Hiện tại, hình dáng sơn động của bọn người Lộ Cảnh tương đối hợp quy tắc, đại khái có hơn hai trăm mét, ba người ở lại hình người rất dư dả, chỉ là biến thành hình thú, An Á còn nhỏ, hai con của bọn họ nằm ở trong đại sảnh sơn động quá sức, hơn nữa trước khi đến lúc tuyết rơi khẳng định phải bỏ vào không ít củi lửa, vốn định để sơn động nhỏ lại, hiện tại xem ra phải tiếp tục mở rộng sơn động của mình ra, nếu không Tuyết Quý cũng chỉ có thể dùng hình người.
Sơn động nhỏ này có hình dáng giống như một quả trứng, lớn nhỏ nhìn sơ qua có thể bằng một nửa sơn động của bọn họ, chỉnh thể mà nói cũng coi như là quy tắc, cửa động hơi nhỏ, cho nên trong động lấy ánh sáng không phải là rất tốt, trong động hơi cao hơn ngoài động một chút, cho nên mưa to nhiều như vậy, thiên hạ tới trong động cũng coi như là khô ráo.
Mộc Lý đại thúc rất hài lòng, hắn nghĩ hai ngày này hắn sẽ bắt đầu thu thập đá lớn, ban ngày đến đây dọn dẹp một chút, được mùa săn bắn nên chuẩn bị cửa chính sơn động giống như của bọn người Lộ Cảnh, như vậy tuyết quý cũng sẽ ấm áp hơn trước kia một ít.
Trước bữa cơm chiều, Lộ Cảnh nấu một nồi canh gừng, một người một chén uống lên, sau đó ấm áp bắt đầu nấu cơm chiều, lúc giữa trưa, Mộc Lý còn đang không dám tin tưởng vào sự may mắn của mình và Khả Khả, lúc này đã chậm rãi bắt đầu tò mò với phương thức nấu cơm của Lộ Cảnh.
Nghĩ đến trước kia chỉ làm thịt nướng, đồ ăn canh thô ráp, lại so với cách làm của Lộ Cảnh hiện tại, Mộc Lý đại thúc nghĩ đến Khả Khả yếu ớt, yên lặng ngồi ở bên cạnh Lộ Cảnh nhìn hắn nấu cơm, thuận tay giúp đỡ chút chuyện nhỏ.
Suy xét đến còn có tiểu á thú sinh bệnh, buổi tối Lộ Cảnh làm một bát canh xương hầm đạm, sau đó nướng một ít bánh nhân thịt, cho Khả Khả ăn trứng, hai bát cháo hai người á thú, một người một bát, chiếc đũa ngoại trừ Lộ Cảnh dùng thuần thục ra thì mấy người khác đều chỉ có thể dùng cái muỗng và lá cây bọc lại, cho nên mấy món thức ăn này cũng thích hợp.
Sau khi đóng cửa lại, độ ấm trong sơn động cũng không còn lạnh như trước nữa, An Vân ở cùng Khả Khả thuận tiện làm cho hắn một cái áo khoác nhỏ, buổi tối cho hắn mặc áo khoác lại bọc da thú sau đó mới đưa hắn ra ngồi ở bên cạnh hố lửa sưởi ấm.
Đầu của Khả Khả vẫn còn choáng váng, nhưng nhìn thấy xung quanh có nhiều người vây quanh hố lửa như vậy thì hắn lại rất vui vẻ, nhìn thấy A Phụ cũng ở đây, hắn nở một nụ cười ngọt ngào, dựa vào bên cạnh A Phụ nhìn thấy Lộ Cảnh và An Á, đỏ mặt kêu hai tiếng ca ca, ăn cơm tối mà Đường Trọng đặc biệt chuẩn bị cho hắn, không tự giác ngẩng đầu lên hỏi A Phụ:- A phụ, hiện tại ta đang ở trong mộng sao?Nghe thấy Khả Khả hỏi chuyện, Lộ Cảnh không nhịn được cười ha hả, tiểu á thú cũng quá đáng yêu, hắn vươn tay xoa đầu Khả Khả, nhìn bộ dáng thẹn thùng của Khả Khả co vào trong lòng A Phụ, lại quay đầu nhìn về phía Tiểu Vân đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mình, đột nhiên suy nghĩ, nếu như sau này mình và Tiểu Vân cũng có thể có con tiểu á thú đáng yêu như vậy thì tốt rồi.
An Vân thì có chút hốc mắt phiếm chua, hắn biết trước đó Khả Khả đến khẳng định không tính là quá tốt, cho nên mới hỏi ra vấn đề như vậy.
Suy xét đến Khả Khả sinh bệnh, thân thể đại thúc Mộc Lý cũng không tốt, cho nên đêm nay mọi người đã đi ngủ từ sớm, Khả Khả bị An Vân ôm vào phòng ngủ chính, ngủ ở trên giường đất ấm áp, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Mộc Lý ngủ ở trên giường đá bên ngoài, trên giường đệm là một tấm da thú thật dày, trong hố lửa vang lên tiếng nổ lớn tản ra sự ấm áp, hắn rốt cuộc cũng thả lỏng tinh thần tiến vào giấc ngủ sâu, trong mộng xuất hiện người làm hắn vướng bận thật lâu.
Lộ Cảnh và An Á nói mấy câu, ngày mai An Á bắt đầu giúp Mộc Lý đại thúc tu sửa sơn động, An Á đáp ứng rồi sau đó sẽ đi ngủ, hôm nay hắn cũng tắm không ít mưa, buổi tối một chén canh gừng làm toàn thân hắn đều cảm giác thông suốt, lúc này đi vào giấc ngủ rất nhanh.
Mọi người bên này đã chìm sâu vào giấc mộng, trong màn đêm và mưa, một đôi mắt màu xanh lục đang tìm kiếm cái gì đó, bóng dáng màu đen, tốc độ nhanh nhẹn, đi lại ở một mảnh hỗn độn, nếu như hắn nhìn thấy dáng người trong nước và thi thể giống người trong trí nhớ, hắn sẽ nghĩ cách đi xem xét, mỗi một lần nhận sai đều cho hắn thêm một tia hi vọng, hắn tìm kiếm một ngày, quyết định sáng mai đi tìm kiếm ở phía rừng rậm xa xa.
Trước khi đi vào sơn động bên cạnh, Lộ Cảnh đã tính toán để lại cho An Á.
Trước khi mưa to, hắn cũng đã xem xét qua phân chia phòng ở như thế nào, nhưng lúc ấy chỉ suy xét qua phòng ở cùng phòng ở, hiện tại muốn suy xét xem hai phòng ở sẽ không giống nhau.
Cửa động bên kia rộng khoảng 4m, độ cao cũng cao hơn sơn động bên này không ít, cũng khoảng 4m, Lộ Cảnh nghĩ nghĩ đến việc nói với Mộc Lý đại thúc về suy nghĩ của mình, độ cong sơn động rất lớn, sơn động bên kia chia thành nhiều phòng, mở rộng cửa sơn động ra một chút, bên ngoài phòng làm một cái giường đất, cho Khả Khả ngủ nhỏ một chút cũng được, sơn động kia độ sâu tương đối sâu, cửa động lại quá nhỏ, đến lúc đó khi cửa xây tường còn để một cái cửa sổ nằm ngang trên khung cửa, tận lực tăng cường ánh sáng trong động.
Phòng ở ngay ngắn không thể chiếu sáng được, hắn lập tức chuyển phòng của Mộc Lý đại thúc sang bên cạnh Khả Khả, không gian nằm ngang chia thành phòng cất giữ, bọn họ ít người, mười mấy bình hẳn là đủ dùng, chỉ riêng củi lửa có thể chất đống ở đại sảnh.
Bởi vì Lộ Cảnh vẫn luôn có chuyện suy xét xây dựng phòng ốc, cho nên thiết kế sơn động cũng không phải lấy việc ở lại lâu dài làm tiền đề, chỉ là dùng việc làm quá độ là chính, nhưng cho dù là quá độ thì cũng không thể quá đáng với việc tạm chấp nhận, nên có hay không đều phải chuẩn bị.
vỏ da thú của An Vân đã được gấp xong từ sáng sớm, sau khi nhìn thấy cảnh tượng này không nhịn được giơ ngón tay cái lên với An Vân, tuy An Vân đã tận lực chọn nhẹ một ít da thú, nhưng da thú này vẫn hơi nặng.
Sau khi biết Khả Khả sẽ ở lại bên cạnh trở thành hàng xóm của mình, An Vân lại bắt đầu dệt vải bông chuẩn bị làm một cái da thú mềm mại cho Khả Khả.
An Á và Mộc Lý đại thúc cùng nhau đi thu thập sơn động bên vách, tiếp tục ở lại trong sơn động, chẳng qua lần này nổ tung càng chú ý quy tắc lớn nhất của cục đá, hòn đá bên ngoài cũng bị An Á bọn hắn dọn dẹp sạch sẽ, sau đó dọn dẹp đi, mười mấy khối gạch đất còn lại trong nhà cũng bị dọn dẹp sạch sẽ.
Bởi vì thiếu gạch đất cho nên không có cách nào phân chia phòng ở ra, chỉ có thể mở rộng cửa động trước, Mộc Lý đại thúc vốn đang muốn đi ra ngoài săn bắn, sau khi được cảnh sát nói chuyện thì mỗi ngày đều đi qua đi lại sửa chữa cửa động, An Á đi tới phát hiện có rất nhiều đá vụn ở bên cạnh hòn đá san bằng trở về, sơn động của bọn hắn chính là dùng những đá vụn này trải mặt đất, lần này cũng trải lên cho tiểu sơn động.
Mấy ngày sau, mưa to, An Á và Mộc Lý đại thúc vẫn luôn tự làm đá cho nhà đại thúc, trong lúc An Á đi ra ngoài bắt một lần săn bắn, sau khi trở về thì đi tìm Lộ Cảnh, nói cho Lộ Cảnh một tin tức, sau khi Lộ Cảnh biết thì cũng đi ra ngoài xem xét một vòng, xác định phụ cận vẫn an toàn mới yên tâm trở về, nhưng sau đó cũng tăng cường tuần tra gần sơn động.
Ngày mưa cuối cùng rõ ràng nhỏ hơn rất nhiều, Lộ Cảnh đã mở rộng sơn động chất đầy củi lửa thành một đống ngăn nắp, hiện tại đại khái có thể có mười bình, rửa sạch những mảnh đá vụn vô dụng ra khỏi sơn động, Lộ Cảnh nhìn thấy cây trúc được chế tạo ra muốn dựa vào da thú che đậy cửa sổ, nghĩ đến Tuyết Quý mỗi ngày đều không thể mở cửa sổ chỉ có thể dựa vào ánh lửa để chiếu sáng cũng quá khó tiếp thu rồi.
Lộ Cảnh ngồi ở bên cạnh hố lửa, nhìn chằm chằm vào cửa sổ đến phát ngốc, trong đầu nghĩ đến việc nên làm như thế nào với pha lê.
Khả Khả đi ra đổ nước uống, đứng nhìn chằm chằm vào Lộ Cảnh một lát, cảm thấy rất nhàm chán rồi lại chạy về trong phòng:- Vân ca ca, hôm nay Lộ Cảnh ca ca thật kỳ quái nha.
chăn An Vân làm cho Khả Khả cũng rất tốt, bởi vì là của mình lớn hơn một nửa cho nên làm rất nhanh, mấy ngày nay vẫn luôn là Khả Khả giúp hắn làm xe chỉ, hắn tới dệt vải, lúc này nghe thấy lời của Khả Khả, hắn có chút tò mò ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bàn tay của Khả Khả đặt ở trước ngực nhẹ nhàng vỗ:- Cảnh ca hắn sao lại kỳ quái như vậy?Cocoa khoa tay múa chân nói:- Ca ca của Lộ Cảnh một người ngồi ở cạnh đống củi trong hố lửa, tay cứ như vậy đặt, chân như vậy đặt, sau đó đôi mắt nhìn chằm chằm cửa bên kia vẫn không nhúc nhích, biểu tình là cái dạng này, ta nhìn một hồi lâu hắn cũng chưa phát hiện!An Vân nhìn thấy màn biểu diễn của Khả Khả thì không nhịn được cười lên tiếng, hắn đoán được chắc chắn là Lộ Cảnh đang tự hỏi chuyện gì đó nên cũng không tò mò nữa, vỗ vỗ vị trí bên cạnh:- Chạy nhanh tới xe chỉ, ta còn không đủ dùng đâu, Cocoa còn có muốn mặc quần áo vải bông làm à?- Nghĩ!Cocoa nghe thấy vậy thì lớn tiếng đáp một câu rồi lập tức ngồi xuống, quẳng chuyện ở Lộ Cảnh vừa rồi ra sau đầu.
Lộ Cảnh nhìn chằm chằm vào cửa sổ đã tản ra tới trên mặt tường, đột nhiên, linh cảm chợt lóe lên trong đầu hắn bị hắn bắt được, đúng rồi, chất lỏng của cây dính chính là trong suốt!Hắn đứng dậy đi tìm vật liệu gỗ còn thừa làm cái bàn gỗ hình vuông có thể phá hủy, dùng lá cây cẩn thận dán vào bên cạnh, sau khi đổ chất lỏng của cây vào, nướng trên mặt bàn gỗ trong chốc lát, đến khi chất lỏng của cây biến thành cứng rắn, hắn mới mở bàn gỗ ra, thừa dịp còn chưa làm lạnh, xé lớp lá cây xuống, một khối trong suốt trải rộng trên mặt đất!Khi rèn sắt còn nóng, hắn đã dùng tất cả chất lỏng còn lại của cây dính, làm thành bốn khối pha lê, hắn phá huỷ một cánh cửa sổ, gõ gõ cải tạo một phen, rót bốn khối pha lê vững chắc vào trên cửa sổ, một lần nữa lắp cửa sổ lên cao, chiếu sáng một mặt dưới của cửa sổ, tuy rằng không thể so sánh với cửa sổ hiện đại, nhưng ở thời đại lạc hậu này lại vô cùng trân quý!Lộ Cảnh khóe miệng nở một nụ cười kiêu ngạo, nhìn thấy thế mưa bên ngoài, hắn lấy công cụ dính chất lỏng cây trên mặt đất, mở dù ra cố định công cụ ở trên cây, sau đó chậm rãi tích góp chất lỏng cây.
Sau khi trở về, Lộ Cảnh đã dọn củi gỗ còn dư vào trong sơn động nhỏ chất đống tốt, sau đó bắt đầu chuẩn bị cơm trưa, chờ đến khi trời đã sáng thì bắt đầu gọi người ăn cơm, cảm giác mình giống như là lão nương trước kia gọi mình về nhà ăn cơm, mỗi lần về nhà còn phải nhắc mãi vài câu.
Thật ra An Vân và Khả Khả đã sớm bị mùi thơm của đồ ăn tra tấn rất lâu, nghe thấy tiếng la của Lộ Cảnh thì vội vàng thu thập đồ ăn xong đi ra khỏi nhà, An Vân vừa ra tới đã cảm thấy sơn động có chút không giống, Khả Khả trực tiếp chạy đi ăn đồ ăn, cảm giác An Vân đuổi không kịp, quay đầu muốn gọi hắn, sau đó liền phát hiện cửa sổ sáng ngời.
- A! Cửa sổ của chúng ta bị người khác trộm đi rồi!Cocoa sợ hãi chạy về phía cửa sổ.
Tiếng nổ này làm An Vân phát hiện sơn động không giống với nơi ở của mình, nhìn thấy một trong ba cánh cửa sổ song song trở nên vô cùng sáng ngời, từ nơi xa nhìn qua giống như là trống không, An Vân chạy tới, cẩn thận vươn tay ra sờ, cửa sổ trong suốt sờ lên hơi có chút lạnh, nhìn kỹ bên trong còn phân bố không đều, xuyên thấu qua cửa sổ có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng bên ngoài, thậm chí còn có thể nhìn thấy mưa bụi dày đặc.
An Vân và Khả Khả đang nằm sấp trên cửa sổ thưởng thức cảnh tượng bên ngoài, ngay cả đồ ăn cũng ném ra sau ót, đại thúc An Á và Mộc Lý bung dù đi qua bóng dáng nhìn vào trong mắt bọn họ, An Vân và Khả Khả cùng nhau a một tiếng, cửa sổ trúc bên cạnh cũng không thể cách âm, An Á và Mộc Lý nghe thấy rất rõ ràng, bọn họ theo bản năng quay đầu nhìn về phía phát hiện từ trong âm thanh, sau đó phát hiện ra cửa sổ trong suốt.
Lộ Cảnh Vô Ngữ nhìn bộ dáng đối diện ngoài cửa sổ trong và ngoài cửa sổ của bốn người, chỉ có thể ngồi xuống trước hai bát canh cho hai người người thú, chờ canh lạnh trong chốc lát mới gọi bọn họ trở về ăn cơm.
.