Lần thứ ba thật sự mất quá nhiều thời gian, phía sau lưng Lôi Tấn miễn cưỡng có thể dựa vào bờ sông, theo sự va chạm ra vào thong thả, nặng nặng lại không hề ngừng nghỉ của Hi Nhã, những hạt cát thô cứng ma sát làm da thịt sau lưng phát đau, trong miệng cũng không tự chủ tràn ra những thanh âm nho nhỏ.
Cuối cùng Hi Nhã cũng nhanh chóng giữ lấy vòng eo mảnh mai của Lôi Tấn đè mạnh xuống, tiến vào sâu hơn, tới độ sâu chưa từng có, dòng suối bên người bọn họ chấn động, những vằn nước từng tầng liên tục khuếch tán ra ngoài, Lôi Tấn thở gấp thành tiếng, chất lỏng nóng rực tràn đầy nhồi vào trong cơ thể hắn, phía trước của hắn cũng lập tức phóng thích theo, dính lên bụng Hi Nhã sau đó chảy xuống nơi hai người gắn kết.
Tiếng thở dốc kịch liệt chậm rãi bình ổn lại, mọi vật xung quanh liền trở lại yên tĩnh.
Lôi Tấn nghiêng đầu né cái hôn của Hi Nhã, trên người nóng rực, nhưng trái tim lại lạnh lẽo
“Bỏ ta xuống, Hi Nhã.” Thanh âm của Lôi Tấn vẫn còn lưu lại sự ám ách, nhưng sự lãnh đạm xa cách một chút cũng không ngại mà xông ra.
Hi Nhã cũng biết rõ nếu làm thế này thì sẽ có hậu quả gì, nhịn nhiều ngày như vậy rốt cuộc vẫn là làm, y cũng không hối hận, thế nhưng chuyện y lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, ép buộc Lôi Tấn cũng là thật.
Y giữ lấy thắt lưng Lôi Tấn. Từ trong cơ thể hắn rút ra, cảm giác thứ sềnh sệch dính dính gì đó làm Lôi Tấn nhíu mày, chất lỏng màu trắng chảy ra, rất nhanh đã bị dòng nước cuốn sạch.
“Thực có lỗi.” Y thiếu Lôi Tấn một lời xin lỗi.
Lôi Tấn nhắm mắt lại, mặc cho Hi Nhã ôm hắn lên bờ, lau khô người, thay quần áo, toàn bộ quá trình luôn phối hợp, nhưng thuỷ chung không liếc nhìn y một cái.
“Có thể đi không?” Hi Nhã hỏi, thấy hắn cố ý muồn trèo xuống khỏi lồng ngực mình, chỉ đành thuận theo ý hắn.
Chân Lôi Tấn vừa mới chạm đất, đau đớn xé rách liền từ phía sau truyền đến, hắn theo phản xạ cắn chặt răng, lại cắn phải môi, hương vị tanh ngọt khuếch tán trong miệng, có vài giọt theo khoé môi chảy xuống.
“Miệng ngươi sao vậy?” Hi Nhã vừa muốn sờ lên khoé miệng hắn, lại dưới ánh mắt không hề lạnh lẽo như băng của Lôi Tấn, tay dừng giữa không trung, không thể lại gần thêm bước nữa.
“ta biết lần này là do ta không đúng, ta không nên ở thời điểm dược tính phát tác, lại thừa dịp tay ngươi không thể hành động, mà chiếm tiện nghi của ngươi.” Hi Nhã nghĩ Lôi Tấn có thể sẽ tức giận, nhưng lại không nghĩ tới việc Lôi Tấn đến cả nói cũng không muốn nói với y.
Lúc này Lôi Tấn chỉ muốn bỏ đi, không muốn đứng đây nói chuyện nữa, nên những từ phía sau cũng không nghĩ muốn nghe.
“Mặc kệ thế nào, hôn nay trước nên nghỉ ngơi đi, ngươi cũng mệt rồi.” Nếu đã làm cho Lôi Tấn hoàn toàn tức giận, Hi Nhã đơn giản phá bình đổ lọ, cũng không sợ đắc tội Lôi Tấn lần nữa, hai tay xuyên qua khuỷu chân Lôi Tấn, đem hắn cuốn ôm vào ngực mình, hướng đi về nhà.
Lôi Tấn quẫy người một cái không có kết quả, liền không động nữa, chính là tách thân thể cách ra khỏi ngực Hi Nhã một khoảng cách.
“Có việc gì thì mai chúng ta sẽ nói, giờ ngủ đi.” Giường Hi Nhã đã trải thảm xong, gối đầu là của Cảnh Bình, đem Lôi Tấn ôm qua, đưa tay muốn cởϊ áσ Lôi Tấn
“Không cần.” Lôi Tấn lạnh như băng phun ra một câu, sau đó không nói gì nữa.
Hi Nhã biết đêm nay vô luận như thế nào cũng không có khả năng ngủ chung giường nữa, lại đắp thêm cho Lôi Tấn một cái thảm, lúc này mới nhanh tay nhanh chân ra khỏi phòng.
Nhưng vẫn còn chưa có yên lòng, Hi Nhã kéo tới một cái ghế, chuẩn bị ở trước của phòng gác đêm.
“Mặc Nhã…” xảy ra chuyện như vậy, Hi Nhã sao có thể ngủ yên, an vị trước cửa suy nghĩ rất lâu những chuyện đã xảy ra, nghĩ tới nhiều nhất chính là mấy ngày Lôi Tấn tới nhà bọn họ.
Nghĩ tới Lôi Tấn lúc trước vì cứu Mặc Nhã mà không chút suy nghĩ gắng sức bắn ra một mũi tên, nếu đổi thành bản thân, Lôi Tấn có phải cũng sẽ không chút do dự như vậy hay không, chợt nghe trong phòng truyền đến riếng kêu
Hi Nhã lập tức đạp cửa lao vào, thấy Lôi Tấn vẫn ngủ rất sâu, tư thế cũng không thay đổi, Hi Nhã biết từ sau khi cánh tay của Lôi Tấn không thể di chuyển, buổi tối muốn xoay người thực khó khăn. Lúc trước khi hai người nằm chung một giường, buổi tối y đều phải tỉnh lại trở mình cho Lôi Tấn vài lần. Tối nay thế mà lại quên mất, bản thân thực sự sơ suất
Nghĩ tới đây, Hi Nhã cẩn thận đỡ lấy cổ cùng thắt lưng Lôi Tấn, giúp hắn trở mình, lại ngồi bên giường nhìn mặt hắn một lúc thật lâu, sau đó mới đi ra ngoài.
ở phía sau y, Lôi Tấn chậm rãi mở to đôi mắt, ánh mắt thanh tỉnh, không hề có một tia buồn ngủ.
Trừ phi ở thời điểm đặc biệt mệt mỏi, thì hắn luôn ngủ rất cạn, việc Hi Nhã ban đêm tỉnh lại giúp hắn xoay người hắn như thế nào có thể không biết. Bất quá hiện tại không phải là thởi điểm nói mấy chuyện này, hắn vừa rồi đã nằm mơ, trong mơ hắn thấy Mặc Nhã xảy ra chuyện, sau khi tỉnh lại thấy không ngủ được nữa. Nội dung trong mơ cũng không còn nhớ rõ, nhưng hoảng sợ một khắc kia cũng không phải lừa người.
Rốt cuộc là do hắn suy nghĩ nhiều hay Mặc Nhã đã thực sự gặp chuyện? Mấy ngày hôm nay, hắn cố làm cho bản thân không nghĩ về Mặc Nhã, nếu bản thân đã xác định ý tứ của Mặc Nhã, vậy còn có gì phải lưu luyến nữa? Cứu Mặc Nhã một lần, coi như là để đèn đáp nhà La Kiệt đã chiếu cố hắn lâu như vậy, nhưng chỉ có trời biết, vào lúc đó đầu óc hắn trống rỗng, bắn ra một mũi tên kia cũng chỉ là hành động theo bản năng, có chỗ nào kịp suy nghĩ.
Nếu Mặc Nhã không xảy ra chuyện gì, vậy tại sao chỉ có mình Hi Nhã tới? nếu Mặc Nhã gặp chuyện, tại sao Hi Nhã lại không nói, Lôi Tấn càng suy nghĩ, đầu óc càng lộn xộn, tựa như trong đầu có mười bảy mười tám cái búa đập loạn xạ, làm hắn một khắc cũng không được bình an.
Qua đêm nay, cả hai người ai cũng không an giấc.
Sáng ngày thứ hai, Hi Nhã từ rất sớm đã tỉnh lại, nghĩ lại những gì tối qua, Lôi Tấn hiện không thể ăn những thứ cắng rắn, vậy lièn nấu mấy quả trứng gà, nấu rau dại làm điểm tâm cho hắn vậy.
Thu dọn xong xuôi trong bếp rồi, Hi Nhã lúc này mới tới gọi Lôi Tấn rời giường
Lúc đẩy cửa đi vào, Lôi Tấn đã tỉnh, dựa ngồi trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ không biết đang nghĩ cái gì, nghe thấy động tĩnh cũng không quay đầu lại
“điểm tâm đã làm xong rồi, chúng ta đi ăn đi.” Hi Nhã đưa tay qua, Lôi Tấn theo bản năng sẽ tránh đi, rồi lại đột ngột dừng lại.
Hắn còn chưa đến mức chỉ vì chuyện này mà đi tìm cái chết, việc nên làm vẫn phải làm, ngày cần qua vẫn phải qua, hắn vẫn còn muốn tìm đường trở về, Hi Nhã đã nói, cánh tay của hắn hẳn có người trong bộ tộc chữa được, thứ La Kiệt đưa cho hắn không biết đã mất ở chỗ nào, thế nhưng nếu La Kiệt có thể đưa ra một bức tranh kia, thì cũng có thể vẽ thêm một bức khác đi.
Hi Nhã vò khăn vải, giúp hắn lau mặt, lại đưa cho hắn một chén nước muối súc miệng, lúc này mới đỡ hắn đi tới trước bàn.
Lôi Tấn vừa mới ngồi xuống, đã cảm thấy dưới mông thực mềm mại, cúi đầu nhìn, thấy trên ghế trửi một lớp thảm thật dầy, vốn đã cố ý xem nhẹ, thế nhưng cảm giác đau xót từ chỗ kia truyền lại vài giờ khắc này, như nhắc nhở hắn tất cả những gì đã xảy ra hôm qua đều có thực.
Hi Nhã bóc trứng gà, chấm một ít gia vị, lại bỏ thêm một chút rau xanh vào, sau đó nhấc thìa đưa tới bên miệng Lôi Tấn, nói “ăn đi.”
Chờ Lôi Tấn ăn xong, Hi Nhã lúc này mới bưng miếng thịt đã nguội lạnh trên bàn lên cắn vài cái.
“ta đỡ ngươi ra hậu viện ngồi một chút, rồi đi rửa chén.” Hi Nhã lau lau miệng đứng lên.
“Không vội, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.” Lôi Tấn thản nhiên nói
Đây là câu nói đầu tiên mà Lôi Tấn nói với y trong hôm nay, trong lòng Hi Nhã tự nhiên có chút vui sướng, vì thế lại ngồi xuống, hỏi “Chuyện gì? Ngươi nói”
“Mặc Nhã đâu? Sao không tới?” Vấn đề này đã dây dưa trong đầu hắn cả một tối, hắn nhất định phải hỏi rõ ràng.
Ánh mắt Hi Nhã nguyên bản còn ẩn ẩn chút chờ mong khi nghe những lời này rất nhanh lạnh lẽo, trầm giọng hỏi “Ngươi hy vọng người tới là Mặc Nhã, còn ta thì tốt nhất đừng xuất hiện nữa có phải không?”’
Lôi Tấn nhìn thanh niên luôn luôn kiên nhẫn trước mắt, trầm mặc một hồi, mở miệng “Ta không có nói như vậy.”
“Nhưng ngươi nghĩ chính là như vậy.” Hi Nhã cúi đầu, mái tóc vàng phần lớn rũ xuống che phủ, khiến Lôi Tấn không thấy vẻ mặt của y.
Lôi Tấn rất muốn nhắm mắt lại, không phản ứng lại y, trên người nhức mỏi, đêm qua hắn lại ngủ không ngon, hắn không có tinh lực dư thừa để dây dưa với Hi Nhã.
Hắn đổi tư thế, miễn cướng dựa lên ghế, chịu đựng tình hình nói “ta không hề nghĩ vậy, ta chỉ muốn biết Mặc Nhã hiện tại đang ở đâu?”
Hi Nhã nghe hắn nói vậy, cũng có vài phần tinh thần, ngẩng đầu lên hỏi “Ngươi thực không nghĩ vĩnh viễn không muốn gặp ta?”
Lôi Tấn gật gật đầu, hỏi tiếp “Mặc Nhã đâu?”
“Bởi vì không xác định ngươi trôi về phía nào, chúng ta đã chia ra ở chỗ cửa sông, nó đi tiếp về hướng Đông, còn ta thì theo phía Bắc tới được đây.” Hi Nhã nói
“Ừm.”Lôi Tấn đáp một tiếng, tỏ vẻ đã biết, cũng không tiếp tục truy vấn Mặc Nhã lúc nào sẽ tới đây.
Hi Nhã trơ hắn nhìn hắn lưu lại thanh ảnh, biết hắn tối qua khẳng định cũng không ngủ ngon, liền nói “ta đỡ ngươi về phòng ngủ tiếp một chút.”
Lôi Tấn cũng cảm thấy hiện tại bản thân cần nhất chính là nghỉ ngơi, sau khi biết Mặc Nhã hiện tại không có việc gì cũng có thể an tâm.
———-
Lôi Tấn bị tiếng cười nói trong sân đánh thức. Bản thân tự mình rời giường, xuất môn, thì thấy Hi Nhã cùng Cảnh Bình đang vừa nói vừa cười trong sân, nhìn qua vô cùng hoà hợp.
Ngẩng đầu nhìn thái dương, phỏng chừng cũng đã tới buổi chiều rồi, cơm trưa cũng không ăn, cũng không cảm thấy thế nào, bởi vì thực sự hắn không có tâm trạng ăn uống
Hai người ngồi trên một cái băng ghế nhỏ ở phía trước nhà bếp, hai cái đầu ghé gần sát nhau, sợi tóc đồng dạng màu vàng của cả hai quấn quít trong gió, không biết đang nói cái gì.
“Vậy phải không?” Hi Nhã hỏi.
“Không phải, bên cạnh này là kim tâm (trái tim màu vàng), phải bóp vào chỗ này, mới khiến nó không bị đắng.” Cảnh Bình cúi đầu chỉ vào thứ trong tay Hi Nhã nói
“Nga, là chỗ này a, ta đã biết.”
“trước khi bỏ vào trong nồi nấu, trần qua nước nóng một chút, màu sắc đẹp, ăn trong miệng cũng thấy giòn.”
“Cám ơn ngươi Cảnh Bình, Cảnh Bình biết thực là nhiều, ai làm bầu bạn của ngươi sẽ thực hạnh phúc.”
“Hi Nhã, ngươi đừng nói lung tung.” Cảnh Bình giận dữ, sắc mặt đỏ bừng.
“Hảo hảo, ta không nói lung tung nữa, Cảnh Bình còn là tiểu giống cái chưa cử hành nghi thức a.” Hi Nhã tay phải cầm đồ ăn, tay trái giơ lên cam đoan nói.
“Hi Nhã?” thần sắc Cảnh Bình có chút do dự.
“Cảnh Bình muốn hỏi cái gì?” Hi Nhã trong tay vội vàng, nhẹ giọng hỏi
“các ngươi cùng Lôi Tấn thực sự đã cử hành nghi thức?” Cảnh Bình cắn môi, rốt cục hỏi ra.
“Ừ.” Hi Nhã nghiêm túc đáp
“Vậy các ngươi…”
“Bọn ta đều thực sự thích hắn, mỗi người đều thích hắn, hơn nữa chỉ thích một mình hắn.” Hi Nhã ngẩng đầu lên, nhắc đến Lôi Tấn, trong ánh mắt y có thêm vài phần ôn hoà
“Nga, ta cũng chỉ muốn hỏi một chút.” Cảnh Bình cảm thấy trong cổ họng mình có cái gì đó chặn lại, thực vất vả mới đem mấy lời này nói ra.
“Lôi Tấn, ngươi đã dậy?” Hi Nhã nhanh chóng buông các thứ trong tay xuống, chạy qua dìu hắn đến cái ghế trong sân.
“Cảnh Bình, ngươi tới lúc nào?” Lôi Tấn cười hỏi
“ta cùng Hi Nhã lên núi tìm chút đồ ăn, vừa trở về không lâu lắm.” Cảnh Bình chủ động đi tới, cầm tay Lôi Tấn, quan tâm hỏi “ Lôi Tấn, cánh tay ngươi có khá hơn chút nào không?”
“Không đau như trước nữa.” Lôi Tấn nói, kỳ thực hắn cũng biết đây cũng không phải là một chuyện tốt
Nhưng Cảnh Bình lại không hiểu, nghe Lôi Tấn nói không còn đau, thì vui vẻ, ở trên mặt lau một cái, nói “A sao còn nói muốn tới thăm ngươi, nhưng a cha lại bắt về rất nhiều con mồi, nếu không nhanh chóng xử lý sẽ bị hư thối, a sao nói sẽ để lại mấy miếng tốt nhất cho ngươi, hai ngày nữa sẽ mang qua.”
“Thay ta cảm ơn y.” Người nhà này thực là là tốt, hắn ghi nhớ trong lòng.
Lôi Tấn cùng Cảnh Bình ở trong sân nói chuyện phiếm, Hi Nhã lại bận việc trong bếp
Cảnh Bình nhìn Hi Nhã thuần thục nấu cơm nước trong nhà bếp, tuyệt đối không giống bộ dạng vừa mới học, lại hỏi “Lôi Tấn, ở Báo tộc bộ tộc các ngươi, đều là thú nhân nấu cơm sao? Ở Hổ tộc chúng ta đều là giống cái nấu cơm a.”
Nhà người khác hắn không rõ, thế nhưng ở nhà La Kiệt, luôn luôn là thú nhân nấu cơm, tay nghề của La Kiệt chính là người ăn là chết.
Lôi Tấn vốn muốn giữ Cảnh Bình ở lại ăn cơm chiều, nhưng Cảnh Bình nói sợ trở về nhà muộn đường sẽ không dễ đi, Lôi Tấn ngẫm lại cũng đúng
Tối nay Hi Nhã nấu canh lợn rừng hầm măng, măng này có màu vàng, lớp lên giống như bắp ngô, đỉnh đầu có hai ba phiến lá nhỏ, một củ đầy đủ đại khái dài cỡ bàn tay, thế nhưng trước khi vào nổi đã bị Hi Nhã cẩn thận chẻ thành vài đoạn cỡ ngón tay
“Thứ này rất khó tìm, sinh trưởng ở trên đất, mà ánh mắt của thú nhân rõ ràng cũng tốt hơn, nhưng kỳ quái chỉ có giống cái mới tìm thấy cái thứ này, bọn ta ngược lại lại không thấy, ngày trước còn giẫm lên không ít, mấy giống cái như Lý thúc thúc đều giận tới mức muốn gõ rổ lên đầu ta. Cảnh Bình cũng chê ta vướng tay vướng chân, không cho ta giúp đỡ, bọn họ đều nói thứ này ăn ngon lắm, ngươi thử đi.” Hi Nhã bê một bát lớn chứa măng và thịt cười đưa qua
Lôi Tấn thấy y như vậy, thực sự không biết nói cái gì.
Hình dáng món măng này không thể cho là đẹp, nhưng hương vị thực rất ngon, cắn ăn thấy giòn giòn, mang theo chút vị chua, thực sự ngon miệng. Lôi Tấn cho dù không có hứng muốn ăn, cũng ăn hơn nửa bát.
Lôi Tấn vốn nghĩ tối qua Hi Nhã đã nói đã hoàn toàn giải quyết thì tối nay sẽ không phát tác nữa, nhưng khi vừa vào đêm, cái cảm giác khô nóng phi thường quen thuộc từ mấy ngày nay lại tập kích tới.
Nghe thấy từ cửa truyền tới âm thanh, Lôi Tấn hơi kinh hãi, quay đầu, thì thấy Hi Nhã đang đi vào
Hi Nhã tiến vào trước hết đi tới ngọn đèn trên bàn rồi thổi tắt nó
“Ngươi muốn làm gì?” Lôi Tấn cố giữ bình tĩnh hỏi.
“Chỉ còn một đêm nay…” Trong bóng đêm, đôi môi của Hi Nhã đổ xuống, thân thể cũng thuận thế lên giường.