Thú Nhân Thiếu Gia Sinh Tồn Nơi Dị Thế


Cô bé khanh khách cười, vừa cù léc hắn vừa mắng:- Tên dối trá này, củi ở đâu? Rõ ràng là một căn phòng mà… Tên dối trá này…Thạc Diên có máu buồn, lập tức cuộn người lại cười như nắc nẻ, vừa bò khỏi giường vừa tránh hai bàn tay không xương đang cù khắp người hắn.- Á… buồn… ha ha… buồn quá… Đừng… Anh sai rồi, anh sai rồi…Thạc Diên bị cù tỉnh cả ngủ, không chịu nổi, bắt lấy hai tay tiểu Dĩ, hất cô bé lên giường, lồm cồm bò dậy chạy ra cửa.

Tiểu Dĩ cười khanh khách chạy theo.- Tên kiêu căng dối trá, ngày hôm qua trốn đi làm phòng, còn nói dối là kiếm củi.

Em đã nghi rồi, kiếm củi gì kiếm cả ngày…Thạc Diên cười:- Thích không?- Thích, thích, thích… Đây là làm kho đúng không? Kho nhà mình đầy quá rồi.Thạc Diên gật đầu:- Làm kho cho em đó.Tiểu Dĩ cười híp mắt, nhảy nhót tung tăng kiếm giẻ lau để lau bụi và vụn đá bên trong, miệng cứ líu lo không dứt.

Thạc Diên nhìn theo, nụ cười từ từ tắt.Cô bé nói: kho nhà mình.Từ bao giờ hắn đã nghiễm nhiên được coi nơi này là nhà?Từ bao giờ cô bé coi hắn như người nhà? Hắn không phải người hành tinh này.

Nếu một ngày hắn đột nhiên biến mất, tiểu Dĩ phải làm thế nào đây?Mô Mô lại mang thịt tới, lần này không phải để đổi vải mà là học dệt vải.Tiểu Dĩ vui quên trời đất, ríu rít tám chuyện với Mô Mô.Thạc Diên nằm trên tảng đá bên bờ suối ngủ, trưa cũng không vào nhà ăn cơm.Bằng kinh nghiệm hai mươi năm của phú tứ đại, hắn lập tức nhìn ra con sư tử cái kia không phải thực sự muốn học dệt vải.Mô Mô kể cho tiểu Dĩ chuyện trong làng, thỉnh thoảng làm như vô tình hỏi về hắn.


Tiểu Dĩ của hắn ngây thơ vô số tội, khai tuốt tuột từ chuyện cứu người đến chuyện hắn có máu buồn, biết bao nhiêu khai bấy nhiêu.Tai hắn rất thính, nghe lén chỉ là chuyện nhỏ.Tiểu ngốc nghếch Dĩ còn khoe khoang hắn thông minh thế nào, học ngôn ngữ nhanh ra sao, dạy một lần liền nhớ.

Trong rừng loài cây nào ở chỗ nào dẫn đi một vòng lần sau tìm lại nhanh như chớp vân vân và mây mây…Thạc Diên nhếch mép cười.

Nhóc con, đấy là bé chưa thấy anh cả chị hai chị ba chị tư anh năm của hắn đấy thôi.

Như này mà đã được coi là thông minh á? Còn khuya.

Bà vú nhà hắn IQ cũng 182, thông thạo 11 ngôn ngữ.Thạc – bị tẩy não từ nhỏ - Diên luôn coi mình là kẻ đầu óc ngu si tứ chi phát triển nằm phơi nắng đến tận chiều tối không động đậy.Mô Mô dù ăn cơm trưa tại đó cũng không có nửa cơ hội tiếp xúc với hắn.


Cô nàng không cam chịu, lúc về còn đi ra bờ suối chào hỏi:- Tôi về đây.

Dĩ Dĩ đang nấu cơm tối rồi, cậu ấy bảo anh tắm đi rồi vào ăn.Hắn lười trả lời.Mô Mô thấy hắn không đáp, vẫn kiên trì:- Anh có phải thú nhân Xà tộc không? Phơi nắng cả ngày rồi...- Liên quan rắm gì đến cô.Thạc Diên hé mắt nhướm mày lườm Mô Mô.

Cô ta hơi sốc một chút, nụ cười héo đi, xuống giọng biện minh:- Tôi là bạn từ nhỏ của Dĩ Dĩ, thực sự chưa bao giờ có ý muốn lợi dụng cậu ấy.

Có thể anh thấy đổi như vậy là bất công với tiểu Dĩ Dĩ nhưng nếu tăng phần thịt lên, người trong tộc sẽ phản đối.

Mọi người đều đổi với Dĩ Dĩ như vậy.Tiếng tiểu Dĩ từ trong nhà vọng ra:- Thạc Diên, nhà hết củi rồi...Hắn nhổm dậy, lướt qua Mô Mô đi vào rừng, động tác nhanh nhẹn dứt khoát giống như kẻ vài giây trước còn nằm ườn trên tảng đá là người nào đó không phải hắn.Gom một ôm cành khô, hắn vòng lối khác về nhà.Mấy đứa con gái cứ tự cho mình là trung tâm vũ trụ, hắn đã chán ngấy.Bọn chúng thông minh, xinh đẹp, được nhiều người yêu thích nên tự tin một cách khoe mẽ, muốn tất cả đàn ông phải vây quanh mình.

Thạc Diên có đầy đủ sự kiêu ngạo của một tên ngậm thìa kim cương, không bao giờ biết luẩn quẩn quanh váy đứa con gái nào hết..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận