Thú Nhân Thiếu Gia Sinh Tồn Nơi Dị Thế


Như ý nguyện, đầu hắn đập chát vào cành cây thò ra.

Đau choáng váng.Đệt rõ ràng là vách đá dựng đứng, 1 giây trước không hề có nửa cái lá thò ra chứ nói gì cành cây.Cành cây chết tiệt ở đâu ra?Trước khi ngất đi, hắn lờ mờ nhận ra mình rơi xuống một khu rừng, bị cành lá tua tủa cào xé, quật đập khắp người, đau đớn.Tối đen.Hắn nghe tiếng gào khóc.Ai đang khóc vậy?Tiếng khóc tê tâm liệt phế, vang vọng khắp khu rừng vắng lặng nghe thật thê lương, thật cô độc.“Thạc Diên, về nhà thôi…”Ai đang gọi hắn?Thạc Diên muốn mở mắt nhưng không mở nổi.

Cả người hắn đau đớn, mất hết cảm giác.

Hắn ngửi thấy mùi máu.Hắn chảy máu?Có ai đó lay hắn.

Người của đội cứu hộ ư?Không đâu, hẳn là bạn cùng đội leo núi.


Cứu hộ viên chuyên nghiệp sẽ không lay nạn nhân.Tiếng nói của người nọ xì xồ lạ lẫm, là giọng một thiếu niên.

Ồ, là người bản địa đi qua.

Hắn được cứu rồi.Có lẽ gió đã đẩy hắn rơi xuống khu rừng chứ không rơi thẳng vào vách đá.Nhưng mà, vi diệu quá thể.

Vách đá dựng đứng.

Một giây trước phía dưới không hề có gì, một giây sau hắn bị cành cây đập thẳng vào đầu.


Gió kiểu gì? Lốc dịch chuyển tức thời? Hay hắn sợ hãi quá sinh ra ảo giác?Đau…Đau nghĩa là còn sống.Cuộc đời phú tứ đại sống trong nhung lụa 20 năm chưa từng chịu thiệt thòi lần này được trải nghiệm đau đớn thực sự.

Cả nhà hắn mà biết sẽ đau lòng chết.Ba mẹ hắn sẽ lạnh lùng răn dạy, sau đó đi khuất bóng rồi gọi điện thoại cho thư ký phân phó điều bác sỹ tốt nhất, y tá tốt nhất, chuyển đến viện tư xịn nhất vân vân và mây mây…Anh cả anh hai sẽ chửi hắn đần thối, tự rước vạ vào thân rồi ngày dăm bảy lượt sai trợ lý mang đông trùng hạ thảo, nhân sâm, linh chi, thuốc bổ khắp nơi về.Chị ba thường không được nghỉ, từ kỳ nghỉ nọ đến kỳ nghỉ kia của bả, hắn dù gãy xương toàn thân cũng đã khỏi rồi.

Ở doanh trại của bả, trừ bả gọi về nhà, không ai gọi đến nổi.

Khi bả biết, chắc chỉ được một bài ca tổ quốc vinh quang, cống hiến xương máu này nọ thôi.

Rồi lại khuyên hắn đừng lang thang lãng phí thời gian, thi vào trường quân sự, bả sẽ hướng dẫn.Chị tư ngược lại sẽ biết tin hắn bị ngã rất nhanh, sẽ lập tức xin nghỉ phép ở bộ ngoại giao, tới bệnh viện ngày đêm bồi hắn ăn cơm uống thuốc.Anh năm hẳn là không về được nhưng có ngày nào ổng không gọi video call, dù đang bận chết với luận án tiến sỹ, bận chết các vụ buôn bán kim cương, đá quý, ổng cũng vẽ ra được nửa tiếng gọi điện mỗi ngày.

Phiền chết hắn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận