Có gã sai vặt bị làm cho sợ rụt cả bả vai, những người còn lại chẳng qua chỉ thu lại vẻ tươi cười.
Cẩn ca nhi nhảy ra ngoài, nâng cao lồng ngực nói: “Là chủ ý của đệ!”
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Từ Tự Giới đã quét qua đám sai vặt kia, lại phát hiện không có một ai hắn biết. Sắc mặt hắn không khỏi đại
biến, hỏi Cẩn ca nhi: “Mấy người này ở chỗ nào đến?”
Cẩn ca nhi lơ đễnh nói: “Là người giúp đệ nhặt pháo!”
“Nhặt pháo?” Từ Tự Giới kinh ngạc nhìn Cẩn ca nhi, “Nhặt pháo gì? Nhặt ở đâu?”
“Các quản sự không cho đệ pháo. Đệ nhìn thấy ở ngoại viện có gã sai
vặt nhặt được pháo trên mặt đất.” Cẩn ca nhi nói, vẻ mặt có chút đắc ý,
“Đệ liền đứng ở trên bậc thang hô một tiếng, người nào nhặt được pháo
cho ta, ta liền thưởng cho hắn một lượng bạc”. Vừa nói, vừa chỉ đám sai
vặt, “Bọn họ đều là đến đưa pháo cho đệ đó.”
Rồi học theo bộ dạng nhặt pháo từ gã sai vặt, còn thưởng họ một lượng bạc.
Từ Tự Giới nghe cũng không biết nói cái gì cho đúng: “Tiền đệ lấy ở
đâu?” Lại nói, “Hồng Văn bọn họ đâu?” Cũng không có nhìn thấy nhũ nương, nha hoàn của Sân ca nhi, “Còn có Ngô ma ma các nàng, đều đi đâu rồi?”
Hắn luôn luôn ôn hòa, có rất ít thời điểm nghiêm mặt như vậy. Nên
Sân ca nhi có chút sợ, vội vàng ném đi hương nến, trốn đến phía sau Cẩn
ca nhi.
Cẩn ca nhi cũng chớp mắt một cái, hỏi một đằng, trả lời một nẻo nói
Sân ca nhi: “Đệ đưa hương nến của đệ cho Ngũ Ca đi”. Sau đó đem đưa một
bó pháo to cầm trong tay cho Từ Tự Giới, “Ngũ Ca đốt pháo với chúng đệ
nhé? Chơi vui lắm đấy!”
Cẩn ca nhi bận rộn nhặt hương nến vứt trên mặt đất lên. Mà Từ Tự Giới nhìn cái tay nhỏ bé của
hắn bẩn vô cùng, nghĩ đến mẫu thân hắn bình thường đối với hắn coi trọng như bảo vật... Đừng nói là Lục đệ, nếu như trên người mình bẩn, mẫu
thân đều giúp phủi bụi bẩn, nếu người nhìn thấy bộ dáng này của Lục đệ,
không biết sẽ đau lòng cỡ nào... Từ Tự Giới vứt hết pháo hắn đang nắm trong tay xuống mặt đất, “Đi, cùng huynh đi rửa tay!” Cũng không có để ý tới Sân ca nhi.
Cẩn ca nhi nhìn pháo tán loạn rơi trên mặt đất thì đau lòng hét to
một tiếng, giãy giụa tránh khỏi tay Từ Tự Giới: “Đệ muốn pháo!”
Lời của bé còn chưa dứt thì đã có hai gã sai vặt chạy tiến lên,vội
vàng nhặt pháo Từ Tự Giới vứt trên mặt đất lên, ân cần đưa cho Cẩn ca
nhi “Lục thiếu gia, Đây là pháo của ngài!” Căn bản không đem phẫn nộ của Từ Tự Giới để vào trong mắt.
Từ Tự Giới nhìn thấy vậy rất tức giận, lại không biết dạy dỗ hai
người vượt quá bổn phận này như thế nào? Hắn suy nghĩ chốc lát rồi mới
khiển trách: “Đây là việc của các ngươi phải làm sao? Hầu hạ Lục thiếu gia tự có người bên cạnh Lục thiếu gia, các ngươi tụ tập ở đây làm gì?
Còn không mau trở về nơi các người hầu hạ! Cẩn thận các quản sự phát
hiện, đánh gậy các ngươi.” Giọng nói không khỏi có chút vô lực. Mặc dù
như vậy, vẫn có hai cái gã sai vặt sợ hãi mà chạy trốn. Nhưng đa số là
vẻ mặt do dự đứng ở nơi đó nhìn xung quanh.
Gã sai vặt đưa pháo cho Cẩn ca nhi căn bản là không sợ, cợt nhả nói:
“Ngũ thiếu gia việc nhặt pháo, đốt pháo, cũng là ý của Lục thiếu gia,
chúng ta chỉ là muốn Lục thiếu gia cao hứng thôi. Chúng ta là hạ nhân,
cũng chỉ làm theo lệnh thôi? Ngài cũng đừng tức giận. Lục thiếu gia đã
mời ngài cùng đốt pháo, không bằng ngài cùng chơi với Lục thiếu gia đi.” Vừa nói, vừa nhìn hương nến đã tắt trong tay Sân ca nhi rồi vội vàng
xoay người nói với gã sai vặt khác, “Ngươi còn không nhanh đi đốt hương
nến lên, Ngũ thiếu gia cũng muốn chơi pháo đó.”
Nháy mắt ra hiệu để gã sai vặt kia chạy tới đốt hương nến.
Từ Tự Giới thấy gã sai vặt kia nói câu nào “Cũng là ý của Lục Thiếu
Gia”, mà Cẩn ca nhi còn ở đằng kia gật đầu, thì cảm thấy Cẩn ca nhi bị
gã sai vặt này xúi giục cho nên tức giận tới mức run rẩy. Quát lên: “Vẫn còn ở nơi này nói hưu nói vượn. Cẩn thận ta nói Bạch tổng quản đánh gậy các ngươi”. Sau đó ngẩng đầu nhìn mấy gã sai vặt đứng ở chỗ xa xa lớn
tiếng nói, “Còn không mau tản ra!” rồi kéo Cẩn ca nhi đi, “Chúng ta đi rửa sạch mặt mũi tay chân đi. Đồ cưới của đại tẩu lập tức sẽ được
nghênh trở lại, đợi lát nữa ta và đệ đi xem náo nhiệt nhé.”
Cẩn ca nhi đang chơi cao hứng làm sao mà chịu đi.
“A Kim nói, đồ cưới của đại tẩu phải qua giờ chính dậu mới có thể vào cửa.” bé uốn éo thân thể, tránh thoát khỏi tay Từ Tự Giới, “Đợi bọn sai vặt bắt đầu thắp đèn lúc đó đi qua cũng không muộn.”
Gã sai vặt kia cũng nói: “Đúng vậy, Ngũ thiếu gia. Lục thiếu gia đang rất cao hứng! Ngài cũng đừng làm Lục thiếu gia mất hứng!”
Tất cả đều là do gã sai vặt e sợ cho thiên hạ không loạn này.
Từ Tự Giới nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi dám xúi giục chủ tử!”
Gã sai vặt đi đốt hương nến nghe thấy,bắt đầu co rúm lại. Gã sai vặt
nói chuyện với Từ Tự Giới vẫn bộ dạng lơ đễnh như cũ một: ” Lời này của
Ngũ thiếu gia không đúng rồi. Thời điểm chúng ta vào phủ các quản sự
cũng đã nói, điều thứ nhất là phải nghe lời. Chúng ta chỉ là nghe Lục
thiếu gia phân phó thôi, sao ngài có thể nói chúng ta xúi giục chủ tử... ”
Lời của hắn còn chưa dứt, liền có giọng nói nữ tử lạnh lùng vang lên: “Nói như vậy, lời của ngươi quả thật có đạo lý rồi!”
Mọi người theo tiếng nói nhìn qua.
Từ Tự Giới đã nhìn thấy Đại nha hoàn Hồng Văn bên cạnh Cẩn ca nhi đầu đầy mồ hôi, thần sắc lạnh lùng đứng ở nơi đó.
“Toàn bộ đều cút ra ngoài cho ta!” Ánh mắt nàng sắc bén nhìn chằm
chằm gã sai vặt kia, “Đây là chính phòng! Đừng tưởng rằng là thứ mèo chó nào có thể đi vào, cùng Lục thiếu gia nói vài câu liền cho rằng một
bước lên trời, ngông cuồng mà không biết mình có bao nhiêu cân lượng.”
Nói xong, liền cao giọng hô, “Người hầu trong sân là ai, còn không cút
ra đây cho ta. Tứ phu nhân khoan hậu, cho các ngươi cùng hưởng không khí vui mừng của Nhị thiếu gia, chỉ để hai người coi sân. Vậy mà, các ngươi cũng dám lười biếng nhiệm vụ Tứ phu nhân giao, chờ ta đến chỗ của Trúc
Hương tỷ tỷ cầm tờ danh sách trực, nhìn xem hôm nay là ai trực, sẽ lột
da của tất cả các ngươi......”
Một câu cũng không dám nói lại, lập tức có hai bà tử thần sắc sợ hãi rối rít từ một bên tấm bình phong chạy tới.
“Cô phu nhân, cô phu nhân”, hai người cầu xin tha cho, “Chúng ta
không có lười biếng, đây không phải là Lục thiếu gia muốn đốt pháo sao...”
Hồng Văn không đợi bọn họ nói chuyện liền hướng các nàng “Phi” một
tiếng: “Ta làm không nổi cô phu nhân nhà các ngươi! Lục thiếu gia muốn
đốt pháo, thì các ngươi đi chỗ Tứ phu nhân hỏi là được, tại sao có thể
để cho mấy người không biết từ nơi nào chui ra tới hầu hạ trước mặt Lục
thiếu gia. Nếu là Lục thiếu gia bị đập đầu đụng phải chỗ nào, các ngươi dù có chết một ngàn lần
cũng không đền bù được một đầu ngón út của Lục thiếu gia. Còn không mau
đi bẩm Bạch tổng quản, cho người đem mấy người không biết tôn ti này đều trói lại cho ta, đưa đến chỗ Hầu gia. Nếu Bạch tổng quản hỏi thì ngươi
nói là Hồng Văn chỗ Lục thiếu gia bảo các ngươi trói người.”
Hai bà tử kia vừa nghe xong, liền xoay người chạy ra khỏi sân.
Mấy gã sai vặt đứng ở nơi đó nhìn thấy thế, thời điểm Hồng Văn mở
miệng mắng chửi người liền bỏ chạy hết, sắc mặt của hai gã tiếp cận lấy
lòng Cẩn ca nhi đều có chút trắng bệch, nhìn hướng Cẩn ca nhi giống như
xin giúp đỡ.
Nhưng Cẩn ca nhi nhìn cũng không nhìn bọn họ, khuôn mặt sùng bái nhìn Hồng văn: “Hồng Văn tỷ tỷ, ngươi mắng người thật là lợi hại!”
Tim của Hồng Văn đập thình thịch như đánh trống.
Nàng nói một ngàn nói một vạn cũng không bằng Lục thiếu gia nói một
câu, nhưng dù sao Lục thiếu gia tuổi còn nhỏ, không hiểu việc nhìn
người. Mà mấy gã sai vặt này vừa nhìn là biết loại có thói quen nịnh bợ
nịnh nọt, nhìn thấy chỗ trống liền tiếp cận chủ tử. Nếu lúc này Lục
thiếu gia muốn lưu lại mấy gã sai vặt này, nàng chỉ có thể bằng lòng và
chịu mất mặt thôi. Không nghĩ tới Lục thiếu gia thế nhưng sẽ nói lời như vậy.
Hồng Văn có chút không biết nên khóc hay cười.
Tâm niệm vừa chuyển, liền tiếp tục nghiêm mặt nói: “Chuyện gì xảy ra ở đây?”
Từ Tự Giới kể lại chuyện gã sai vặt cướp hương nến nói cho Hồng Văn nghe.
Hồng Văn vừa nghe, vừa nghĩ ngợi.
Nàng mặc dù mới vừa vào, nhìn tình hình cũng biết Lục thiếu gia đang
chơi cao hứng, cho nên mới cùng Ngũ thiếu gia ầm ĩ lên. Nếu Lục thiếu
gia ngay cả lời của Ngũ thiếu gia đều không nghe, thì mình chỉ là một
nha hoàn, càng không thể nói thẳng với Lục thiếu gia là không cho phép
hắn chơi pháo.
Nghĩ tới đây, nàng ôn nhu khuyên Cẩn ca nhi: “Ngài là thiếu gia
trong phủ, nếu quản sự không cho ngài pháo, ngài tội gì cùng bọn họ chấp nhặt, cứ trực tiếp đi tìm quản sự quản lý bọn họ là Bạch tổng quản, rồi đem hắn ra dạy dỗ một trận mới đúng. Sao ngài có thể cùng những gã sai
vặt ở ngoại viện nhặt pháo trên mặt đất để chơi? Nếu khách tới phủ uống
rượu mừng nhìn thấy, chẳng phải sẽ chê cười ngài sao?”
Cẩn ca nhi nghe vậy khuôn mặt ửng hồng, vứt hết pháo trong tay xuống mặt đất.
Hồng Văn vội vàng dắt tay của hắn: “Đi, chúng ta đi tìm những quản sự kia. Nhìn xem ai có lá gan lớn như vậy, lại dám không cho ngài pháo!”
Cẩn ca nhi cũng không cần Hồng Văn dắt, nói: “Ta tự mình đi. Không cần ngươi dẫn theo.” Nói xong liền đạp bước chạy ra ngoài.
Sân ca nhi lập tức chạy theo sau.
Hồng Văn lớn tiếng hô “Lục thiếu gia, nào có chuyện chủ tử chạy tới
chất vấn quản sự? Ngài xem Tứ phu nhân có bao giờ chạy tới gặp quản sự
ma ma đâu! Ngài muốn thì nên đi từ từ mới đúng!”
Cẩn ca nhi vừa nghe, lập tức dừng bước, xoay người nhìn Hồng văn:
“Đúng vậy, Mẹ chưa bao giờ chạy!” Suy nghĩ một chút rồi lại nói, “Phụ
thân cũng chưa bao giờ chạy!”
Sân ca nhi thấy vậy, cũng dừng bước.
Lúc này Hồng Văn mới thở một cái thật dài.
Nàng lộ ra một nụ cười ngọt ngào, cao giọng nói “Lục thiếu gia, nô tỳ hầu hạ ngài đi tìm quản sự kia”, sau đó nói khẽ với Từ Tự Giới: “Ngũ thiếu gia, chúng ta tìm Thất thiếu gia và Lục thiếu gia đều đã lật phủ từ trong ra ngoài. Phiền toái ngài sai người đi nói với nhũ Nương theo bên cạnh Thất thiếu gia một
tiếng, tránh cho kinh động đến các vị phu nhân... ” Lúc nói, con mắt
mang vẻ khẩn cầu nhìn Từ Tự Giới.
Lục đệ bướng bỉnh, cả nhà đều biết. Bình thường trong nhà không có
việc gì toàn là hắn gây ra không ít chuyện, huống chi hôm nay trong nhà náo nhiệt như thế.
Hắn gật đầu: “Ta sẽ sai người đi báo tin cho nhũ nương của Thất đệ.”
“Đa tạ Ngũ thiếu gia!” Hồng Văn vội vã hành lễ với Từ Tự Giới rồi xoay người dẫn theo Cẩn ca nhi và Sân ca nhi ra khỏi cửa viện.
Trong viện lập tức an tĩnh lại, nơi xa tiếng chiêng trống vang trời càng phát ra rõ ràng.
Hắn bình tĩnh nhìn lại, hai gã sai vặt tiếp cận bên cạnh Cẩn ca nhi sớm đã không biết chạy đi nơi nào.
Ánh mắt Từ Tự Giới buồn bã.
Mình ngay cả Hồng Văn cũng không bằng, chỉ có mấy gã sai vặt ở ngoại viện mà cũng ép không được...
Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng mơ hồ lại cảm thấy có cái gì
không đúng. Nhưng rốt cuộc là chỗ nào không đúng thì lại không nói ra
được. Cảm thấy một trận khó chịu trong ngực cứ buồn bực, có cảm giác
không thở được.
Hắn hít vào một hơi thật sâu.
Giữa trưa tháng mười, mặt trời mặc dù sáng ngời nhưng trong không khí lại không có khô nóng như của mùa thu.
Cây thu hải đường ở trong gốc tường cành lá sum xuê, đang nở ra hai đóa hoa nhỏ màu hồng nhạt.
Từ Tự Giới cười tiến lên, khom lưng xuống ngắt một bông hoa.
Có giọng điệu nữ tử bi thương uyển chuyển như ẩn như hiện truyền tới: “... Hắn hờ hững an bài ác độc...... Ta không hiểu rõ ràng đã
phải chịu ủy khuất...... Đáng thương ta có đầy bụng ủy khuất phải
hướng người nào kể lể...... Tai nghe được tiếng trống đánh canh ba...... Đêm đã khuya, người nọ đã yên lặng......”
Hắn đứng ngẩn ở nơi đó.
Lúc đứng lên, không khỏi nhìn về phương hướng Điểm Xuân Đường, ánh
mắt có chút ít si mê, khóe miệng cũng vô ý thức mấp máy theo.