Thú Nhân Sau Khi Xuyên Qua Nguyên Thủy Ta Thành Thủ Lĩnh Bộ Lạc


chương 18: :Cách làm của bò bít tết đơn giản, sau khi Lộ Cảnh làm một lần thì mọi người đều học xong, chờ ăn xong cơm chiều, Lộ Cảnh lấy ra hai sọt đựng đầy đồ ăn, bên trong có hai quả táo, hai quả dưa muối, còn có mười mấy quả bột, lại cho Cocoa ôm một chậu hoa loại hành:- Đại thúc, mấy thứ này các ngươi lấy về đi, những thứ này đều là cho Khả Khả, trước đó các ngươi không phải là rất nhiều sao, ngày mai các ngươi bắt đầu tách ra đi ra khỏi cửa đi, trước ta và Mộc Lý đại thúc đi ra ngoài, sau đó Khoa Lôi đại thúc ngươi sẽ mang theo An Á, như vậy hai bên chúng ta đều để lại người cũng yên tâm.

Sự sắp đặt này rất thích hợp, tuy mấy ngày nay còn không có tuyết rơi, nhưng nhiệt độ sẽ giảm xuống rất nhanh, người máy sẽ không thể ra khỏi cửa được nữa.

Khoa Lôi ôm Khả Khả bị da thú bọc lấy đi theo giơ cây đuốc Mộc Lý cùng nhau về nhà, sau khi ra cửa thì đường cảnh chờ bọn họ đóng cửa lại, nghĩ ngày mai trời bắt đầu hạ nhiệt độ, mấy ngày này có thể trời mưa, ngày mai da trâu chắc là có thể xử lý tốt rồi, hắn phải nhanh chóng làm ra một cái áo mưa đơn giản, như vậy trời mưa hoặc là trời có tuyết thì ra cửa tuần tra cũng có thể dễ chịu rất nhiều, phải biết rằng cho dù thân thể thú nhân cường tráng, nhưng mưa có tuyết sẽ kết băng ở trên da lông, hàn ý sẽ xuyên thấu qua huyết nhục lan tràn đến cốt tuỷ, cho nên thú nhân ở trong trời có tuyết cũng tận lực ít ra cửa.

Độ ấm của buổi tối hôm nay đã lập tức giảm xuống, nếu như lúc nấu cơm nước xong thì độ ấm còn khoảng mười độ, lúc này cũng đã chỉ còn khoảng bốn năm độ, Lộ Cảnh bò dậy nhìn An Vân một chút, nhìn thấy hắn đang đắp da thú ở phía trước, sau đó nhanh chóng lấy da thú đã làm tốt ra đắp lên cho hắn, nhìn thấy An Vân chậm rãi thả lỏng thân thể mới yên tâm rời đi.

Khi đi ngang qua phòng khách thì nương theo ánh trăng từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, dưới ánh trăng trong suốt, tình huống trong viện không nhìn thấy gì, trên cỏ dại có ánh sáng phản chiếu, Lộ Cảnh thấy không có gì tình huống gì thì trở về phòng chuẩn bị tiếp tục ngủ.

Khi trở về phòng thì An Á cũng đã tỉnh lại, nhiệt độ này đối với thú nhân mà nói thì còn có thể chịu đựng được, thấy Lộ Cảnh trở về mới thuận thế nằm xuống:- Cảnh ca, bên ngoài thế nào rồi?- Hạ sương, độ ấm của năm nay đã giảm nhanh hơn so với năm rồi, có lẽ rất nhanh sẽ có tuyết rơi.


Lộ Cảnh nói xong thì mở ra tấm da thú, đắp lên rồi nằm xuống, câu nói tiếp theo không cần phải nói, An Á cũng hiểu rằng, độ ấm giảm nhanh, năm nay sẽ lạnh hơn năm trước một chút, tuy rằng đồ ăn trong nhà đủ nhiều, nhưng luôn sẽ lo lắng.

Vào buổi sáng, nhiệt độ hơi tăng lên một hai độ, An Vân tỉnh lại trong ổ chăn ấm áp, nhìn thấy chăn bông da thú ở trên người, cũng đoán được buổi tối có người đã tới, ngẫm lại trước kia đệ đệ nhà mình cũng chưa cho mình thêm chăn, đương nhiên biết khẳng định là Lộ Cảnh, nghĩ vậy, An Vân rúc vào trong chăn si ngốc cười một tiếng.

Giống như dự tính, hôm nay đã là lúc tuyết rơi, nhiệt độ hạ thấp, bắt đầu hạ sương, bữa sáng là Lộ Cảnh chuẩn bị, nấu cháo bột, nấu một nồi canh thịt nấm, cơm nóng hổi ăn xong cả người đều khoan khoái.

Bởi vì độ ấm hơi thấp, An Vân đã mặc áo khoác da thú lên, ăn xong bữa sáng đã ở bên cửa sổ xe, An Á cũng mặc áo choàng ca ca làm ở trong sân, Lộ Cảnh và Khoa Lôi đi ra ngoài đi săn, Mộc Lý đại thúc và Khả Khả ở trong nhà không ra cửa.

Hiện giờ động vật hoạt động trong núi rừng ít hơn rất nhiều so với trước đó, một mình Lộ Cảnh và Khoa Lôi bắt được một con mồi cỡ trung đã trở về, trên đường trở về nhìn thấy quả treo trên núi Sương Sơn thì Lộ Cảnh thuận tay hái được mấy quả, lúc này quả rất ngọt, Khoa Lôi nghĩ đến Khả Khả trong nhà cũng đi theo hái được một phen.

Quả nhiên là quả được người làm thú vui thích, sau khi ăn trưa xong thì Lộ Cảnh đưa quả đã rửa sạch sẽ tới bên cạnh An Vân, sau đó thấy An Vân vẫn luôn không ngừng ăn.

Hôm nay là lúc Khoa Lôi và Lộ Cảnh tuần tra, cho nên buổi tối hắn và hai người bọn họ cũng không ngủ, Lộ Cảnh ở bên cạnh hố lửa, cầm ma cốt đao, cảm nhận được bởi vì củi gỗ nổ tung mà nhảy lên ngọn lửa, cảm thấy hẳn là bật đèn đuốc hoặc là bật ngọn nến ra, ít nhất là hai phòng đều bị đốt cháy, nghĩ đến đây, hắn đứng dậy đến một góc sơn động chọn một hòn đá có chút lõm xuống bắt đầu mài giũa.


Nửa đêm trước, Khoa Lôi đi ra ngoài tuần tra một chuyến, nửa đêm về sáng đã đến lượt Lộ Cảnh, ngày đầu tiên qua đi, Lộ Cảnh đột nhiên cảm thấy nếu như toàn bộ Tuyết Quý đều dựa vào bốn người bọn hắn làm việc thì có chút mệt mỏi, cuối cùng quyết định sau này một người trước nửa đêm, một người sau nửa đêm về sáng, thay ca chỉ cần tới cửa gõ cửa là được rồi, chờ sau khi tuyết dày lại đổi thành một người một đêm, khi đó không có động tĩnh lớn gì thì không cần chạy quá xa, chỉ cần đi vài vòng trong sân nhà mình, nhiều nhất thì đến bên ngoài sân xem xét một phen.

Bởi vì buổi tối không nghỉ ngơi nên buổi sáng Lộ Cảnh đã bắt đầu vùi đầu ngủ, nhưng cũng chỉ ngủ đến lúc ăn trưa thì mới dậy, Mộc Lý đại thúc đã lấy da bò cong tới, sau khi Lộ Cảnh ăn xong bữa trưa thì bắt đầu mân mê, mãi cho đến khi ăn cơm tối rốt cuộc làm ra một cái áo mưa còn tính là đủ tư cách, đến lúc đó mang theo cái mũ rộng vành có thể đi qua trong mưa.

Một tấm da trâu khác hôm nay không làm được rồi, Lộ Cảnh đã thu lại, sau khi ăn cơm chiều qua buổi tối bởi vì ánh sáng không tốt, cho nên An Vân mới ngồi ở bên cạnh hố lửa khâu vá quần áo, Lộ Cảnh lấy ra một khối đá nhỏ tối hôm qua còn chưa chế tạo xong, chờ đến độ sâu không sai biệt lắm, lại chọn một khối đá hình trụ làm bệ đỡ, một khối đá nhỏ tương đối san bằng làm bệ, dùng chất lỏng dính cây dính lên nướng rất vững chắc, sau khi nhờ An Vân làm một cái bánh bao, hắn lại đổ một nửa chén mỡ heo vào trong ngọn nến, đặt vào bánh bao chờ đợi nước sôi sau đó nhóm lửa, nhìn ngọn lửa chậm rãi bốc cháy lên, chiếu sáng một khối nhỏ, Lộ Cảnh thở phào nhẹ nhõm một hơi, thành công.

An Vân và An Á nhìn một màn thần kỳ này đều hơi há miệng, An Vân buông quần áo còn chưa may xong, để sát vào xem xét, còn vươn tay sờ ánh nến, bị Lộ Cảnh bắt lấy:- Ngoan, không thể đụng vào, cẩn thận bị phỏng.

- Cảnh ca, đây là cái gì, sao sợi bông lại không bị thiêu hủy chứ?An Vân tò mò hỏi.

Lộ Cảnh ôm An Vân vào trong lòng, làm cho hắn ngồi ở bên cạnh mình:- Đây là đèn dầu, sợi bông sũng nước mỡ heo, cho nên sẽ không bị thiêu hủy, chờ ta làm cái lồng đèn dầu này rồi đặt trên bàn phòng của ngươi, tuy không thể dùng lâu lắm, nhưng như vậy thì buổi tối trong phòng cũng sẽ không tối như mực.


- Thật vậy sao?An Vân kinh hỉ ngẩng đầu lên, sau khi nhận được lời khẳng định của Lộ Cảnh thì không nhịn được vui vẻ hôn lên cằm của Lộ Cảnh một cái, Lộ Cảnh bị một cái đánh bất ngờ, ánh mắt của hắn gia tăng, nếu không phải An Á còn ở bên cạnh thì hắn nhất định phải giáo dục Tiểu Á Thú trong lòng một chút, thân nhân cũng không phải là thân như vậy.

An Á đương nhiên là thấy động tác của ca ca nhà mình và ánh mắt của ca phu trong tương lai, nhưng hắn vẫn bất động như núi, lúc này bảo hắn rời khỏi? Nghĩ quá nhiều rồi.

Nhưng mà ngọn đèn này thật ra rất không tồi, chờ lát nữa khi trực đêm mình cũng làm một cái, đến lúc đó đưa cho Khả Khả thì hắn nhất định sẽ rất cao hứng.

Ban ngày, sau khi Mộc Lý và An Á đi săn về thì gia cố một chút bẫy rập gần đó, lại dựa theo Lộ Cảnh đề xuất chế tạo ra hai con ngựa khổng lồ, nhưng Lộ Cảnh đã đổi tên thành Cự thú, thật sự là rất chuẩn xác.

Hai con thú lớn khẳng định là không đủ, nhưng trước khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống vẫn có thể làm ra đủ để sử dụng hai bên tường viện, hơn nữa dưới tường viện bụi gai cùng bẫy rập, phòng ngự vẫn đủ, bọn hắn chỉ có sáu người, vì an toàn cũng đã tốn rất nhiều tâm lực, lộ cảnh thở dài, vẫn là người không đủ.

Mấy ngày kế tiếp vẫn bận rộn như cũ, ngày hôm sau Lộ Cảnh hoàn thành chế tạo đèn đuốc, đèn đuốc này cũng rất được An Vân thích, An Á cũng đưa cho Khả Khả một cái, đương nhiên, khi Khả Khả nhận được phần lễ vật này cũng rất vui vẻ, vì có đủ dầu thắp, hai ngày này bọn họ đều là tận lực chọn một ít dã thú để đi săn.

Một cái đèn đuốc rõ ràng là không đủ sáng, vì suy nghĩ cho an toàn, Lộ Cảnh đã làm mấy cái lỗ nhỏ trên vách tường, tiện cho việc sắp xếp du trản, cứ như vậy trong phòng cũng có thể đủ ánh sáng, nhưng hắn không đặt ở trong phòng ngủ, chỉ đặt ở trong phòng khách, tránh đi phòng cất giữ và củi lửa xung quanh phòng khách, dù sao thì thời gian hoạt động của Tuyết Quý cũng phải ở trong phòng khách.


Một nhà Khả Khả ở giữa ăn cơm một lần, sau khi nhìn thấy thiết kế của Lộ Cảnh thì trở về cũng phải làm một chút, như vậy buổi tối cho dù không có chút lửa trại, nhưng từ khi phòng ra cũng không đến mức quá tối không thấy rõ đường, ví dụ như buổi tối đi nhà vệ sinh, Lộ Cảnh hối hận nhà vệ sinh xây hơi xa, mỗi lần muốn đi nhà vệ sinh thì phải chạy ra cửa, hiện tại nhiệt độ này còn có thể chịu đựng, chờ đợi độ ấm của tuyết quý càng thấp, ban ngày cũng không có tiện, đối với thú nhân mà nói thì còn đỡ, nhưng đối với á thú nhân thì vẫn có chút lạnh.

Ngoại trừ vấn đề nhà vệ sinh ra thì còn có vấn đề tắm rửa, hai ngày này nhiệt độ hạ thấp, An Vân đều chỉ có thể dùng nước ấm tắm rửa trước khi ngủ, mấy ngày còn tốt, một con tuyết quý cũng chỉ có thể tắm rửa một chút mà nói vẫn sẽ không thoải mái.

Tuy đối với những người khác thì tuyết quý có thể tắm rửa một chút đã rất tốt rồi, trước kia bọn họ còn khổ sở hơn, nhưng đối với người đến từ phương tiện thoải mái như Lộ Cảnh thì đã phi thường khó có thể tiếp nhận rồi.

Lộ Cảnh bắt đầu tính toán phân chia phòng khách ra làm phòng vệ sinh, hay là giống như một gian sơn động nhỏ mở rộng ra như củi lửa, nhưng mà nói như vậy thì bài thuỷ phía sau sẽ quá khó kiếm, thật là làm đầu hổ lớn, xem ra sang năm vẫn phải tranh thủ xây dựng phòng ở, tình nguyện quét tuyết nhiều hơn, cũng vẫn là phòng ở càng tiện hơn.

phiền não tương tự cũng xảy ra ở nhà của Khả Khả, trước kia bọn họ ở trong bộ lạc, Tuyết Quý cùng nhau ở trong mấy sơn động lớn, tình huống vệ sinh rất không tốt, đối với chuyện đi nhà vệ sinh cũng không có cách nào, có thể đi ra ngoài cũng không được, ra ngoài cũng chỉ có thể nghĩ cách giải quyết, nhưng hiện tại sơn động của bọn họ quá sạch sẽ quá ấm áp, làm cho bọn họ không thể làm bẩn, cho nên mỗi lần Khả Khả đều là do Mộc Lý đại thúc ôm đi ra bên ngoài nhà vệ sinh giải quyết.

Hiện tại còn chưa có tuyết rơi, An Vân đã đi ra ngoài còn đỡ hơn, chờ sau này có tuyết đọng An Vân sẽ không tiện, trong sơn động hiện tại cũng không có phòng vệ sinh thuận tiện, đến lúc đó chỉ có thể ban ngày rửa sạch tuyết đọng trên đường đi đến nhà vệ sinh, buổi tối có thể nhịn được thì nhịn, không nhịn được thì tìm một cái vật chứa giải quyết một ít, cho nên trong tiểu cách vẫn phải chuẩn bị.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận