Thứ Nữ Công Lược

Thứ tử Lý Tễ của Lý Trung – Tổng binh Phúc Kiến đón dâu, nghe nói
hình thức rất to lớn. Đầu tiên, nhà gái chở đồ cưới vào tân phòng Lý gia nằm ở ngõ Quế Thụ, cuối cùng còn chưa khiêng ra khỏi phủ An Thành công
chúa. Ở Lý gia đã mở tiệc cơ động* năm ngày, đều là bốn món ăn mặn nguội đặt tại bàn. Tám bát lớn, hai bát tô, lại mời ba gánh hát lớn ở Yên
Kinh thay phiên hát biểu diễn tại nhà. Nhà công khanh đi dự ở phủ An
Thành công chúa, còn lại quan viên lớn nhỏ đi dự ở ngõ Quế Thụ.Trong
lúc nhất thời làm cho mọi người ở Yên Kinh đều bàn luận về hôn sự này.

(*)Tiệc cơ động: là tiệc, cỗ ai đến trước thì ăn trước; đến sau ăn sau.

So ra, lễ đầy tháng của Cẩn ca nhi có chút vắng vẻ.

Thập Nhất Nương chỉ mời một số thân bằng hảo hữu. Ngoại viện mở chừng mười bàn. Phòng khách nội viện mở mười mấy bàn. Buổi chiều thì do hai
chủ gánh hát là Chu Đức Huệ của gánh hát Đức Âm và Canh Trường Sinh
thuộc gánh hát Trường Sinh biểu diễn hát tại nhà một trận.

Nhóm người Thái phu nhân cùng Trịnh thái quân ở tại Xuân đường nghe
hát hí khúc (kinh kịch). Nhóm người Chu phu nhân thì tụ tập ở trong
phòng Thập Nhất Nương nói chuyện.

“Lúc lễ tắm ba ngày ta đã cảm thấy muội có cái gì đó không ổn rồi.”
Hoàng Tam phu nhân đánh giá Thập Nhất Nương, “Nghĩ tới muội vừa sinh, có mấy lời cũng chưa có nói. Như thế nào? Hiện tại khá hơn chút nào chưa?” Bộ dạng rất lo lắng.

“Đã đỡ hơn rất nhiều rồi.”Thập Nhất Nương cười nói.”Lúc vừa mới bắt
đầu. Mỗi ngày, Lưu Y Chính đều đến hỏi rồi chẩn đoán, hiện tại cứ cách
năm ngày lại tới một lần.”

“Vậy thì tốt rồi.” Chu phu nhân cười, “Lưu Y Chính cai quản Thái y
viện hai mươi năm, y thuật cao siêu. Muội cũng đừng nóng ruột gấp gáp,
cứ từ từ.”

Lâm Đại phu nhân thì nói đùa: “Chị dâu ta còn đang toàn tâm toàn ý
mong lấy con dâu về nhà sớm một chút đấy, chờ đến lúc đó muội chủ trì
đại cục, muội cũng không thể qua loa được.”

“Yên tâm, yên tâm.” Thập Nhất Nương trêu đùa cùng Lâm Đại phu nhân,
“Dù thế nào đi nữa ta cũng không thể trì hoãn chuyện tốt của bọn trẻ.”

Chuyện trò vui vẻ, Cố ma ma bế Cẩn ca nhi vào, đi theo phía sau là
vợ của Vạn Tam gia – con dâu của Vạn ma ma. Nàng bê một khay trà hoa hải đường sơn màu đỏ, trong khay tràn đầy các loại khóa vàng, khóa bạc,
kim quang sáng sực, hết sức chói mắt.

“Ôi! Tiểu thọ tinh của chúng ta tới rồi.” Chu phu nhân cười nghênh
đón, “Ta tới xem một chút, bây giờ so với lúc mới ra sinh có gì khác
không nào!?”


Hoàng Tam phu nhân cùng Lâm Đại phu nhân, tất cả cũng đi đến vây
lại, “Mặt mày nảy nở to ra rồi, người cũng trắng nõn hơn,càng lớn càng
giống Hầu gia!”

Vạn Tam tức phụ cẩn thận bê khay đi tới: “Phu nhân, đây là quà tặng của các vị đại nhân, lão gia.”

Bằng hữu của Từ Lệnh Nghi đều la hét muốn nhìn Cẩn ca nhi, vừa rồi Cố ma ma đặc biệt bế Cẩn ca nhi ra ngoại viện cho mọi người nhìn.

Lúc này Thập Nhất Nương mới phát hiện trong khay trà còn kèm theo mấy miếng ngọc bội Dương Chi Ngọc thượng hạng. Những vòng tay vàng, vòng
tay bạc. Cười nói: “Ngươi đem những đồ này thu lại hết đi. Đợi lát nữa
bảo Trúc Hương nói cho ngươi biết phải làm như thế nào mới là thượng
sách. Nếu ngươi đã ở trong phòng hầu hạ Lục thiếu gia, có một số việc
cũng phải biết quản lý mới được.”

Vạn Tam tức phụ nghe xong vội vàng khom gối đáp” Dạ.”

Có tiểu nha hoàn chạy đi vào: “Phu nhân, Lương Đại phu nhân tới.”

Lan Đình!

Thập Nhất Nương cười nói: “Mau mời đi vào.” Vừa dứt lời Lan Đình mặc
áo lụa hoa đỏ thẫm thêu chi chít chữ Vạn chìm ở phía trước đã bước vào.

Nước da của Lan Đình sáng trắng như tuyết, hai đầu lông mày đầy sáng
rỡ, giống như vẫn còn là thiên kim tiểu thư khuê nữ ngây thơ, hồn nhiên, đâu có giống người đã làm mẹ.

“Ngươi lại tới muộn rồi!” Thập Nhất Nương cười nói, Lan Đình đã nhún
chào khéo léo: “Các vị tỷ tỷ ngàn vạn đừng trách. Đợi lát nữa muội tự
phạt ba ly rượu.” Đồng thời đem những lời người khác muốn nói đều chặn
lại ở trong miệng.

Hoàng Tam phu nhân không muốn nàng cứ như vậy chuồn mất. Cười nói: “Đây cũng là muội nói, đến lúc đó đừng kiếm cớ từ chối.”

“Tỷ tỷ lúc nào nhìn thấy muội nói mà không giữ lời?” Lan Đình cười
kéo tay Hoàng tam phu nhân.”Tỷ tỷ yên tâm, đến lúc đó nhất định cùng tỷ tỷ sóng vai ngồi, tùy tỷ tỷ đốc thúc.”

Hoàng Tam phu nhân quay lại nói Chu phu nhân nói.”Lan Đình này mở miệng càng ngày càng lợi hại.”

Lan Đình cười, ôm Cẩn ca nhi vào trong lòng: “Nhóc con này, cũng rất
nặng tay nha.” Sau đó cười đối với Thập Nhất Nương nói.”Nhỏ hơn Đồng ca nhi nhà ta một tuổi lẻ năm tháng.”

Thập Nhất Nương đang muốn đáp một câu, tiểu nha hoàn tới nói: “Cam phu nhân tới!”

Lan Đình nghe vậy, chân mày thoáng nhíu lại.


Cam phu nhân đến, ánh mắt rơi vào trên người Lan Đình, vẻ mặt mỉm
cười nói, cùng mọi người nhận lễ rồi đi xem Cẩn ca nhi: “Bé con này, lớn lên thật đẹp trai”, Lan Đình ôm Cẩn ca nhi cười cười, giao lại cho Thập Nhất Nương.

Hoàng Tam phu nhân lại hỏi: “Hí khúc bên đó đã tan rồi sao?”

Còn chưa!” Cam phu nhân lại nhìn Lan Đình một cái. “Canh Trường Sinh lên diễn, ta không thích nghe Côn Sơn Khang..”

“Ta cảm thấy vẫn là Chu Đức Huệ hát khá hơn một chút” nói đến nghe hí khúc, mọi người bắt đầu mỗi người phát biểu ý kiến của mình giống như
bàn luận xem mình thích nhất ca sĩ nào. Đối với từng khúc hát thuộc như
lòng bàn tay.

Chỉ có Lan Đình, lộ ra vẻ có chút trầm mặc. Còn Cam phu nhân thì lộ ra vẻ có chút không yên lòng..

Mọi người nói chuyện phiếm nửa ngày, Tống ma ma đi đến mời các nàng cùng nhau tới phòng khách dùng cơm tối.

Mọi người cười cáo từ Thập Nhất Nương.

Lan Đình lại cười nói: “Muội đến muộn nên muốn ngồi với Thập Nhất
Nương thêm một lát. Mọi người đi trước đi, muội lập tức sẽ tới ngay!”

Cam phu nhân nghe vậy, cước bộ hơi chậm lại.

Hoàng Tam phu nhân không chịu, cười nói: “Nhìn kìa, nhìn kìa, ta nói đến lúc đó sẽ tìm cớ từ chối mà.”

Ánh mắt Lan Đình hiện lên một tia ảo não, nhưng vẻ mặt giãn ra rất
nhanh, cười nói: “Hoàng tỷ tỷ yên tâm, nếu đợi lát nữa không thấy muội
đến. Tỷ sai người tới bắt muội!” Nụ cười vẫn có chút gượng gạo.

Hoàng Tam phu nhân còn muốn nói gì đó, Chu phu nhân đã khẽ kéo ống
tay áo Hoàng Tam: “Ngươi làm tỷ tỷ, sao lại tính toán thiệt hơn với
muội muội.” Lại gọi những người khác, “Chúng ta nhanh lên một chút nào! Ở chỗ này đã lâu, nếu cơm tối còn đi muộn, chỉ sợ nhóm người Thái phu
nhân muốn phạt rượu chúng ta đấy.” Hoàng Tam phu nhân là một người thông minh nhanh trí, lẽ nào nghe còn không hiểu. Che giấu tay áo mỉm cười
cùng Chu phu nhân đi ra ngoài.

Cam phu nhân đi cuối cùng, nhìn Thập Nhất Nương đang nói chuyện với
Lan Đình một cái, thoáng do dự, lúc này mới xoay người rời đi.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Thập Nhất Nương quan tâm hỏi Lan Đình, Lan
Đình cũng không dối gạt nàng: “Đại ca cùng người Dương Châu làm ăn. Muốn cha chồng ta cùng Thị bách ty* Tuyền Châu gặp mặt chào hỏi. Ta thử khẩu khí của cha chồng một chút xem thế nào. Ông không những bối rối khó xử, còn khéo léo khuyên răn ta, bảo ta đừng nhúng tay vào công việc ở Phúc
Kiến.”

(*) Thị bách ty: cơ quan quản lý mua bán thuyền đi biển


Lan Đình cười khổ nói.”Ta nói lại cho đại ca. Đại ca không những
không nghe, ngược lại nói ta chưa dốc hết sức lực. Khi nãy ta vừa xuống kiệu, Đại tẩu đã tìm ta nói chuyện này. Ta nói thế nào cũng không thể
giải thích mọi chuyện rõ ràng được, không thể làm gì khác hơn là đành
phải trốn đến nơi này của ngươi.”

Thập Nhất Nương nghe xong không khỏi thở dài, đem chuyện lúc trước Từ Lệnh Nghi từng giúp Cam thái phu nhân truyền lời cho Trung Cần bá nói:
“…Cũng không biết tình hình bây giờ ở Phúc Kiến cái dạng gì? Có người
thì sợ dính phải, có người thì bon chen đổ xô vào. Thật là làm cho người ta lo lắng.” Khi Thập Nhất Nương nói những lời này bèn nghĩ tới Khu
gia.

Lan Đình lại ghé bên tai nàng, thấp giọng nói: “Lần trước tỷ tỷ gửi
thư, người Khu gia càng đấu càng lợi hại. Những gia tộc hơi có danh
tiếng ở Phúc Kiến đều bị liên lụy. Chỉ có một số người tránh sang vùng
Giang Nam. Có điều Tưởng gia, cũng khuyên răn con cháu trong nhà an phận thủ thường. Không được làm ra chuyện ngang ngược. Nếu như gây ra thị
phi rắc rối. Đuổi ra khỏi nhà ngay lập tức.”

Sắc mặt Thập Nhất Nương khẽ biến hóa.

Triều đại thay đổi, chỉ có gia tộc là chỗ dựa vĩnh viễn. Bị đuổi ra khỏi nhà, tương đương với việc bị vứt bỏ cho xã hội.

Nhưng trong nhà Khu gia rối loạn. Đối với Từ gia mà nói lại là tin tức tốt.

“Không nghĩ tới sự việc nghiêm trọng như vậy.” Thập Nhất Nương trầm ngâm nói, “Tào Nga ở bên đó có tốt không?”

“Làm sao có thể tốt được!” Lan Đình bất đắc dĩ nói.”Tam tỷ phu đã có hai đưa con trai của thiếp, một thứ nữ*.”

(*) con của các di nương.

“Sao Tưởng gia có thể như vậy được?” Lông mày của Thập Nhất Nương cau lại—- lúc vợ cả* còn chưa vào cửa, đã cho phép thiếp thất sinh hạ con
trai, thứ nữ.

(*)Vợ chính, vợ lớn.

“Lúc Tam tỷ gả đi, Tam tỷ phu cũng đã có hơn hai mươi người thiếp rồi, trong phòng sao lại không thể có ai được.” Lan Đình khổ sở nói.”Mấy
thứ nữ – con của các thiếp thất kia, lớn nhất là đứa không quá hơn một
tuổi.”

Hơn một tuổi...... Tính thời gian chính là lúc Cam gia gặp chuyện phân tranh, sau đó Tưởng gia phái ma ma giáo dưỡng tới.

Hai người đang nói chuyện. Cam phu nhân lại quay lại: “Lan Đình, bên Thái phu nhân hỏi muội đấy?” Không ngờ là đến hối thúc.

Lan Đình nhìn Thập Nhất Nương cầu cứu.

Thập Nhất Nương lập tức cười nói: “Đúng lúc ta có một số việc muốn
nhờ Lan Đình giúp ta một chút. Kính xin Cam phu nhân đi trước một bước,
chúng ta nói xong mấy câu này sẽ tới.”

Cam phu nhân không có cách nào khác, ngượng ngùng rời đi.

Lan Đình nắm tay Nhất nương ”Đã làm khó ngươi rồi!”

“Cái gì mà làm khó!”


Thập Nhất Nương cười nói, “Ta cũng không thích chị dâu nhà ngươi lắm.”

Lan Đình cười phá lên.

Thập Nhất Nương giữ Lan Đình ở lại ăn cơm tối, hai người lại nói
chuyện một hồi lâu. Đến giờ lên đèn. Sai tiểu nha hoàn đến phòng khách
thăm dò hành tung của Cam phu nhân.

“Vẫn chưa đi ạ.” Tiểu nha hoàn nói, “Đang nói chuyện với Thái phu nhân, Hoàng phu nhân ạ!”

“Nhìn dáng vẻ này, Cam phu nhân là quyết tâm muốn cùng ngươi chạm mặt rồi.” Thập Nhất Nương nói, “Nếu đã quyết không muốn nói chuyện như vậy. Ta thấy, chi bằng người về từ cửa sau đi—- Đồng ca nhi còn đang ở nhà đấy!”

Sắc mặt Lan Đình tối lại. Nhẹ nhàng gật đầu.

Buổi tối Từ Lệnh Nghi về nhà. Thập Nhất Nương đem những lời của Lan
Đình nói cho hắn nghe: “... Tình thế ở Phúc Kiến thật sự phức tạp như vậy sao?”

Từ Lệnh Nghi hiển nhiên đối với lần này rất hiểu. Thản nhiên nói:
“Không thể nói là phức tạp. Chẳng qua là không muốn lôi kéo vào, chỉ
quét tuyết trước cửa thôi.” Vừa nói, vừa ngồi xuống bên giường, cười
nói: “Hôm nay ta nghe được một tin tức tốt,Thiệu Trọng Nhiên trúng võ
cử nhân rồi.”

“Thật ạ!?” Thập Nhất Nương rất vui mừng. “Lúc nãy Lâm Đại phu nhân đến cũng không có nhắc tới.”

“Ta vừa nhận được tin tức.” Ngụ ý, khẳng định tin tức của Lâm Đại phu nhân không nhanh bằng của hắn.

Thập Nhất Nương cười đến sáng lạn.

Từ Lệnh Nghi nói: “Vui mừng như thế sao?”

“Đương nhiên rồi ạ.” Thập Nhất Nương nói, “Như vậy, lúc Trinh tỷ nhi gả, cũng có một chút thể diện.”

Từ Lệnh Nghi nói: “Ta định tìm cho hắn mưu cầu chuyện tốt hơn...... Thành thân thì càng thể diện.”

“Đừng.” Thập Nhất Nương nói.”Đời người còn dài, nóng vội có cái gì
tốt. Thiếp thấy Thiệu trọng Nhiên như vậy cũng rất giỏi. Thi võ tú tài
rồi thi võ Cử nhân. Trúng võ Cử nhân lại thi võ Tiến sĩ. Trúng võ Tiến
sĩ rồi lại tìm mưu cầu chuyện khác. Từng bước từng bước một,lúc nên làm gì thì liền làm cái đó. Trong lòng cũng nên có thiết thực một chút.
Huống chi đời người chỉ là một quá trình. Quan trọng hơn chính là biết
thưởng thức phong cảnh bên cạnh.

“Nàng còn rất nhiều điều mới mẻ đấy chứ.” Từ Lệnh Nghi cười cười.
Hỏi đến Cẩn ca nhi: “……Con đâu? Nhũ nương bế đi bú sữa rồi à?”

Tiếng nói vừa dứt. Đột nhiên nhớ được Thập Nhất Nương có rất nhiều
điều kỳ quặc —– Nàng ấy không thích nhìn thấy nhũ nương cho Cẩn ca nhi
bú sữa. Cho nên lúc nhũ nương cho bú, cũng sẽ tránh sang một bên.

Thập Nhất Nương”Vâng” một tiếng. Đã nhìn thấy Cố thị bế Cẩn ca nhi đi vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận