Tuyết Quý vừa mới bắt đầu, Nhiếp Dung đã mang theo vài người bắt đầu chuẩn bị trị liệu cho bọn người thú nhân tàn tật, ngày hôm qua Mộc Lý đại thúc đã cố ý vẩy nước ấm tắm rửa, chính hắn rất thả lỏng, ngược lại là Khả Khả và Đại thúc Khoa Lôi càng khẩn trương hơn một ít.
Vì để tiện cho việc trị liệu và chăm sóc, công xưởng còn chưa bắt đầu chính thức sử dụng, đã thu thập trước hai gian phòng bệnh và phòng giải phẫu, hai gian phòng dùng để làm phòng giải phẫu và phòng bệnh, gian phòng áp Du kia bởi vì không gian nhỏ hơn một chút nên coi như phòng giải phẫu, ở giữa là muối chế từ ngao đường, hiện tại đã đổi thành nơi nghỉ ngơi của bọn người Niếp Dung, trải chút da thú và cỏ khô, hơn nữa còn có lửa trại, tuy không thoải mái bằng giường nhưng cũng không lạnh.
Lộ Cảnh mang theo mấy con thú nhân thừa dịp trời còn chưa sáng đi ra ngoài tuần tra, thuận tiện thiết trí một ít bẫy rập ở gần đó, để lại mấy ký hiệu chỉ có bọn họ mới hiểu, lúc trở về mang về mấy con mồi tươi, ở bên sông lớn còn chưa đóng băng thu thập sạch sẽ, đưa cho xưởng một ít rồi qua, những đại gia khác phân phân rồi tự mình về nhà.
buổi chiều ở trong nhà Lộ Cảnh mở một cuộc họp bộ lạc bắt đầu từ mùa đông, quan trọng nhất là công tác tuần tra và gác đêm, hiện tại nhân thủ của bộ lạc nhiều không ít, thú nhân gác đêm từ một người an bài thành hai người, trừ yêu cầu ba người dưỡng thương ra thì mười thú nhân còn lại chia làm năm tổ trực đêm, ban ngày tuần tra thì chia thành hai tổ, người trực đêm cùng ngày không cần tuần tra, một tổ ra ngoài tuần tra thì một tổ khác có thể thủ hộ bộ lạc, cứ như vậy an toàn của toàn bộ bộ lạc sẽ được đảm bảo.
Bên phía Nhiếp Dung mang theo Khả Khả bắt đầu chuẩn bị thảo dược, An Vân không giúp được gì, dẫn theo mấy con á thú cũng không có chuyện gì bắt đầu chỉ biết làm việc dệt vải, chăn bông, thần khí bảo ấm hiện tại toàn bộ bộ lạc còn không có mấy giường.
Khi nhóm người Á Thú và những người giống hắn nhìn thấy vải bông và chăn bông thì kinh ngạc không thôi, sau khi sờ vào càng là hâm mộ, biết được An Vân ở Tuyết Quý sẽ dạy bọn hắn làm thế nào để dệt loại vải bông này thì vẫn luôn chờ mong, lúc này mới tới Tuyết Quý, ngày bình thường cũng không ra khỏi cửa, vừa vặn có thể đi theo làm việc.
- Đây là Bạch Vân quả, chúng ta phải chậm rãi vê thành sợi tơ, tay nhất định phải rửa sạch sẽ, bằng không sợi tơ này sẽ bị dơ, vải sau khi dệt ra cũng sẽ bị bẩn, giống như vải bông ngày thường chúng ta dùng đều là dệt chặt chẽ một ít, nếu như giống y sư phải dùng băng gạc thì yêu cầu sợi tơ càng nhỏ hơn, dệt cũng phải sơ một ít, các ngươi nhìn động tác của ta! An Vân cẩn thận biểu thị động tác cho bọn hắn, còn phải đi bước một giảng giải tỉ mỉ, chờ nói không sai biệt lắm, sẽ để cho một đám bọn hắn tới đây thử, chờ học xong mới có thể tiếp tục giảng mặt sau.
Dưới sự liên tục của An Vân, mấy ngày nay bọn họ đều tận chức tận trách dạy dỗ, trong bộ lạc thú vật đều học xong xe chỉ cùng dệt vải, nhưng trước mắt số lượng cơ sở dệt vải không nhiều lắm, An Vân để lại một cái, tặng cho Nhiếp Dung một cái, hai cái khác đưa đến đại sơn động do chính bọn hắn thay phiên sử dụng.
Bên phía Nhiếp Dung đã làm xong ca giải phẫu cho Mộc Lý, Khả Khả là học sinh kiêm trợ thủ của nàng, không có thời gian chiếu cố phụ thân của nàng, mấy ngày nay Khoa Lôi vẫn luôn ở bên kia chiếu cố, mấy ngày nay trong nhà cũng chỉ có một nhà bọn họ, ban ngày Lâm Dương sẽ đưa Mộc Mộc tới đây chơi với Tiểu Thạch Đầu, Lộ Cảnh và An Á thay phiên ở nhà thủ.
Hôm nay gió tuyết bắt đầu lớn hơn, liên tục mấy ngày tuyết rơi làm tuyết bên ngoài đã rất dày, sau khi bọn họ kết băng ở sông lớn đã bắt đầu chế tạo tường băng phải dùng kem bao bọc, mấy ngày nay đã tích góp được không ít, lúc đi đường cảm thấy không sai biệt lắm là lúc tạo tường băng, hôm nay đã mang theo người bắt đầu xây dựng tường băng dọc theo bên ngoài.
Mấy ngày hôm trước, hắn đã tích trữ một số kem ở sông lớn để bao vây đoạn tường này lại, hiện giờ kem còn cần đông lạnh một chút mới được, nếu tình hình tốt thì dự tính chỉ cần thời gian năm ngày là có thể xây dựng xong tường băng, chờ xây xong tường băng, có lẽ cũng sắp có bão tuyết tới rồi, bọn họ cũng cần phải duy trì khoảng cách ngắn hơn.
- Tình hình của mấy người bọn họ thế nào rồi?Lộ Cảnh làm tộc trưởng bộ lạc, yêu cầu chú ý đến tình huống của mỗi một tộc nhân, đặc biệt là ba con thú nhân này nếu có thể trị liệu khôi phục tốt thì đối với bộ lạc mà nói là có trợ giúp rất lớn.
Nhiếp Dung dừng lại chuyện phân tích thảo dược, vỗ vỗ lên tay, cùng Lộ Cảnh đại khái nói tình huống của ba người:- Đều rất tốt, ngoại trừ cánh tay của Văn Sâm ra thì vấn đề có hơi phức tạp, chờ sau khi tốt hơn thì còn cần điều dưỡng thời gian dài, trước khi điều dưỡng tốt thì phi hành là không cho phép, sau này có thể phi hành hay không cũng còn không thể đảm bảo hoàn toàn, ta còn chưa nói với bọn họ, lo lắng ảnh hưởng đến cảm xúc dưỡng thương và phục kiện của hắn.
- Ừm, vẫn là tìm thời gian thích hợp nói rõ ràng với bọn họ đi, mặc kệ thế nào, chúng ta tận lực giúp hắn điều dưỡng, dù sao cũng là Ưng tộc, có hi vọng sau này nếu thất vọng sẽ càng khó chịu.
Lộ Cảnh nói chính là suy nghĩ của hắn, hắn vẫn luôn cho rằng không nên giấu giếm bệnh tình với người bệnh, đặc biệt là loại chuyện có thể ảnh hưởng đến cả đời người.
Nhiếp Dung nghĩ nghĩ, cảm thấy có đạo lý, tuy kiếp trước nàng học y nhiều năm, nhưng thời gian thật sự đi đến công tác lâm sàng cũng không nhiều, hơn nữa nàng cũng không giỏi về xử lý những quan hệ này, cho nên vẫn luôn lựa chọn phương hướng nghiên cứu khoa học, nhưng tới dị thế này, nghiên cứu khoa học là rất khó tiếp tục, chỉ có thể chuyển sang lâm sàng.
- Được rồi, ta đi nói chuyện với phụ thân hắn một chút rồi xem xét tiếp, gần đây thái độ dưỡng thương của hắn rất tích cực.
Chờ qua kỳ tuyết quý, ta muốn chạy xa một chút tìm thêm chút dược liệu có tác dụng.
- Có thể, đến lúc đó để Lâm Dương đặc biệt bảo vệ ngươi, bộ lạc đồ ăn này sẽ đến phụ trách.
Lộ Cảnh làm tốt an bài, đi theo Nhiếp Dung cùng đi phòng bệnh Lâm thời thăm mấy người Mộc Lý, ba người sau khi điều trị cũng tốt, bởi vì lo lắng vết thương nhiễm trùng, cho nên nhiệt độ trong phòng bệnh không cao, nhưng cũng không lạnh, năng lực khôi phục của thú nhân lại tương đối cường, vết thương của Mộc Lý đại thúc được làm phẫu thuật sớm nhất đã bắt đầu kết vảy, nhưng tuy bề ngoài nhìn không sai biệt lắm, nhưng bên trong vẫn phải tiếp tục điều trị.
Bởi vì ba người khôi phục cũng tốt, phòng giải phẫu tạm thời có thể bị phá hủy, Lộ Cảnh đã kêu người chuẩn bị bắt đầu ép đậu, đậu, ngoại trừ năm trước phát hiện nơi đó lớn lên, năm nay bọn họ cũng tự trồng, thu hoạch còn được, hai bên cộng lại, đại khái có thể có 50 600 cân.
Trước kia, hắn bắt đầu bằng cách làm bằng máy móc trong thôn, nhưng sau khi quay xong thì hiệu quả không tốt, bình luận rất nhiều về phương thức làm giàu của cổ đại, hắn đã thương lượng với mọi người, dứt khoát làm giàu, mấy đại lão gia, làm giàu xong thì ngày hôm sau cũng chưa dậy, cả người đau nhức, nhưng hiện tại hắn nghĩ rằng tốt xấu gì cũng đã làm qua một lần, bằng không thì tới thế giới dị thế này, ngay cả dầu ăn cũng không ăn được.
Đậu phộng ra nước rất cao, nhưng ở điều kiện hiện tại thì đương nhiên là không có máy móc gia công cao, đậu phộng này cuối cùng cũng ép ra được gần 100 cân đậu, đậu phộng thơm nồng mới ra một đám người muốn lập tức ăn, nhưng đậu là không thể dùng được, cần phải mất một thời gian để tĩnh thần, cái này gọi là trừng đậu, trải qua một bước này đậu phộng mới có thể dùng để nấu ăn.
Các thú nhân gọi ký hiệu qua đi thì mồ hôi ướt đẫm, miệng khô lưỡi khô, An Vân vội vàng tiến lên đưa cho Lộ Cảnh nước, nhìn hắn tiếp nhận nước ngửa đầu uống xong, yết hầu trên dưới quay cuồng, mồ hôi cùng với mùi vị của thú nhân, An Vân nuốt nước miếng, hắn cảm thấy kỳ động dục của mình sắp tới rồi, năm nay hắn ăn ngon uống tốt, thân thể dưỡng bổng, không biết có thể hoài thượng tiểu hổ hay không! Nghĩ đến đây, An Vân đỏ bừng lỗ tai tiếp nhận ly nước trong tay Lộ Cảnh uống xong, cúi đầu chạy nhanh tránh ra.
Lộ Cảnh chưa nhìn thấy vẻ mặt của An Vân, chỉ thấy lỗ tai của hắn đỏ lên, nhưng hắn không ngờ vấn đề là động dục kỳ, chỉ cho rằng An Vân đến đây là vì nhiệt độ cao, sau khi vượt qua thì kết thúc công việc đang chờ hắn đi an bài, hắn cũng không chú ý nhiều, xoay người trở về mang theo người thu thập.
Đậu phộng được đựng trong hộp đựng rất tốt, sau đó thu thập đậu phộng rồi cho súc vật ăn, mấy tên tiểu nhân ở phía trước vừa mới ăn đậu phộng đã ngửi thấy mùi thơm tới đây tham khảo, Lộ Cảnh đã chia một ít đậu phộng cho mọi người cùng nhau ăn thử, bọn hắn nhân công ép đậu phộng ăn rất thơm, nhưng Lộ Cảnh không chuẩn bị làm cho mọi người ăn nhiều, chỉ cần nếm thử mùi vị là được, hắn vẫn còn thừa một phần đậu phộng, ngoại trừ loại đậu ra thì còn đủ cho mỗi nhà chia nhau mấy cân.
Bên trong ép nước sôi vội vàng, bên ngoài nấu muối cũng vô cùng vui vẻ, lúc trước muối dùng để ướp đồ ăn cũng không sai biệt lắm, hiện tại nấu chính là thứ mà bọn họ phải dùng trong mưa nhỏ, quả ngọt hàm đường lượng cực cao, sau khi ép ra nước sốt lọc lại nấu chế có thể bảo tồn càng lâu hơn.
Mấy ngày nay bên xưởng rất náo nhiệt, một số chuyện đều phải thừa dịp trước bão tuyết làm xong, tường băng cũng vậy, hiện tại đều là một bên đóng băng một bên xây tường, bọn người Lộ Cảnh ngẫu nhiên còn sẽ tới sông lớn đi lên cắt khối băng để dùng, không ngừng đẩy nhanh tốc độ hoàn thành ở năm ngày.
Tuyết còn chưa tới, nhưng mấy ngày nay phong tuyết lớn không ít, giống cái và á thú đã chuẩn bị tốt đường và muối, các nhà dựa theo đầu người chia nhau một ít, còn dư lại ở kho hàng của bộ lạc, ba thú nhân làm giải phẫu trừ Văn Sâm có thể tự mình đi lại, hai người khác còn không thể dùng sức, vì chuyển đi các thú nhân dưỡng thương, Lộ Cảnh mang theo người làm ba cái cáng, vận chuyển thương hoạn trở về các nhà.
Sau khi Mộc Lý đại thúc về nhà thì tiếp tục được Khoa Lôi đại thúc tỉ mỉ chăm sóc, Khả Khả đã giúp thay đổi dược liệu, chuyện khác muốn nhúng tay vào cũng không chen vào được, rất nhiều lần chỉ có thể buồn bực ở một bên nhìn Khoa Lôi chiếu cố a ba của mình, An Á bồi ở bên cạnh Khả Khả nướng khoai, lột hạt dẻ, ăn ngon đồ vật cho hắn ăn, trong miệng tiểu á thú hắn không có thời gian lo lắng.
An Vân ôm Tiểu Thạch Đầu hình thú nhìn tiểu tình lữ rải đường, trong tay trong chốc lát vuốt ve đầu hổ của Tiểu Thạch Đầu, trong chốc lát từ đầu tới đuôi làm hắn loẹt một cái, Tiểu Thạch Đầu lông xù, ấm áp, ấm áp ở Tuyết Quý Thành là ấm tay nhất, An Vân cả ngày ôm cũng không thấy mệt, nhưng thật ra Tiểu Thạch Đầu thường xuyên không chịu nổi tránh thoát tay của A mỗ, xuống dưới nhảy khắp nhà.
Trước khi bão tuyết đến, các gia các hộ đều hoàn toàn nổi lên cuộc sống ấm áp lại thư thái như vậy, chỉ có mấy con thú nhân sẽ thay phiên nhau đi xưởng quẳng bùn đốt gạch trước khi gió tuyết không lớn.
.