Thú Nhân Tinh Cầu

Mọi âm thanh đều tĩnh lặng, rừng rậm chìm trong một bầu không khí u ám mờ mịt. Cự thú vững vàng nện bước đi trước dẫn đường, đại chưởng to lớn rắn chắc đạp lên bùn đất, không hề phát ra chút âm thanh.

Dần dần, hắc ám hỗn độn ở phía vòm trời dần dần trở nên nhạt hơn… hiện ra bóng dáng những dãy núi ở xa xa, trên đỉnh tỏa ra những làn sương nhạt.

Đêm tối đang dần biến mất, những tia nắng sớm chậm rãi chiếu sáng khu rừng âm u.

“Nha nha~~” Tiểu lạc đã rút đi hình thái dã thú, cánh tay ngắn ngủn vói vào trong bộ lông rậm của cự thú, vui vẻ chơi đùa. Nặc Á có chút hâm mộ đứa con, tiểu gia khỏa không có chút phiền não nào, ngây thơ vô ưu vô lự. Cậu cũng hiểu, vì có Phạm ở bên cạnh nên tiểu gia khỏa này mới an tâm thu hồi móng vuốt biến về bộ dáng nhân loại.

Quả nhiên phụ tử thiên tính a, tiểu thú bảo bảo chỉ có ở bên cạnh phụ thân mới thật sự có cảm giác an toàn, chính mình không phải cũng từng trải qua sao?

Từ rất lâu, lúc Phạm chọn lựa cậu, thì đồng thời cậu cũng hoàn toàn giao chính mình cho Phạm.

Bầu bạn, chỉ có người luôn làm bạn bên cạnh mình mới có thể gọi là bầu bạn. Rời khỏi Phạm, cậu liền trở thành một chỉnh thể không đầy đủ, mà Phạm cũng vậy── trái tim của bọn họ đã sớm dính chặt vào nhau! Mặc kệ là ai cũng không thể chia cắt bọn họ!

“Rống──” Cự thú thấp giọng rống một tiếng.

Nặc Á cùng Tát Khắc nghi hoặc nhìn nhau… Tới rồi? Chẳng lẽ chính là nơi này?

Phía trước không có gì cả, chỉ là một mảnh đất trống hoang vắng.

“Nơi này, hình như cố ý dọn sạch.” Tát Khắc sờ sờ bùn đất dưới chân, không có gì khác biệt với những nơi khác: “Kỳ quái, vì sao nơi này không có cây cối?”

Tát Khắc nói vậy, Nặc Á cũng phát hiện nơi này rất kì quái. Cây cối tựa hồ không sinh trưởng ở đây, ngay cả những bụi cây nhỏ cũng không có, cứ như thực vật cũng tránh khỏi phiến đất này. Nơi này rõ ràng không có dấu vết bị con người cảu tạo, rốt cuộc là ai làm? Chẳng lẽ thật là thần minh?

“Nha nha~~ nha a~~~” Tiểu gia khỏa cuối cùng cũng leo xuống khỏi lưng phụ thân. Bé con quỳ rạp trên mặt đất, tò mò cào cào tảng đá kì quái dưới chân phụ thân. Ngón tay ngắn ngủn bấu vào bùn đất dưới thân, bàn tay trắng nõn lập tức bị dơ hầy, đầy bùn.

Nặc Á cùng Tát Khắc lập tức chạy tới, lúc này mới phát hiện bên dưới lớp bùn đất có một cái đài bằng đá rất lớn, trên đó có khắc đồ án kì lạ.

“Đây là… cái gì? Trong rừng sao lại có thứ này?

Nặc Á hoang mang vươn tay, khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào phiến đá, một đạo ánh sáng bùng lên, một làn ánh sáng bao phủ cả đài cao.

Cổ họng cự thú phát ra một tiếng gầm nhẹ thống khổ, một khắp tiếp xúc quần sáng kia, Phạm chậm rãi rút đi hình thái dã thú, trở về bộ dáng ngày xưa.

“Phạm!” Nặc Á quả thật không thể tin vào hai mắt mình! Thật là y, Phạm đã trở lại!

“Nặc… Á…”

Thú nhân gian nan mở miệng, lúc y vươn tay thì đồng thời một cơ thể run rẩy hung hăng đập mạnh vào lòng. Y nhắm mắt lại, ôm chặt bầu bạn trong lòng, kích động không nói nên lời, chỉ có thể không ngừng gọi cái tên thân thiết luôn ẩn sâu trong lòng mình──

“Nặc Á… Nặc Á…”

“Phạm, ta ở đây, ở đây. Không bao giờ… rời khỏi ngươi nữa.” Gương mặt Nặc Á thấm đẫm nước mắt nhưng khóe miệng lại nhướng cao, lộ ra nụ cười hạnh phúc cùng ôn nhu.

“Nha…” Không cam lòng bị thờ ơ, tiểu Lạc chen vào giữa hai người đang ôm nhau. Bé con ngẩng đầu, tò mò xem xét ánh mắt xanh biếc xa lạ nhưng lại rất quen thuộc trước mắt, giống hệt ánh mắt mình. Đại chưởng mang theo độ ấm nóng rực xoa xoa đầu mình, Lạc đột nhiên mở to hai mắt── thú văn quen thuộc, hơi thở quen thuộc, là phụ thân! Là phụ thân!

“Ô ô… Phụ… A…” Tiểu gia khỏa ôm chặt cánh tay Phạm, mặc dù khóc tới rối tinh rối mù nhưng nhất quyết không chịu nhắm mắt, sống chết trợn to mắt nhìn Phạm, cứ như muốn khắc sâu bộ dáng của đối phương vào lòng.



Không biết từ khi nào, trong ánh sáng dần dần xuất hiện một thân ảnh thon dài. Tóc dài màu bạc, tròng mắt tĩnh lặng không chút gợn sóng, giờ phút này đang mang theo chút ý cười thản nhiên, nhìn chăm chú ba người đang ôm nhau.

“Cuối cùng cũng được gặp ngươi, Nặc Á.”

Kinh ngạc ngẩng đầu, Nặc Á nhìn ánh mắt thâm sâu của người nọ. Ánh mắt người này… giống như muốn hút người ta vào đó, như bao hàm tất cả vạn vật trong trời đất, nhưng lại không hề có chút hơi thở thuộc về nhân loại…

Người này xuất hiện thế nào? Mọi người cư nhiên không hề phát hiện, còn nữa, cơ thể người này hơi trong suốt! Có nhân loại thế này sao!

“Đừng sợ, tên của ta là Diệp. Ta là đoạn kí ức của tinh cầu văn minh từng phồn thịnh trước đây.” Âm thanh nhẹ nhàng mang theo vô hạn thê lương, nặng nề.

“Ta… không hiểu…” Nặc Á lắc đầu, ôm chặt thắt lưng Phạm. Chính là người này sao? Người đã giữ Phạm lại trong rừng rậm tử vong?

“Âm thanh này…” Tát Khắc chấn động, nhịn không được hô lên: “Là ngươi── chính là ngươi nói cho chúng ta biết phải di chuyển!”

Diệp không phủ nhận, chỉ chậm rãi chuyển tầm mắt qua Nặc Á.

“Ngươi muốn biết chuyện về Phạm không?” Diệp nhẹ nhàng hỏi.

“Muốn!” Nắm tay bầu bạn, Nặc Á dùng sức gật đầu, cậu muốn biết hết thảy những chuyện liên quan tới Phạm! Hết thảy mọi thứ!

“Thú tính chi huyết…” Diệp yên lặng một lát mới mở miệng, ánh mắt bình tĩnh như nước suốt trong veo mát lạnh.

“Phạm từng bị trùng tộc tiêm nọc độc vào người, hơn nữa trên tinh cầu này không có ‘sức mạnh’, vì thế cơ thể y rất nhanh tới cực hạn, không thể khống chế huyết thống dã thú trong cơ thể được nữa.”

Gen dã thú trong cơ thể thú nhân được lấy ra từ ‘cư dân vốn có’ của tinh cầu này, nó có khả năng kháng cự lại xạ tuyến UR, nhưng đồng thời cũng là con dao hai lưỡi. UR gián tiếp đẩy mạnh gen mãnh thú trong cơ thể thú nhân. Càng là thú nhân cường đại thì ảnh hưởng càng rõ.

“Phạm…” Nhớ lại tình cảnh thú nhân phát cuồng hoàn toàn mất đi lí trí, sắc mặt Nặc Á trở nên tái nhột, cậu nắm chặt tay bầu bạn.

“Rừng rậm tử vong có kết giới bảo hộ của ta, nó có sức mạnh giúp Phạm chống cự lại thú tính.” Diệp xòe tay, lộ ra một khối tinh thể nho nhỏ màu trắng.

“Phạm ở đây sẽ được an toàn, một khi rời khỏi rừng rậm, không có kết giới thủy tinh che chở, Phạm sẽ hoàn toàn hóa thành dã thú.”

Nghe Nặc Á hoảng sợ kêu một tiếng, Phạm bình tĩnh áp xuống bên tai cậu, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn, an ủi bầu bạn đang kinh hoảng.

“Ta cùng Phạm đã định một khế ước. Ta giúp y khống chế thú tính trong cơ thể, còn Phạm sẽ giúp ta tiêu diệt trùng tộc xâm lấn.” Trùng tộc, là đại địch của nhân loại, nó vẫn chưa từ bỏ ý định muốn xâm chiếm địa cầu tân sinh.

Những chuyện tiếp đó Diệp không nói, cho dù hắn giải thích thì nhân loại tân sinh cũng không hiểu được. Trùng tộc đã mơ hồ cảm giác được năng lượng của căn cứ ngầm, chúng nó nhiều lần phái dong trùng do thám khu rừng này. Mặc dù có Phạm giúp hắn tiêu diệt trùng tộc nhưng cứ như vậy cũng không phải biện pháp.

Diệp biết sức mạnh trong thủy tinh đang ngày một yếu, mà hắn cũng phải tiến vào giấc ngủ sâu. Hắn đã không còn năng lực tiếp tục bảo hộ nhân loại nữa…

“Năng lượng trong thủy tinh không còn nhiều lắm. Hơn mười năm nữa rừng rậm tử vong sẽ hoàn toàn biến thành đầm lầy.” Diệp vận dụng hết sức lực cuối cùng để biến đổi địa hình núi rừng Ai Tháp Lạc, khí hậu cũng vì thế mà biến đổi. Mười mấy năm sau, rừng rậm tử vong hàng năm sẽ gặp phải mùa mưa dài suốt ba tháng.

──như vậy, Diệp cũng có thể hoàn toàn che dấu căn cứ ngầm cùng kho gen cuối cùng của nhân loại.

“Còn bộ tộc khuê báo.” Diệp quay đầu nhìn về phía Tát Khắc: “Các ngươi ở trên núi sẽ rất an toàn. Nhớ kĩ, vĩnh viễn không được trở về, rừng rậm tử vong rất nhanh sẽ cùng ta tiến vào giấc ngủ sâu.”

“Phạm, thực có lỗi.” Diệp tiếc nuối nói: “Ta không thể giúp ngươi được nữa.”

Thú nhân hơi lắc đầu, giống như đã sớm biết vận mệnh của mình. Nếu không có Diệp, y đã sớm biến thành một con dã thú không có lý trí, hiện giờ có thể gặp Nặc Á cùng đứa nhỏ, trong lòng y đã không còn tiếc nuối gì nữa.

“Là ý gì…” Nặc Á hoảng sợ hỏi. Diệp nói dựa vào sức mạnh của hắn Phạm mới có thể ức chế thú tính trong cơ thể, nhưng giờ Diệp lại nói hắn phải ngủ sâu… Có phải ý là, ý là Phạm sẽ vĩnh viễn biến thành dã thú!

“Thật có lỗi, ta không thể che chở Phạm được nữa.” Diệp đã chuyển dời tất cả năng lượng tới trụ thủy tinh ở bộ lạc trung ương, khu rừng này không còn sức mạnh bảo hộ nữa.

“Nhất định có biện pháp đúng không! Phạm sẽ không biến thành dã thú!” Nặc Á gào khóc nhào về phía Diệp, nhưng cơ thể cậu trong nháy mắt xuyên qua đối phương.

“Sao lại….” Nặc Á ngơ ngác nhìn đôi tay mình, Diệp, Diệp không có thực thể?

“Ta chỉ là một hình ảnh mà thôi.” Thản nhiên nói, Diệp nhìn thấy tuyệt vọng trong đáy mắt Nặc Á.

“Không── van cầu ngươi!” Khiếp sợ qua đi, Nặc Á vẫn như cũ không chịu buông tha, cậu cố gắng cầu xin đối phương: “Ngươi nhất định có biện pháp đúng không! Đừng đối với Phạm như vậy… đừng để y biến thành dã thú…” Bọn họ thật vất vả mới gặp lại, cậu không cần nhận vận mệnh như vậy. Này đối với Phạm rất tàn khốc, y căn bản không làm sai gì a!

Tiểu Lạc cũng ôm chặt lấy Phạm, giống như biết phụ thân sắp xa cách mình, nghẹn ngào ‘ô ô’ gào khóc.

“Van cầu ngươi, đại nhân, giúp bọn hắn đi!” Ngay cả Tát Khắc cũng không nỡ, cùng bọn họ cầu xin Diệp.



Yên lặng hồi lâu, mọi người ở đây đều sắp tuyệt vọng, đôi mắt tĩnh lặng của Diệp xuất hiện chút ánh sáng──

“Có lẽ, có một biện pháp.”

“Là gì a!” Nặc Á khẩn trương hỏi, cùng Phạm siết chặt nắm tay nhau.

Diệp ngẩng đầu, chỉ về phương đông xa xôi.

“Ở đại lục trung ương có một bình nguyên rộng lớn, nơi đó có bộ lạc thú nhân cường hãn nhất tinh cầu này.” Theo lời Diệp nói, một hình ảnh xuất hiện trước mắt Nặc Á cùng Phạm──

Bụi gai chắn khổng lồ, đủ loại thú nhân cường tráng, đồ đằng kì quái… Hình ảnh cuối cùng dừng lại ở trụ thủy tinh thật lớn trong thánh địa!

“Ta đã chuyển hết năng lượng về trụ thủy tinh của bộ lạc này, nơi đó là phòng tuyến cuối cùng của nhân loại.”

“Tuy trụ thủy tinh năng lượng ở quá xa không cường đại bằng nơi này, nhưng hẳn có thể trợ giúp ngươi.” Diệp nhắm mắt lại, một đạo ánh sáng hiện lên, trong tay Phạm xuất hiện một viên thủy tinh hình thoi tinh xảo.

“Ta sẽ chỉ đường cho ngươi, khối thủy tinh này chứa năng lượng có thể tạm thời ức chế thú tính trong cơ thể ngươi. Có thể an toàn tới được bộ lạc thú nhân hay không, hoàn toàn phải xem bản thân ngươi.”

Nói xong, ánh sáng dần dần nhạt đi, thân ảnh Diệp cũng trở nên mơ hồ.

Phạm dùng hết sức nắm chặt viên thủy tinh trong tay, cơ thể vì kích động mà kịch liệt run rẩy, mà Nặc Á đã sớm khóc không thành tiếng.

Trước lúc Diệp dần biến mất trước mắt họ, hắn sâu kín thở dài, tiêu tán trong gió lạnh… Phạm, này xem là bồi thường ta dành cho ngươi. Đồng thời cũng cám cơn các ngươi đã cho ta thấy bản tính kiên cường bất khuất của nhân loại.

Diệp mang theo hi vọng cùng mong chờ, bắt đầu ngủ say──

Hoàn Chương 37.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui