Cá nướng da vàng ống ánh xốp giòn, cắn một miếng, thịt bên trong vừa trắng lại non như thịt bò, tuy rằng không có đồ gia vị gì, nhưng vẫn có mùi chua của trái cây, nhổ ra một ít xương sống, cá này gần như không có xương con, thịt lại rất tươi. So với kĩ thuật chăn nuôi cá của thời hiện đại, không biết tươi ngon hơn bao nhiêu lần.
Lôi Tấn cùng Minh Nhã hung hăng ăn no nên một trận.
Hai người tự nhiên sẽ không chú ý cách đó không xa, có hai người trên cây đói tới mực mắt phát ra lục quang.
Lôi Tấn bắt tổng cộng được tám con cá, vốn định giữ lại một chút để tối ăn, kết quả hắn ăn hai, tiểu tử kia thế nhưng lại ăn tới sáu con, còn ngồi liếm móng vuốt một bộ ý do chưa tẫn (chưa hết thèm)
“Thực đúng nhìn không ra, tiểu bạch mao, cái đầu không lớn, nhưng sức ăn lại không nhỏ.” Lôi Tấn tò mò duỗi tay sờ hai cái lên bụng Minh Nhã
“Cá nướng giống cái của Minh Nhã làm thực ngon, ta lần đầu ăn được cá nướng ngon như vậy.” Minh Nhã thuận theo lật ngửa người, cái bụng hướng về trước, tứ chi móng vuốt lăng không duỗi, tùy ý cho Lôi Tấn ở trên bụng nó sờ sờ.
“Ngươi ăn như vậy, chủ nhân nhà ngươi không bại ngươi ăn tới nghèo đi?” Đây cũng có thể ăn, người bình thường sao dưỡng nổi a?
“Cái gì chủ nhân? Là nhà của ta sao? Mới không, thú nhân giống đực trong bộ tộc ăn so với ta còn nhiều hơn.” Minh Nhã bị sờ thực thư thái, dưới ánh mặt trời nheo mắt lại
Lôi Tấn mặc kệ nó ư ư nha nha cái gì đó, nhéo nó một cái, nói “trước đừng có ngủ, ngẩng đầu lên, đem đá đánh lửa này deo lại vào cổ ngươi đi.” Lôi Tấn phát hiện đây thực đúng là một chỗ tốt nha, da lông tiểu tử kia vừa ấm lại vừa dày, đem thứ gì đó giấu bên trong thực đúng là nhìn không ra, không sợ bị người cướp, trời mưa cũng không sợ ướt, phải biết rằng ở cái chỗ hoang vu không người này, có mồi lửa, có chút thực phẩm chín là chuyện tình hạnh phúc cỡ nào
Giờ tốt lắm, bộ lông cổ mềm mềm, che khuất tất cả
Thời tiết hôm nay thực đẹp a!
Bầu trời xanh lam như được gột rửa, chung quanh thực yên tĩnh, chỉ có tiếng của những loài chim không biết tên cùng thảo trùng, ánh mặt trời ấm áp, tựa hồ đến ngay cả ngọn gió cũng là dịu dàng mà tới
Ăn no, phơi nắng cũng không tệ.
Tứ chi Lôi Tấn mở rộng nằm trên lớp đá cuội ấm áp nghĩ muốn ngủ
“Tiểu tử kia, ngươi chú ý động tĩnh xung quanh một chút, ta ngủ một lát.” Lôi Tấn than thở hai câu, cánh tay vắt lên che mắt, mơ mơ màng màng ngủ
“Giống cái của Minh Nhã, ngươi đang ngủ sao?” Minh Nhã trở mình, mặt hướng mặt của giống cái
“Ngô…đừng ồn ào…”
Minh Nhã thấy hắn không mở mắt, thử vươn đầu lưỡi, ở trên mặt giống cái của mình liếm một cái, hảo trơn a.
Lôi Tấn ngủ không được yên ổn, cảm giác trên mặt ẩm ướt nong nóng, trong lòng biết tiểu tử kia lại nhân cơ hội chiếm tiện nghi của hắn, cũng không nghĩ muốn phản ứng, chỉ là trở mình một cái, gối tay tiếp tục ngủ
Minh Nhã thấy lần này không có bị đánh, trong lòng mỹ vô cùng, còn muốn được voi đòi tiên, nhưng khi thấy những vết thương trên lưng Lôi Tấn, có nơi là vết thương nông, có chỗ là dấu vết sẹo cũ lưu lại, còn có chút dấu hồng còn mới, thậm chí còn đang rỉ máu.
Giống cái của Minh Nhã trước kia nhất định ăn rất nhiều quả đắng, trên người nơi nơi đều là dấu vết bị đánh đập, thực không biết là ai xuống tay được
Minh Nhã tự nhiên không biết, mấy vết thương kia kì thực là do y ngày hôm qua lôi Lôi Tấn thoát ra khỏi rừng cây, Lôi Tấn bị mấy nhánh cây cắt qua, còn có một ít là do bị mấy bụi cỏ quát phải
Lôi Tấn lúc trước từng chịu qua mấy vết thương so với lúc này còn nặng hơn, tuy rằng cũng cảm thấy trên người đau đau, nhưng hắn cũng không quá để ý
“Đúng rồi, a cha của Minh Nhã từng nói, ở bên bờ sông có một loại quả mọng, dùng nó bôi vào vết thương sẽ không còn đau nữa.” nhãn tình Minh Nhã sáng lên, đột nhiên nhớ đến chuyện a cha dặn trước lúc đi
ở trong bộ tộc của bọn họ, thú nhân giống đực ở thời điểm trưởng thành, bản thân phải tự mình ra ngoài săn bắn một lần, mang về con mồi của bản thân, mới có thể nhận được tán thành của tộc nhân.
Y trước lúc ra ngoài a cha, a sao, đại ca, nhị ca, nói cho hắn thực nhiều chuyện, việc quả mọng có thể trị vết thương, chính là một trong số đó
Đúng rồi, quả mọng kia có hình gì a?
Minh Nhã cào cào cái đầu đầy lông của mình.
Hình như là có màu trắng, hay là màu đỏ nhỉ. Thực nhức đầu, bằng không hái cả hai loại về dùng thử đi (cái trí nhớ này, lỡ hái nhầm quả độc thì sao hả?????????)
“Giống cái của Minh Nhã, ngươi chờ chút, ta đi hái quả mọng cho ngươi.” Minh Nhã liếm liếm mặt của giống cái nhà mình, vươn móng vuốt ra, nhanh chóng hướng cánh rừng bên kia bờ sống phóng tới.
“Mặc Nhã, ngươi xem tiểu đệ chúng ta bỏ lại giống cái đi làm cái gì a.” Hi Nhã nghi hoặc nhìn tiểu đệ mình phi như bay vào cánh rừng
“Không biết.” trong con ngươi lục sắc của Mặc Nhã chỉ có thân thể trần trụi đang nằm trên tảng đá của giống cái bọn họ
“Ngươi ở đây coi chừng giống cái của chúng ta đi, đừng để cho các thú nhân khác có cơ hội cướp đi, ta đi xem tiểu đệ, thực sự là không để người bớt lo.” Hi Nhã lắc đầu, tuy y cũng muốn ở lại để nhìn giống cái, thế nhưng thân là đại ca trách nhiệm của y là phải đi bảo vệ tiểu đệ của mình
“Đúng rồi, đừng tới gần hắn, giống cái của chúng ta còn rất cảnh giác, buổi sáng hôm nay nếu không phải hai chúng ta nhanh trốn, thiếu chút nữa đã bị hắn phát hiện rồi.” Hi Nhã lo lắng quay đầu dặn dò
“ta biết.” ánh mắt Mặc Nhã lóe lóe, hay là gật gật đầu, y cũng biết, bây giờ còn chưa phải lúc, cho dù hiện tại y hận không thể lập tức lao lên ôm lấy giống cái của bọn họ, nhưng giờ thì đến cả một đầu ngón tay y cũng còn chưa chạm qua đâu
Minh Nhã ở trong rừng chạy tới chạy lui, rốt cục phát hiện cái cây mà a cha nói, thân cây thẳng tắp, lá cây có hình lông chim, mặt hướng về phía mặt trời, sinh trưởng ra trái cây màu đỏ thắm. mặt ở trong bóng râm sinh trưởng trái cây màu trắng như tuyết
Minh Nhã cọ cọ lên cây, trái màu trắng cùng màu đỏ dùng miệng cắn đứt, hái vài ba quả, rồi ngậm trong miệng, mở lớn miệng, phồng má, đem toàn bộ số trái hái được ngậm lấy
Minh Nhã nghĩ giống cái của mình còn đang ngủ, nhất định phải nhanh chóng trở về, các tiểu động vật trong rừng chỉ cảm thấy có một trận gió thổi qua
Hi Nhã lặng lẽ đi theo phía sau, đây là lần đầu tiên y thấy tiểu đệ nhà mình có cái loại tốc độ này, quả nhiên đúng như lời nói của a sao, thú nhân có giống cái đúng là không giống với bình thường
Nghĩ tới giống cái của bọn họ, chân Hi Nhã cũng không khỏi tăng thêm vài phần tốc độ.
Minh Nhã đem trái cây hái được phun ra trên tảng đá. Nghiêng đầu nghĩ nghĩ, rốt cuộc loại a cha nói là cái nào
“A, nhớ rồi!” móng vuốt Minh Nhã vỗ vỗ lên tảng đá “A cha nói, ăn quả màu trắng sẽ không còn thấy đau đớn, quả màu đỏ là để bôi lên miệng vết thương.”
Minh Nhã cẩn thận ngậm một viên trái cây màu trắng, tiến tới bên miệng giống cái, sợ răng nanh sắc nhọn của mình làm giống cái bị thương, Minh Nhã đem trái cây để trên đầu lưỡi, đầu lưỡi chui vào trong miệng Lôi Tấn bởi vì ngủ mà hơi hơi hé miệng.
Lôi Tấn cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, không khỏi mở lớn miệng hơn nữa, trái cây theo đầu lưỡi Minh Nhã trơn trượt vào trong miệng Lôi Tấn
Lôi Tấn lập tức tỉnh lại, răng nanh cắn phải lớp da mỏng manh của trái cây, hương vị vừa chua vừa chát chỉ trong khoảng khắc lan ra khắp miệng, hương vị kia khiến Lôi Tấn giữ chặt yết hầu của mình không ngừng ho khan.
“Khụ khụ… Tiểu bạch mao… Ngươi cho ta… khụ khụ… ăn cái gì…” Lôi Tấn ngồi xuống, tay bóp chặt lấy cổ, nghĩ muốn đem thứ kia nhổ ra, này thực sự là hắn bị hại chết, không nghĩ tới bản thân không phải chết trong hỏa lực ác liệt của bang chiến, không phải chết trong người tình nhân ở trên giường, thậm chí tới cái địa phương chẳng rõ vì sao này, cũng không chết trong miệng dã thú, cuối cùng lại chết trong tay tiểu sủng vật của mình.
Đầu càng ngày càng choáng váng, thái dương trước mặt hắn biến thành màu đen, thân thể Lôi Tấn mềm nhũn, ngã xuống tảng đá bất động.
Minh Nhã sợ ngây người, một lát sau mới phản ứng lại, bổ nhào tới trước mặt Lôi Tấn
Vươn móng vuốt sờ sờ giống cái của mình, hô “Giống cái của Minh Nhã, ngươi sao vậy?”
Lôi Tấn một chút động tĩnh cũng không có
Minh Nhã gấp đến mức nước mắt từng khoả to lớn liên tục rớt xuống “Ô ô, giống cái của Minh Nhã, ngươi làm sao vậy? A cha nói sau khi ăn quả màu trắng sẽ không còn đau nữa mà, Minh Nhã thực sự cũng đã thấy các thú nhân khác ăn, ngươi sao vậy?”
Lúc này Hi Nhã cùng Mặc Nhã đang ẩn trên cây cũng bấp chấp che dấu hành tung, liếc mắt nhìn nhau một cái, đồng thời chạy vội tới
“Minh Nhã, đây là làm sao?” Hi Nhã vừa tiếp đất liền hỏi
Mặc Nhã đi qua đem giống cái của họ nâng dậy, ôm vào trong ngực
“Đại ca, nhị ca, ta hại chết giống cái của chúng ta rồi!”
Minh Nhã cũng không hỏi vì cái gì Đại ca nhị ca của y lại đột nhiên xuất hiện ở đây, ‘oa’ một tiếng bổ nhào vào trong lồng ngực giống cái của mình khóc lớn “Giống cái của Minh Nhã, là Minh Nhã hại chết ngươi, Minh Nhã cũng không muốn sống nữa, Minh Nhã muốn vĩnh viễn ở cùng ngươi.”
“Ồn muốn chết.” Mặc Nhã cau mày, ở trên đầu y đập một cái, tiếp tục nói “Hắn chỉ ngất đi thôi, còn chưa có chết, vẫn còn thở.”
“Sao?” Minh Nhã đình chỉ khóc, mắt to rưng rưng nước ngẩng đầu, xác nhận nói “Thực sự không chết?”
“Chính ngươi sờ đi.” Mặc Nhã cầm móng vuốt của y đặt lên lồng ngực ấm áp phập phồng của giống cái bọn họ.
“Thật tốt quá, thật sự không chết, giống cái của chúng ta thực sự không chết.” Minh Nhã nhếch mép cười nói
“Tốt lắm, xem ngươi khóc thành cái dạng này.” Hi Nhã nắm lấy khăn tắm ở bên cạnh lau mặt cho y
“Ngươi rốt cuộc cho hắn ăn cái gì?” Mặc Nhã hỏi
“Chính là cái loại quả mọng màu trắng, ăn xong sẽ không thấy đau nữa.” Hi Nhã theo tầm mắt của y nhìn lại, mấy trái cây trắng trắng hồng hồng lăn lông lốc trên tảng đá
“Minh Nhã ngu ngốc, loại trái cây màu trắng này, thú nhân giống đực ăn sẽ không có chuyện gì, ngươi muốn cho giống cái nhu nhược như vậy ăn, thì thêm một giọt vào trong nước uống là được, cho ăn nguyên quả như vậy, chỉ có thời điểm hắn bị trọng thương mới có thể ăn, bọn họ khi ăn xong sẽ lập tức ngất xỉu.” Hi Nhã nhịn không được gõ gõ đầu y.
Thấy mắt y vừa ngấn lệ, lập tức đem khăn tắm phủ lên mặt y.
“Giờ nên làm cái gì?” Minh Nhã đem khăn tắm kéo xuông.
“không có việc gì, chờ hắn tỉnh là được rồi.” Vốn cũng không có chuyện gì, thiếu chút nữa bị tiểu đệ nhà mình hù chết “Đúng rồi, này chính là quần áo của giống cái sao?” Hi Nhã lấy cái khăn tắm nhỏ kia khoa tay múa chân nhìn, đây là quần áo của bộ tộc nào, cho giống cái một mảnh quần áo nhỏ như vậy, không phải là mời người tranh đoạt sao?
“Bất quá quả thực rất mềm mại, còn rất thơm nữa.” Hi Nhã đặt dưới mũi ngửi ngửi, cho ra kết luận
“Giống cái của chúng ta còn thơm hơn nữa, hơn nữa nơi đó cũng phấn nộn non non.” Minh Nhã tranh công nói. Đi qua tách hai chân giống cái của họ ra, hoa lôi nhỏ bé giữa hai chân bại lộ dưới ba tròng mắt thẳng tắp
Hi Nhã cùng Mặc Nhã trong nháy mắt giống như có ngọn lửa bốc cao trong mắt.
Minh Nhã thực cẩn thận thăm dò qua…. đến, xác nhận xem giống cái của họ còn chưa có tỉnh, liền nằm úp sấp giữa hai chân hắn, vươn đầu lưỡi tới địa phương mình luôn nghĩ tới
Mặc Nhã cũng nhịn không được cúi đầu ngậm lấy đôi môi giống cái, tách đôi môi ra, thực sâu mút vào
Hi Nhã thấy vậy, cũng vươn tay về phía tiểu đậu đỏ trước ngực, xoa nắn
Lôi Tấn ở trong mộng cảm thấy bị rất nhiều cánh tay đè nặng, không thở nổi, nhịn không được hé miệng, cúi đầu rêи ɾỉ thành tiếng….