Thú Nhân Tinh Cầu

“Chúng ta phải lập tức rời đi…” Bộ dáng Y Cách Tát Tư bối rối cực kỳ, thanh âm thống khổ làm người ta nghe mà không đành lòng.

Lo lắng cùng tuyệt vọng giống như thủy triều bao phủ, giờ phút này trong đầu y chỉ có một ý niệm duy nhất là lập tức chạy về cốc mãnh sư; nhưng chết tiệc, khoảng cách từ cốc mãnh sư tới nơi này, lộ trình ít nhất cũng mất vài tháng, còn cánh y—— vì sao cố tình lúc này lại không thể bay!

“Thực xin lỗi…” Y Cách Tát Tư run rẩy cúi đầu, chậm rãi áp môi mình lên trán bầu bạn: “Là sơ sẩy của ta… đều tại ta không tốt!” Toàn thân y đều buộc chặt, cơ thể lung lay sắp đổ.

Y Cách Tát Tư ảo não cực kỳ, y hối hận không nên xúc động liền ôm Bội Ân, y thậm chí cái gì cũng không chuẩn bị tốt. Y nên cẩn thận hơn, sau khi giữ lấy Bội Ân nên lập tức trở về cốc mãnh sư mới đúng, như vậy cũng không đến mức lưu lạc gặp hoàn cảnh bất lực như bây giờ.

—— là y hại Bội Ân!

“Y Cách! Y Cách đừng như vậy… không phải lỗi của ngươi.”

“Không, đều là ta làm hại ngươi.”

“Y Cách Tát Tư!”

“Ta không bảo vệ tốt ngươi…”

Âm thanh bi thiết làm trái tim Bội Ân siết chặt. Y Cách Tát Tư của cậu a, vẫn luôn làm người ta yêu thương như vậy, luôn dồn hết thống khổ cùng trách nhiệm lên người mình.

Cắn chặt răng, hốc mắt ngấn lệ. Bội Ân hít sâu một hơi, đưa tay đẩy mặt bầu bạn nhìn thẳng vào mình. Thú nhân có chút kháng cự, cuối cùng vẫn bắt đắc dĩ quay mặt qua.

—— gương mặt tiều tụy, tóc tai rối loạn, còn có râu cùng vệt máu, hết thảy đều làm Y Cách Tát Tư nhìn thật không xong.

Vỗ nhẹ gương mặt bị thống khổ giày vò. Cậu đã sớm biết Y Cách Tát Tư yêu mình, lại không ngờ cảm tình của y thuần túy cùng mãnh liệt như vậy, thâm tình tới vậy!

Bội Ân cảm thấy mình là một bầu bạn không đủ tư cách—— tình yêu của mãnh sư đều phải đổi bằng máu tươi cùng nước mắt. Y Cách Tát Tư hiểu rất rõ điểm này, vì thế từng bước đều vô cùng cẩn thận, cẩn thận bảo toàn tình yêu vô cùng gian nan này. Còn cậu? Trừ bỏ trêu đùa cùng nghĩ cách quyến rũ bầu bạn, cậu có hiểu được thống khổ cùng bất lực trong lòng Y Cách Tát Tư? Hiện giờ hiểu ra thì cậu lại không làm được gì, ngược lại chính là căn nguyên cho sự tuyệt vọng cùng thống khổ của bầu bạn… Thật sự là châm chọc a.

“Y Cách Tát Tư…” Bội Ân nhẹ nhàng gọi tên bầu bạn, nhìn thẳng vào ánh mắt hổ phách bao hàm tình cảm kịch liệt của đối phương.

“Ngươi chán ghét đứa nhỏ sao?”

Thật không ngờ Bội Ân lại hỏi như vậy, cơ thể Y Cách Tát Tư đột nhiên cứng đờ.

Cảm nhận được phản ứng của y, Bội Ân ngược lại lại mỉm cười, dán mặt vào lòng ngực thú nhân, nhẹ nhàng nói: “Lúc đầu, ta cảm thấy ngươi rất thú vị. Rõ ràng gương mặt trẻ tuổi tinh thần phấn chấn, nhưng tính tinh lại ác liệt, cực giống đám xú lão đầu ngoan cố trong bộ lạc.”

“…” Y Cách Tát Tư không biết nên nói gì, hiện giờ y đang lo lắng muốn chết, không hiểu sao Bội Ân còn tâm tình nói đùa.

“Sao đó, cùng ngươi ở chung ta mới phát hiện… ngươi thật cô độc.” Ngẩng đầu, Bội Ân ôn hòa nhìn đối phương: “Y Cách, ngươi không phát hiện đi, ánh mắt của ngươi thường xuyên lộ ra cảm xúc có tên là ‘tịch mịch’. Ngươi thường xuyên nhìn chằm chằm đám chim non mới nở, cứ vậy nhìn thật lâu; ngươi cũng không giết đám mẫu thú có thai, cùng đám tiểu thú đang nhao nháo đòi ăn.”

“…”

“Còn nữa a, đừng nhìn bộ dáng bên ngoài hung tợn cứ như muốn ăn thịt người, kỳ thật ngươi là một người rất ôn nhu. Nhớ rõ trước kia ngươi luôn rống lớn với ta không? Ngươi luôn bị ta chọc giận tới dậm chân, nhưng không có lần nào tổn thương ta.” Nhếch khóe miệng, Bội Ân lộ ra nụ cười ấm áp: “Ta thật cao hứng… Y Cách Tát Tư, có thể được ngươi chọn làm bạn lữ, ta thật sự phi thường phi thường cao hứng.”

“Bội Ân…”

“Chúng ta là bầu bạn.” Thong thả nhưng kiên định đặt lên bàn tay thô to ngăm đen của thú nhân, Bội Ân nắm chặt tay đối phương: “Vì thế có một số việc, chúng ta phải cùng nhau gánh vác.”

“Không, ta——”

“Suỵt.” Khẽ lắc đầu, Bội Ân biết Y Cách Tát Tư e ngại điều gì: “Mặc kệ đi nơi nào, ngươi cũng phải ở cùng một chỗ với ta. Ngươi có sợ cái chết không? Y Cách Tát Tư.”

“…” Hầu kết hơi lăn lộn.

“Không sợ.”

Bội Ân mỉm cười, nụ cười này giống như băng tan tuyết chảy, xuân hoa nở rộ. Y Cách Tát Tư ngơ ngác nhìn bầu bạn, tựa hồ tất cả lo lắng cùng e ngại của y trong nháy mắt này đều biến mất không còn xót lại chút gì! Chỉ còn—— nụ cười sáng rực trước mắt.

“Chúng ta không cần kháng cự đứa nhỏ, được không?” Thở một hơi thật dài, Bội Ân cầm bàn tay cứng ngắc của bầu bạn chuyển qua bụng mình, ánh mắt tràn ngập từ ái.

“Cảm giác được không? Đây là đứa nhỏ của ngươi và ta, là bằng chứng chúng ta yêu nhau.”

“Đứa nhỏ…” Y Cách Tát Tư đã hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào, lòng bàn tay truyền tới độ ấm rất chân thực. Y nghĩ mình sẽ sợ hãi, vì đứa nhỏ trong bụng đang cắn nuốt sinh mệnh Bội Ân! chính là… giờ phút này, y lại cảm thấy thật hạnh phúc, ấm áp, cùng với…. cảm giác mong chờ từ tận đáy lòng.

“Nếu trời xanh thật sự muốn ta dùng sinh mạng để đổi lấy đứa nhỏ này, ta cũng nguyện ý.” Ôm cơ thể trong nháy mắt cứng đờ của thú nhân, Bội Ân giống như đang an ủi mà vỗ nhẹ lên lưng Y Cách Tát Tư: “Đừng lo lắng, ta sẽ không lưu lại một mình ngươi. Mặc kệ đi đâu, ta sẽ luôn mang theo ngươi, chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ.”

Biết không? Chỉ cần ngươi vĩnh viễn đi theo ta, ta sẽ vĩnh viễn canh giữ bên cạnh ngươi, như vậy là đủ rồi. Sinh mệnh không cần biết dài hay ngắn, có thể cùng người mình yêu ở bên nhau, mới là hạnh phúc.

“Ân.” Nhắm mắt lại, ôm chặt người gầy yếu nhưng lại vô cùng cứng cỏi trong lòng, Y Cách Tát Tư biết mình thật may mắn, bởi vì tìm được Bội Ân, một nửa sinh mệnh của y.

Không hề mong muốn nhưng một dòng chất lỏng ấm áp dâng trào trong đôi mắt hổ phách, dọc theo khóe mắt chảy xuống, trong suốt, mang theo độ nóng ấm áp.

“Y Cách Tát Tư, trước khi vết thương trên cánh khỏi hẳn không được bay.”

“… hảo.”

“Không được miễn cưỡng chính mình.”

“Ân.”

“Thả ta xuống đi, ta bôi dược cho ngươi.”

Ngoan ngoãn thả người xuống, Y Cách Tát Tư ngồi xếp bằng trên mặt đất, im lặng tùy ý để Bội Ân bôi dược lên vết thương trên người mình.

“Có đau không?”

“Không đau.”

“Thật sự?” Bội Ân có chút hoài nghi, tuy cậu đã cố gắng phóng nhẹ lực đạo, nhưng đụng tới miệng vết thương vẫn đau đi? Dược vật Tác Lan Đặc đưa thật kì lạ, chất lỏng xanh lam còn dính dính hơn cả mỡ, bôi lên liền nhanh chóng bao trùm lấy vết thương.

“Thật sự không đau…” Y Cách Tát Tư lắc đầu, y cũng cảm thấy thực kì quái, miệng vết thương bị bôi dược vật chỉ cảm thấy thực ấm áp, nhưng một chút cũng không đau; ngược lại những nơi khôi bôi dược lại đau một chút.

“Bí dược của nhân ngư a, xem ra thật sự có hiệu quả. Hôm nay không chạy, nghỉ ngơi một đêm đi.”

“Không được!” Y Cách Tát Tư đột nhiên bật dậy, không khỏi phân bua ôm lấy Bội Ân: “Không thể nghỉm chúng ta phải nhanh chóng chạy về cốc mãnh sư.” Chẳng sợ chỉ có một phần vạn cơ hội, y cũng không muốn bỏ qua.”

“Ai…” Thở dài một hơi, Bội Ân biết không thể lay chuyển được bầu bạn quật cường: “Được rồi, nhưng nhớ kĩ ngươi đã đáp ứng ta, không được cậy mạnh.”

“Ta biết.”

“Này… Y Cách.” Đi trên đường, Bội Ân có chút nhàm chán: “Ngươi thích bảo bảo giống cái hay bảo bảo thú nhân?”

“Ta không nghĩ tới.”

“Hiện giờ nghĩ xem?”

Nhíu mày suy nghĩ một hồi, Y Cách Tát Tư quả thật vẫn không xác định.

“Ta nghĩ… hẳn là bảo bảo giống cái.”

“Vì sao?”

“Vì ngươi có thể thoải mái một chút.”

“…”

“Y Cách…”

“Ân?”

“Ta quá yêu ngươi…”

“Này, đừng lộn xộn! Chúng ta đang chạy đi, đừng có quấy rối! A ái—”

Hoàn Chương 28.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui