Thứ Nữ Công Lược

Thập Nhất Nương đối với ngày sinh nhật không có cảm giác gì.

Lúc trước, cha mẹ sẽ đưa tới cho nàng một món quà đắt đỏ, nhưng ngoại trừ món quà đó, dường như cùng với ngày thường cũng không có gì khác
biệt. Người khác còn có thể cùng với nói mẫu thân các loại chuyện
như“Sinh nhật của con là ngày mẹ chịu khổ…”. Nàng không có một đối tượng nào để nói chuyện, hiển nhiên cũng không có mong đợi gì đặc biệt.

Sau này cùng Từ Lệnh Nghi sinh hoạt chung một chỗ. Năm thứ nhất nàng
cập kê. Hắn tặng nàng một khối ngọc bài tam dương khai thái, chất ngọc
vô cùng tốt. Chạm trổ cũng tinh vi, nàng rất thích. Đeo ở trên
người; năm thứ hai, hắn hỏi nàng “Có thứ đồ gì đặc biệt thích không?”. Ở trong nhận thức của nàng. Quà cũng là người khác tặng. Mình đưa tay
đòi. Đã mất đi ý nghĩa rồi, nên cười trả lời một câu “Chẳng qua chỉ là
ngày sinh bình thường. Hầu gia không cần tốn kém như vậy”. Từ Lệnh Nghi cũng không có hỏi tới. Trước vài ngày tặng nàng một cây trâm phật thủ
đề lam làm bằng vàng ròng được chế tác tinh xảo, thật cũng không có chỗ
đặc biệt nào. Năm nay lại hỏi câu cũng giống như vậy, còn hơi có chút
mùi vị hoàn thành nhiệm vụ ở bên trong.

Thập Nhất Nương cười nói: “Lại không thiếu cái gì, Hầu gia không cần phí tâm.”

Từ Lệnh Nghi gật đầu không có nói nữa. Hai ngày sau liền tặng cây trâm kim tuy lan hoa bằng vàng ròng.

Hai cây trâm để ở cùng một chỗ. Dài ngắn, chế tác, phân lượng không
kém nhau chút nào, nếu không phải là màu sắc cùng hoa văn không giống
nhau, sẽ như là một đôi. Thập Nhất Nương nghĩ có phải là Từ Lệnh Nghi
lấy liền một lúc tám cái, mười cái hay không? Chỉ là khác nhau ở chỗ hoa văn. Sau này mỗi năm cầm một cái ra để ứng phó là được rồi.

Cho nên nàng bảo Hổ Phách phân phó khố phòng ở ngoại viện giúp nàng
làm cái hộp dài màu tím rỗng ruột, ở bên trong lót vải nhung màu đỏ
thẫm, đem hai cái trâm song song đặt vào trong đó.

“Xem ta tổng cộng có thể thu được bao nhiêu cây trâm.” Nàng nhìn qua
cái khoảng trống ở trong cái hộp, cười đóng hộp lại. Đưa cho Hổ Phách,
“Cất đi.”

Hổ Phách cười lên tiếng trả lời rồi đi.

Chu phu nhân tới chơi.

“Đứa nhỏ này. Sau này chắc bướng bỉnh vô cùng.” Nàng thấy Thập Nhất
Nương không có đẫy đà như phụ nữ mang thai, ngược lại so với trước rõ
ràng giảm đi mấy phần, biết nàng còn chưa có qua thời gian nôn nghén. Cười hỏi nàng: “Thích ăn chua hay là thích ăn ngọt?”

“Chua chua ngọt ngọt đều thích ăn.”

Hai người cười cười nói mấy câu nhàn thoại, Chu phu nhân cầm cái hộp mèo vàng sơn hồng: “Hai ngày nữa là sinh nhật ngươi. Ta chỉ sợ không được rảnh rỗi. Coi như là ta chúc mừng ngươi sớm.”


Sinh nhật của Thập Nhất Nương vừa vặn là tết đoan ngọ.

Nàng cười nói cảm ơn, để cho Hổ Phách tiếp nhận, giữ Chu phu nhân ở lại ăn cơm.

“Bô dạng ngươi như vậy, vẫn là nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Chu phu nhân
cố ý muốn đi, “Chờ sinh ra rồi. Chúng ta lại tụ tập một phen.” Sau đó đi hành lễ cho Thái phu nhân. Rồi trở về phủ công chúa.

Chu phu nhân chân trước mới vừa đi, Lâm đại phu nhân tới.

“Mấy phòng ở cùng một chỗ. Ăn một bữa cơm. Bánh bao hấp ít nhất cũng năm khay. Còn muốn tặng cho Tuệ tỷ nhi chiếu và quạt hương bồ. Ngày hôm đó, sinh nhật ngươi ta sẽ không đến được
rồi. Qua ít ngày nữa nhàn rỗi rồi. Chúng ta lại ngồi xuống nói chuyện.”

Nói xong thì tặng ngũ độc chim muông cho nàng mang.

Con nhện, bò cạp kia miễn cưỡng chen chúc với nhau, Từ Tự Giới thấy
liền núp ở trong ngực Thập Nhất Nương kêu lớn. Mọi người thấy được cười
ha ha.

Thập Nhất Nương cuốn nó lại đưa cho hắn xem: “Là giả đấy.” lại ưa
thích hắn, “Sờ một chút mà xem, lông mềm như nhung, rất thú vị đấy.”

Hắn rụt rè đưa đầu ngón út ra sờ một chút, thấy chân của con nhện kia run lên, lại bị làm cho sợ đến mức đem mặt chôn vào trong ngực Thập
Nhất Nương. Rất nhanh ngẩng đầu lên. Đánh bạo sờ một cái. Phát hiện con
nhện kia chỉ biết run run. Cũng không có dấu hiệu bò hay chuyển động. Lá gan dần lớn lên, dùng phần bụng ngón tay sờ sờ lên lưng con nhện, quả
nhiên như lời của Thập Nhất Nương nói. Lông mềm như nhung, rất thú vị.
Lá gan càng lúc càng lớn lên, nắm chặt quyển sách cẩn thận nhìn. Vừa lúc Tứ Hỉ cầm cái đĩa quả hành vàng tươi lên. Con ngươi Từ Tự Giới đảo một
vòng. Đột nhiên đem cây trâm đưa tới, Tứ Hỉ đột nhiên nhìn thấy một con
nhện đen sì sì, đâu còn phân biệt được thật giả, bị dọa sợ đến mức mặt
trắng như tờ giấy, hét lên một tiếng kinh hãi, cái đĩa ở trên tay rơi
xuống mặt đất, vỡ thành vài mảnh. Quả hạnh tròn tròn lăn trên mặt đất.

Lục Vân”Ai nha” một tiếng, nhanh chóng ngồi xổn xuống để nhặt quả
hạnh. Mấy tiểu nha hoàn thấy tất cả cũng đều cùng ngồi xổm xuống.

Từ Tự Giới không nghĩ tới có thể như vậy, bị dọa đến mức đứng ngây người ở đó.

Thập Nhất Nương thấy ngược lại không tiện la rầy. Ôm Từ Tự Giới vào
trong ngực, một mặt hướng về phía Tứ Hỉ đứng ở đó nơm nớp lo sợ muốn
khóc mà không dám khóc, cười nói: “Không có chuyện gì, không có chuyện
gì, đem những trái hạnh này đi rửa một chút là được rồi.” Sau đó cúi đầu nói với Từ Tự Giới, “Con xem. Đã gây họa rồi này. Sau này cũng không
thể dọa người như vậy nữa.”

Từ Tự Giới lúc này mới kịp phản ứng. Gật đầu lia lịa, vội vàng gỡ,

kéo tay của Tứ Hỉ ra. Đem cây trâm đưa đến trước mặt: “Ngươi xem. Là giả đấy.”

Tứ Hỉ bị dọa đến mức lui lại phía sau mấy bước. Lúc này mới dám nhìn kỹ đồ ở trên tay Từ Tự Giới.

Thấy quả thật là chỉ là đồ giả, nín khóc mỉm cười nói: “Giới thiếu gia. Ngài thật là làm ta sợ muốn chết rồi.”

Từ Tự Giới có chút xấu hổ mà cúi đầu.

Có tiểu nha hoàn đi vào bẩm: “Văn di nương tới.”

“Để cho nàng đi vào đi.”

Văn di nương vén mành đi vào.Thu Hồng đi ở phía sau, đầu chải song
loa kế (búi tóc hình xoắn ốc?). Mặc áo màu đỏ tươi, vạt áo thêu hoa văn sóng nước màu xanh lá mạ.

“Đây là sao vậy?” Nàng cười nhẹ nhàng xoay chuyển ánh mắt. “Ai lại không cẩn thận như vậy.”

Thập Nhất Nương chỉ vào cái ghế con ở bên cạnh giường để cho Văn di
nương ngồi: “Giới ca nhi cầm cây trâm ngũ độc mà Lâm đại phu nhân đưa
tặng để hù dọa người thôi.” Nàng giản lược nói tóm tắt một câu. Sau đó
cười nói: “Hôm nay sao lại rảnh rỗi tới chỗ này của ta ngồi vậy.” Nhưng
mà trong lòng biết rõ, dùng khóe mắt liếc nhìn Thu Hồng một cái, nàng
đang cùng mấy tiểu nha hoàn ngồi ở một chỗ nhặt mấy trái hạnh. Tay chân
nhanh nhẹn lại lanh lợi.

“Qua mấy ngày nữa là sinh nhật của phu nhân rồi.” Văn di nương theo
ánh mắt của Thập Nhất Nương liếc nhìn một cái, cười nói. “Cũng không
biết tặng cái gì. Vừa vặn hai ngày trước nhìn thấy Hổ Phách tự thêu khăn cho ngài. Ngài cũng biết, thêu thùa may vá của ta không giỏi. Ta liền
để cho Thu Hồng làm mấy cái khăn. Tay nghề thô ráp, không thành bộ dáng
gì, nhưng cũng là một mảnh tâm tư của chúng ta. Nói xong, liền cầm mấy
cái khăn lấy ra.

Bạch nguyệt, lam nhạt, xanh nhạt….” Đều là những màu sắc thanh nhã mà Thập Nhất Nương thường dùng, chấm chấm nhỏ thê con vịt nhỏ màu vàng
nhạt, hoặc chăm chỉ tỉ mỉ ở khăn một góc khăn hai đóa nho nhỏ tịnh đế
liên các loại.”

Thập Nhất Nương có chút kỳ quái.

Văn di nương cũng không giấu diếm: “Là để cho Tân Cúc giúp đỡ vẽ hình mẫu đấy.”

Thập Nhất Nương cười nhận lấy.


Văn di nương gọi Thu Hồng: “Còn không nhanh tới hành lễ cho phu
nhân….Kỹ thuật may vá của phu nhân ở kinh thành Yên Kinh này là số một
số hai đấy, có thể nhận lấy đồ của ngươi, đây chính là phúc khí của
ngươi.”

Vẻ mặt của Thu Hồng hơi kinh ngạc. Chạy đến trước Thập Nhất Nương hành lễ.

Thập Nhất Nương lúc này mới cẩn thận đánh giá nàng.

Lớn lên trắng nõn, ngũ quan thanh tú. Vẻ mặt khi nhìn sơ thấy đầy đặn bóng loáng.

Thập Nhất Nương khen nàng: “Cái khăn này thêu rất tốt.”

“Dạ.” Thu Hồng có chút khẩn trương nói. “Ta thêu mất chừng mấy ngày.”

Trả lời rất thành thật.

Thập Nhất Nương cười rộ lên, để cho Hổ Phách từ trong bàn trang điểm
của mình cầm một đôi nhẫn vàng mặt chạm lá hoa mai thưởng cho Thu Hồng.

Thu Hồng vội khom gối hành lễ nói tạ ơn, đứng ở phía sau Văn di nương.

Văn di nương cùng Thập Nhất Nương nói chuyện cả buổi. Hoàng tam phu nhân của Vĩnh Xương Hầu phủ tới. Nàng liền đứng dậy cáo từ.

Đợi ra khỏi chính viện, Thu Hồng ôm ngực, thở ra một hơi thật dài: “Làm ta sợ muốn chết.”

Lời của nàng vẫn còn chưa nói xong, Văn di nương đã đi qua vặn lỗ tai của nàng: “Ta là làm sao dặn dò ngươi. Ngươi đều nhớ rõ. Mà vừa nhìn
thấy phu nhân mà một câu nói nịnh nọt cũng không có nói. Còn tới nói
câu. Ta thêu mất chừng mấy ngày,….”

Thu Hồng vặn eo tránh thoát khỏi tay của Văn di nương: “Ta. Ta vẫn là lần đầu tiên mặt đối mặt nói chuyện với phu nhân như vậy…”

“Thịt chó đúng là không lên được bàn tiệc.” Văn di nương nghe thấy giận không có chỗ phát tác. Liền thấy nàng xoay người đem cây trâm cẩn nam châu
cài ở trên đầu làm rơi xuống trên mặt đất, thế mà Thu Hồng vẫn còn không tự giác nhặt, không khỏi trợn to hai mắt nhìn chằm chằm vào nàng. “Mau
đem trâm hoa nhặt lên, trị giá hơn sáu mươi lượng bạc đấy.”

Thu Hồng “A” một tiếng, nhanh chóng ngồi xổm xuống đi nhặt trâm hoa.
Vừa cẩn thận đánh giá xem có bị rơi hỏng mất hay không, lấy khăn ra lau
lau tro bụi.

Văn di nương thấy bộ dáng của nàng như vậy, xoay người tiến vào viện tử của mình.

Thu Hồng nghe được có người “phì” cười một tiếng

Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy Thúy Nhi bên cạnh di nương.

“Là ngươi a.” Thu Hồng đứng lên, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.

“Thu Hồng tỷ tỷ hôm nay thật xinh đẹp.” Thúy Nhi nhìn trâm hoa ở trong tay Thu Hồng. Khuôn mặt tràn đầy hâm mộ.


“A.” Thu Hồng đem trâm hoa cẩn thận cất và trong túi. “Bởi vì là đi
gặp phu nhân, cho nên Văn di nương cố ý thưởng ta cây trâm hoa này.”

“Tỷ tỷ đi gặp phu nhân.” Thúy Nhi tò mò nói. “Tại sao phải đi gặp phu nhân.”

“Di nương bảo ta thêu cho phu nhân mấy cái khăn…” Hai người đứng ở đó nói chuyện hồi lâu, mới từng người giải tán.

Bên này của Thập Nhất Nương rất náo nhiệt.

Tiễn Hoàng tam phu nhân đi, thì mấy ma ma quản sự liên tục tới. Có
người tặng vớ giày mà tự mình làm được. Có người tặng vật trang sức ngũ
độc mà tự mình làm. Có người tặng cây xương bồ có tơ năm màu quấn quanh, đánh túi lưới màu tím của lá cây.

“…Vừa khéo sinh nhật của ngài trùng với tiết đoan ngọ mà khắp chốn
mừng vui,” Dẫn đầu chính là Vu ma ma quản sự khố phòng, từ lần trước sau khi Thập Nhất Nương cấp khuyên răn nàng việc bị Uông ma ma vượt, nàng
liền cung kính vô cùng, “Chúng ta cũng đi theo hưởng chút ít phúc khí,
đem thọ lễ sinh nhật cùng với hiếu kính tiết đoan ngọ tất cả bỏ vào cùng một chỗ.”

Những ma ma khác nghe đều thú vị cười theo.

“Làm cho mấy vị ma ma phí tâm rồi.” Thập Nhất Nương cười để cho Lục Vân bưng mấy cái ghế nhỏ tới cho các nàng ngồi.

Mấy ma ma từ chối một phen. Nửa ngồi ở trên ghế nhỏ. Trong miệng mấy người giống như lau mật nói những lời nịnh nọt.

Từ Tự Truân tới đây.

Các ma ma cười dịu dàng mà hành lễ cho hắn.

Từ Tự Truân khẽ gật đầu. Quơ quơ tay và cánh tay cứng ngắt: “Cuối
cùng đã đem bốn tờ chữ to tiên sinh quy định viết xong.” Trên mặt lộ ra
nụ cười khoan khoái như trút được gánh nặng.

Vừa vặn ánh mặt trời cuối xuân. Mặc áo vào còn có chút nóng.

Thập Nhất Nương lấy khăn ra lau lau mồ hôi trên trán Từ Tự Truân. Bảo Lục Vân bưng chén nước ấm cho hắn: “Nhuận cổ họng một chút. Giới ca
đang chờ con đi chơi xúc cúc đấy.”

Từ Tự Truân nghe được ánh mắt phát sáng, vội vàng uống hai ngụm nước, bỏ chạy tới chỗ Từ Tự Giới.

Các ma ma rối rít nịnh nọt: “Tứ thiếu gia của chúng ta có phu nhân
chăm sóc, càng ngày càng có tinh thần, càng ngày càng hiểu chuyện rồi.”

“Là Hầu gia tìm được tiên sinh tốt cho Tứ thiếu gia.” Thập Nhất Nương cười xã giao.

Bên kia Từ Tự Truân cùng Từ Tự Giới từ cửa sau đi tới hoa viên, ở
trên đất trống lát gạch xanh trước Bích loa đình chơi xúc cúc, bảy, tám
nha hoàn vây quanh ở một bên vỗ tay, đem các nha hoàn, bà từ đều hấp dẫn tới đây.

Rất nhanh, đầu hai người đều đầy mồ hôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận