Thú Nhân Tinh Cầu

Mây đen lặng lẽ giăng kín không trung, bầu trời một mảnh tối đen, ngay cả một chút ánh sáng cuối cùng cũng bị che khuất. Mặt đất rất nhanh chìm vào một mảnh đen tối…

Nặc Á sờ soạng tiến tới gần đứa con đang thấp giọng gầm gừ, ôm bé thật chặt trong lòng. Cậu không phải thú nhân, không thể nhìn thấy mọi vật trong bóng tối, cũng không có cảm quan nhạy bén như tiểu thú bảo bảo; nhưng mặc dù vậy, cậu vẫn cảm nhận được có nguy hiểm từ tiếng kêu bất an cùng sợ hãi của tiểu gia khỏa.

Tựa hồ có thứ gì đó đang tiếp cận sơn động, Nặc Á thậm chí có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt trong không khí!

“Suỵt──” Che miệng tiểu thú lại, Nặc Á lặng lẽ nhặt lên một thanh củi, chậm rãi dựa vào cửa hang. Chỉ vài giây ngắn ngủi nhưng tay cậu đã khẩn trương đổ đầy mồ hôi. Giờ phút này cậu căn bản không còn sợ hãi nữa, ý niệm duy nhất trong đầu là phải bảo vệ Lạc, bảo vệ đứa nhỏ của cậu!

Mùi càng lúc càng nồng, trong bóng đêm rất nhanh xuất hiện những đôi mắt màu xanh tản mát hàn quang của dã thú, tiếng thở dốc ồ ồ cùng những tiến bước chân hỗn độn từ ngoài động truyền tới──

Ít nhất cũng có sáu, bảy dã thú canh giữ bên ngoài! Nhưng tựa hồ chúng nó có chút kiêng kị sơn động, cứ tới tới lui lui ở bên ngoài, thỉnh thoảng phát ra những tiếng rít gào uy hiếp, nhưng không con nào có đủ can đảm xông vào sơn động.

Nặc Á biết là mùi Tát Khắc lưu lại có tác dụng, điều này chứng minh nhóm động vật bên ngoài chỉ là loại mãnh thú nhỏ, chúng nó e ngại sức mạnh của thú nhân.

Lũ dã thú chậm chạp không tiến công bởi vì chúng nó không thể xác định trong sơn động có thú nhân hay không, nhưng chúng nó lại không cam lòng buông tha con mồi ngon lành, vì thế nhất thời cứ giằng co ở bên ngoài, không ngừng dò xét tình huống trong động. Nặc Á hiểu một khi lũ dã thú này phát hiện trong động không có uy hiếp, chúng nó sẽ lập tức chen chúc chui vào, xé nát mình cùng bảo bảo thành mảnh nhỏ! Vì thế phải nghĩ biện pháp chống đỡ tới lúc Tát Khắc trở về!

Nặc Á âm thầm cắn răng, toàn thân đổ mồ hôi lạnh── không biết đốt lửa có tác dụng không, đám dã thú hẳn là sợ lửa đi! Nhưng cậu lại lo sợ ánh lửa sẽ đưa tới những sinh vật nguy hiểm khác!

Lúc Nặc Á đang do dự xem nên đốt lửa hay không, tiểu thú bảo bảo đột nhiên nhảy ra khỏi lòng ngực cậu, hai lỗ tai dựng thẳng cẩn thận nghe ngóng gì đó.

Không bao lâu sau, dã thú ngoài động tựa hồ cũng quan sát đủ, đều chấm dứt tư thái tấn công.

Dã thú cầm đầu khàn khàn gầm một tiếng, quay đầu lùi về phía rừng rậm. Có hai con dã thú thuận theo ý tứ thủ lĩnh, chăm chú nhìn sơn động một hồi, sau đó xoay người theo thủ lĩnh rời đi; mấy con khác hiển nhiên không cam lòng buông tha con mồi đã tới tận miệng, vẫn như trước lòng vòng quanh cửa hang, thậm chí vài lần muốn vọt vào bên trong.

Đúng lúc này, trong gió đột nhiên truyền đến một tiếng rống trầm bổng── tiếng hô cao vút mạnh mẽ, tràn ngập uy nghiêm của vương giả!

Lần này ngay cả Nặc Á cũng nghe thấy rất rõ, tiếng rống quen thuộc làm trái tim cậu nảy lên mãnh liệt, cơ hồ sắp khống chế không nổi mà văng ra khỏi lồng ngực, kí ức như thủy triều càn quét ập tới──

Là Phạm! Là âm thanh của Phạm, cậu nhớ rất rõ! Nặc Á cơ hồ nhịn không được muốn lớn tiếng bật khóc, là Phạm, Phạm tới cứu bọn họ, thật tốt quá, Phạm không có chuyện gì!

Giờ phút này ngoài động không còn chút bóng dáng của lũ thú ăn thịt, từ lúc nghe thấy tiếng rống giận uy nghiêm kia chúng nó đã chạy sạch không còn một mảnh! Tình huống biến hóa quá đột ngột, tiểu thú bảo bảo có chút khó hiểu. Ánh mắt xanh biếc của bé con lộ ra chút hoang mang, bé cắn góc áo Nặc Á, khẽ kêu một tiếng.

“Lạc!” Nặc Á xoa đầu tiểu gia khỏa, âm thanh có chút run rẩy: “Đó là phụ thân của ngươi a.” Đó là phụ phân mà ngươi chưa bao giờ được gặp mặt!

Tiểu gia khỏa nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, tựa ồ hiểu được. Bé con trợn to ánh mắt xanh biếc, ngơ ngác nhìn ra ngoài động một lát, tiếp đó bé gầm nhẹ một tiếng, tựa như một mũi tên bắn ra khỏi sơn động!

Nặc Á thậm chí còn không có thời gian phản ứng, cậu sửng sốt vài giây, sau đó vừa lớn tiếng gọi bảo bảo vừa vội vàng đuổi theo──

“Lạc! Trở về!” Trong bóng đêm, Nặc Á căn bản không phân rõ phương hướng, cậu chỉ có thể dựa theo trực giác chạy về phía phát ra tiếng rống của cự thú. Cây cối gãy đổ cùng những khe đất nứt làm đường đi gập ghềnh nhấp nhô, Nặc Á chạy được vài bước liền ngã sấp xuống đất.

“Lạc── ngươi ở đâu!” Nặc Á lo lắng gọi to, không thể nhìn trong bóng đêm làm cậu hệt như một người mù.

Xa xa truyền tới tiếng kêu non nốt của tiểu thú, Nặc Á thoáng thở phào, đứng lên tiếp tục quờ quạng đi tới. Lòng bàn tay bỏng rát đau đớn, trên đùi, trên cánh tay đều là vết trầy xước, Nặc Á bất chấp tất cả những vết thương trên người mình.

“Ngao ô…. Rống rống!”

── đây là một tiếng rít gào cảnh cáo, ám chỉ Nặc Á đừng bước tới nữa.

“Lạc!”

Nặc Á cả kinh, nghe ra hoảng sợ cùng run rẩy trong âm thanh của bảo bảo, phía trước nhất định đã xảy ra chuyện! Cậu không kịp suy nghĩ, vội vàng đẩy lùm cây xông ra ngoài, phát hiện tiểu gia hỏa bị kẹt trong hốc một cái rễ cây lồi lên mặt đất!



Ánh răng chậm rãi xua tan mây đen, loáng thoáng chiếu xuống mặt đất chút ánh sáng mờ ảo.

Tiểu thú lúc này cũng thấy được Nặc Á, bé đột nhiên giãy dụa mãnh liệt muốn đứng lên, cứ như phát cuồng mà rít gào thật thê lương.

“Lạc, xảy ra chuyện gì? Ngoan ngoan, đừng nhúc nhích, ta giúp ngươi──”

Những lời còn lại bị Nặc Á nuốt vào cổ họng, lúc thấy rõ ràng cảnh vật trước mắt, Nặc Á cứng đờ tại chỗ, huyết sắc trong nháy mắt rút khỏi gương mặt.

──ánh trăng chiếu sáng khoảng đất trống phía trước, trước mặt Lạc là một con bạo tích long đang nằm úp sấp!

Lúc nhìn thấy Nặc Á, nó vừa lúc quay cái đầu cực đại của mình qua, nước miếng ồ ạt chảy ra từ cái miệng khổng lồ cùng hàm răng nanh sắc nhọn như cái cưa.

Nhìn loài sinh vật xấu xí khổng lồ này với khoảng cách gần như vậy, Nặc Á chỉ cảm thấy dạ dày mình quay cuồng một trận, đôi chân nhịn không được bắt đầu run rẩy, cơ hồ sắp chết ngất. Nhưng cậu nhanh chóng thanh tỉnh lại khỏi cơn hoảng sợ── Lạc, đứa nhỏ của cậu vẫn còn nằm trong phạm vi nguy hiểm!

Không đế ý tới tiếng rống thê lương cùng cảnh cáo của tiểu thú, Nặc Á cố lấy dũng khí, thật cẩn thận nhích tới phía sau đứa con. Cậu nhặt một nhánh cây cố sức quơ quào về phía bạo tích long, muốn dẫn dắt sự chú ý của đối phương.

Bạo tích long vẫn nằm yên không nhúc nhích, ánh mắt màu xanh đen của nó chuyển động, tầm mắt đảo quanh thú nhân giống cái đang khiêu khích mình. Có lẽ nó cảm thấy động tác của đối phương thực thú vị, hoặc có lẽ nó cảm thấy đối phương sẽ không dám làm bừa, tóm lại trong nhất thời nó cũng không công kích Nặc Á cùng tiểu thú bảo bảo.

Đột nhiên, bạo tích long bắt đầu cử động!

Nó há cái mồm to phát ra tiếng tê rống, lộ ra hai hàm răng nanh sắc nhọn──

Nặc Á sợ hãi kêu một tiếng, sau đó nhào tới ôm chặt bảo bảo bảo hộ trong lòng mình rồi mới tuyệt vọng nhắm mắt lại… Đau đớn trong tưởng tượng cũng không ập tới, Nặc á có chút nghi hoặc mở to mắt, lại thấy bạo tích long đang lùi về sau, cuối cùng chậm rãi lủi sâu vào rừng rậm.

Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là──

Như ý thức được gì đó, Nặc Á lập tức quay đầu lại…Phía sau chỉ có màn đêm yên tĩnh, không hề có thân ảnh thật lớn quen thuộc kia, cái gì cũng không có…

“Phạm…” Nặc Á run rẩy thì thào, là ngươi sao?

Đáp lại chỉ có tiếng gió gào thét, cùng tiếng lá cây xào xạc.

Nhưng Nặc Á biết Phạm nhất định ở rất gần bọn họ, trừ bỏ y còn có ai có thể dọa lui bạo tích long khủng bố! Chính là vì sao, vì sao lại không chịu ra gặp bọn họ!

“Phạm!” Mở to mắt, Nặc Á không tin đối phương không có chút thân ảnh hay cử động nào.

“Phạm! Ta biết ngươi ở đây! Ngươi đi ra── đi ra a!”

“Phạm ngươi ra đi── ra đi mà──!” Vì sao, vì sao không chịu ra gặp ta! Ngươi hận ta sao? Hận ta đã quên ngươi?… Nặc Á như nổi điên, không ngừng gào to giữa rừng rậm ban đêm nguy cơ tứ phía, âm thanh trong vút tràn ngập bi thương cùng thất vọng, trong veo run rẩy.

Bảo bảo bị phản ứng điên cuồng của Nặc Á dọa sợ, bé vẫn bị kẹt trong rễ cây, thê thê thảm thảm kêu lên hai tiếng, cố vặn vẹo cơ thể nhưng chỉ cảm thấy mình càng bị kẹp chặt hơn.

Tiếng kêu của tiểu thú kéo lí trí Nặc Á trở về, cậu vội vàng ngồi xổm xuống, phát hiện nửa người dưới của tiểu gia khỏa vị kẹt chặt trong khe hở của rể cây. Rể cây vùi quá sâu, dựa vào sức lực của cậu căn bản không làm nó nhúc nhích chút nào, mấu rễ sắc nhọn theo giãy dụa của tiểu thú lại càng đâm sâu vào da thịt.

“Ô ô…” Tiểu gia khỏa càng giãy lại càng bị kiềm chặt, nhịn không được nức nở kêu lên. Nặc Á gấp tới mức đầu đổ đầy mồ hôi, chưa từng thống hận mình vô dụng như vậy, không có sức mạnh, thậm chí ngay cả đứa nhỏ của mình cũng không bảo hộ được! Cậu hoảng loạn trực tiếp dùng đôi tay mình để kéo rể cây, vụn gỗ đâm vào lòng bàn tay, miệng vết thương đau âm ỉ.



“Rôm rốp.” Bên người truyền tới một âm thanh khe khẽ.

Tiểu Lạc ngơ ngác nhìn một thú trảo thật lớn dẫm nát rễ cây phía trên mình. Móng vuốt đen thùi sáng bóng nhẹ nhàng dùng sức một chút, rễ cây thế nhưng bị đứt đoạn──

Chân sau đau nhức, tiểu gia khỏa thử vài lần cũng không đứng dậy nổi, bé ngẩng đầu rên rĩ với Nặc Á. Bé còn chưa kịp làm nũng xong thì giây tiếp sau đã trợn tròn mắt, nhìn chính mình rời khỏi mặt đất ngày càng xa, ‘ô ô oa oa’ tiểu thú hoảng loạn la lên──

Cự thú màu đen thật lớn nhẹ nhàng cắn phần da lông mềm mại ở cổ tiểu thú, ngậm tiểu gia khỏa đã mềm nhũn lên.

Hoàn Chương 35.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui