Thú Nhân Thiếu Gia Sinh Tồn Nơi Dị Thế


Sở dĩ tiểu Dĩ không sống với người trong tộc mà một mình sống bên ngoài rìa là vì cậu bé không hóa thú được.Trẻ con 10 – 12 tuổi đã phải hóa thú lần đầu, tiểu Dĩ không những không hóa thú mà còn không phát triển hình thể như mọi người, mùi trên người cậu bé khiến giống đực chán ghét, chê hôi.Càng lớn, mùi hôi càng đậm, giống đực trong làng không chịu nổi, yêu cầu trưởng tộc đuổi cậu ra khỏi làng.

Trớ trêu thay, trưởng tộc chính là cha tiểu Dĩ.16 tuổi, cậu bị chính cha mẹ và người đồng tộc xua đuổi khỏi làng, đến nay đã 2 năm.Tiểu Dĩ nói rằng mình không oán trách tộc nhân bởi vì không hóa thú hình đồng nghĩa với việc không thể đi săn.

Người trong tộc cũng không tuyệt tình, xây cho cậu một căn nhà đá chắc chắn, cấp đủ đồ dùng để cậu tự sinh tự diệt.

Tiểu Dĩ dựa vào thú bẫy được, quả dại, rau dại sống sót cho tới nay.Thạc Diên lúc nghe tiểu Dĩ kể chuyện này thì trong lòng khó chịu.Trẻ con sinh ra là để được yêu thương.Không hóa được thú hình thì sao?Chẳng nhẽ cha mẹ tiểu Dĩ, một người là tộc trưởng, người kia là nữ dũng sĩ đệ nhất tộc mà không nuôi nổi con mình?Thạc tiểu thiếu gia ở nhà được cưng chiều, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, không nuốt nổi loại cha mẹ bỏ rơi con vừa thành niên.Túm cái váy lại, hiện giờ hắn đang không ở hành tinh của mình mà rơi xuống một hành tinh hoang sơ nào đó.Tiểu Dĩ nói khi cậu nhặt được Thạc Diên, thân thể hắn hoàn toàn trần trụi với thiên nhiên, không một cọng lá che chim.


Cậu bé đoán Thạc Diên vừa sửa dụng thú hình đánh nhau với người ta bị thương, khi hóa lại nhân hình mới không có quần áo.

Lay mãi hắn không tỉnh, cậu chỉ có thể lôi hắn về nhà.Tiểu Dĩ không hỏi thú hình của hắn là gì nhưng đôi mắt sáng long lanh kia làm hắn chột dạ.***- Thạc Diên, hôm nay có đi săn không?Tiểu Dĩ chạy ra tảng đá bằng phẳng bên bờ suối, nơi mà hắn đang nằm phơi bụng lim dim để hỏi.

Thạc lười nhớt thây lầu bầu:- Không đi.Tiểu Dĩ hơi thất vọng một chút:- Rừng nhỏ quanh nhà cũng không còn nhiều thú, hai ngày nay anh đã phải ăn chay rồi, để em cầm vải dệt vào làng đổi ít thịt vậy.Thạc Diên mở mắt.

Hắn lười chứ không vô liêm sỉ.


Ăn nhờ ở đậu nhà người ta còn khiến người ta phải đem tấm vải khó khăn khổ sở lắm mới dệt được đi đổi thịt.

Hắn ngồi dậy:- Dệt nửa tháng mới được một mảnh, đem đổi phí lắm.

Để anh đi săn.Tiểu Dĩ cười tít mắt.- Anh rất lợi hại nhưng mà cẩn thận chút.Thạc Diên vò mái tóc ngắn ngủn mềm mại của tiểu Dĩ, hai ba bước chạy đã khuất tầm mắt.Khu rừng quanh nhà vẫn còn thú nhỏ nhưng đều là thú giống.

Hắn không săn thú mẹ mang thai, một vài con đực trưởng thành và thú non mà để lại cho chúng sinh sôi nảy nở, như vậy nguồn thức ăn mới bền vững.Hắn guồng chân, càng chạy càng nhanh.Một tháng đủ để Thạc lười biếng nhận ra thể chất của mình đã không còn như trước kia nữa.

Hắn rất khỏe, mắt tinh, tai thính, ăn thì cực nhiều, đã thế còn thích nằm phơi nắng, hắn nghi ngờ mình rơi tới đây cũng trở thành thú nhân.Hắn nghi ngờ thú hình của mình là cá sấu.Cá sấu thì mắt không tinh, tai cũng chẳng thính nhưng hắn không nghĩ ra con gì có móng vuốt cong cong sắc nhọn và vẩy sừng giống hệt cá sấu như vậy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận