Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Vài ngày sau đó, Hi Nhã phần lớn tiêu phí thời gian ở trên biển tuần tra một vòng, thế nhưng tình huống vẫn không lạc quan như cũ, đừng nói là Nhân ngư, cho dù là vảy của Nhân ngư cũng không thấy một mẩu, biển rộng mờ mịt, Nhân ngư lại là tộc đàn sinh hoạt dưới đáy biển, cho nên trừ phi bọn họ tự nguyện hiện thân, nếu không vĩnh viễn không có ai có thể tìm thấy họ.

Lôi Tấn mỗi ngày đều ngồi trên bãi đá ngầm bên bờ biển chờ Hi Nhã trở về, tuy rằng ở bờ biển cha từng gặp phải mánh thú gì, thế nhưng Hi Nhã cũng lo lắng Lôi Tấn đi xa.

Mau tới giữa trưa, ánh mặt trời thiêu đốt trên bãi biển, trên mặt biển loé lên từng điểm sáng đâm vào mắt làm người nhức nhối không mở ra nổi, Lôi Tấn cảm thấy lòng bàn tay có chút dính dính, đây là mấy quả khô cuối cùng mà Mặc Nhã để lại, hắn không biết Mặc Nhã ôm tâm tình thế nào đem nhưng trái cây này rửa sạch rồi phơi khô. Hiện tại ngẫm lại, ngực giống như có một tảng đá đè nặng, không đau, nhưng cảm thấy ngộp thở, trên đỉnh đầu có một bóng đen phủ xuống, Lôi Tấn biết Hi Nhã đã trở lại.

“Vẫn chưa phát hiện thấy gì, sáng nay ta lại mở rộng phạm vi tìm kiếm rồi.” Hi Nhã dưới ánh mắt chờ mong của Lôi Tấn khẽ lắc đầu

“Chúng ta về ăn cơm đi.” Lôi Tấn biết Hi Nhã đã cố hết sức, từ sáng tới trưa đều trên biển phơi nắng, sắc mặt Hi Nhã có chút đỏ lên, không biết có phải là do phơi nắng hay không.

Hi Nhã đã đem cái động kia thu dọn lạ, hiện tại trong động đã sạch sẽ hơn, họ dùng một cây đại thụ lớn chắn trước động, tránh cho động vật khác xông vào.

Nhưng hôm nay lúc bọn họ trở về phát hiện cái cây trước động đã bị di động, tuy không lộ rõ, nhưng thú nhân trời sinh trực giác nhạy bén cộng thêm một Lôi Tấn luôn tỉnh táo giúp họ xác định đã có kẻ tiến vào, huống hồ còn có mùi khói bay ra dầy đặc, hai người nhìn nhau, đều nhẹ nhàng tiến về phía cửa động, nhưng bên trong lại không có một chút động tĩnh nào.

Hi Nhã một tay kéo Lôi Tấn ra dấu đi phía sau, chân đã văng khúc cây, sau đó đi vào thì họ đều không thốt lên lời, bên trong một người cũng không có, nhưng tất cả mọi thứ đều bị đảo lộn, cỏ trên mặt đất đều bị thiêu rụi, sau đó lại ngang ngược tưới thêm nước, mặt đất ướt sũng, bỏ qua màn quấy rối này, thì cái gì cũng không bị mất.

“Ngươi có thể ngửi được là ai đã tới không?” KHông cần nghĩ cũng biết đây là người, không thể có dã thú đã xông vào đốt đạp gì đó, sau đó còn có thể đem cửa hang nguỵ trang lại đi?

“không biết, là một mùi vị xa lạ, trước giờ ta chưa từng ngửi qua.” Hi Nhã cũng thấy kỳ quái, bọn họ ở trên bờ biển mấy ngày đến cả một bóng người chết cũng không thấy, sao lại có thể cùng người khác kết thù, nhưng nếu không phải kết thù, vậy cái này đại biểu chi điều gì, Hi Nhã cẩn thận ngửi lại liền nói “Bất quá…”

“Bất quá cái gì?”

“Tựa hồ có mùi nước biển rất nồng.” thế nhưng y cũng không dám chắc đây có phải là mùi của người tới hay không, dù sao chỗ này cũng rất gần biển, trong động vỗn cũng có hương vị của biển rất nồng, thế nhưng mùi lần này có chút khác biệt

“Có thể là Nhân ngư không?” Lôi Tấn đột nhiên nghĩ tới một đáp án có khả năng rất lớn, nếu bọn họ có thể mang Mặc Nhã từ trong này đi, hiển nhiên cũng biết đến chỗ này, đi rồi quay lại, điều này cũng có thể.

“Có thể.” Hi Nhã gật gật đầu, bất quá họ quay về quá trễ, nếu không có thể bắt lại hỏi thăm một chút

Hiển nhiên Lôi Tấn cũng nghĩ vậy, nếu như hắn ở lại có lẽ có thể có chút manh mối rồi.

———

“Xem ra hôm nay chỉ có thể ăn trưa ở ngoài.” Hi Nhã đem Lôi Tấn đặt lên trên một tảng đá dưới gốc cây. Đến cách đó không xa nhặt ít củi tới đốt, sau đó đem con sơn dương đã lột hết da, cắt mấy dao, phết thêm gia vị, rồi đặt lên lửa nướng,

“Ngươi trước ngồi đây nghỉ đi, ta đem nước trong động dọn một chút, nếu không đêm nay thực không thể ở lại.” Hi Nhã đem sơn dương lật mặt, cắt thêm mấy đường, rồi tiếp tục nướng.

Hi Nhã thấy Lôi Tấn gật đầu gồng ý, mới vào trong động lấy hai cái thùng gỗ lớn đi ra, đây là y suốt đem dùng đại thụ làm thành, còn chọc thêm hai cái lỗ, đem một dây mây tráng kiện xuyên qua là có thể dùng, tuy có chút thô ráp, nhưng tốt xấu gì cũng múc nước được, bọn họ cũng không muốn sống lâu dài tại đây, chú ý nhiều làm gì?

“Nếu có chuyện gì, ngươi lớn tiếng gọi ta, ta lập tức qua.” Những lời này Hi Nhã đã nói rất nhiều lần.

Lôi Tấn có vẻ hơi bất đắc dĩ lại gật gật đầu một lần nữa, Hi Nhã lúc này mới yên tâm tiêu sái

Đầu dương ở trên lửa từ từ chuyển sang màu vàng, phát ra tiếng xèo xèo, mùi dê nướng toả ra.

Kỳ thực Lôi Tấn cũng nghe thấy động tĩnh phía sau, nhưng hắn căn bản không có thời gian phản ứng, một cú quật mạnh mẽ giáng xuống, trước khi ngã về phía trước ngất xỉu ý nghĩ cuối cùng trong đầu hắn là: Shit, năm nay cũng không phải năm tuổi của lão tử, sao cứ gặp xui không vậy.

Người tới lắc lắc cái đuôi cá cực đại của mình, đi tới bên người Lôi Tấn, đem hắn lật lại, ở trên mặt hắn kiên quyết nhéo hai cái, thẳng tới khi xuất hiện dấu tay hồng hồng mới dừng lại, bĩu môi, nghẹn một cỗ khí nói “Cũng chỉ là cái dạng này thôi, đâu thấy có gì đặc biệt đâu, còn không phải bị ta dùng đuôi đập một cái thì nằm sấp sao, thật không biết tại sao y lại coi trọng ngươi.”

Nghĩ tới a cha gần đây không cho gã lên bờ, nói là mấy ngày nay phát hiện một thú nhân, cứ luôn luôn ở trên biển tìm kiếm thứ gì đó, gã thầm nghĩ thú nhân kia đại khái chính là đại ca của Mặc Nhã đi, vậy kia khẳng định là giống cái của họ. Xem xong phải lập tức rời đi, gã nhớ rõ dòng suối kia cách đây không xa, thú nhân chắc sẽ nhanh trở lại, gã không thể chắc chắn có đánh thắng hay không, vẫn là đừng nên mạo hiểm.

“Nhanh như vậy đã muốn đi?” Lôi Tấn vẫn còn nằm trên đất lười biếng mở miệng.

“sao ngươi lại không bất tỉnh?” lần này gã tuy rằng không dùng đến mười phần lực đạo, nhưng tám phần cũng có, gã sợ mình mà trực tiếp dùng mười phần lực sẽ đem giống cái này đập chết.

“Mặc Nhã đâu?” Lôi Tấn thấy gã có đuôi cá màu vàng, liền xác định thân phận, sau đó một chút cũng không muốn nói lời vô nghĩa với gã

“Đúng rồi, nếu đã đến, tổng phải mang về cho y chút gì đó.”Bối Cách bỗng nhiên nghĩ ngợi một chút, cười đắc ý, quay người lại, ép Lôi Tấn xuống, kéo mạnh một cái, lấy không ít tóc

Da đầu Lôi Tấn đau đớn là run lên, đá gã một cước tiếp tục hỏi “Mặc Nhã đâu?”

“Ngươi vội vã như vậy a?”Bối Cách giễu cợt cười một tiếng, nói “Chính là không nói cho ngươi, lười cùng ngươi vô nghĩa.” Dứt lời, nhảy một cái đã cách xa.

Lưng Lôi Tấn đau dữ dội, lúc vừa rồi, hắn thực sự đã bất tỉnh, chẳng qua trước đó một khắc, hắn đơn giản nghiêng đầu, tránh được chỗ yếu hại. Tiếp sau đó là bị người ta nhéo tỉnh

Bất quá nghe lời gã nói, Mặc Nhã thực ở trong tay gã.

“Lôi Tấn…” Hi Nhã lúc sau chạy tới thấy hắn nằm trên đất, nhanh chóng buông thùng nước, lao tới.

“A…” Hi Nhã giúp đỡ nâng lưng hắn lên, đau đến mức Lôi Tấn hút một ngụm lãnh khí.

“Sao vậy?” Hi Nhã không đợi hắn trả lời, vén áo hắn lên, thấy một vết sưng đỏ thật lớn từ trên bả vai kéo xuống thắt lưng.

“Đây là có chuyện gì?” Hi Nhã không che dấu được đau lòng, y mới đi một chút, sao Lôi Tấn lại bị thương nghiêm trọng như thế?

“Nhân ngư kia tới.” Lôi Tấn lời ít ý nhiều đáp, trên lưng truyền tới đua đớn hoả nhiệt, thật sự khiến hắn không muốn nói nhiều

“Vết thương này là do gã đập?”

Lôi Tấn gật đầu.

Hi Nhã thấy Lôi Tấn vì nhịn đau, cắn môi tới chảy máu, tâm muốn gϊếŧ người đều có.

Xem ra thuốc trị thương của Mặc Nhã thực sự có chỗ phát huy công dụng.

Hi Nhã quay về động tìm túi vải của Mặc Nhã, may mắn lúc trước họ sợ dã thú gì gì đó tiến vào, đã đem toàn bộ dược thảo chôn dưới các tảng đá trong động, giúp Lôi Tấn cởϊ áσ, Hi Nhã bất chấp tìm cái gì để giã, trực tiếp bỏ vào miệng, nhai nát rồi phun ra đắp lên chỗ sưng đỏ của Lôi Tấn.

Tuy rằng cũng đau, nhưng Lôi Tấn đã trải qua chuyện của Long điểu, một chút này vẫn có thể nhẫn được

Lôi Tấn hiện bị thương, thịt dê liền không thể ăn, lúc trước a sao từng nói, trên người có thương, ngàn vạn lần không được ăn thịt dê. Lúc nãy đi múc nước thấy có mấy con cá, Hi Nhã lưu loát đem cá tóm về, đem sơn dương nướng xong đẻ qua một bên, xiên cá lên nướng

Lôi Tấn đem mấy câu nói cùng Nhân ngư kia thuật lại cho Mặc Nhã, sau đó tổng kết n”Xem ra Mặc Nhã thực sự ở trong tay gã, đây là sự thực không thể nghi ngờ.”

“tạm thời Mặc Nhã hắn sẽ không gặp nguy hiểm, chính là làm sao có thể cứu được nó ra?” Hi Nhã cau mày, nếu có thể đi xuống nước thăm dò một trận thì tốt rồi, nhưng cái này hiển nhiên không có khả năng

Cho dù có biết, vẫn là không có biện pháp gì, hai người nhất thời cũng không biết nói gì

“Tuy nướng không ngon như ngươi, nhưng ngươi ăn đi.”Hi Nhã đem cá đã nướng xong đưa qua, thổi thổi cho nguội bớt, cảm thấy có thể ăn rồi, mới đưa tới miệng Lôi Tấn.

Lôi Tấn há mồm cắn một cái, không biết là cá gì, thế nhưng thịt rất non, chính là cũng nhiều xương quá.

Hi Nhã lúc này hiển nhiên cũng đã phát hiện, vội vàng nói “Ngươi mau nhổ ra, ta lọc xương xong, sẽ đưa ngươi ăn.”

Chờ Lôi Tấn nhổ ra, Hi Nhã liền rửa sạch tay, lấy một cái gậy nhỏ cẩn thận lựa xương, còn hông quên ngẩng đầu nhìn Lôi Tấn nói “rất nhanh là tốt rồi, ngươi chờ chút, nếu không ta lấy ít quả khô cho ngươi ăn trước.”

Kỳ thực thú nhân tay chân vụng về căn bản không làm được những công việc cẩn thận như vậy, nhưng Hi Nhã lại cúi đầu, thực sự chú tâm lựa xương. Lôi Tấn liếm liếm vết máu bên miệng, mùi vị mặn mặn, nói “KHông cần, Hi Nhã, đừng làm nữa, ta cũng chưa đói, chuẩn bị cho ta chút nước ấm để uống là được.”

“Nước ấm a? ta lúc nãy đã đun rồi.” Hi Nhã nghiêng đầu, dùng cắm ý bảo nửa thanh ống trúc đang vùi cạnh đống lửa nói “Nó thổi khí? phải mở ra, ta đi lấy.” Bởi vì y phát hiện Lôi Tấn tương đối thích uống nước ấm, thế nên mỗi chỗ nghỉ chân y đều đun trước ít nước ấm, cái này chính là vừa nãy đã làm.

Hi Nhã cầm qua hai cái ly bằng trúc, đổ nước qua lại

“Tốt lắm, không nóng không lạnh, vừa lúc uống.” Hi Nhã cười đưa qua.

“ta không muốn uống nữa, ta muốn nghỉ một chút.” Lôi Tấn đột nhiên quay đầu, hắn không muốn phải nhìn… cái dạng này của Hi Nhã nữa

“Nhưng ngươi còn chưa ăn cơm, nếu ngươi không muốn ăn cá nướng, ta sẽ chuẩn bị cho ngươi chút canh cá để uống?” Hi Nhã chỉ nghĩ Lôi Tấn còn đang bị thương, sao có thể không ăn cái gì

“đủ rồi, Hi Nhã.” Trong đôi mắt hoa đào mê người của Lôi Tấn lúc này, đều tràn đầy lãnh khốc, không ngăn được cơn tức đang xông lên không ngừng, hắn không nhìn thấy một Hi Nhã cẩn thận lấy lòng, những câu nói đả thương người không chút lưu tình thốt ra “Đủ rồi, Hi Nhã, thực sự đủ rồi, đừng phiền ta nữa, ta đồng ý quay về Báo tộc với ngươi không phải vì những gì ngươi đã hứa, ngươi nên hiểu rõ, ta đồng ý trở về chỉ vì, ngươi đã nói Xuân Kỷ có thể chữa khỏi tay của ta, còn những việc khác, ngươi tốt nhất đừng nghĩ nữa, nếu ngươi cảm thấy dọc đường đi chiếu cố tốt ta thì muốn đòi thù lao, cũng tốt, thực công bằng, chúng ta làm đi, đây không phải là mục đích của ngươi sao? Không phải vì muốn thượng ta sao? Làm cái bộ dạng uỷ khuất đó làm gì? Nói thẳng là được, ta hiện tại cũng đâu phản kháng được, hơn nữa cũng không phải lần đầu.”

———

“Ca tháp” một tiếng, Mặc Nhã thở phào nhẹ nhõm, cởi bỏ cái vòng xích cuối cùng trên người xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui