Thứ Nữ Công Lược

“Không có, không có!” Cẩn ca nhi cùng Sân ca nhi trăm miệng một lời mà nói, “Chúng con không có việc gì!” Giọng nói có chút gấp gáp.

Bàng sư phụ không hiểu, nên đánh giá bọn hắn một hồi lâu, thấy đích xác là hai người chiếu vào quy củ hắn nói ở đó đứng tấn, liền hài lòng gật đầu.

Lúc giờ mão canh ba, Cẩn ca nhi từ Tú Mộc viện đi ra ngoài, chạy đến chỗ của Bạch tổng quản.

“Bạch tổng quản, Bạch tổng quản, người sợ nhất cái gì?”

Ánh mắt của hắn sáng long lanh, nhìn thấy hết sức khả ái, Bạch tổng quản không khỏi khẽ mỉm cười: “Lục thiếu gia có chuyện gì?”

“Không có, không có!” Cẩn ca nhi cười khoát tay, “Ta sợ nhất là con bươm bướm. Cho nên muốn hỏi một chút Bạch tổng quản sợ nhất là cái gì?”

Lời nói trẻ con của hắn, làm cho Bạch tổng quản cười ha hả.

Hắn đang cùng đại quản sự ty phòng, ở nơi này thương lượng chuyện —— tháng bảy hàng năm, đại chưởng quỹ ở các nơi của Từ phủ cũng sẽ trở về phủ đối chiếu sổ sách. Bạch tổng quản trừ muốn đốc thúc quản sự ty phòng kịp thời đem sổ sách nửa năm tính toán ra ngoài, còn muốn cùng quản sự phòng hồi sự cùng nhau an bài tốt ăn ở và xuất hành cho những đại chưởng quỹ này.

Mặc dù như vậy, nhưng Bạch tổng quản vẫn suy nghĩ một chút, nói: “Khi còn bé ta sợ nhất là nhện. Sợ bị lưới nhện của bọn chúng cuốn lấy, giống như con bươm bướm bị trúng rồi là ra không được!”

Cẩn ca nhi mừng rỡ, cười híp mắt nói cám ơn cùng Bạch tổng quản, rồi hướng nội viện chạy đi.

Bạch tổng quản cười nhìn cái lưng vui sướng của hắn biến mất ở phía sau hành lang, lúc này mới xoay người trở về nhà.

* * * * * *

Cẩn ca nhi mới vừa vào cửa thuỳ hoa, thì Sân ca nhi đã từ ở phía sau cây lựu bên cạnh chui ra.

“Hỏi chưa?” vẻ mặt hắn hơi có chút vội vàng, “Bạch tổng quản sợ cái gì?”

“Sợ nhện!” Cẩn ca nhi dương dương đắc ý nói.

Sân ca nhi thở phào nhẹ nhỏm: “Vậy thì tốt. Trong hậu hoa viên có rất nhiều nhện.”

Cẩn ca nhi liền thấp giọng căn dặn hắn: “Xế chiều ta phải tô chữ rồi, đệ nhớ phải mang theo Hoàng Tiểu Mao đi bắt mấy con nhện đó.”

“Huynh yên tâm đi!” Sân ca nhi đứng thẳng người lên, “Đệ đem cái hộp tráng men của đệ mang theo, bắt đầy một hộp. Đệ liền không tin ông ấy không sợ!”


Ngày thứ hai, Bàng sư phụ giống như ngày thường, ở cạnh bọn nhỏ đứng trung bình tấn đi một vòng.

Bất kể là Hoàng Tiểu Mao có số tuổi lớn nhất hay là Thất thiếu gia nhỏ tuổi nhất, đều mang vẻ mặt thật tình, thân thủ vững vàng, mọi người đều có bài bản hẳn hoi.

Hắn không khỏi âm thầm gật đầu.

Nhận lấy chung trà gã sai vặt đưa lên, mang tâm tình khoái trá mà ngồi xuống.

Gã sai vặt ở bên cạnh đột nhiên kinh hô một tiếng.

Bàng sư phụ động tác mau lẹ, xoay người sang chỗ khác nhanh như tia chớp.

Trên ghế thái sư sơn đen, có mười mấy con nhện bằng ngón tay ở đó bò qua bò lại.

Làm sao đột nhiên có nhiều nhện như vậy.

Bàng sư phụ nhíu mày, ống tay áo vung lên, đem đám nhện quét xuống mặt đất. Hắn lại tứ bình bát ổn mà ngồi xuống, cầm lấy nắp trà nhẹ nhàng mà gạt gạt lá trà đang lơ lửng trên mặt nước, rồi khẽ nếm một ngụm.

Màu nước xanh biếc, mùi thơm nồng nặc, ngọt ngào ngon miệng.

Không hổ là trà Long Tĩnh Tây Hồ thượng cống.

Lại nói tiếp, mặc dù nhìn qua Hầu gia uy nghiêm lạnh lùng, nhưng làm việc lại hết sức hào sảng, đối đãi hắn vô cùng tôn trọng. Bằng không, một dân thường không có công danh như hắn, lại có thể ở trong phủ dạy thiếu gia công phu quyền cước kiếm để miếng cơm, ngay cả lá trà trong cung thưởng xuống cũng chi cho hắn một bọc.

Hắn phải cố gắng đem Lục thiếu gia dạy dỗ tốt, cũng xem như là báo đáp ơn tri ngộ Thiệu đại gia cùng Hầu gia.

Nghĩ tới đây, ánh mắt của Bàng sư phụ khẽ híp lại.

Nhưng rơi vào trong mắt của người có ý khác, sẽ là vẻ mặt hết sức hưởng thụ.

Khóe mắt Cẩn ca nhi và Sân ca nhi quét nhìn nhau. Cẩn ca nhi liền hướng Sân ca nhi gật đầu.

Buổi tối, Bàng sư phụ cùng hộ viện am hiểu công phu nội gia mới quen biết, khi trở lại Tú mộc viện đã uống đến có chút say say.


Trăng tròn treo cao, gió mát nhẹ thổi, hắn ngã đầu một cái liền nằm ở trên giường.

Có đồ gì thịt thịt ở trên đùi hắn ngọa nguậy.

Hắn giật mình, nhanh chóng ngồi dậy liền nhìn thấy từ trong chăn leo ra mấy con chuột.

“Chuyện gì xảy ra?” Bàng sư phụ lớn tiếng hô gã sai vặt.

Gã sai vặt đang bê một thùng gỗ đầy nước đi tới, nhìn thấy có chuột chạy đến bên cạnh mình, liền hét lên một tiếng, cái thùng đầy nước đổ hết trên đất.

Hai người đập chuột hơn nửa đêm, may mắn là trừ mấy con chuột chạy trốn ra thì không có phát hiện hang chuột nào.

Phòng ốc vừa xây xong, còn có chút hoang dã. Trong nhà lại có đồ ngọt, có thể là chuột ngửi thấy được mùi, mới chạy tới ăn vụn.

Bàng sư phụ thở phào nhẹ nhỏm, rửa mặt loạn một hồi rồi ngủ tiếp. Ngày thứ hai trời còn chưa sáng, hắn tắm nước lạnh xong liền khôi phục thần thái sáng láng như cũ.

Quay trở lại trong nhà, liền phát hiện con gián ở trong phòng.

Tháng sáu chính là tháng các loại côn trùng thường lui tới.

Bàng sư phụ để cho gã sai vặt đi tìm Bạch tổng quản xin chút ít lưu quỳnh vẩy vào trước và sau nhà.

* * * * * *

“Làm sao bây giờ?” Hai huynh đệ chống cằm cùng ngồi ở trên bậc thang đá xanh, đôi mắt Sân ca nhi trông mong nhìn Cẩn ca nhi, “Không ngờ Bàng sư phụ cái gì cũng không sợ!”

Cẩn ca nhi cũng không có nghĩ đến điểm này. Hắn mang vẻ mặt đau khổ: “Đệ để cho ta thử nghĩ xem!”

Sân ca nhi không dám phát ra âm thanh gì nữa, nhàm chán ngó chừng cây Hương Chương bên cạnh.

Bên tai truyền đến giọng nói ôn nhu của Thập Nhất Nương: “Hai con không ngoan ngoãn ở trong phòng nghỉ giấc trưa, ở chỗ này làm cái gì?”

“Mẹ!” Cẩn ca nhi căng thẳng ở trong lòng, như muốn che giấu cái gì đó liền khoa trương nhào tới trong ngực Thập Nhất Nương, “Trong nhà nóng, chúng con ngủ không được!”


Sân ca nhi nghe một cái liền giật mình, lập tức chạy tới ôm cánh tay của Thập Nhất Nương: “Tứ bá mẫu, khí trời nóng quá a!”

Thập Nhất Nương cười ôm hai đứa bé, phân phó Hổ Phách ở phía sau: “Để cho gã sai vặt đem thêm khối băng thả vào trong nhà của Cẩn ca nhi!” Sau đó dắt tay Cẩn ca nhi và Sân ca nhi đi vào trong nhà, “Nhanh đi ngũ trưa, nếu không xế chiều không có tinh thần để tô chữ!”

Hai người gật đầu như gà mổ thóc.

Đăng Hoa vội vã đi tới: “Phu nhân, Uy Bắc hầu đột nhiên qua đời. Hầu gia sai tiểu nhân tới bẩm với phu nhân một tiếng. Để cho phu nhân đổi lại xiêm y, rồi mau qua đó xem một chút. Hầu gia đã đi trước rồi.”

Thập Nhất Nương rất là kinh ngạc: “Chuyện khi nào? Là thế nào mất?”

Hai nhà ở cách vách, Uy Bắc hầu qua đời, dựng rạp đám tang, đổi lại rèm trắng, dù sao cũng có thể nghe được chút ít tiếng động mới đúng. Âm thầm, đột nhiên nhận được báo tang không nói, thời điểm tiết Đoan Ngọ, Uy Bắc hầu còn mời Từ Lệnh Nghi đi qua uống rượu, lúc Từ Lệnh Nghi trở lại còn gọi nói thẳng là “Gừng càng già càng cay”......

“Phòng hồi sự cũng không có nhận được báo tang.” Đăng Hoa cực kỳ cơ mẫn, mồm miệng lanh lợi nói, “Là thế tử gia của Uy Bắc Hầu phái gã sai vặt bên cạnh báo tin lại. Nghe giọng điệu kia, là Uy Bắc hầu cùng thế tử gia đang cùng nhau dùng cơm trưa, thì Uy Bắc hầu đột nhiên ngã xuống trên bàn. Chờ thái y đến, thì đã không còn thở.”

Nói cách khác, mới vừa qua đời.

Theo đạo lý, trong nhà có người tạ thế rồi, hẳn là phải chọn ngày tốt báo tang. Bất quá, nhà bọn họ cùng Lâm gia ở cách vách cũng có quan hệ thông gia, Lâm gia báo tang trước cho bọn họ, cũng có thể hiểu được.

Thập Nhất Nương nghĩ ngợi một lát, rồi dặn dò Hồng văn cùng A Kim chiếu cố Cẩn ca nhi và Sân ca nhi, nàng vào nhà đổi laị bộ hoa bối tử hoa văn đám mây, tháo châu sai xuống rồi bẩm với Thái phu nhân, sau đó mang theo Hổ Phách đi phủ Uy Bắc Hầu.

Lâm gia vừa mới bắt đầu dựng rạp tang, treo cờ trắng.

Thiếp thân ma ma của Lâm Đại phu nhân ở trước cửa thuỳ hoa đợi nàng. Xe ngựa của nàng mới vừa dừng lại, thì ma ma kia đã ân cần ở trước mặt giúp Thập Nhất Nương xuống xe, còn thấp giọng nói: “Phu nhân nhà chúng ta mời phu nhân đến đại sảnh Tiểu Hoa dừng lại chốc lát!”

Thập Nhất Nương thấy ma ma kia vẫn không thay đổi xiêm y, thì không khỏi thầm giật mình. Chờ đến sảnh Tiểu Hoa, nha hoàn mới vừa dâng trà bánh lên, thì Lâm Đại phu nhân tựa như một trận gió chạy thẳng vào.

“Muội đã tới rồi. Vừa lúc giúp ta áp trận với.”Sắc mặt của nàng rất kém cỏi, hơn nữa cũng không có thay y phục, đã lôi kéo Thập Nhất Nương hướng trong nhà của Lâm phu nhân mà đi, ” Thời điểm phụ thân cùng thế tử gia đang dùng cơm trưa thì qua đời, mấy em chồng của ta đều nói là thế tử Gia làm phụ thân tức chết.” Vừa nói, hai mắt vừa đỏ lên, “Mấy người họ đang ở phía trước làm ầm ĩ đó!”

Thập Nhất Nương thất kinh: “Tại sao có thể như vậy?”

Lâm Đại phu nhân căm giận nói: “Có thể đem thế tử gia kéo xuống tất nhiên là tốt, nếu như kéo không xuống, cũng muốn giội nước bẩn lên cả người chúng ta”

Đây là nội vụ của Lâm gia, nhưng Từ Lệnh Nghi đã sai gã sai vặt đưa tin bảo cho nàng tới đây, khẳng định là đã có tính toán.

Thập Nhất Nương ổn định lại tinh thần, cùng Lâm Đại phu nhân vào nội thất của Lâm phu nhân.

* * * * * *

Đến đầu giờ hợi, Thập Nhất Nương và Từ Lệnh Nghi mới từ phủ Uy Bắc Hầu trở lại.


“Thiếp coi như cuối cùng đã biết cái gì gọi là đổi trắng thay đen, cưỡng từ đoạt lý, nói hưu nói vượn, cậy mạnh vô lý!” Thập Nhất Nương kiếp trước là luật sư, nhưng nhớ lại tình huống mới vừa rồi của mấy chị em dâu Lâm Đại phu nhân, cũng không khỏi không cảm thán một phen.

Từ Lệnh Nghi làm sao không biết.

” Ở giữa chúng ta và Lâm Đại phu nhân còn có Đại cô gia.” Hắn cười khổ, “Huống chi Lâm Đại phu nhân chiếm đạo lý. Làm sao cũng phải nhảy vào giúp đỡ thôi.”

Như vậy đối với Trinh tỷ nhi cùng Từ gia đều tốt.

Thập Nhất Nương liền hỏi: ” Ngày mai chúng ta còn qua đó không?”

“Nhìn tình huống đã!” Từ Lệnh Nghi nói, “Chúng ta đã tỏ rõ lập trường rồi.” Lại nói, “Lâm gia còn có Thái phu nhân mà! Lâm Thái phu nhân làm sao cũng sẽ không khiến trong nhà loạn cả lên để bị chế giễu!”

Thập Nhất Nương gật đầu, đi xem Cẩn ca nhi.

Cẩn ca nhi đã sớm nghỉ ngơi. Mặc dù có A Kim ở một bên quạt, nhưng cả người vẫn đầy mồ hôi.

Thập Nhất Nương giúp Cẩn ca nhi lau mồ hôi, lại hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của nhi tử một chút, lúc này mới trở về nhà.

“Cẩn ca nhi ngủ rồi?” Từ Lệnh Nghi từ tịnh phòng đi ra ngoài, đã đổi lại quần áo trong bằng vải bố Tùng Giang Tam Thoa “Mấy ngày nay việc học của con như thế nào?”

“Lúc này mới ba, bốn tháng mà.” Thập Nhất Nương cười nói, “Hầu gia quá nóng nảy rồi!”

Từ Lệnh Nghi cũng cười, cầm lấy cây quạt: “Mau ngủ đi! Trời nóng nực, ta giúp nàng quạt!”

“Hầu gia cũng mệt mỏi một ngày rồi ” Thập Nhất Nương cười đi lấy cây quạt trong tay của hắn lại “Thiếp thân giúp Hầu gia quạt cho!”

Từ Lệnh Nghi lại ấn nàng xuống: “Làm sao lại dài dòng như vậy ”

Từ Phong đang vác khối băng lạnh lẻo thổi tới trên người Thập Nhất Nương, vẫn lạnh đến đáy lòng. Thập Nhất Nương trở mình, cầm lấy tay của Từ Lệnh Nghi, rồi nhắm mắt lại, nghĩ tới ngày mai chắc là phải hỏi Triệu tiên sinh chuyện học của Cẩn ca nhi, nên rất nhanh liền ngủ mất.

Đáng tiếc kế hoạch cản không nổi biến hóa.

Mấy ngày kế tiếp, Thập Nhất Nương và Từ Lệnh Nghi đều bận rộn chuyện của Lâm gia —— ba ngày sau, Lâm gia báo tang. Nhưng Lâm phu nhân cũng không thể chế trụ được mấy nhi tử, mấy nhi tử đều đối chọi ngay mặt, trong nhà loạn đến không xong, nha hoàn châm trà thì bị gọi đi quét sân, gõ kẻng thì gọi đi đón khách...... Những người đến phúng viếng nhìn thấy tình huống không đúng, nên ở trước linh cửu thắp hương xong liền đi trở về phủ, có vài người quen biết với Từ gia, thì rẽ vào Từ gia để đặt chân. Từ Lệnh Nghi mang theo Từ Tự Truân ở bên ngoài viện chiêu đãi khách nhân, Thập Nhất Nương thì ở nội viện an trí nữ quyến, nghe các nàng nói chuyện Bát Quái của Lâm gia. Trong lúc người của Thiệu gia vội vào kinh về chịu tang tới bái phỏng Từ Lệnh Nghi, thì Tuệ tỷ Nhi mang vớ mà Trinh tỷ nhi làm cho Thái phu nhân và Thập Nhất Nương đến, chờ làm xong liền vội tới vấn an Thập Nhất Nương. Cho đến khi Uy Bắc Hầu gia qua đầu thất (1 cái bảy theo cách gọi của VN), thì việc này mới coi là yên tĩnh lại.

Lâm Đại phu nhân mang theo quà tặng tự mình tới cửa nói cám ơn: “Nhờ có Hầu gia và muội hỗ trợ! Vốn hẳn nên cám ơn các người đàng hoàng. Chẳng qua hôm nay nhà chúng ta phải giữ đạo hiếu, chỉ có chờ ra hiếu mới giải quyết được.”

“Mọi người đều là thân thích, tỷ tỷ cũng đừng có khách khí với ta.” Hai người nói chuyện một hồi, rồi đi vấn an Thái phu nhân. Vì Lâm Đại phu nhân không thể ở lâu, nên Thập Nhất Nương đưa nàng đi đến cửa thuỳ hoa.

Trường An liền thở hồng hộc chạy tới, cũng không kịp chờ Thập Nhất Nương tiễn khách xong, đã lớn tiếng nói: “Phu nhân, ngài mau đi xem một chút! Bàng sư phụ muốn đánh Lục thiếu gia và Thất thiếu gia bằng gậy đó!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận