Thứ Nữ Công Lược

Thần sắc Thập Nhất Nương không khỏi nghiêm túc lên: “Ngũ thiếu gia không phải đang ở chung một chỗ với Tứ thiếu gia sao? Đã xảy ra chuyện gì?” Lại thấy Hỉ Nhi thở hổn hển, nói, “Ngươi từ từ nói”.

Hỉ Nhi gật đầu, không chú ý hơi thở bản thân không yên, vội vàng nói: “Ngũ thiếu gia vấn an ngài xong liền đi cùng Tứ thiếu gia tới Đạm Bạc trai. Ngũ thiếu gia muốn luyện chữ to, Tứ thiếu gia thì muốn học bài. Tứ thiếu gia nhường thư phòng lại cho Ngũ thiếu gia, còn bản thân lại ở trong thính đường học bài. Buổi trưa, cùng nhau ăn cơm xong lại cùng đến nội thất nghỉ trưa. Giống như ngày thường, trải giường xong, Tứ thiếu gia cho đám nô tỳ lui xuống, để tiểu nha hoàn ở lại giữ cửa, nô tỳ và Bích Loa đi phòng Bích Loa thêu thùa may vá. Đến đầu giờ thân, Tứ thiếu gia và Ngũ thiếu gia còn chưa kêu chúng nô tỳ đi qua hầu hạ mặc quần áo, nô tỳ cảm thấy lạ, liền rón rén đi nội thất, ai biết đến cửa thì gặp Cát Cân tỷ tỷ.”

“Cát Cân?” Thập Nhất Nương có chút ngoài ý muốn.

Nàng là phần thưởng của Thái phu nhân, Từ Tự Truân đối với nàng rất trọng đãi, mọi chuyện đều do đám Bích Loa xử lý. Từ Tự Truân rời giường mặc quần áo, chuyện như vậy không cần dùng đến nàng mới đúng.

Hỉ Nhi gật đầu: “Ta hành lễ với Cát Cân tỷ tỷ. Cát Cân tỷ tỷ nói, Tứ thiếu gia và Ngũ thiếu gia còn chưa dậy mà nàng phải về phòng nghỉ nên kêu nô tỳ đợi lát nữa đi xem. Nếu Tứ thiếu gia và Ngũ thiếu gia tỉnh thì sai tiểu nha hoàn báo với nàng một tiếng. Nô tỳ không dám chậm trễ, vội vàng đồng ý, trở lại nhĩ phòng thêu thêm nữa đóa hoa, chỉ nghe bên nhà giữa truyến đến một tiếng vang to. Nô tỳ lo lắng Ngũ thiếu gia nên vội bỏ thêu hoa chạy ra khỏi nhĩ phòng” nàng vừa nói, ánh mắt vừa lộ vẻ hoảng sợ, “Đã nhìn thấy Đỗ ma ma canh giữ trước cửa phòng, đám Ngọc Bản bên cạnh Thái phu nhân đang đứng dưới mái hiên, còn tiểu nha hoàn canh cửa thì quỳ gối trong viện, trong nội thất lại truyền đến tiếng la của Thái phu nhân.”

Thập Nhất Nương không khỏi dựng thẳng người, đưa mắt liếc Trúc Hương ý bảo nàng ra canh cửa, trầm giọng gấp rút hỏi Hỉ Nhi: “Thái phu nhân nói những gì?”

“Nô tỳ vừa đi tới thì Ngọc Bản ngăn lại. Nô tỳ chỉ nghe loáng thoáng mấy câu.” Khóe miệng Hỉ Nhi mấp máy, âm thanh có chút run rẩy, “các con là công tử hậu duệ quý tộc, không phải là con hát”, còn nói, “phụ thân các con phí nhiều tâm tư như vậy, tìm tiên sinh cho các con đi học biết chữ, chẳng lẽ là để các con làm chuyện sỉ nhục này”, “ chuyện này, ta phải nói với phụ thân các con………..”

Thập Nhất Nương nói: “Sau đó thế nào?” Lúc này mới phát hiện giọng mình có chút khàn.

“Sau đó, Đỗ ma ma ý bảo chúng ta trở về phòng” Hỉ nhi nói, “Chúng ta không dám ở lâu, trở về nhĩ phòng. Bích Loa và nô tỳ ghé vào cửa sổ nhìn ra ngoài. Chỉ một lát, nô tỳ liền thấy Cát Cân tỷ tỷ và một tiểu nha hoàn bên cạnh Thái phu nhân bưng chậu than đi vào, lại một lát, Thái phu nhân liền trầm mặt đi ra.” Giọng của nàng hơi khan đi, “ Nô tỳ và Bích Loa vội tới nội thất. Trong phòng có mùi khói, chậu than mà Cát Cân tỷ tỷ bưng vào đặt ở giữa phòng, trong có một đám tro. Ngũ thiếu gia mang khuôn mặt xấu hổ quỳ gối ở đó, Tứ thiếu gia muốn kéo Ngũ thiếu gia dậy. Nhưng Ngũ thiếu gia không chịu, nói là hắn làm liên lụy tới Tứ thiếu gia. Còn nói, nếu Thái phu nhân nói chuyện này cho Hầu gia, Hầu gia nhất định sẽ trách phạt Tứ thiếu gia.” Nói đến đây vành mắt đều đỏ.

“Tứ thiếu gia vội vàng an ủi Ngũ thiếu gia, nói không có việc gì. Còn nói, chuyện này vốn chính là hắn sai, Hầu gia muốn trách phạt, cũng là đương nhiên. Ngũ thiếu gia liền lôi kéo ống tay áo Tứ thiếu gia nói ‘ đệ xin lỗi ca ’ … Tứ thiếu gia nói là mình xin lỗi Ngũ thiếu gia mới đúng, vìkhông nên tự ý mang phổ khúc “Hàn diêu kí” vào….”

“Ngươi nói cái gì?” thân thể Thập Nhất Nương chấn động, “Tứ thiếu gia cầm phổ khúc ”Hàn diêu kí” vào?”


Hỉ nhi gật đầu: “Nô tỳ nghe Tứ thiếu gia nói như vậy.”

“Sau đó thì sao?” sắc mặt Thập Nhất Nương có chút không tốt.

“Trên mặt đất lạnh, chúng nô tỳ sợ Ngũ thiếu gia quỳ hỏng đầu gối nên giúp Tứ thiếu gia đỡ Ngũ thiếu gia lên, mới đầu Ngũ thiếu gia không chịu, Bích Loa khuyên mấy câu ‘ngài đừng làm Tứ thiếu gia lo lắng theo’ … Ngũ thiếu gia đột nhiên đổi ý, không chỉ đứng lên, hơn nữa còn muốn đến chỗ Thái phu nhân, nói là chuyện này do hắn làm, hắn không thể để Tứ thiếu gia bị liên lụy. Tứ thiếu gia vội ngăn cản Ngũ thiếu gia, nói, Thái phu nhân đang nổi nóng, tự nhiên sẽ cáu gắt. Đợi lát nữa hết giận rồi, hắn đến trước Thái phu nhân nhận lỗi, Thái phu nhân sẽ không truy cứu nữa. Ngũ thiếu gia do dự, Tứ thiếu gia lại nói những thứ gì ‘ tổ mẫu luôn luôn yêu thương ta, đệ nhìn lão nhân gia ngài có lúc nào trách mắng ta ’ linh tinh…, sắc mặt Ngũ thiếu gia mới dần hòa hoãn lại. Đám Bích Loa vội vàng múc nước cho Tứ thiếu gia và Ngũ thiếu gia rửa mặt rửa tay, rồi thu dọn đồ đạc.

“Tứ thiếu gia là thế tử gia, nhưng Ngũ thiếu gia......” Nói tới đây, giọng Hỉ nhi hơi ngừng, âm thanh cũng thấp xuống, “Nô tỳ sợ Ngũ thiếu gia thiệt thòi, liền giữ Mặc Ngọc ở lại hầu hạ, mình chạy tới nói với phu nhân………” một bên nói, một bên đánh giá thần thái Thập Nhất Nương.

Thập Nhất Nương ngầm thở dài trong lòng.

Phổ khúc, chính là bản nhạc hí khúc, có phổ khúc, có thể chiếu vào đó ca diễn.

Nếu như là chuyện khác, nàng còn có thể giống với Hỉ nhi, lo lắng Từ Tự Giới gánh tội cho Từ Tự Truân. Nhưng liên quan đến phổ khúc..... Coi như là Từ Tự Truân chủ động chuẩn bị cho Từ Tự Giới, Từ Tự Giới cũng không thoát khỏi liên quan.

Từ khi Hỉ nhi vào cửa, Cẩn ca nhi vẫn dựng lỗ tai nghe, mấy lần ngẩng đầu muốn nói vào, nhưng ánh mắt vừa chạm mẫu thân liền nhớ đến lời vừa rồi của mẫu thân, nên không thể làm gì khác đành cố nén lại. Vội vã vẽ xong bức tranh ba con gà, cũng không quan tâm bút lông còn dính mực mà ném vào trong ống đựng, nhào vào ngực Thập Nhất Nương: “ Mẹ, mẹ, Tứ ca và Ngũ ca gây họa gì?” bộ dạng rất tò mò.

Nhìn nhi tử thiếu niên bất tri sầu (tuổi nhỏ chẳng biết buồn rầu), Thập Nhất Nương có chút không biết nên khóc hay cười.

Nàng cười chọc chọc trán nhi tử: “Cố gắng vẽ cho xong bức tranh con gà của con đi.”


Cẩn ca nhi lập tức cầm giấy Trừng Tâm đưa Thập Nhất Nương nhìn: “Nương, con vẽ xong.”

Ba con gà đang mổ thóc, không chỉ có con gà vẽ đầy đủ, dưới chân chúng còn chấm mấy chấm mực.

Cẩn ca nhi chỉ mấy chấm mực: “Đây là con gà con ăn thóc.”

Có thể nhịn vẽ xong bức tranh mới lên tiếng......

Nhi tử mới năm tuổi!

Khóe mắt đuôi lông mày Thập Nhất Nương tất cả đều là ánh cười nhẹ nhàng.

Nàng ôm nhi tử: “Cẩn ca nhi thật là lợi hại!”

Cẩn ca nhi giãy dụa từ trong ngực nàng ra ngoài, nụ cười có chút đắc ý, nói: “Mẹ, chúng ta đi xem Tứ ca và Ngũ Ca đi! Bằng không, bọn họ sẽ bị phụ thân đánh bằng roi!”

Chuyện đã xảy ra, cuối cùng cũng phải giải quyết. Nàng vốn cũng muốn hỏi một chút tình huống.

Thập Nhất Nương cười nói “Tốt”, xuống giường mang giày.


Hỉ nhi bước lên phía trước nửa ngồi xuống mang giày cho Thập Nhất Nương.

“Không cần!” Thập Nhất Nương tự mình mang giày, sau đó mang theo Cẩn ca nhi Đạm Bạc trai.

Không khí trong viện rất đè nén, Từ Tự Truân và Từ Tự Giới thấy Thập Nhất Nương đến đều rất kinh ngạc, lại nhìn thấy Hỉ nhi phía sau Thập Nhất Nương, liền lộ vẻ chợt hiểu.

Thập Nhất Nương đuổi hầu hạ trong nhà xong liền đi thẳng vào vấn đề hỏi Từ Tự Truân và Từ Tự Giới: “Tại sao tổ mẫu lại phát giận lớn như vậy?”

Từ Tự Truân nghĩ đến bình thường mẫu thân bảo vệ mình, lúc gặp nàng liền thở phào nhẹ nhõm, mà Từ Tự Giới nghĩ đến Thập Nhất Nương không thích mình ca diễn, trong lòng buộc chặt hơn. Người sau cúi thấp đầu xuống, người trước vội nói: “Trước đó vài ngày con thấy Ngũ đệ mỗi ngày đóng cửa khổ học, hết sức cực khổ, ngay cả sáo cũng không thổi, nghĩ đến Ngũ đệ thích ca diễn, vừa lúc hôm đó con đến nhà gặp Vương Doãn, một vị đường huynh thứ xuất của hắn có phổ khúc “Hàn diêu kí”,nói là hết sức thích nghe hí nên cố ý mượn một quyển. Con liền nghĩ đến Ngũ đệ, mới nhân cơ hội này mượn trở lại, nghĩ thừa dịp mấy ngày qua có rãnh rỗi chép lại một quyển.” Nói tới đây, âm thanh dần dần thấp đi xuống, “Kết quả bị tổ mẫu phát hiện...... Nói chúng con dốt nát vô học, đem phổ khúc đốt đi......” Nói xong, lộ ra vẻ mặt khó xử.

Chắc là đồ không còn, không tốt giao đãi với Vương Doãn đi!

Sắc mặt Thập Nhất Nương trầm xuống: “Nói như vậy, phổ khúc này đốt không được!”

“Không phải là!” Từ Tự Truân vội nói, “Tất cả đều là con không tốt. Không nên mượn phổ khúc của Vương Doãn.” Trong miệng nhận sai nhưng vẻ mặt lại có chút mờ mịt, lộ ra vẻ có chút không biết làm sao.

Thập Nhất Nương có thể hiểu được thái độ hắn như thế.

Nếu như không có Từ Tự Giới, người bị tịch thu phổ khúc là Từ Tự Truân, thì người khác biết chỉ cảm thấy hắn tiêu sái văn nhã, thậm chí bao gồm chính hắn, cũng là cho là như thế.

Mặc dù vội vả nhận sai do hiếu đạo, nhưng hắn thật không biết mình có cái gì sai.

Khuôn mặt Từ Tự Giới cũng đã mắc cỡ đỏ bừng, vội vã nói: “Mẫu thân, là con không tốt. Con không nên nói cùng Tứ ca, nếu như có phổ khúc thì tốt......


“Thì ra phạm sai lầm cũng là một loại vinh quang.” Sắc mặt Thập Nhất Nương không vui, giọng nói nghiêm túc, “ Hai người các con đều tranh nhau muốn!”

Từ Tự Truân và Từ Tự Giới đều có chút bất an đứng thẳng người.

“Tổ mẫu các con nói rất đúng.” Giọng Thập Nhất Nương nghiêm khắc hơn, “Phụ thân các con vì tìm tiên sinh tốt cho các con, không biết mất bao nhiêu trắc trở. Các con thì ngược lại, không hiểu được quý trọng không nói, còn đem tâm tư đều đặt trên thứ này. Trong nhà không có, còn nghĩ biện pháp mượn Vương Doãn. Không trách tổ mẫu các con nổi giận đốt phổ khúc. Nếu là ta đã sớm đem các con đi quỳ từ đường rồi! ”

Từ Tự Truân và Từ Tự Giới đều cúi đầu xuống.

“Mọi người đều thích nghe hí.” Giọng nói Thập Nhất Nương dừng lại, “Có thể hát lên hai câu, cũng là chuyện phong nhã. Nhưng đây lại không phải là chuyện các con làm ở tuổi này. Phải biết rằng, các con như mầm cây đang lớn, đi học là thân cây, khúc từ ca phú là cành lá, không làm thân cây lớn đủ, cành lá sao có thể sum xuê. Không đọc tốt sách, làm sao có thể hiểu được cái hàm súc trong hí khúc. Thích hơn nữa, chẳng qua cũng chỉ mặt ngoài, là một kẻ sĩ học đòi văn vẻ thôi!”

Thấy thái độ Thập Nhất Nương không kịch liệt như Thái phu nhân, vẻ mặt hai người mới buông lỏng.

“Các ngươi không phải mới vừa nói có chép lại phổ khúc sao?” Thập Nhất Nương liền hỏi Từ Tự Giới, “Chép thế nào rồi?”

Từ Tự Giới sửng sốt, mặc dù không biết dụng ý của mẫu thân, vẫn ngoan ngoãn nói: “Chép được có hai tờ.”

“Tại sao chỉ chỉ chép có hai tờ?” Thập Nhất Nương hỏi tới, “Các con buổi trưa không phải là không có nghỉ giấc trưa sao? Hơn một canh giờ, làm sao chỉ chép có hai tờ?”

“Có chút xem không hiểu, phải đi tra “Thuyết văn giải tự” (một dạng như từ điển giải nghĩa).....” Từ Tự Giới vừa nói, Từ Tự Truân cũng lộ ra vẻ mặt như có điều suy nghĩ.

Thập Nhất Nương rèn sắt khi còn nóng: “Ngay cả lời hát còn không có hiểu hết toàn bộ mà muốn đi chép công phổ. Cũng chỉ có hai người không biết sâu cạn như các con mới làm ra được thôi!”

Hai người đều lộ vẻ xấu hổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận