Thú Nhân Tinh Cầu

Xuyên thấu qua quần sáng, Felix không chút biến đổi chăm chú nhìn Khải Ân. Đột nhiên, chỉ thấy hắn khoát tay cắt đứt quầng sáng, mọi người đều không kịp trở tay.

“Hắn, hắn như vậy là có ý gì?” Liên Hoa kinh ngạc, cứ như vậy không nói câu nào thì đi rồi?

“Không biết……….”

Khải Ân lắc đầu, nhẹ nhàng lắc lư tinh thể màu đen trong tay. Trong khoảnh khắc thông tin cắt đứt dường như có thứ gì truyền vào đó. Felix……ngươi rốt cuộc tính toán thế nào?

“Uy Tạp Đặc, những nhân ngư bị bắt lúc trước tiếp tục an bài cho họ ở thánh địa.”

Uy Tạp Đặc gật đầu, dẫn theo vài tộc nhân áp giải số nhân ngư xuống.

“Tộc trưởng, ta cùng Y định──”

“Ta biết ngươi muốn làm gì.” Khải Ân ý bảo Cơ Tái nên bình tĩnh một chút đừng quá nôn nóng: “Có Fazio, bọn họ tạm thời không có nguy hiểm. Huống hồ Y hiện tại không thể rời khỏi bộ lạc.”

“Tộc trưởng, vì cái gì? Ta thực rất lo cho cục cưng, ta muốn──”

“Y, đừng nóng vội.” Tầm mắt Khải Ân xẹt qua số 7 cùng viên đá kí ức trong tay nó: “Ta cần ngươi, giúp ta cởi bỏ bó mật của nhân ngư.”

“Tộc trưởng!” Lúc này Y còn chưa kịp nói, Cơ Tái đã phản đối trước.

Là tộc nhân ngư từ bỏ Y trước, còn tổn thương Y, nhân ngư sống chết thế nào sớm đã không còn quan hệ với Y nữa! Cho dù chỉ có một phần vạn nguy hiểm, hắn cũng không muốn Y tiến vào.

Nhìn thấy Cơ Tái như đang đối mặt với đại địch, Khải Ân có chút bất đắc dĩ: “Ngươi bình tĩnh một chút, này đối với Y mà nói không có gì nguy hiểm.”

“Mặc kệ là cái gì, ta đều──”

“Cơ Tái!” Y vội vàng giữ chặt bầu bạn nóng vội, nhẹ giọng nói: “Ta nguyện ý thử một lần, ngươi cũng không hi vọng nhìn thấy cục cưng lớn lên cũng giống như chúng ta đi.”

“Vì cục cưng, đừng ngăn cản ta. Hơn nữa, ta tin tưởng tộc trưởng.”

“…….” Cơ Tái nhìn Y một lúc lâu, cuối cùng thở dài, ôm cậu vào lòng.

“Mặc kệ là cái gì, đều phải có ta bồi bên cạnh ngươi!”

“Ừ!” Trên mặt Y rốt cuộc cũng xuất hiện tươi cười vắng bóng đã lâu. Kha Cát Tháp yên lặng đứng một bên, nhìn thấy Y như vậy, không thể nói tư vị trong lòng mình là gì.

“Khải Ân, thực sự có biện pháp sao?” Huân tựa hồ hiểu ra gì đó. Y cùng Kha Cát Tháp đều là nhân ngư lam vĩ, Felix cứ một mực muốn khống chế, chẳng lẽ đây là mấu chốt?

“Ta cũng không thể khẳng định, tạm thời thử một lần đi.”

Khải Ân mỉm cười, có lẽ Felix bên kia cũng không hẳn không có cơ hội xoay chuyện.

Đêm khuya──

Một bóng người lặng lẽ tiến vào thánh địa, thừa dịp thủ vệ thú nhân ngủ say, yên lặng  tiến xuống nước.

“Kha Cát Tháp!” Nhân ngư bị nhốt hô nhỏ một tiếng.

“Mặc Khắc Tư!” Kha Cát Tháp không quan tâm có bị phát hiện hay không, vội vàng kéo nhân ngư lại: “Tạp Tu, anh ta sao rồi? Vì sao anh không đi cùng với các ngươi?”

Nhân ngư biến sắc, căm giận quay đầu: “Ngươi cùng Tạp Tu đều là phản đồ phản bội Felix đại nhân. Ta vì cái gì phải nói cho ngươi biết tung tích của hắn?”

“Mặc Khắc Tư…….” Kha Cát Tháp nhịn không được nức nở, đôi mắt ngọc bích nhìn nhân ngư: “Ta thực rất lo cho Tạp Tu………ngươi nói cho ta biết đi……..anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi………”

“Ngươi!” Nhân ngư bất lực gầm nhẹ: “Ngươi từ trước kia đã vậy, trong mắt lúc nào cũng chỉ có Tạp Tu!”

“Mặc Khắc Tư, ta……..”

“Ngươi! Ai…….ngươi muốn thì ta nói cho ngươi biết. Ngươi sẽ không được gặp lại Tạp Tu nữa đâu.” Mặc Khắc Tư hừ lạnh một tiếng: “Tạp Tu vì bảo hộ đứa nhỏ kia, dám cãi lệnh Felix, chỉ sợ đã sớm bị đám động vật biển nuốt vào bụng.”

“Cái gì!” Kha Cát Tháp không dám tin trừng to mắt, sắc mặt thoáng chốc tái nhợt: “Sẽ không, Tạp Tu, anh sẽ không dễ dàng chết như vậy………..sẽ không………ngươi gạt ta…..”

“Ngươi! Đáng giận──” Mặc Khắc Tư vừa tức vừa giận, gầm nhẹ một tiếng: “Kha Cát Tháp, đừng cãi lời Felix đại nhân nữa. Thả ta cùng những người khác, chúng ta cùng nhau trở về!”

Nhưng lúc này Kha Cát Tháp cũng không nghe thấy gì nữa, hắn không để ý tới lời khuyên của Mặc Khắc Tư, hai mắt mờ mịt, tập tễnh rời khỏi thánh địa, bến mất trong màn đêm………

Ngoài cửa động thánh địa, thú nhân thủ vệ đang ngủ say đột nhiên mở mắt, trong đáy mắt lóe lên tinh quang──

“Tây Trạch, theo lời ngươi nói thì…….chúng ta có thể gặp được cục cưng ở hải đảo hóa ra đều nhờ Tạp Tu!” Khải Ân tiếc nuối lắc đầu. Chỉ tiếc Tạp Tu hiện tại sinh tử chưa biết, không rõ là còn sống hay đã chết nữa.

“Tạp Tu………ba ba của ta?”

Y có chút không biết làm sao nhìn Cơ Tái, ba ba của cậu, đồng thời cũng là thủ phạm làm cậu thống khổ. Không ngờ lại vì cục cưng mà……..

“Y, đi xem hắn đi.” Khải Ân mở cửa sổ, xa xa trên đồi núi là một thân ảnh cô độc.

Mái tóc ngân bạc phản xạ ánh trăng, lạnh lùng cũng vô hạn bi thương.

“Ta…….”

“Đi đi.”

Cơ Tái cũng đẩy nhẹ Y tới trước. Y dường như đã quyết tâm, quay đầu nhìn Cơ Tái một cái, sau đó đi ra nhà gỗ.

Kha Cát Tháp đứng đón gió, mặt nhìn về phương đông. Cậu tựa hồ có thể nghe được tiếng ầm ầm của thủy triều, xen lẫn trong âm thanh của đại lục……còn có bào đồng dao êm tai của nhân ngư──

“Đây là bài hát lúc ta còn nhỏ ngươi thường hát đúng không?” Y chậm rãi đi tới bên cạnh Kha Cát Tháp, ánh mắt gần như giống hệt nhau, nhìn đối phương.

“Ta nhớ rõ trước đây bị nhốt trong khe suối, những lúc tĩnh mịch nhất, cũng nhờ nhớ tới tiếng ca của ngươi mà ta có thể vượt qua một đoạn thời gian rất dài……….”

“Ta nghĩ ngươi đã chết, rất nhiều năm, ta dựa vào kí ức thuộc về ngươi mới có thể chống đỡ mà sống sót. Mãi đến khi gặp Cơ Tái, ta mới chính thức thoát khỏi cuộc sống cô độc.”

Y dừng lại, nhớ tới Cơ Tái và đứa nhỏ, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc. Mà Kha Cát Tháp đã sớm nức nở.

“Lúc gặp lại ngươi, ta thực sự rất cao hứng. Ta vẫn luôn hi vọng ngươi không chết, chính là…….” Y cúi đầu, âm thanh gần như rống lên──

“Chính là ta tình nguyện ngươi là mụ mụ luôn che chở yêu thương trong kí ức, chứ không phải người đã tàn nhẫn chia cắt ta cùng đứa nhỏ, đồng thời phá tan hạnhphúc của ta và Cơ Tái!”

“Y………” Kha Cát Tháp kịch liệt đau đớn nhắm mắt lại, nước mắt trong suốt không ngừng trào ra. Từng giọt lệ nhân ngư, từng giọt từng giọt…..rơi xuống mặt đất….tan biến không còn dấu vết──

“Thưc xin lỗi, thực xin lỗi………” Kha Cát Tháp thốn khổ cúi đầu, sau đó, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, giữ chặt tay Y.

“Nhưng mà ngươi không nên trách Tạp Tu! Anh ta chỉ vì bất đắc dĩ, anh ta cũng không muốn tổn hại ngươi! Anh vẫn luôn không từ bỏ hi vọng tìm kiếm ngươi!”

Mười sáu năm trước ngư nhân đột nhiên bạo động, hắn cùng Y ngoài ý muốn bị thất lạc với tộc nhân. Tuy rằng sau đó Tạp Tu cứu được hắn về, nhưng đã thất lạc Y…….Tạp Tu giận dữ tiêu diệt hết đám ngư nhân nổi loạn, tuy rằng đã báo được thù, nhưng nỗi đau mất Y vẫn bồi hồi trong lòng anh.

Tạp Tu rất yêu thương Y, hắn thấy được. Vẻ mặt Tạp Tu rất nghiêm khắc, chỉ khi nhìn thấy những tiểu nhân ngư mới sinh trong tộc, mới có thể ôn nhu hơn một chút. Lúc anh vất vả tìm được Y, tâm tình của anh căn bản không thể dùng hai từ ‘kích động’ để hình dung! Nhưng không ngờ khi gặp lại Y, lại phải đối mặt với cục diện này……

Lúc tìm được Y, hắn liều lĩnh muốn tới gặp Y! Nhưng Tạp Tu đã ngăn cản hắn. Sứ mệnh Tạp Tu đeo trên lưng ngăn cản khát vọng muốn gặp lại đứa con. Anh thậm chí nguyện ý từ nay về sau thà không nhận Y, chỉ hi vọng có thể để đứa con cùng một chỗ với Cơ Tái……khổ tâm của Tạp Tu, ai có thể hiểu được……….

“Thực sự không nên trách Tạp Tu, thật sự…….anh thậm chí vì cục cưng…….” Kha Cát Tháp lệ rơi đầy mặt, đã không nói nên lời. Hắn nắm chặt tay Y, toàn thân không ngừng run rẩy.

“Kha Cát Tháp…….” Y nhẹ nhàng ôm lấy hắn.

Tuy rằng Kha Cát Tháp cùng Tạp Tu đã tạo nên bất hạnh cùng thống khổ cho cậu, cậu cũng từng oán giận cha mẹ mình, nhưng chưa bao giờ cậu thực sự căm hận Kha Cát Tháp cùng Tạp Tu. Nhất là sau khi đoàn tụ với cục cưng, cậu có thể hiểu được một ít……..cảm giác huyết mạch tương liên……có lẽ một ngày nào đó………cậu thật sự có thể hiểu rõ nó……..

“Nói với ta về Tạp Tu đi……..ba ba, hắn là người thế nào?”

——–

“Felix đại nhân………” Nhân ngư cẩn thận tới gần. Tộ trưởng cứ ngồi ở đó không nhúc nhích, có phiền não gì sao?

Felix nghe tiếng mở mắt ra, đôi lam mâu lạnh băng bắt đầu chuyển động quang mang phức tạp. Lời Khải Ân nói, không khỏi làm hắn nhớ tới 200 năm trước, Lan Địch Tư cũng phẫn nộ chỉ trích hắn như vậy……

“Ngươi cho rằng đây là vì bộ tộc nhân ngư sao?”

“Ngươi sẽ hủy diệt bọn họ! Cũng là hủy diệt chính ngươi!”

“Felix!”

Cuộc tàn sát, tiếng người hô to thảm thiết, bóng người dần mơ hồ……..

Ngọn lửa tức giận của 200 năm trước, dường như vẫn còn hừng hực thiêu đốt vùng biển này………..

Felix cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình.

Lâu lắm rồi……qua năm tháng dài đằng đẵng, hắn cùng căn cứ ngầm này, cùng nhau thức tỉnh, nhìn thấy nhân ngư ngày càng sinh sôi……vùng biển này là tất cả của hắn……..

Nước biển ấm áp, những quả trứng nhỏ dần dần hình thành thành những sinh mệnh linh động…..mỗi một nhân ngư, đều có thể nói là những đứa nhỏ hắn tỉ mỉ tạo ra……dần dần, hắn không còn muốn yên lặng quan sát nhân ngư nữa. Hắn khao khát đưa tay chạm vào những đứa nhỏ của mình, cùng bọn họ chơi đùa, bơi lội thỏa thích trong đại dương bao la!

Vì thế, hắn sáng tạo ra cơ thể này, sáng tạo ra cung điện hoa mĩ dưới đáy đại dương. Hắn vẫn luôn tin rằng, nhân ngư sẽ hạnh phúc sinh sống trong thế giới một tay hắn đã tạo ra, vĩnh viễn sẽ không rời bỏ hắn mà đi.

Nhưng không biết từ khi nào, đám thú nhân giảo hoạt trên lục địa xâm nhập vào thiên đường này! Bọn họ cứ như nước biển ồ ạt tràn vào, bắt cóc những đứa nhỏ mà hắn yêu thương, rót huyết thống dơ bẩn vào chủng tộc nhân ngư thuần khiết! Dám thú nhân dã man chỉ biết cậy mạnh này, căn bản không xứng với nhân ngư có được gen hoàn mĩ!

Nhưng mà thú nhân quá gian xảo, mặc kệ hắn phòng bị thế nào đều có thể tìm ra lỗ hổng bắt cóc những đứa con của hắn. Hắn dùng mọi biện pháp để diệt tận gốc tình huống này, hắn không cho phép huyết thống nhân ngư bị làm bẩn!

Hắn bắt đầu thử thay đổi cấu tạo cơ thể nhân ngư. Nhưng mà khi huyết thống nhân ngư ngày càng sinh sôi thì ngược lại sức mạnh của nhân ngư ngày càng suy yếu, thậm chí đã không còn năng lực đối chọi với thú nhân. Rơi vào đương cùng, hắn chỉ có thể dụng ngoại lực kích thích năng lực tiềm ẩn trong cơ thể nhân ngư. Nhưng khoáng thạch lại có một nhược điểm trí mạng──lúc hoàn toàn biến hóa, nhân ngư không thể khôi phục trạng thái ban đầu nữa, như vậy thì có khác gì với thú nhân……

Huyết thống quá thuần khiết làm năng lực sinh sản dần dần giảm xuống, cái đuôi càng nhạt màu, đại biểu cho năng lực càng yếu ớt. Tương phản, những nhân ngư đuôi lam theo tháng năm dần giảm bớt, đừng nói tới cùng thú nhân, cho dù là cùng nhân ngư sinh sản cũng trở nên vô cùng khó khăn.

Bộ tộc nhân ngư thật sự cứ như vậy mà diệt vong sao……thật sự hủy diệt trong tay hắn sao……..

Felix một mình ngồi trên đại điện cao cao, bộ tộc nhân ngư phồn hoa náo nhiệt sớm đã không còn tồn tại; đối mặt chỉ còn đại dương cô tịch, trái tim hắn sớm đã lạnh lẽo……..

Hắn có trái tim sao? Felix nhịn không được tự giễu, 200 năm trước lúc động thủ với nhân loại, hắn đã không còn là Felix trước kia nữa. Có lẽ hắn chính là quái vật đi, quái vật được sinh ra trong cô độc. Tựa như câu chuyện thần thoại xưa, một mình lạnh lẽo ở một tòa thành âm lãnh, chờ đợi dũng sĩ tìm tới, một kiếm chấm dứt sinh mệnh mình.

Đại điện nhân ngư lạnh băng như nước biển, lại tịch mịch hệt như một lồng giam, lẳng lặng, sừng sững dưới đáy đại dương…………

——–

Tia nắng mặt trời rọi chiếu khắp đảo nhân ngư, một bóng dáng màu lam nho nỏ đang vui vẻ nghịch nước.

“Na, Tạp Tu………” Thừa dịp Fazio ra ngoài, Ưu nói ra quyết định sâu kín trong lòng mình: “Ta, ta muốn trở thành một nhân ngư lợi hại! Ngươi có thể nói cho ta biết làm thế nào mới tìm được khoáng thạch để biến thành nhân ngư giống đực không?”

“A, ngươi vẫn chỉ là một đứa nhỏ.” Tạp Tu cười cười xoa đầu Ưu: “Chỉ cần chờ người lớn bảo hộ là đủ rồi.”

“Không, không đủ!” Ưu ngẩng đầu, vẻ mặt kiên quyết làm người ta xúc động.

“Nếu ta có sức mạnh, ta có thể bảo hộ ca ca!”

“Mạnh thì thế nào……” Tạp Tư đưa tay chụp lấy tiểu nhân như đang vui cười khanh khách, thở dài: “Có được sức mạnh, thứ ngươi mất đi, lại càng nhiều hơn.”

“Sẽ không! Có sức mạnh ta có thể đi cứu ca ca! Ta sẽ không bị khi dễ! Ta mới có thể──”

“Có thể cái gì?” Fazio đột nhiên xuất hiện phía sau Ưu, trong mắt lộ hung quang. Gương mặt hung ác tương phản với giọng nói nhẹ nhàng, càng biểu hiện hắn đang rất phẫn nộ.

Ưu là của hắn! Chưa được hắn đồng ý, cậu ta làm sao dám──

Như bị tạt một gáo nước lạnh từ đầu tới đuôi, toàn thân Ưu cứng đờ, ngay sau đó cậu bị Fazio ôm chặt trong vòng tay.

“Ngươi, ngươi muốn làm gì…….” Ưu tuy rằng rất sợ nhưng đôi mắt vẫn cố nhìn thẳng Fazio, không chịu thỏa hiệp.

“Làm cái gì?” Fazio cúi đầu nhìn xuống nhân ngư đang run rẩy, vẻ mặt điên tiết làm người ta hoảng sợ.

“Ta phải làm cái đầu ngươi thông suốt! Ta muốn ngươi hiểu, hết thảy của ngươi ── tất cả đều là của ta!”

“Fazio!” Tạp Tu vừa định lên tiếng ngăn cản, nhưng động tác đối phương lại nhanh hơn.

Fazio ôm tiểu nhân ngư lao vút lên không trung, bàn tay to kìm chặt cằm Ưu.

“Lời lúc nãy, ngươi lặp lại lần nữa, ngươi muốn làm gì?”

Ưu cắn môi dưới, nắm tay siết chặt, nước mắt không ngừng dâng lên hốc mắt. Cậu muốn làm gì là tự do của cậu, tên hỗn đản này dựa vào cái gì đòi quản cậu chứ!

“Ngươi không cần xen vào!” Cậu không muốn yếu thế trước mặt Fazio, cắn chặt môi, ép nước mắt chảy ngược vào trong.

“Ngươi!” Fazio giận không biết tiết vào đâu, vừa định nâng tay lại bị một tiếng hải âu kêu lên đánh gảy.

Hải âu xếp đôi cánh xám trắng đáp xuống vai Fazio, đồng thời ‘chiêm chiếp’ thân thiết cọ cọ mặt hắn.

Fazio lúc đầu vẫn còn hầm hầm vì tức giận, sau đó theo tiếng kêu của hải âu, dần dần, sắc mặt hắn chuyển đổi, cuối cùng còn lộ ra biểu tình có thể nói là ôn nhu!

Ưu dùng sức dụi mắt, cậu không nhìn lầm đi! Người này chính là cái tên điên Fazio hung ác sao?!

Hắn quả nhiên là kẻ điên──tâm tình bất định, thay đổi thất thường như kẻ điên!

Fazio cúi đầu khẽ thì thầm với hải âu vài tiếng, nó liền vỗ cánh bay đi.

Ưu lúc này mới tận mắt kiến thực được, Fazio thay đổi sắc mặt hệt như thời tiết thất thường! Một giây trước còn mây đen mù mịt, giây sau đã là trời quang mây tạnh.

Fazio nhéo nhéo mặt Ưu, ôm cậu bay về bên người Tạp Tu cùng cục cưng.

“Đây là tin tức Lôi truyền tới, tất cả mọi người đang ở bộ lạc thú nhân, không thiếu người nào. Đám ngư nhân đã bị đánh tan tác, mọi người đều an toàn.”

“Vậy, vậy, ca ca thì sao?”

“Đang ở cùng với bọn Khải Ân, đều bình an.”

“Thật sao……..” Thần kinh căng cứng mấy ngày nay mới có thể thả lỏng, Ưu thở phào một hơi, cả người xụi lơ dựa vào lòng Fazio: “Thật tốt quá……..” Gương mặt cậu lộ ra nụ cười an tâm, ánh mắt tràn ngập vui sướng.

Fazio cúi đầu nhìn ưu, chỉ thấy tiểu nhân ngư cười tủm tỉm dựa vào mình, cái cổ thon dài cong cong xinh đẹp, không hề hay biết tư thế của mình hấp dẫn cỡ nào. Tiểu gia hỏa này không chỉ có thể dễ dàng khơi mào cơn tức, lại càng có thể châm lửa dục vọng của hắn.

Fazio cũng không thích bạc đãi chính mình, hắn vòng tay ôm chặt thắt lưng Ưu, cúi đầu cắn lên đôi môi xinh xắn của đối phương.

“Ô ô……..” Ưu đột nhiên trừng lớn mắt, bất ngờ không kịp phòng bị lại bị hôn. Cậu tức giận dùng tay và đuôi, hung hăng đánh lên lưng ưng nhân.

“Nghe này!” Fazio thoáng thối lui một chút, khóe miệng nhếch lên tươi cười, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn cánh môi Ưu: “Vứt hết ý tưởng lộn xộn trong đầu ngươi đi! Nhớ kĩ, ngươi có ta là đủ rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui