Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Mặc Nhã ở trong làn gió biển ẩm ướt mặn mặn mà tỉnh lại, cảm giác đầu tiên là đầu đau muốn nứt ra rồi, y muốn đưa tay xoa bóp cái trán của mình nhằm giảm bớt cơn đau một chút, thì phát hiện cánh tay tựa hồ bị thứ gì đó đè nặng, thử vài lần không có kết quả, lúc này Mặc Nhã mới cúi đầu nhìn lại, thế nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện Bối Cách đang nằm trong ngực mình, hô hấp ấm áp phun lên cổ, điều làm cho y kinh ngạc nhất chính An Lạcf trên người cả hai không có lấy một mảnh vải.

Mặc Nhã cảm thấy đầu mình càng lúc càng đau, y đẩy Bối Cách ra rồi ngồi dậy

Thân thể Bối Cách vừa chạm đất, đôi mày chau lại, chậm rãi mở ra đôi mắt ánh vàng, nhìn Mặc Nhã đang đưa lưng về phía mình, đang tự mặc quần áo, trong ánh mắt toát lên ý cười vô cùng thân thiết, tựa hồ không để ý đến bản thân còn đang trần trụi, hai chân cử động, tuỳ ý đổi một tư thế khác, nói “Như thế nào? Vẫn là vội vã đi?”

Mặc Nhã vẫn chưa quay đầu lại, sau khi đem cái nút cuối cùng trên áo buộc xong, mới xoay người lại hỏi “Tối qua đã xảy ra chuyện gì?”

Bối Cách vô tư cười nói “chuyện không phải là giống như ngươi đang thấy sao?” Bối Cách hào phóng triển lãm những dấu vết trên người mình, những tảng xanh xanh tím tím thực lớn, hơn nữa tập trung nhiều nhất ở ngực và trong đùi

Từ từ, Mặc Nhã đột nhiên chú ý tới bộ phận vừa rồi y vẫn coi nhẹ, đó chính là cái đuôi cá của Bối Cáchđã biến mất, thay bằng một đôi chân thon dài thẳng tắp.

“Chân ngươi?” Mặc Nhã hỏi

“Ngươi đại khái còn không biết đi? Nhân ngư chúng ta một khi cùng người khác giao hợp, sau khi xảy ra quan hệ, đuôi cá có thể tự do chuyển hoá thành chân, giống như thú nhân các ngươi sau khi thành niên có thể tuỳ ý chuyển hoán giữa hình thú cùng hình người vậy. Chúng ta tối qua đã ở cùng một chỗ, cho nên ta có thể đổi thành chân đi đường, như vậy, ngươi trở về, ta cũng có thể cùng ngươi quay về Báo tộc đi.” Bối CácHi Nhãói thẳng ra tính toán của mình

Mặc Nhã cố gắng nhớ lại tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, y chỉ nhớ sau khi Bối Cách đi, bản thân đang chuẩn bị đi ngủ, thì lại thấy Bối Cách đội mưa quay lại, y phục trên người còn đang nhỏ nước, thần sắc mệt mỏi, y đang định nói chuyện, đã bị Bối Cách cầm thứ gì đó trong tay đâm nhẹ một cái, rất nhanh mất đi tri giác, chuyện sau đó thì không còn nhớ nữa.

Nhưng mà nói chuyện cùng Bối Cách phát sinh quan hệ, có lẽ là mình đã bị gạt đi, bản thân đã cùng Lôi Tấn làm không chỉ một lần, cảm giác thân thể không lừa được người, y xác định tối qua không cùng Bối Cách phát sinh bất cứ quan hệ gì, bất quá nhớ tới chỗ nóng bỏng kia của Lôi Tấn, lại làm y có phản ứng.

Ngươi nhẫn nhịn đi, trở về sẽ hung hăng bồi thường cho ngươi, cho ngươi làm đủ. Đáy lòng Mặc Nhã yên lặng an ủi tiểu huynh đệ tối thân mật của mình


Bối Cách thấy Mặc Nhã im lặng, nghĩ y không còn lời nào để nói, vì thế lên tiếng “yên tâm, ta sẽ không trách ngươi, chúng ta cùng quay về bộ lạc của ngươi đi.”

“Ta đã có bầu bạn, chỉ sợ không được.” Mặc Nhã ngẩng đầu, khoé môi mang theo vài phần ý cười hiếm thấy, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng

Bối Cách không nghĩ tới giờ phút này, Mặc Nhã vẫn thong dong như thế, cảm thấy hốt hoảng, nhưng gã xác định Mặc Nhã lúc ấy đã không còn tri giác, dù sao dùng Tử tinh ngư để gây mê sẽ không có khả năng thất bại, một con Tử tinh ngư thậm chí có thể gây mê cả một đầu Hổ kình (còn gọi cá voi sát thủ) cực lớn. Gã cũng nhớ tối qua khi cởi đồ cho Mặc Nhã, cũng không gặp bất cứ phản kháng gì? Bối Cách bình tĩnh an ủi mình

Thừa dịp gã đang suy nghĩ. Mặc Nhã nhặt quần áo trên đất ném cho gã, tuy hai người cũng không thực sự để ý, thế nhưng có đại nam nhân không chút cố kỵ trần trụi trước mặt ngươi, thì vẫn có chút chướng mắt, trừ bỏ Lôi Tấn y cũng chẳng muốn nhìn người khác. nếu Lôi Tấn mỗi ngày đều khoả thân trước mặt y, thì y cũng không ngại.

Đương nhiên là không ngại rồi, phỏng chừng còn nhiệt liệt hoan nghênh, thuận tiện nhào tới, làm tới trời sụp đất nứt, xuân về hoa nở.

Nc vuốt ve mái tóc vàng kim của mình, cười đến tuỳ ý, nói “Tuy ta không đi qua nhiều địa phương, thế nhưng một ít quy định trên đại lục ta cũng biết, nếu thú nhân cùng giống cái xảy ra quan hệ, hơn nữa có giống cái đồng ý, bọn họ có thể cử hành nghi thức.” Bối Cách kỳ thực không muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ Mặc Nhã, nhưng sự thực, dưới tình huống như vậy, nếu giống cái đồng ý, hai người nhất định phải cử hành nghi thức, ai bảo giống cái vô cùng trân quý.

“Bối Cách, chúng ta đã nói rõ ràng rồi, ngươi ta cũng biết, hai chúng ta quan hệ gì cũng không có, chớ nói chi đến cử hành nghi thức, còn có ngươi là giống đực Nhân ngư, không phải giống cái, cho nên quy định này không thích hợp áp dụng với hai người chúng ta.” Mặc Nhã cũng không muốn cùng gã làm chậm trễ thời gian, tuy bên ngoài vẫn còn mưa, khả năng đại ca cùng Lôi Tấn ra khỏi bộ tộc rất nhỏ, thế nhưng so với cùng Bối Cách ở đây đây dưa không rõ, y nguyện ý đội mưa ra cửa sông chờ đại ca cùng Lôi Tấn.

“Ngươi biết tại sao trong Nhân ngư bộ tộc Kim sắc nhân ngư lại tôn quý nhất không?” Bối Cách không chờ Mặc Nhã trả lời, liền nói tiếp “Bởi vì trong Nhân ngư tộc, giống cái Kim sắc nhân ngư có khả năng sinh dục cực cao, còn có một nguyên nhân nữa, đó là tất cả các giống đực Kim sắc nhân ngư đều là loài lưỡng tính.” Đây chính là bí mật không truyền ra ngoài của Nhân ngư bộ tộc, nhưng Bối Cách lại nói thẳng ra, trong ánh mắt lại chứa đầy ý châm chọc. Bởi vì giống cái Kim sắc nhân ngư thưa thớt, nên giống đực Kim sắc nhân ngư sẽ bị bắt buộc làm nhiệm vụ của giống cái.

“ý ngươi là…” Mặc Nhã hiểu được ý trong lời nói của gã, nhăn nhó mặt mày

“ý ta là, ta cũng có thể là giống cái, nếu ngươi muốn có bảo bảo, chỗ này cũng đầy đủ công năng.” Bối Cách chỉ chỉ bụng mình.


“trừ bỏ do hắn sinh, ai ta cũng không cần.” Hắn trong loìư nói là ai, trong lòng cả hai đều hiểu rõ

“Ta cho tới bây giờ còn chưa từng bị ai cự tuyệt như vậy đâu.” Bối Cách rốt cục cảm thấy có chút lạnh, đem y phục bị ném tới trên người mặc vào “Ngay cả làm thế này cũng không thể giữ ngươi lại, ta thực đối với giống cái của các ngươi càng thêm hứng thú, hắn có mị lực thế nào mà có thể khiến cho huynh đệ các ngươi say đắm ba lần bảy lượt đều khăng khăng một mực.”

“Hắn thực tốt, tự bọn ta biết là đủ.” Nghĩ đến Lôi Tấn, ánh mắt Mặc Nhã mới có dấu hiệu hoà tan.

Chưa làm qua, sao biết ta thua kém hắn?” Bối Cách đứng lên, thân thể dán sát lại Mặc Nhã, lại bị người kia lắc mình trốn xa. Đêm qua không phải gã không muốn làm, mà là sau khi Mặc Nhã bất tỉnh, một chút phản ứng cũng không có, nếu gã ở trên Mặc Nhã thì còn có thể, thế nhưng nếu làm vậy quan hệ của hai người sẽ không còn đường vãn hồi, đây cũng không phải điều gã muốn. Vốn định có thể lừa gạt Mặc Nhã, ai biết Mặc Nhã thế nhưng một chút cũng không sập bẫy.

Mặc Nhã biết Bối Cách nói những lời này chẳng khác nào gián tiếp thừa nhận hai người đêm qua không phát sinh chuyện gì, cũng không muốn dài dòng thêm, ở trong góc hang có một cái túi nhỏ, bên trong chính là thảo dược y hái rồi phơi nanứg mấy ngày cho Lôi Tấn, lần này cần đi, tất cả đều gói kĩ.

Bối Cách thấy Mặc Nhã không nói tiếng nào mà thu dọn đồ đạc, lộ ra tươi cười ý vị thâm trường, nói “tuy ngươi nói hai chúng ta không có chuyện gì, nhưng tựa hồ vô ích rồi, rất nhiều người sẽ biết, chúng ta ở cùng một chỗ.”. Truyện Lịch Sử

Bối Cách vừa nói xong, thì trong lòng Mặc Nhã cảm thấy kì lạ, tĩnh tâm lắng nghe, bên ngoài động mặc dù mưa rất to, nhưng thính giác thú nhân trời sinh nhạy biến giúp y nghe thấy âm thanh của rất nhiều người đang chạy tới đây.

Trên mặt Mặc Nhã mặc dù không có gì khác thường, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng bất biến, nhưng trong lòng hiểu rõ, sự tình phiền toái tới rồi, tên Bối Cách này quả là yêu tinh hại người, dính vào là gặp hoạ, tốc độ của người tới rất nhanh, hơn nữa số lượng rất đông, y muốn chạy trốn là không có khả năng, tâm tư Mặc Nhã xoay chuyển nhanh chóng, làm cách nào để thoát thân, nhưng y còn chưa kịp nghĩ ra biện pháp nào cho tốt, thì ở cửa động đã có một đám người nườm nượp kéo vào, hoặc là nói là một đám nhân ngư, màu sắc không đồng nhất, đỏ cam vàng lục lam chàm tím, màu gì cần có đều có.

Bối Cách cực thân thiết kéo một Kim sắc nhân ngư có chút tuổi đứng chính giữa phía trước, khiêu khích liếc qua Mặc Nhã, đá đá chân, nói “A cha, con cũng có thể đi lại trên đất rồi.”


Kim sắc nhân ngư trung niên hiển nhiên không nhìn tới tâm tình tốt đẹp của đứa con nhà mình, chỉ nhìn đôi chân lộ ra dưới quần áo đứa con, tròng mắt trừng lớn, miệng mở ra đóng vào, nghẹn nửa ngày, rốt cục hỏi ra vấn đề mấu chốt “Ai trên ai dưới?”

Bối Cách không nghĩ a cah nhà mình lại bạo như vậy, vừa xuất hiện chính là hỏi câu này, hai chân còn chưa quen di chuyển loạng choạng một cái, thiếu chút thì té sấp.

Tốt lắm, lão Vỏ sò tiên sinh cảm thấy mình không cần phải hỏi thăm gì nữa, con mình bị người ta làm cho đứng cũng không vững như vậy, thì có cái gì mà hỏi nữa. Vì thế vẫy vẫy người phía sau, chỉ vào Mặc Nhã nói “Mang về nhốt vào Nhân ngư tộc cho ta, nhốt vào Âm U chi hải, vĩnh viễn không được để cho ta nhìn thấy y.” tức chết ta a, thật vất vả nuôi lớn con trai bảo bối, thế nhưng lại bị người ta vô thanh vô tức nuốt luôn, tốt xấu gì cũng phải lên tiếng chào hỏi trước chứ, đương nhiên cho dù chào hỏi cũng vô dụng, nói không cho thì là không cho.

“A cha?” Bối Cách ngầm bóp bóp cánh tay a cha, kịch bản vốn không phải như thế a, không phải ông lên xông tới rồi nói: Nếu con ta đã bị ngươi đè, thì các ngươi nhất định phải cử hành nghi thức sao? A cha rõ ràng là bóp méo nội dung vở kịch a.

A cha Bối Cách vỏ sò tiên sinh lúc này làm gì còn có tâm tư cùng đứa con nhà mình trao đổi, chuyện đứa con trai bị ăn tươi thực đã làm cho lão nhát hồn xuất khiếu, nhị hồn thăng thiên.

Mặc Nhã nhìn mấy chục thân thể cường tráng, cái vây trên đuôi nhân ngư so với đao còn sắc bén hơn, nghĩ thầm, đánh hay không đánh, đánh không lại thì nhất định rồi, chiến đấu là không có khả năng. thế nhưng nếu không đánh sẽ chờ bị nhốt dưới đáy biển đi, y còn phải về gặp Lôi Tấn nữa, đâu có rảnh đi tắm biển?

Kết quả tự nhiên có thể dự đoán, cho dù Mặc Nhã có đúng là thú nhân giống đực cũng vậy, người ta dù gì cũng là Nhân ngư giống đực a, hơn nữa vừa lên lại còn là mấy chục người. Vì thế sau khi Mặc Nhã tỉnh lại địa điểm đã đổi thành đáy biển tối đen. Sau khi quen với hắc ám, phát hiện cảnh sắc ở đây thực sự không tồi, nước biển nhự nhàng phiêu đãng, ở bên ngoài, đến cả một con cá cũng không có, trách không được chỗ này gọi là Âm u chi hải? Trên lưng cùng với chân y bị buộc những vòng xích thô to, tay lại nhàn rỗi, nhưng trừ bỏ dùng tay để nhỏ những cây bèo, rong ở bên ngoài, thực sự cũng không có nhiều tác dụng lắm.

Quan trong là phải nghĩ biện pháp trốn ra ngoài, Mặc Nhã đánh giá bốn phía, bắt đầu bình tĩnh suy xét.

————–

Cúng lúc đó, Hi Nhã cùng Lôi Tấn đã đợi ở cửa sông vài ngày, vẫn không thấy bóng dáng Mặc Nhã, trong lòng Hi Nhã âm thầm sốt ruột, rõ ràng ký hiệu Mặc Nhã lưu lại lúc ấy có ý là gặp mặt ở chỗ cũ, nhưng vì cái gì Mặc Nhã còn chưa tới, Mặc Nhã làm việc luôn luôn ổn trọng, không có đạo lý để họ phải chờ, trong mơ hồ, Hi Nhã cảm thấy đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng mà rừng rậm lớn như vậy, y cũng không biết Mặc Nhã đang ở chỗ nào, lại sợ Mặc Nhã trên đường có chuyện trì hoãn, nếu hiện tại ra ngoài tìm, cso khả nanưg rất lớn chính là nhầm hướng, vì thế chịu đựng tính tình ngồi chờ, nghĩ hai ngày nữa nếu còn không có tin tức của Mặc Nhã, y trước sẽ đưa Lôi Tấn quay về Hổ tộc bộ tộc, còn mình sẽ ra ngoài tìm kiếm.

Hi Nhã lo lắng Lôi Tấn một mình sống ở đây, mỗi lần ra ngoài săn thú đều đưa hắn theo, đối với hướng đi của Mặc Nhã, Lôi Tấn không hề nhắc tới, tựa hồ một chút cũng không quan tâm, nhưng Hi Nhã phát hiện, vài đêm, Lôi Tấn đều có thể bừng tỉnh từ trong ngực y, ánh mắt cũng không tự giác mà nhìn ra cửa động, hắn đang lo cái gì không cần nói cũng biết, nhưng khi trời vừa sáng, hắn lại là bộ dáng một chút cũng không liên đến mình.

Lôi Tấn ngồi trên tảng đá yên lặng ngâm chân.


Hi Nhã đem cây trúc chặt laà năm ống trúc, dựa theo lời của Lôi Tấn, chọc một cái lỗ nhỏ, nhét gạo vào, cho thêm thịt cùng nước, chôn một nửa xuống đất, bị cái lỗ lại, đốt lửa xung quanh chậm rái nướng, mấy ngày nay bọn họ đều ăn thịt, Hi Nhã thấy Lôi Tấn gần đây không có ăn uống gì, mới muốn làm chút cơm cho hắn ăn, nhưng bản thân không biết cách, cũng may Lôi Tấn biết chút phuơng pháp, mới bảo làm ra cái này gọi là:Cơm lam

“Lôi Tấn, thế này có thể ăn chưa?” Hi Nhã ngửi mùi cơm thơm tho, thế nhưng không xác định đã chín chưa, vì thế gọi Lôi Tấn.

“Thêm chút nữa là được.” Kỳ thực Lôi Tấn cũng không xác định lắm, bản thân hắn cũng chưa từng tự làm Cơm lam, chính là từng ăn trong tiệm cơm, nhớ rõ là làm như vậy, không cần nước.

Chờ xác định cơm đã chín, Hi Nhã đem ống trúc nhổ khỏi đất, tách ra, mùi cơm cùng mùi thịt trộn cùng hơi thở tươi mát của trúc, hương vị thực tuyệt.

Hi Nhã đem cơm để lên tảng đá bên cạnh cho nguội bớt, lau nước trên giầy Lôi Tấn, rồi dìu hắn qua. Cầm ống cơm đã nguội bớt đút cho Lôi Tấn ăn. Quả nhiên Lôi Tấn ăn nhiều hơn, ăn ba cái ống cơm, còn hai cái, Hi Nhã để lại cho Lôi Tấn ăn bữa sau, bản thân thì ăn chút thịt khô.

Ngay tại lúc bọn họ không có biện pháp, thì đúng lúc gặp Hạo Dương vừa mới săn thú về, Hạo Dương nhớ ra vị thú nhân Báo tộc kia nói lúc ấy đang ở cùng một Nhân ngư Kim sắc

Đã biết là ở cùng Nhân ngư, Hi Nhã liền quyết định ngày hôm sau sẽ cùng Lôi Tấn tới bờ biển tìm Mặc Nhã.

————-

Minh Nhã ở lần thứ sáu nhìn tiểu hồ lý dùng nướ© ŧıểυ đánh dấu cây, thì đặt mông xuống đất, rốt cục thừa nhận mình đã lạc đường

“Cạc cạc dát, ta quả nhiên là rút não mà, không nên vì muốn xem họ làm việc, mà đi theo một thú nhân ngu ngốc như vậy vào rừng.”

“Ta không đi, chân ta không còn cảm giác rồi, mệt chết đi dược.”

“Lôi Tấn, đại ca, nhị ca, các ngươi ở đâu a, Minh Nhã rất nhớ các ngươi.” Minh Nhã mài mài tiểu móng vuốt, nhìn hai đồng bạn bên cạnh, lòng lặng lẽ rơi lệ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận