Thú Nhân Tinh Cầu

“Đừng nhúc nhích!” Thú nhân đè áp cơ thể không ngừng giãy dụa  của Arcelor, đồng thời tăng tốc động tác trên tay. Điện lưu không ngừng truyền ra từ phần cơ thể đang tiếp xúc của hai người, khoái cảm mãnh liệt kích thích toàn bộ giác quan. Thú nhân rốt cuộc kiềm không được, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ.

“A……….” Thú nhân động tình gầm nhẹ, đồng dạng Arcelor cũng bùng nổ trong cơn kích thích. Cậu khó chịu phe phẩy đầu, khoái cảm tích lũy tới cực điểm. Bạch trọc bắn ra, một nửa phun ra trên người thú nhân, một nửa dính trên bụng, đùi mình.

“Chết tiệt!”

Arcelor dựa vào trên vách đá hì hục thở, hạ thân dơ bẩn không chịu nỗi, khắp nơi che kín bởi dấu vết tình dục.

“Ta gọi là Ngang, nhớ kĩ tên của ta.”

Nghe được tiếng mắng của Arcelor, biểu tình thú nhân tựa tiếu phi tiếu, kéo Arcelor qua vác lên vai.

“Ngươi làm cái gì! Thả ta xuống!”

“Nhìn dáng vẻ của ngươi, không phải không đi được sao?”

“Ai nói chứ!” Arcelor khó thở, cắn một ngụm lên bả vai thú nhân: “Cho dù chân ta què cũng không cần ngươi giúp! Hỗn đản, thả ta xuống!”

Sắc mặt thú nhân biến đổi, biểu tình đột nhiên trở nên nguy hiểm, đại chưởng duỗi ra sau túm Arcelor tới trước mặt.

“Ta nói tên của ta, xem ra ngươi không nhớ kĩ.”

“Cầm thú cũng có tên?” Arcelor trả lời mỉa mai, không thèm quay đầu lại.

Giây tiếp theo, cánh môi duyên dáng bị thô bạo chiếm giữ.

Arcelor kêu ô ô trừng to mắt, đồng thời hoảng sợ phát hiện dục vọng của thú nhân rất nhanh lại trướng to, vững vàng đỉnh lên hạ thân cậu.

Thoáng thối lui, thú nhân nheo mắt, nguy hiểm nhìn ưng nhân trước mặt: “Ta không ngại dùng cơ thể giúp ngươi nhớ lại một lần.”

Arcelor hít một hơi, ép buộc tầm mắt mình dời khỏi hung khí khủng khiếp dưới thân.

“Nhớ kĩ?”

Arcelor cắn răng, chậm rãi gật đầu.

Kẻ thức thời mới là người tài, hỗn đản chết tiệt! Món nợ này cậu nhớ kĩ!

Thú nhân nghiêng người tới trước, dán sát bên tai Arcelor, tiếng nói trầm thấp trực tiếp truyền vào màng tai cậu: “Gọi tên ta.”

Rống! Thật muốn cắn người!

Arcelor tức giận đến run người, thật sự căm hận chính mình vừa nãy nhất thời mềm lòng mà không giết tên phá hoại này!

“Ngang──” Âm thanh bật ra từ hàm răng nghiến chặt, giống như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.

Thú nhân hài lòng, cánh môi mỏng cong lên thành một nụ cười, đôi mắt nhìn Arcelor có chút gì đó xuất hiện.

“Đi thôi.” Lần này Ngang không vác Arcelor lên vai nữa mà nắm chặt tay cậu đi sâu vào trong hang động.

Arcelor còn đang nổi nóng, không cam lòng đi theo thú nhân. Dần dần, cậu cũng cảm thấy có chút khác thường. Một luồng không khí tươi mát, ẩn ẩn từ chỗ sâu trong hang truyền ra……hay là, hang động này thông với bên ngoài?

Ánh mắt Ngang có thể nhìn rõ mọi vật trong bóng tối, bước đi trong hang động tối đen không hề gây khó khăn cho y. Nhưng mà Arcelor thực đáng thương, một đường va chạm đủ thứ, cái chân đang bị thương của cậu càng bị nặng hơn.

Bất quá cũng may, đi khoảng nửa giờ thì trước mắt xuất hiện một tia sáng, cửa hang dần xuất hiện trước mắt hai người.

Rốt cuộc cũng ra được!

Arcelor thở phào, phát hiện ngoài hang là một khu rừng rậm xanh um tươi tốt. Dựa theo hướng của hang động, hẳn là bọn họ đã xuyên qua khe núi băng về phía tây.

Cậu từng nghe ba ba nói, phương bắc của đại lục này bị chia cắt bởi một khe sâu rất hiểm trở, rất hiếm người có thể xuyên qua nó để băng qua bên kia. Bất quá không ngờ, hóa ra trong đáy cốc lại có thông đạo.

Nếu cậu đoán không sai, nếu muốn quay lại bộ lạc cậu phải băng qua khu rừng này.

“Phát ngốc cái gì, đi mau.” Ngang quay đầu lại giữ chặt Arcelor, dắt cậu đi tới.

“Ngươi!” Arcelor căm giận hất tay thú nhân: “Ta vì cái gì phải đi theo ngươi, ta──”

“Bộ dáng ngươi như vậy, rất nhanh bị đám dã thú trong rừng ăn sạch cả xương.”

“Ai nói! Ta mới không yếu ớt như vậy.” Arcelor lặng lẽ nhích về phía hang động, trong lòng thầm mắng. Đi chung với ngươi mới nguy hiểm!

Ai ngờ còn chưa kịp bước được mấy bước, gót chân cậu bị cái gì đó túm lấy, sau đó cả người bị treo ngược lên.

“Này, là cái gì?”

Arcelor chật vật muốn gạt thứ đang túm lấy chân mình, nhưng nó lại giống như có mắt, luồn lách túm chặt lấy cậu.

Ngang đứng bên cạnh xem kịch vui, không có bộ dáng nào là muốn tiến tới hỗ trợ. Loại thực vật này tên là ‘khiêu vũ đằng’, nó rất thích trêu ghẹo những sinh vật bước qua trước mặt nó, thực tế cũng không có gì nguy hiểm.

Thưởng thức đủ bộ dáng chật vật của Arcelor, lúc này Ngang mới từ bi cứu cậu xuống. Bất quá y cũng không chặt đứt mớ dây mây đang trói tay chân Arcelor, ngược lại lợi dụng nó làm dây thừng tự nhiên, ôm lấy ưng nhân đang tức giận vào lòng.

“Ngươi cố ý!”

“Đúng thì sao?” Tâm tình ngang rất tốt, hài lòng ước chừng trọng lượng con mồi trong lòng.

Y ôm Arcelor đang bừng bừng tức giận vào lòng, nện bước nhanh chóng biến mất trong cánh rừng mờ mịt.

………..

“Ca ca” Hilda nhìn thấy Andy sau khi quay về bộ lạc thì thần trí cứ không yên, có chút lo lắng mở miệng: “Ngươi làm sao vậy?”

“Có cảm giác có chuyện phát sinh……..”

“A? Là cái gì?”

“…………không biết, có lẽ ta quá đa tâm đi.” Andy vỗ vai đứa em, ánh mắt nhìn về hướng bộ lạc ưng nhân mà thất thần.

Đột nhiên, như có cảm ứng, từ phía đồi núi xa xa không ngừng truyền tới từng trận sói tru. Một con lang xám trắng lao nhanh về phía Andy, nhắn lại tin tức ưng tộc vừa truyền tới.

“Cái gì! Arcelor, cậu ta──”

Andy tức giận, tên ngu ngốc này! Đã bảo đừng có làm chuyện điên rồ!

“Hilda, ta phải rời khỏi bộ lạc một hồi, giúp ta nói lại với ba ba.”

“A được……….ca ca! Ngươi đi đâu!”

Đại lang trắng như tuyết tựa như một mũi tên, trong nháy mắt lao vào rừng rậm, chỉ lưu lại một mạt lo lắng trong đáy mắt Hilda…….

Cùng lúc đó, bộ lạc ưng nhân gần như nổ tung. Lôi cơ hồ điều động tất cả tộc nhân, nhưng gió trong khe sâu quá lớn, căn bản không thể tiến vào.

“Đáng chết!” Lôi đấm mạnh lên mặt bàn, đã vài ngày rồi, không hề có chút tin tức gì của Arcelor! Sớm biết như vậy lúc trước hắn đã giết con mãnh sư đáng hận kia!

“Lôi………..” Liên Hoa tiều tụy rất nhiều, nắm chặt tay bầu bạn, tựa như làm vậy cậu mới đủ khí lực để chống đỡ chính mình: “Austineli nhận được tin của chúng ta, lang tộc đã bắt đầu tìm kiếm Arcelor với phạm vi lớn.”

“Ngươi đi nghỉ ngơi một chút đi.” Lôi nhìn Liên Hoa vô cùng đau lòng: “Mấy ngày nay ngươi không hề nghỉ ngơi, ta sợ chưa tìm được Arcelor ngươi đã ngã xuống trước rồi.”

“Ta không sao……….” Liên Hoa kiên định lắc đầu, trước khi tìm được Arcelor, cậu căn bản không thể yên tâm được. Đứa con hiện giờ sinh tử chưa biết, làm sao cậu có tâm tình nghỉ ngơi.

“Ai…….ít nhất, ngươi cũng ăn chút gì đi.”

“Không, ta ăn không vô.” Liên Hoa đẩy thức ăn tộc nhân vừa đưa tới. Mỗi khi cậu ăn gì lại có cảm giác buồn nôn, lồng ngực ẩn đầy bóng ma không thể nào vứt bỏ.

Arcelor là đứa nhỏ cậu yêu thương nhất, bởi vì nó bất đồng với ưng nhân, cậu và Lôi càng quan tâm chăm sóc cho Arcelor hơn.

Bọn họ không cầu mong gì hơn, chỉ hi vọng đứa con của mình có thể bình an hạnh phúc sống hết một đời.

Không ngờ vì bọn họ quá bảo hộ, lại làm Arcelor hiểu lầm, cậy mạnh đi khiêu chiến với mãnh sư……. Kia chính là mãnh sư! Là kẽ cường hãn nhất, lần trước phải huy động sức mạnh của ưng tộc cùng lang tộc mới có thể vây khốn được y!

Cậu từ nhỏ đã dạy Arcelor phải kiên cường, mặc kệ gặp phải khó khăn gì cũng không được thỏa hiệp……..Arcelor hiện tại cố gắng hết sức để chiến đấu với mãnh sư, tất cả đều do cậu tạo thành…….

Arcelor…….đứa con của ta, ngươi ngàn vạn lần đừng gặp chuyện gì không may……..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui