía tây, thuận tay đóng cửa

Hi Nhã ăn xong, cầm chén đứng lên, đi ra ngoài rửa tay, sau đố về phòng ngủ. Hơn nửa tháng không ngủ ngon, y cũng quá mệt mỏi.

Nhưng vừa mới nhắm mắt, liền nghe thấy thanh âm cửa nhà chính mở ra, Hi Nhã vừa muốn xuống giường xem xét, thì nghe thấy thanh âm của hai người.

“Điểm nhẹ, điểm nhẹ… Đêm nay có người…”

“Ai vậy?”

“Là một bằng hữu của Cảnh Việt.”

Nói xong, hai người kia phỏng chừng lại dây dưa với nhau, nghe tiếng động, đây rõ ràng là một trận kí©ɧ ŧìиɧ của hai thú nhân.

Hi Nhã thầm nghĩ trách không được Cảnh Việt lại đem y tới an bài ở đây, thì ra nhà này căn bản không có giống cái, mệt gã nghí chu toàn, cũng có thể do quá mệt mỏi, thế nHi Nhãưg y lại có thể đem những thanh âm kia trở thành một bài hát ru, một đêm vô mộng tới lúc trời sáng tỏ.

Cứ như thé qua bốn năm ngày, vẫn không thấy cái bóng của Cảnh Việt đâu, Hi Nhã lo lắng kỳ hạn một tháng sắp tới rồi, Mặc Nhã nếu đợi không thấy hai người bọn họ, phỏng chừng ý nghĩ muốn chết đều có.

“Không được, ta nhất định phải nhanh chóng tìm được Lôi Tấn.” Hi Nhã thực sự đứng ngồi không yên, nhưng baảnthân y là Báo tộc thú nhân, nếu tuỳ tiện ở trong Hổ tộc đi lại nhìn ngó, sớm muộn gì cũng bị người ta xem thành kẻ xâm nhập, sẽ bị toàn bộ tộc nhân Hổ tộc đuổi gϊếŧ.

Vắt hết óc, cuối cùng y nghĩ ra một biện pháp không hoàn hảo lắm có thể sử dụng.

Hôm đó trời vừa mới chập tối, Hi Nhã đã chuẩn bị hành động. Tuy rắng ánh mắt thú nhân nhìn trong bóng tối không khác nhìn lúc ban ngày, thế nhưng buổi tối thú nhân bắt đầu nghỉ ngơi, bóng tối ít nhièu cũng có thể che dấu một chút

Hi Nhã ăn cơm tối xong, đi nghỉ rất sớm. Sau đó nhảy ra từ cửa sổ, bay theo phương hướng mà Cảnh Việt ngày đó bay đi trong trí nhớ.

Đáp xuống đỉnh núi cao bên sườn bắc, trong trí nhớ chỗ Cảnh Việt đáp xuống chính là chỗ đất kia, phòng không có nhiều lắm, thế nhưng cũng có tới năm sáu chỗ, không có biện pháp gì hay, đành phải kiểm tra từng chỗ một.

Lôi Tấn cũng không biết Hi Nhã đã tìm tới đây, vừa vặn ngày hôm đó, buổi tối không ngủ được, nên sờ soạng đi ra ngoài rèn luyện cánh tay một chút, mấy ngày nay không biết làm sao, cứ cảm thấy trong cơ thể tựa như có lửa đốt, khó chịu nhưng không cách nào phóng thích được, chẳng lẽ bị Mặc Nhã áp hai lần, bản thân lại thực tuỷ biét vị sao?

Làm sao có thể, Lôi Tấn lập tức phỉ nhổ ý nghĩ này trong đầu, tuy rằng Mặc Nhã đối với mình có chút bất đồng, nhưng bản thân cũng không sa đoạ tới mức rời khỏi nam nhân thì ra nông nỗi này đi?

Thân thể Lôi Tấn dựa vào vách tường đi tới hai bước, cảm thấy đã khá ổn thì rời khỏi vách tường, bản thân cẩn thận đong đưa hai tay trước sau, bước về phía trước, thành quả hôm nay không tệ, vẫn đi đến cửa.

Đêm nay tới đây thôi, Lôi Tấn nghĩ, chuẩn bị xoay người, nhưng bất cẩn dùng lực quá nhiều, thân thể hắn hiện tại không có cánh tay giữ thăng bằng, tuy rằng hắn nghĩ muốn trụ vững, nhưng lực bất tòng tâm, ngã sấp một cái thật mạnh xuống đất

Lôi Tấn thử đứng lên, từ từ hoạt động thân thể, lại lần lượt ngã xuống, làm cho bản thân cả người đều là mồ hôi, trên quần áo đều là bùn đất, nếu hắn gọi một tiếng, tuyệt đối sẽ có người đi tới giúp hắn, nhưng hắn nghẹn một bụng kiêu ngạo, hắn muốn tự mình đứng dậy.

“Lôi Tấn?” Hi Nhã thử gọi một tiếng.

Lôi Tấn hơi nghiêng đầu, nhìn về phía có bóng người, dung mạo không rõ ràng lắm, lắng nghe thanh âm, nhưng Hi Nhã sao lại có thể vào giữa đêm hôm xuất hiện ở Bộ tộc Hổ tộc được, hắn hỏi “Hi Nhã?”

Lôi Tấn vừa lên tiếng, Hi Nhã cuối cùng cũng xác định.

“Lôi Tấn, sao ngươi lại nằm trên đất?” Hi Nhã đỡ hắn dậy hỏi.

“ Lôi Tấn, tay của ngươi?” Vừa rồi y dìu Lôi Tấn dậy, nhưng hai cánh tay Lôi Tấn lạ vô lực rũ xuống hai bên, một chút lực đạo cũng không có.

“Phế rồi.” Lôi Tấn giãy khỏi ôm ấp của Hi Nhã, đạm mạc nói

“Lôi Tấn…” Hi Nhã vươn tay, sợ hắn té ngã, y rốt cuộc hiểu được Lôi Tấn lúc nãy vì cái gì lại nằm trên mặt đất

“lá gan của ngươi cũng không nhỏ, dám vào ban đêm chạy tới nhà ta.” Cảnh Việt từ một khắc Lôi Tấn ra khỏi nhà đã sớm tỉnh dậy. Nhìn Lôi Tấn té ngã, y vốn muốn qua dìu, nhưng nhìn Lôi Tấn hết lần này tới lần khác cố gắng muốn tự mình đứng dậy, đột nhiên cảm thấy bản thân không thể qua, cho tới lúc Hi Nhã xuất hiện

“Lôi Tấn, để ta xem xem.” Hi Nhã hiện tại không rảnh để ý tới Cảnh Việt.

“Còn không phải là do các ngươi làm hại, thân là thú nhân bầu bạn lại không bảo vệ tốt giống cái của mình.”

“Ai là của hắn…” Giống cái? Lôi Tấn còn chưa kịp nói hết, lại cảm thấy có một cỗ khô nóng kịch liệt dâng lên, toàn thân không có khí lực, sắp đứng không vững, Lôi Tấn khẽ cắn môi.

“Lôi Tấn, ngươi sao vậy?” Hi Nhã vừa thấy tình huống không đúng, nhanh chóng ôm lấy hắn, nhưng thân thể Lôi Tấn như thế nào lại nóng như vậy.

Cảnh Việt cũng bất chấp Hi Nhã, chạy nhanh tới, thấy tình huống của Lôi Tấn, nói “Phỏng chừng là tác dụng của Bích Ngải hoa lại phát sinh.”

“Cái gì? Bích Ngải hoa? Ngươi thế nhưng lại cho hắn ăn Bích Ngải hoa?” Hi Nhã oán hận trừng mắt với gã, bọn họ lâu như vậy còn chưa dám dùng, Mặc Nhã cho dù cùng Lôi Tấn làm nhiều lần như vậy, cũng chưa từng lừa cho hắn dùng, vậy mà cái tên này dám mơ hồ cho Lôi Tấn dùng.

“Khi mỗi giống cái mới tới bộ tộc đều cho dùng một ít Bích Ngải hoa, dối với thân thể bọn họ đều không có hại.” Cảnh Việt dưới ánh mắt gióng như muốn gϊếŧ người của Hi Nhã lùi lại hai bước, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định nói

“Mấu chốt là cho tới giờ hắn còn chưa dùng qua lần nào.”

“Cái gì?!”

“Tìm một căn phòng.”

“Bích Ngải hoa là cái gì?” Trên người Lôi Tấn không có khí lực không có nghĩa là không có ý thức, lời hai người bọn họ nói hắn một chữ cũng không nghe sót, hình như tình trạng của hắn cùng cái hoa kia có quan hệ.

“Không có việc gì, rất nhanh sẽ ổn thôi.” Hi Nhã nừa đỡ hắn, cũng không dám trực tiếp ôm lên, Lôi Tấn kiêng kị cái gì, y ước chừng cũng biết.

Chuyện về Bích Ngải Hoa, y hiện tại càng không dám để Lôi Tấn biết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui