Thú Nhân Thiếu Gia Sinh Tồn Nơi Dị Thế


Khi thú nhân Sư tộc đã bay xa, từ phía nam của thảo nguyên, Thạc Diên thấy một đàn chim đen thùi lùi đang bay tới.

Chính là bọn Ác Điểu mà Huyễn Huyễn vừa nói.

Hắn lượn bên trên lũ Ác Phiệt một lát, khiêu khích bọn chúng, chờ cho Ác Điểu tới gần chút mới vụt bay đi.

Vừa bay vừa nhìn lại.Hắn thấy lúc Ác Điểu to lớn nhào xuống, quắp những con Ác Phiệt còn sống lên xé xác trên không, thả xuống, lũ Ác Phiệt bỏ chạy trối chết nhưng không kịp.Thạc Diên quay về, tìm lại con Ác Vu, quắp lên, bay về lãnh địa.Tiểu Dĩ ở nhà đang ngồi trên đống lửa.

Thằng nhóc sư tử kia về gọi cứu viện, thú nhân đực trưởng thành dùng tiếng gầm truyền tin cho nhau, bay đi.

Giống cái và thú con trong tộc đều biết, lo lắng xôn xao.

Tiểu Dĩ ở bờ suối nghe thấy tiếng gầm truyền tin thì hoảng sợ.

Mặc dù những trận chiến tranh giành con mồi chỉ diễn ra trên thảo nguyên nhưng Thạc Diên lúc nào cũng đi săn ở gần đó.Trông thấy Thạc Diên một thân đầy máu trở về, tiểu Dĩ xém chút nữa ngất xỉu.


Thạc Diên vội quẳng con Ác Vu ở bờ suối, nhảy ùm xuống nước:- Anh không sao.

Không phải máu của anh.- Có bị thương ở đâu không?Tiểu Dĩ chạy ra, lội luôn xuống suối.

Thạc Diên cười:- Không xước vết nào hết.

Em đừng tới đây, máu tanh lắm.

Chờ anh tắm xong kiểm tra không muộn.Nước chảy qua người hắn, máu phai ra đỏ rực chảy xuống hạ du trông vô cùng đáng sợ.

Thạc Diên dưới ánh mắt lo lắng của tiểu Dĩ, vội vàng kỳ cọ.

Để cô bé đỡ sợ, vừa tắm hắn vừa báo cáo lại đầu đuôi sự việc.

Nghe xong, lông mày tiểu Dĩ mới giãn ra một chút.Khi Thạc Diên đi lên, thu cánh lại, tiểu Dĩ thực sự kiểm tra hết một lượt từ trên xuống dưới, chỉ thiếu cởi quần đùi trên người hắn xuống xem nữa thôi.

Thấy hắn không có một vết xước, lúc này mới yên tâm, lặng lẽ lùi ra xa.

Hành động đó khiến tim Thạc Diên nhói lên một cái.Hắn giả vờ hít ngửi người mình:- Vẫn còn mùi máu à?- Không.

Em vào nhà lấy dao.

Phải xử lý con Ác Vu trước khi trời tối.Thạc Diên nhìn dáng vẻ bỏ chạy của tiểu Dĩ, thở dài.

Xem ra cô bé tự động tránh hắn vì nghĩ hắn cũng ghét mùi trên người mình.


Thạc Diên chạy vào nhà thay quần ướt rồi đi ra bờ sông giúp tiểu Dĩ làm thịt Ác Vu.

Hắn chưa bao giờ giúp cô bé chuyện này, đây là lần đầu tiên.Tiểu Dĩ không thể đi săn không có nghĩa là cô bé vô dụng.

Cô bé chạy rất nhanh, khỏe mạnh không kém giống cái khác trong bộ tộc.

Những con thú to lớn, tiểu Dĩ vẫn có thể làm được, chỉ hơi chậm một chút thôi.

Trước khi Thạc Diên tới, vì ăn uống thiếu thốn, tiểu Dĩ khá yếu ớt.

Hiện tại đã không còn yếu nữa.Thạc Diên nuốt nước miếng nhìn đôi chân dài nuột nà, cặp mông to tròn, eo lưng thon thả, bờ vai mảnh khảnh của tiểu Dĩ.

Nhìn từ phía sau, tiểu Dĩ là người có dáng đẹp nhất bộ tộc.

Nếu không phải ngực cô bé quá nhỏ thì đúng là một đại mỹ nhân.Tiểu Dĩ rất ngạc nhiên và vui mừng khi thấy Thạc Diên chạy ra giúp.

Hắn lật con thú lên xuống, trái phải rất nhẹ nhàng, họ nhanh chóng lột hết da, bỏ nội tạng, rửa sạch, lọc thịt xương.Thạc Diên chưa bao giờ làm nhưng nhìn qua vô số lần, bắt chước cũng ra bộ dạng lắm, không đến nỗi lóng ngóng.

Rất nhanh con thú to lớn đã làm xong.


Tiểu Dĩ cười tít mắt.

Nhiều thịt như vậy cô sẽ muối lên để dành ăn dần.Thạc Diên bưng đồ vào bếp cho tiểu Dĩ, lại bay ra ngoài săn thú ăn.

Hắn dùng hình thú chén no nê rồi mới trở về ăn tối cùng tiểu Dĩ.

Bữa tối, như mọi khi, hắn ăn bằng với lượng ăn của tiểu Dĩ cho cô bé đỡ buồn chứ kỳ thực không cần ăn cũng được.Ngồi chưa xong bữa cơm Thạc Diên đã nghe tiếng gọi ngoài lãnh địa.

Tiểu Dĩ cũng lắng tai nghe rồi mỉm cười:- Chú Hải Sơn, bố của Vỹ Liêu.

Gọi anh kìa.Thạc Diên lười biếng nhăn nhó:- Làm gì?- Gọi giờ này hẳn là mời ăn tối đi.

Hôm nay anh có công lớn mà.Thạc Diên nằm bò ra bàn:- Không đi được không? Anh muốn đi ngủ….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận