Thú Nhân Thiếu Gia Sinh Tồn Nơi Dị Thế


Thạc Diên to hơn, khỏe hơn nhưng Huyết Linh nhanh hơn, tấn công chớp nhoáng không kịp nhìn.

Gã nhanh đến nỗi Thạc Diên chỉ nhìn thấy tàn ảnh màu đỏ rực thì đã bị cắn vào người.

Có điều da Thạc Diên giống như áo giáp, cắn một phát không thủng, không nhằm nhò gì, phải cắn nhiều phát, trái lại, Huyết Linh bị hắn đập văng ra xa.Đánh nhau hồi lâu, lưỡng bại câu thương, cả hai máu me đầy người, đang hung hăng cắn xé thì một tiếng gầm vang dội vọng tới.

Kế đó, một cái bóng màu vàng lao từ rừng cây ra, biến thành người, quát lên:- Thạc Diên, dừng tay.Hai con thú sững lại, cùng nhìn qua.La La trong nhân hình thở hổn hển, quắc mắt nhìn.

Chỉ tay về phía Huyết Linh gầm lên:- Huyết Linh, nhả ra ngay.Huyết Linh đang cắn chân trước của Thạc Diên, vội nhả ra, cun cút chạy tới bên cạnh La La, biến thành người:- Sao em lại ra đây? Còn mệt lắm không?La La nhìn một thân đầy máu của Huyết Linh, gạt hắn qua một bên gầm lên với Thạc Diên:- Thạc Diên, tới đây.Thạc Diên cảm thấy oan ức một rổ.

Biến lại thành nhân hình, cũng một thân máu me đầy người, cúi đầu đi tới gần.Nhìn thấy hắn bị thương không kém gì Huyết Linh, La La muốn nổi điên cũng không được.

Cô chỉ vào mặt cả hai người, muốn mắng mà không biết mắng cái gì.

Thạc Diên lẩm bẩm:- Quang Hoắc bảo em đi tìm chị.


Đột nhiên chị bị bắt đi, mọi người đều rất lo lắng.Huyết Linh vừa nghe, lập tức nhảy dựng lên, kéo La La ra sau lưng mình, trợn mắt nhìn Thạc Diên.

La La thở dài gắt lên:- Anh tránh qua một bên coi.Huyết Linh không tránh nhưng ánh mắt hung hăng thoáng một tia ấm ức.

La La nói với Thạc Diên:- Chị bị bắt đi, là do tên này không tốt.

Chị mà biết “đống phân” lượn lờ trên trời mấy hôm nay chính là em thì hai người đâu phải đánh nhau ra nông nỗi này.

Em ở gần Sư tộc làm gì có mùi hôi đâu.

Sao bay lên lại hôi thối đến nỗi cách cả một bầu trời Huyết Linh còn ngửi thấy được? Chị cứ tưởng bọn chị bị Ưng tộc săn đuổi.Thạc Diên trợn mắt nhìn Huyết Linh.Con chó ngao ngu xuẩn, dám nói với La La hắn là đống phân.

Quay lại trọng điểm, Thạc Diên gặn hỏi:- Chị không phải bị bắt ư? Nhìn có vẻ tự do tự tại vậy?- Là bị bắt.La La lườm Huyết Linh.


Huyết Linh cứng đầu, nhất định giữ chặt cô, không cho tới gần Thạc Diên.La La thở dài, chỉ tay về phía rừng cây:- Khoan nói đã.

Cả hai người đi về hang băng bó vết thương đi, trước khi máu chảy cạn mà chết.Huyết Linh bế La La lên chạy về hang, dù cô quát tháo rằng gã đang bị thương chảy máu nhưng gã vẫn ương ngạnh không chịu thả xuống.

La La nói một hồi cũng mệt, đành phải nằm im trong lòng Huyết Linh mặc gã bế.Kể cả trong nhân hình Huyết Linh cũng chạy rất nhanh.

Thạc Diên chạy theo hụt cả hơi mới đuổi kịp.

Gã này lợi hại thật.

Hèn gì hắn bay cật lực mấy ngày đuổi không thấy nửa cái bóng, gã còn chiếm cả một vùng rộng mênh mông làm lãnh địa.Cơn giận giữ qua đi, Thạc Diên mới thấy toàn thân đau đớn vì những vết cắn chằng chịt.Bọn họ dừng lại ở một quả núi thấp bên dòng suối.Thạc Diên lội xuống suối gột rửa vết thương trên người.

Sức lực và khả năng phục hồi của thú nhân rất kinh khủng.

Các vết cắn đã không chảy máu nữa.

Huyết Linh đặt La La ngồi xuống khúc gỗ ở cửa hang, hỏi han một hồi có mệt không, có đau ở đâu không...!rồi mới đi ra rửa vết thương.Thạc Diên đếm những vết răng trên tay, trên vai và bắp đùi mình, trợn trắng mắt lườm con chó ngao khốn kiếp.

Thấy gã cũng đang vừa rửa vết móng vuốt vừa lườm lại thì hả hê không ít..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận