Thú Nhân Thiếu Gia Sinh Tồn Nơi Dị Thế


Quên mất mình cũng là thú nhân giống đực, hắn thầm rủa xả thú nhân giống đực các người liệu có phải suy nghĩ bằng bộ hạ hay không.

Hắn muốn ngược thằng nhóc kia một chút nên hỏi lại:- Sao Phàn Tiếu nói Khải Kiệt thích Xảo Xảo?- Khải Kiệt và Xảo Xảo là hàng xóm, từ nhỏ đã chơi với nhau.

Khải Kiệt vốn không thích Xảo Xảo, trước kia bị tôi hiểu lầm đã chạy theo giải thích nửa ngày.

Tôi không tin, giận không thèm để ý cậu ấy, cậu ấy còn khóc một hồi.Thạc Diên đảo mắt, tưởng tưởng kẻ cao hai mét mốt, thân hình vạm vỡ kia chạy theo Quang Hoắc giải thích rồi khóc sẽ có bộ dạng như thế nào.

Sao tên khỉ đột ấy có vẻ thích khóc như vậy? Cũng đâu phải con gái.

Quang Hoắc đan hai tay vào nhau:- Thạc Diên, bây giờ phải làm thế nào? Có phải cậu ấy ghét tôi rồi không? Khi chỉ có hai người, chưa bao giờ cậu ấy bỏ đi không nói lời nào như vậy.- Đáng đời cậu.

– Thạc Diên hất hàm, lườm Quang Hoắc.

– Người ta thích cậu nhưng chưa sẵn sàng làm chuyện khó tiếp nhận kia, cậu lại cưỡng ép là không tôn trọng người ta.

Người ta cũng đường đường một đấng nam nhi, tất nhiên là bị đau rồi.

Bởi vì không muốn làm cậu buồn nên mới cố chịu đựng, chịu đựng mà tâm lý không được chuẩn bị dĩ nhiên cảm thấy khó tiếp nhận nên thống khổ.


Thống khổ sau đó lại thấy thích đến mức bắn ra nên mâu thuẫn.

Làm xong không nói lời nào là vì bị đả kích.

Vừa giận cậu vừa giận chính mình nhưng đánh cậu không được, mắng cũng chẳng xong, hẳn là cũng không nỡ đánh mắng đi, thế nên mới bỏ chạy.Mặt Quang Hoắc cứ tái dần sau từng lời nghe được.

Cậu ta gấp đến mức đứng lên khỏi tảng đá, thả chym đi qua đi lại trước mặt Thạc Diên, khó coi không chịu nổi.- Bây giờ phải làm thế nào đây?- Còn làm thế nào được nữa.

Chờ qua mấy ngày, chạy tới mà xin lỗi rồi chịu trách nhiệm chứ thế nào.

Cậu ta thích cái gì, tặng cái đó.

Cậu ta muốn cậu làm gì cậu phải làm như vậy.

Thậm chí nếu cậu ta muốn đè ngược lại cậu cũng phải ngoan ngoãn mà mở chân ra.- Hả?Quang Hoắc ngạc nhiên, mắt mở to sửng sốt.

Thạc Diên cáu:- Hả cái con khỉ.


Cậu là giống đực, cậu ta cũng vậy.

Cậu đè cậu ta thì được, cậu ta đè ngược lại thì không muốn.

Cậu là cái thá gì mà coi mình hơn người chứ? Nếu bị đè cậu không chấp nhận được tại sao phải bắt Khải Kiệt phải chấp nhận bị cậu đè.

Hay là cậu không thích cậu ấy, chỉ muốn chứng minh sức hấp dẫn của mình?- Không phải – Quang Hoắc lớn tiếng phản bác – Tuyệt đối không phải.

Nếu không thích làm sao lại cứng đến mức mất lý trí.

Tôi rất thích, rất thích Khải Kiệt.

Tôi muốn cùng cậu ấy chung sống lâu dài, tuyệt đối không phải loại tình cảm bồng bột, hời hợt.Thạc Diên hài lòng gật đầu, sắc mặt dịu đi:- Thế thì tốt.

Giống đực bạc tình là loại đáng chết nhất trên đời.

Vậy cậu trở về suy nghĩ cho kỹ đi.

Cậu không muốn bị đè, Khải Kiệt cũng không muốn đâu.

Cậu ấy đã khóc còn gì.Thạc Diên nằm xuống tảng đá, quay lưng lại có ý đuổi khách.Ngược chết cậu đi.

Ai bảo tinh trùng thượng não, cưỡng ép con nhà người ta.Quang Hoắc bị Thạc Diên nói cho á khẩu.

Vừa tức lại vừa sợ nhưng không cãi lại nổi vì hắn đều nói đúng cả..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận