Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Hi Nhã xoay người nằm lên trên, hôn môi Lôi Tấn, một bàn tay lần xuống dưới vuốt ve, nhẹ nhàng nhấc thân lên, hỏi “Lại phát tác, đúng không?”

Lôi Tấn ở trong bóng tối nhìn không thấy biểu tình của Hi Nhã, chỉ có thể cảm giác được hô hấp nóng rực gần trong gang tấc, nhịn xuống cảm giác khô nóng gần như đã không thể khống chế trong người, lắc đầu, thản nhiên nói “Còn đi, ta có thể cầm cự.”

Hi Nhã liếm một ít mồ hôi bên thái dương của hắn, cũng không có ý muốn buông tha, hỏi “Thực sự có thể cầm cự sao? Không cần ta giúp đỡ?”

Lôi Tấn nghe nói vậy, cơn tức trong lòng phút chốc chạy lên đầu, nói dễ nghe là hỗ trợ, thế nhưng nói thẳng ra không phải là muốn hai người họ tiếp tục lăm trên giường sao? hắn thực muốn đem Hi Nhã cứ như vậy mà xô xuống đất, đương nhiên điều kiện tiên quyết là hai cái tay của hắn có thể cử động đã, Lôi Tấn hít sâu, tự bảo bản thân hiện tại phải bình tĩnh, hiện tại phát hoả cũng không có lợi, nói “Thứ chuyện cỏn con này không làm khó được ta, không cần giúp.”

“Chúng ta tối qua cùng một chỗ cũng không phải rất vui vẻ sao? Không phải so với một mình ngươi nằm đây chịu đựng tốt hơn nhiều sao?” Cánh tay Hi Nhã ở phía dưới Lôi Tấn như có như không vòng vòng trước sau khiêu khích, tiếp tục hấp dẫn nói

Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng thân thể Lôi Tấn lại không tự chủ nhớ đến kɧoáı ©ảʍ tiêu hồn thực cốt đêm qua, cái cảm giác tê dại mãnh liệt trước khi Lôi Tấn kịp ngăn lại, đã tháo chạy tới thắt lưng.

Ngón tay thon dài của Hi Nhã theo thái dương trượt đến xương quai xanh, ở trên cổ Lôi Tấn hơi ngừng lại, lập tức đẩy áo hắn ra, tiếp tục thăm dò, ngón tay cũng tăng thêm lực đạo, ở trước ngực hắn xoa nắn.

Lôi Tấn thấp giọng thở hổn hển, chợt cau mày nói “Dừng tay, Hi Nhã, ngươi phải hiểu quan hệ của ta cùng Mặc Nhã.”

Hi Nhã dừng lại một chút, con ngươi màu tím sậm nhìn chằm chằm Lôi Tấn tiếp tục nói “ta biết, thế nhưng ngươi không thể thuyết phục ta ngừng tay.” Tay kia duỗi đến chỗ đai lưng, cởi bỏ, đè nặng lên hai chân, kéo cả quần dài lẫn quần trong xuống tới đầu gối, đầu ngón tay mang theo cảm giác mát lạnh tiến vào thăm dò, ở lối vào hơi ngừng lại vuốt lên từng nếp uốn

“Tránh ra… Hi Nhã….” Thân thể đã bị dược tính tra tấn đến vô cùng mẫn cảm làm sao có thể chống lại thăm dò như vậy của Hi Nhã, thanh âm Lôi Tấn bắt đầu không xong, mồ hôi của Hi Nhã rơi trên người hắn, toàn thân nóng như lửa đốt.

“Thực muốn ta đi ra sao?” Hi Nhã nhướn lông mày, đối với thứ phía dưới đã dựng thẳng của Lôi Tấn khẽ thở một hơi

“Ah….” Kɧoáı ©ảʍ tới rất nhanh, Lôi Tấn gần như không hề có sức chống cự, trải qua một đêm hôm qua, mặt sau hư không ngứa ngáy làm cho người ta khó có thể chịu đựng.

“Tránh ra…” Không thể cứ tiếp tục như vậy, nhất định phải nhịn xuống

“Thực sự không cần ta đi vào trong đó sao?” Ngón tay Hi Nhã theo lối cũ tìm được điểm mẫn cảm trong người Lôi Tấn liền liên tục ấn xuống

“A…” Kɧoáı ©ảʍ kịch liệt liên tục đánh tới, thần trí bị Bích Ngải hoa tra tấn gần như đã biến mất, Lôi Tấn rốt cuộc nhịn không được, rêи ɾỉ thành tiếng.

Nghe thấy thanh âm Lôi Tấn, Hi Nhã không bao giờ… nghĩ muốn không chế nữa, trực tiếp lật người Lôi Tấn lại, cởϊ qυầи ra ném xuống dưới giường, nắm chặt thắt lưng Lôi Tấn động thân một cái nhét vào, liên tục thở hổn hển cùng mãnh lực va chạm


Kɧoáı ©ảʍ đánh úp xuống, thân thể hai người dính cùng một chỗ trước sau lay động, cao giọng rêи ɾỉ.

Sa vào tìиɧ ɖu͙© nên hai người tự nhiên cũng không chú ý, trong đêm nay, ở ngoài sân có thêm hai thân ảnh cao lớn

“Ai, Núi băng, ngươi sao lại đột nhiên không đi nữa?” Người phía sau lảo đảo một chút, miễn cưỡng ổn định thân thể, tiếng nói rõ ràng bất mãn

“Không cần vào nữa, hắn hiện tại rất tốt, ta an tâm.” Người phía trước cúi thấp đầu, không biết đang nghĩ gì, hồi lâu sau mới mở miệng nói một câu tối nghĩa

“Không vào? Ta theo ngươi chạy nhiều ngày như vậy, chỉ đổi lấy một câu không đi vào à, ngươi có biết dùng cái đuôi đi đường trên lục địa có bao nhiêu mệt mỏi a? Ta mặc kệ, thực vất vả mới tới đây, ta muốn nghỉ ngơi một chút.” Ánh trăng xuyên qua bóng cây chiếu xuống đất, mới thấy được rõ ràng phía dưới người đang nói chuyện không phải một đôi chân, mà là một cái đuôi cá màu vàng

“Bối Cách, chúng ta đi thôi, ta đưa ngươi quay về bờ biển?” mặt của người này ẩn sâu trong bóng cây, nhìn không rõ tướng mạo, y đưa tay nắm chặt tay Bối Cách. Ngăn cản Bối Cách đi vào trong sân

“Ngươi thực là kẻ kỳ quái, luôn miệng nói cái gì muốn tìm người của…”

“Đi.” Người phái sau đánh gãy lời y, nhặt từ dưới đất lên một hòn đá nhỏ khắc một cái kí hiệu lên trên tường nhà, sau đó dẫn đầu rời đi, chính là đùi phải tựa hồ có chút không linh hoạt

“nếu không phải nhìn trên ân tình ngươi đã cứu ta một mạng, ai muốn cùng ngươi ở cửa sông chờ nhiều ngày như vậy chứ, chờ tới lúc nhận được tin lại nhanh chóng chạy tới Bộ tộc Hổ tộc, thực vất vả tới một lần, cái tên Cảnh Việt ngu ngốc kia còn chưa gặp một lần, ngươi lại muốn đi. Sớm biết ở Hổ tộc, còn bỏ gần tìm xa ở cửa sông chờ nhiều ngày như vậy, thực là lãng phí tình cảm mà.” Bối Cách nhỏ giọng than thở nửa ngày, nhìn cái sân trước mặt, lại nhìn người phía sau đã rời đi, thở dài một cái, nhận mệnh nhảy theo sau.

“ta thực sự là đời trước thiếu nợ y, dầu gì cũng là vương tử Nhân ngư tộc, như thế nào lại cứ liên tục nhân nhượng y chứ. Ta quả nhiên là người tốt trời sinh tâm địa mềm mại mà.”

Ngay cả gió cũng không chịu nổi màn tự kỷ này, một cơn gió to liền hung hăng thổi qua thân thể Bối Cách không sai một ly. “Phì phì phì…” Phun ra hạt cát trong miệng, nói “gió trên mặt đất thật đáng ghét, toàn là cát, vẫn là vòi rồng trên biển đáng yêu hơn, ít nhất cũng cuốn theo toàn là nước biển, đánh vào người cũng thấy thoải mái.” (ngươi là M hả?)

Gió thổi mở tung cửa sổ, dưới ánh trắng, thân ảnh trần trui của hai con người đang quấn lấy nhau nhìn một cái không sót thứ gì, Lôi Tấn nhắm mắt lại, đưa lưng ngồi trong ngực Hi Nhã, thân thể cao thấp phập phồng, Hi Nhã thuận thể ở trong cơ thể hắn tiến tiến xuất xuất

Lôi Tấn nhìn ra ngoài cửa sổ, trái tim càng thêm trống rỗng mờ mịt, không biết đang nghĩ cái gì, thân thể lại bắt đầu tuân theo bản năng truy đuổi khoái hoạt

Buổi sáng cảm giác được một chút hơi nước mát lạnh làm cho Lôi Tấn từ trong cơn mơ tỉnh lại, cảm giác được thứ ấm áp ở phía sau hắn giật giật, rồi một cái cánh tay từ trên lưng hắn trượt xuống

“Tỉnh?” Hi Nhã vuốt mái tóc bên tai Lôi Tấn, ở phía sau bả vai trần trụi của hắn vô cùng thân thiết hạ xuống một cái hôn


“Ưʍ.” Lôi Tấn đáp một tiếng, cho dù cảm giác được cái thứ nóng bỏng của Hi Nhã đang đỉnh lên lưng hắn, nhưng vẫn không có một chút xấu hổ

“Nơi này còn đau không?” Hi Nhã cúi xuống, kéo hai chân ra nhìn xem, vẫn còn hơi sưng, hơn nữa còn có chút tơ máu.

“Không sao.”Lôi Tấn mặc y tách chân ra, lộ ra địa phương bị Hi Nhã yêu thương cả đêm qua

“Làm sao có thể không đau? Đã sưng lên rồi.” đầu ngón tay Hi Nhã ở trên nếp uốn bốn phía chạm chạm một chút

“Sác trời không còn sớm, chúng ta rời giường đi.” Lôi Tấn khép hai chân lại, bình tĩnh nói

Hi Nhã vì sự bình tĩnh của Lôi Tấn mà im lặng một chút, đột nhiên xoay người ôm chặt lấy hắn, hơi có vẻ kích động nói “ Lôi Tấn, về sau ta sẽ đối tốt với ngươi, sẽ luôn đối tốt với ngươi.” Cho nên xin đừng lạnh nhạt như vậy với ta.

Toàn thân Lôi Tấn vốn đã bủn rủn, cả người vô lực, lại bị y đè như vậy, thân thể vốn nhấc lên được một chút lại bị y đè xuống giường, hắn ngẩng đầu, thản nhiên nhìn Hi Nhã, nói “Hảo, ta đã biết, ngươi trước đứng lên, thắt lưng ta rất mỏi, cổ họng cũng khó chịu, lấy giúp ta chén nước đi.”

Hi Nhã nghe vậy nhanh chóng đứng lên, lung tung mặc một bộ y phục vào, xoay người chạy ra ngoài, chỉ một lát sau đã bưng một chén nước đi vào, nâng Lôi Tấn từ trên giường dậy, uy nước cho hắn

“Tốt lắm, vậy đủ rồi.” Uống chừng hơn phân nửa bát, Lôi Tấn mới dừng lại

Hi Nhã đem non nửa bát còn lại uống hết, lấy từ bên trong một cái tủ thấp bé ra một bộ quần áo giúp Lôi Tấn mặc vào

“ta dìu ngươi ra sân ngồi một lát, ta đi làm điểm tâm, ngươi muốn ăn gì?” Hi Nhã buộc xong một cái nút cuối cùng trên áo, hỏi

“Không đặc biệt muốn ăn cái gì, ngươi cứ xem rồi làm đi. Ta ngồi trong phòng là được rồi.” Lôi Tấn nghiêng người dựa lên cửa sổ, cũng không có ý muốn ra ngoài

“được, ngươi cứ nghỉ ngơi đi, ta đi làm.” Hi Nhã đi tới cửa, lại lo lắng quay đầu lại dặn một câu “Có việc gì ngươi cứ gọi ta một tiếng là được.”

Lôi Tấn gật đầu, tỏ ý đã biết


Hi Nhã lúc này mới đi ra ngoài, không bao lâu sau, Lôi Tấn nghe thấy từ phòng bếp truyền đến thanh âm đinh đinh đang đang

Lôi Tấn không phủ nhận đối với Mặc Nhã có hảo cảm, Mặc Nhã là người đầu tiên nghiêm túc thích bản thân hắn, hắn cũng từng một lần muốn mở rộng trái tim tiếp nhận Mặc Nhã, nhưng Mặc Nhã cũng xem như đã từng cự tuyệt hắn đi, hiện tại hắn thế nhưng lại cùng Hi Nhã có quan hệ thân thể, chuyện này biến thành một hồi lộn xộn không thể giải thích, mặc kệ thế nào, việc này càng khiến hắn quyết tâm phải trở về, không thể ở đây tiếp tục cùng những người này dây dưa nữa, tất cả những chuyện này đều cần phải có một điểm kết thúc

“Chúng ta khi nào thì về?” ăn xong điểm tâm, khi Hi Nhã đang thu dọn bát đũa, Lôi Tấn thừa dịp này hỏi

“Ngươi nói là quay về bộ tộc của chúng ta?” Hi Nhã đem bát đã rửa xong để ở một bên, ngẩng đầu nhìn hắn

“Đúng, Báo tộc bộ tộc.” Lôi Tấn khẳng định đáp

“Chờ thân thể ngươi tốt hơn đã, đường xá quá xa, thân thể ngươi không chịu nổi.” Hi Nhã đáp

“càng nhanh càng tốt.” sớm một ngày trở về bộ tộc, trị xong cánh tay sớm, hắn mới có thể nhanh chóng tìm đường về

“được, ta đi tìm Mộc Ngyệt dược sư lấy thêm hai phần thuốc, chờ thân thể ngươi tốy một chút, Mặc Nhã đến tìm, thì chúng ta trở về.” Mộc Nguyệt đã xác định rõ ràng với y, vết thương của Lôi Tấn gã trị không được, hiện tại việc có thể làm cũng chỉ là không làm cho vết thương chuyển biến xấu, về những thứ khác chỉ có thể trở lại bộ tộc rồi nói tiếp, lúc trước vết thương của a sao cũng nặng như vậy, Xuân Kỷ còn có thể chữa khỏi, Lôi Tấn hẳn cũng có thể đi?

“Cứ như vậy đi.” Lôi Tấn lãnh đạm cười nhạt nói

Trong lòng Hi Nhã tổng cảm thấy có nhiều điểm quái dị, rõ ràng hôm qua Lôi Tấn còn hỏi tin tức của Mặc Nhã, như thế nào hôm nay đối với chuyện Mặc Nhã sẽ tới, lại tựa hồ một chút cũng không để tâm

Kỳ thực Hi Nhã nào biết, cho dù là một đêm, cũng có thể thay đổi rất nhiều chuyện, nói ví dụ như tâm tình của Lôi Tấn

Hiện tại Lôi Tấn cứ năm ngày là tới chô Mộc Nguyệt thay thuốc một lần, Mộc Nguyệt đối với chuyện Lôi Tấn đột nhiên có bầu bạn không có hỏi gì, chỉ là chế nhạo lão hổ ngu ngốc kia vài lần, ngay cả giống cái có thú nhân bầu bạn hay không cũng ngửi không ra, vậy mà còn là ứng cử viên mạnh nhất cho chức vụ tộc trưởng Hổ tộc tiếp theo sao

Hi Nhã đóng cửa trước, trong lòng giống như có linh tính, nhìn thoáng qua bên ngoài tường viện, liền nhìn thấy một cái kí hiệu rõ ràng, tâm thần chấn động

——————

“Mấy ngày nay ngươi qua nhà Cảnh Việt đi? Ta muốn cùng bọn Cảnh Việt vào rừng chuẩn bị một ít con mồi.” Từ nhà Mộc Nguyệt đi ra, Hi Nhã nhớ tới việc này, liền cùng Lôi Tấn thương lượng

đồ ăn mà bọn họ dùng mấy ngày hôm nay đều là do y đi theo Cảnh Bình đến ven rừng lấy một ít rau dại cùng mấy loài vật nhỏ như gà rừng, thịt lớn như lợn rừng đều là do Cảnh Bình đem từ nhà qua, có một ít là do Hạo Dương trước khi đi lưu lại. dù sao ở lại đây cũng không phải chỉ hai ba ngày, cũng không thể cứ dựa vào người khác được, đồ ăn vẫn là phải tự chuẩn bị một ít

Vốn vài trước đã định đi, nhưng mà vẫn lo lắng thân thể Lôi Tấn còn ảnh hưởng của Bích Ngải hoa, cũng may qua hai người dược tính biến mất, y cũng yên tâm

Y trước tiên cùng Cảnh Việt đánh tiếng


Lôi Tấn cũng biết bản thân hắn hiện tại, một mình quả thực không thể tự xoay sở được, cũng không miễn cường, nói sau hắn quả thực cũng thích người nhà Cảnh Việt.

Cho dù Cảnh Việt đã nói qua với người nhà, nhưng khi Hạo Thần gặp Lôi Tấn, vẫn vui đến mức đuôi lông mày nhướn lên, xuất môn nghênh đón, kéo tay Lôi Tấn cười nói “hai ngày nay ta vốn đang nghĩ qua thăm ngươi, Cảnh Việt lại nói ngươi sẽ qua đây ở vài ngày, ta đã đem thảm cùng gối đầu trên giường của ngươi phơi nắng rồi, muốn ngủ thì qua cái giường kia, biết không?”

Lôi Tấn cười nói cảm tạ, a sao Cảnh Việt đối với hắn quả thực quá tốt, chính là không khỏi thực tốt quá, quả thực tựa như con ruột, Lôi Tấn về sau mới biết, thì ra a sao Cảnh Việt trước khi có Cảnh Bình còn có một đứa con trai giống cái nữa, chính là lúc trước khi chơi đùa cạnh bờ sông, lại không cẩn thận rơi vào sông chết đuối, a sao Cảnh Việt vẫn luôn áy náy tự trách rất nhiều năm, thẳng tới khi nhìn thấy Lôi Tấn. a sao Cảnh Việt cảm thấy đứa con đã mất đi của mình trước kia giờ đã quay về, đương nhiên đây là chuyện về sau.

Hi Nhã ra ngoài săn thú, Lôi Tấn thì ở trong nhà Cảnh Việt, tộc trưởng Khôn Các của Hổ tộc ở bên ngoài là một con người thực sự nghiêm túc, nhưng về nhà lại khác hẳn, hài hước vui vẻ, thường thường chọc cho mọi người trong nhà cười lớn, Hạo Thần lại liên tục thay đổi các món ăn cho Lôi Tấn, Cảnh Bình là vui vẻ nhất, buổi tối lại có đối tượng để nói chuyện phiếm, hơn phân nửa buổi tối đều là lôi kéo Lôi Tấn ríu ra ríu rít nói không ngừng, luôn phải chờ tới lúc Hạo Thần tới gõ cửa mới thôi

Buổi sáng dậy, Cảnh Bình sau khi giúp Lôi Tấn rửa mặt, sẽ chui vào bếp giúp a sao mình nấu cơm

Hạo Thần bưng một cái bát gốm thô cũ nát từ trong bếp đi ra, nhìn đến Lôi Tấn thì nói “ Lôi Tấn, bọn ta ra sân sau cho gà ăn, điểm tâm cứ để đấy cho Cảnh Bình thu dọn.”

Ở phía góc đông bắc của sân sau, có một cái chuồng gà đắp từ cỏ tranh và đá vụn, chung quanh có một vòng hàng rào cao khoảng một thước, cánh của gà rừng đều bị kéo đứt một góc, khiến chúng không thể bay, chỉ có thể không ngừng ở trong chuồng lien tục từ trên cao phịch phịch xuống.

Hạo Thần lấy thứ từ trong cái bát gốm thô trong ngực một vốc ra rồi tung vào, năm sáu con gà bu lại tranh đoạt, Lôi Tấn đột nhiên cảm thấy cái thứ kia nhìn sao mà quen mắt đến vậy

“Hạo Thần thúc, ta có thể xem cái thứ cho gà ăn trong tay người không?” Lôi Tấn hỏi

“A? Gà ăn? được.” HẠo Minh biết tay Lôi Tấn không tiện, liền đưa thứ đó tới trước mặt Lôi Tấn

“Hạo Thần thúc, ngươi lấy một ít bỏ vào miệng ta đi, ta nếm thử xem.” Lôi Tấn nghĩ muốn xác định một lần cuối

“thứ này không ăn được, cứng lắm, người trong bộ tộc đều lấy cho gà ăn.” Hạo Thần cảm thấy rất kỳ quái, Lôi Tấn như thế nào lại đột nhiên có hứng thú với thứ cho gà ăn

“ta chỉ nếm thử một chút, đừng lo.” Thoạt nhìn thật sự rất giống

Hạo Thần biết cái thứ này nếu có thể cho gà ăn thì sẽ không có độc, liền yên tâm lấy một ít bỏ vào miệng Lôi Tấn, Lôi Tấn dùng răng cắn cắn, quả thực rất cứng, bất quá sau khi cắn vỡ, mùi gạo thơm ngát liền bay ra, Lôi Tấn liền xác định, so với gạo ở thế giới hiện tại, thứ này vừa méo mó lại vừa cứng, hơn nữa có chút râu vàng, thế nhưng hương vị đúng là của gạo, nghĩ tới sau này có thể ăn được cơm, Lôi Tấn trong lòng suиɠ sướиɠ một trận

“Hạo Thần thúc, gạo này, ta nói là cái thứ này trong bộ tộc có nhiều lắm sao?” Lôi Tấn hưng phấn hỏi

“thứ này a, ở trên núi chỗ có nước đều có rất nhiều, gà rừng cùng chim núi đều thích ăn thứ này, trong bộc tộc cũng có rất nhiều giống cái lấy chúng cho gà ăn.” Hạo Thần không biết Lôi Tấn vì cái gì mà lại cao hứng đến thế, nhưng thấy Lôi Tấn vui vẻ, y cũng vui theo là được

“Chúng ta đi lấy dao đá cắt nhiều về một chút đi.” Lôi Tấn vui vẻ bước nhanh về trước, sau đó lại hung hăng nhíu mày rồi ngừng lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận