Thú Nhân Thiếu Gia Sinh Tồn Nơi Dị Thế


Hắn tỉnh lại vì nghe tiếng xôn xao nói chuyện của nhiều người từ hạ du dòng suối vọng đến.Bên kia có làng?Thạc Diên nhỏm dậy, vội vàng đi dọc con suối tới nơi có tiếng nói.Ngôn ngữ của họ giống cậu bé, nhưng đều là tiếng phụ nữ.

Phụ nữ ra suối hoặc là giặt đồ, hoặc là tắm, hắn không muốn nhìn trộm ai cả, chỉ muốn xem xem ngôi làng như thế nào thôi.Nghĩ vậy, hắn tìm một cái cây thật cao, leo tót lên trên nhìn về phía dòng suối.Một đám phụ nữ đang xúm lại xử lý con mồi gì đó rất lớn, có sừng giống như con trâu, vừa làm vừa nói chuyện với nhau.Họ mặc váy và áo da thú, hình dạng giống như của cậu bé kia, tóc dài màu vàng, mắt đen.Cậu bé có mái tóc màu đen, không giống họ.Thạc Diên nhìn về phía ngôi làng.Ẩn ẩn sau những ngôi nhà bằng đá nằm rải rác khói bếp nghi ngút bay lên từ ống khói của vài nhà.


Đúng là khung cảnh nông thôn bình yên, à không, phải nói là bộ lạc bình yên.Thạc Diên định trèo xuống thì đột nhiên một người phụ nữ ngẩng lên, cảnh giác nhìn bốn phía.

Tiếp theo, cô ta đi lên bờ, ngửa mặt hít hít.


Bộ ngực cô ta rất lớn.Thạc Diên ngồi im, nín thở.Sao hắn lại phải nín thở?Khoảng cách xa như vậy, sao có thể phát hiện ra hắn được.Giây tiếp theo, suýt nữa Thạc Diên rơi từ trên cây xuống.Người phụ nữ nọ thoắt một cái biến thành một con sư tử lớn, lông vàng óng.

Cô ta vươn mũi ra đánh hơi.Thạc Diên trợn mắt nhìn, lúc này thực sự là quên thở, quên mình đang ngồi trên ngọn cây.Đánh hơi hồi lâu không có kết quả, cô nàng sư tử cái biến lại thành người, cầm dao ở dưới đất lên tiếp tục lọc thịt thú lớn cùng hội chị em.Thạc Diên bị chấn động ngu người, ngồi im không động đậy.Khi đám phụ nữ ríu rít chia nhau bưng thịt con mồi trở về, Thạc Diên mới leo xuống, chạy như điên về ngôi nhà đá.Hắn nằm xuống giường cỏ của mình, trừng mắt nhìn lên trần nhà.Hắn cứ nằm như thế đến chập tối, khi cậu bé vào gọi ăn cơm mới động đậy.Tưởng hắn còn mệt, cậu bé múc cháo nóng, cắt sẵn thịt nướng cho hắn nhưng len lén giấu nồi rau có mùi kỳ lạ.Thạc Diên nhìn thấy, bưng chiếc nồi nhỏ dựng rau lên bàn, gắp một gắp lớn, nhắm mắt nhắm mũi cho vào miệng nhai nhai vài cái rồi nuốt.Cậu bé trợn mắt ngạc nhiên rồi cười khúc khích, khóe mắt cong cong.Mùi gớm chết.Hắn nhịn cảm giác buồn nôn xuống, ăn một miếng cháo lớn đè lên.Ít ra cũng có thể xua đuổi dã thú, mặc dù hắn không biết ngôi làng bên kia và người làng đó có được tính là dã thú không.Hắn thắc mắc, tại sao cậu bé lại ở một mình ngay bên rìa làng?Cậu bé là người dị tộc hay là người làng dị biệt?Lúc nào cậu cũng vui vẻ, tươi cười đáng yêu như vậy sao phải ở một mình?Kéo một kẻ lạ mặt như hắn về, chưa biết tốt xấu thế nào, chăm sóc tận tụy, dụng tâm đến vậy.

Không sợ hắn là người xấu ư? Không sợ hắn còn hóa thành quái thú ghê gớm hơn những người biến sư tử kia?Hay nơi này, thú nhân vốn không gây hại tới những kẻ có hình dáng con người?Cậu bé có phải người hóa thú không?Nơi này là nơi nào? Liệu có phải hành tinh Deslagn của hắn hay một hành tinh khác?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận