Cùng lúc này, xung quanh cao thấp lục tục vang lên tiếng kèn trống cùng tiếng hùng rống giận——
Không xong! Thú nhân hùng tộc chạy tới!
Hùng nhân đời đời định cư ở rừng rậm Ấn Gia có thân hình cao lớn, thể trạng cường tráng, khí lực lại rất lớn. Bội Ân chỉ hi vọng tộc trưởng hùng tộc là người thông minh, dù sao nếu giao thủ với mãnh sư, hùng tộc cũng không có ưu đãi gì.
“Mãnh sư! Ngươi xâm nhập rừng rậm Ấn Gia làm gì!” Một nam tử cao lớn, vẻ mặt nghiêm túc đi ra khỏi đám người, trầm giọng quát. Bội Ân nhìn người nọ yên lặng kéo Lợi Lan bảo hộ ở sau lưng, chẳng lẽ người này là tộc trưởng? Nhìn qua thực trẻ tuổi a.
Nhìn vẻ mặt đề phòng, khẩn trương cao độ của nhóm tộc nhân hùng tộc ở xung quanh, Bội Ân thầm véo Y Cách Tát Tư một phen, ý bảo bầu bạn đừng hành động thiếu suy nghĩ.
“Hừ!” Y Cách Tát Tư căm giận quay đầu, tự biết mình đuối lý nên nuốt hết những lời uy hiếp định nói ra vào bụng.
Nhìn thái độ kiêu ngạo của thú nhân, tộc nhân hùng tộc đều tức tới nghiến răng, nghẹn một bụng lửa giận. Chỉ tiếc bọn họ cũng hiểu thực lực của mình kém mãnh sư rất nhiều. Vài năm trước thú nhân mãnh sư tên Ngang kia phát cuồng tập kích bộ lạc, hình ảnh đó đến giờ vẫn là cơn ác mộng khó quên của tộc nhân hùng tộc.
Vội ho một tiếng, Bội Ân mỉm cười thân thiết, nhìn thú nhân hùng tộc vừa đặt câu hỏi. Đâu ai nỡ đánh người mỉm cười thân thiện, tỏ ra hữu hảo luôn có lợi.
“Xin hỏi… ngươi là tộc trưởng hùng tộc?”
“Đúng vậy.” Thú nhân hiển nhiên sửng sốt, không ngờ người lên tiếng cư nhiên lại là thanh niên yếu ớt trong lòng ngực mãnh sư: “Ta chính là tộc trưởng hùng tộc, Mặc Gia Khắc.” Đối mặt với Bội Ân tươi cười hảo hữu không hề có chút uy hiếp, ngữ khí sắc bén của thú nhân không khỏi dịu đi một ít.
“Đây là bầu bạn Y Cách Tát Tư của ta.” Đối với ánh mắt kinh ngạc của hùng tộc, Bội Ân vẫn bình tĩnh: “Thực xin lỗi, ta biết đối với hùng tộc mà nói, mãnh sư đã làm các ngươi cảm thấy bất an. Vì thế ta không thể không nói dối, nói bầu bạn của ta là săn kiêu.”
Cậu nhìn về phía Lợi Lan xin lỗi, nhưng giây tiếp theo, bên tai truyền tới tiếng hừ lạnh phẫn nộ của Y Cách Tát Tư, làm Bội Ân có cảm giác vô lực—— người này, hẳn là còn để ý chuyện mình nói y là săn kiêu đi, thật keo kiệt.
“Chúng ta chỉ đi ngang qua rừng rậm Ấn Gia, không có ác ý, cũng không xâm phạm địa bàn hùng tộc.” Bội Ân biểu lộ rõ thái độ hảo hữu.
Nghe xong lời Bội Ân nói, thú nhân hùng tộc xoay mặt nhìn nhau, có chút không biết làm sao. Dù sao bọn họ chưa từng gặp phải tình huống này. Mãnh sư là sinh vật có sính xâm lược rất mạnh, mỗi khi nó đến khu rừng nào thì sẽ trở thành vương giả ở đó. Tộc thú nhân gặp phải mãnh sư một là chiến đấu quyết tử, hai là chạy trốn, nhưng chưa từng nghe nói mãnh sư tự mình nói không có ác ý, chỉ đi ngang qua?
Mặc Gia Khắc nhìn Bội Ân bằng ánh mắt hoài nghi. Nếu bình thường giống cái này nói như vậy hẳn hắn sẽ bật cười to, nhưng tình hình trước mắt, mãnh sư kêu Y Cách Tát Tư kia tựa hồ cũng không có ý phản bác lời bầu bạn.
Bất quá mặc dù như vậy, Mặc Gia Khắc cũng không tin một giống cái nhỏ yếu có thể lên tiếng thay mặt mãnh sư. Hắn trầm mặt không nói, chỉ bình tĩnh nhìn Y Cách Tát Tư, điều này làm Bội Ân có chút mất mặt.
Thở dài, Bội Ân thầm kéo tay Y Cách Tát Tư một chút.
“… ngươi làm gì phải ăn nói khép nép với hắn như vậy.” Y Cách Tát Tư phi thường khó chịu, trong mắt y đám thú nhân không phải đối thủ của mình, một người cũng vậy, cả đám cũng vậy, muốn đánh nhau thì y sẽ thu phục toàn bộ.
“Phối hợp một chút, ngươi không phải muốn biết tung tích mãnh sư khác sao?” Trong mắt Bội Ân không khởi xướng xung đột là tốt nhất, đương nhiên cậu cũng biết tính cách của Y Cách Tát Tư: thú nhân là những gia khỏa hiếu chiến, Y Cách thân là mãnh sư suy nghiêm lại càng không chấp nhận người khác khiêu chiến mình.
“Muốn biết có gì khó, tùy tiện túm một tên tới hỏi không phải được rồi sao.” Hừ lạnh một tiếng, Y Cách Tát Tư cố ý lớn tiếng nói để tất cả thú nhân hùng tộc đều nghe thấy. Đôi mắt hổ phách của y lóe hàn quan, liếc nhìn nhóm giống cái hùng tộc lúc nãy bị mình túm được, người nọ sợ tới mức trắng bệt, giống như sắp chết ngất.
Mãnh sư vừa nói xong, thú nhân hùng tộc lập tức giơ cao vũ khí trong tay, trừng mắt căm tức nhìn Y Cách Tát Tư. Có người thậm chí còn phát ra tiếng rống khiêu khích, song phương đang giằng co, mọi việc lại trở về điểm bắt đầu.
“Ngươi a…” Bội Ân bất đắc dĩ lắc đầu, vỗ vỗ cánh tay bầu bạn đang ôm mình: “Giao cho ta, được không?”
“Ta là mãnh sư.” Y Cách Tát Tư nhíu mày, y là giống đực, là thú nhân, hết thảy hẳn phải giao cho y ứng phó, Bội Ân chỉ cần ngoan ngoãn để y bảo hộ là được.
“Hùng tộc tuy không tệ, nhưng cũng chẳng mạnh bao nhiêu.” Y lạnh lùng liếc mắt xem thường nhóm thú nhân hùng tộc đang khẩn trương đề phòng, không dám tự tiện tiến tới gần ở xung quanh, khóe miệng nhếch lên lộ ra một nụ cười lạnh thờ ơ.
“Yên tâm đi, ta sẽ nhanh chóng giải quyết đám hùng này.” Những lời này là Bội Ân nói, nhưng những lời xem thường này lại làm thú nhân hùng tộc không cam lòng rống giận. Nhóm thú nhân trẻ tuổi thậm chí còn xúc động trong nháy mắt thú hoa, hận không thể nhào tới cùng mãnh sư ngươi chết ta sống một phen, nhưng tất cả đều bị Mặc Gia Khắc quét mắt cản lại.
“Mãnh sư, hùng tộc chúng ta cũng không phải dễ bắt nạt!” Khẩu khí Mặc Gia Khắc có chút âm trầm, nếu không phải bận tâm Lợi Lan cùng nhóm giống cái vẫn còn ở đây, nói không chừng hắn đã ra lệnh cho tất cả tộc nhân vây công Y Cách Tát Tư.
Đáp lại hắn, mãnh sư chỉ cười lạnh một tiếng.
“Xin chờ chút…” Bội Ân bất đắc dĩ, Y Cách Tát Tư chọc người ta điên tiết cậu từng kiến thức qua, phải nói mãnh sư đều là loại tự đại mù quáng, không hề bận tâm tới cảm thụ của người khác.
“Tộc trưởng, chúng ta thật sự không có ác ý, cũng không muốn xung đột với hùng tộc.” Bội Ân biểu hiện phi thường thành khẩn: “Tính tình bầu bạn ta không tốt, ngươi cũng biết nhóm mãnh sư đều vậy. Ta chỉ muốn hỏi ngươi vài chuyện, sau đó chúng ta lập tức rời khỏi rừng rậm Ấn Gia.”
Mặc Gia Khắc không nói gì, hắn nhíu mày nhìn về phía Bội Ân, tựa hồ trầm tư.
“Ngươi không muốn giống cái của bộ lạc hùng tộc bị thương tổn đi. Dù sao ngươi cũng biết, thú nhân đánh nhau thì cái gì cũng không quản nữa.” Tầm mắt Bội Ân vô tình tiếc về phía Lợi Lan đứng sau lưng Mặc Gia Khắc, quả nhiên gương mặt nghiêm túc của tộc trưởng hùng tộc có chút dao động.
Quả thật, nếu giao thủ với mãnh sư, hùng tộc căn bản không thể phân tâm chiếu cố bầu bạn của mình.
“Ngươi nói đều là thật? Hỏi xong các ngươi sẽ rời khỏi rừng rậm Ấn Gia?”
“Đúng vậy, chúng ta cam đoan.” Bội Ân gật mạnh đầu, Y Cách Tát Tư đứng sau cậu cũng có chút khó chịu.
“Nói với bọn họ nhiều như vậy làm gì.” Thú nhân mãnh sư cười man rợ, hai tay siết chặt phát ra tiếng vang ‘khanh khách’.” Trực tiếp đánh nhau không phải được rồi sao! Ta không sợ đám hùng này.”
“Chính là ta sợ a…” Quay đầu ai oán xem xét bầu bạn không hề biết săn sóc mình, Bội Ân bất chấp ánh mắt kinh ngạc của hùng tộc, dựa vào lòng ngực Y Cách Tát Tư, vươn ngón tay vẽ vòng tròn trước ngực y, âm thanh nồng đậm giọng mũi.
“Y Cách, ngươi biết rõ ta không thích đánh đấm mà… Cơ thể ta bị ngươi làm vẫn còn đau chưa hết, buổi sáng ngươi lại chỉ cho ta ăn trái cây… Ô ô… người ta hiện giờ vừa mệt lại đói, chỉ muốn hỏi nhanh một chút rồi nghỉ ngơi thôi… Y Cách ngươi cố tình còn muốn đi đánh nhau… (>_