Thứ Nữ Công Lược

Edit: Leticia

“Qua tết Trung Nguyên rằm tháng bảy, sang đến đầu tháng tám, các nhà bắt đầu tặng lễ tiết Trung thu. Chuyện ở riệng của Uy Bắc hầu rốt cục cũng kết thúc.” Lâm Đại phu nhân thừa dịp cơ hội này tự mình tới đây tặng lễ, thứ nhất là cảm ơn Thập Nhất Nương, thứ hai là muốn trò chuyện với Thập Nhất Nương.

“...... Quá không nói đạo lý rồi. May mà có Hầu gia thỉnh thoảng qua phủ phụng bồi trò chuyện với gia nhà chúng ta, bằng không, Gia nhà chúng ta đã bị tức chết rồi.” Sau đó nói một chút chuyện lúc lập nghiệp.

Thập Nhất Nương từng nghe Từ Lệnh Nghi đứt quãng nhắc tới qua.

Thế tử Uy Bắc hầu thấy huynh đệ mình vắt nhau như một sợi dây thừng, nên phân cho họ một chút ích lợi để đi ra ngoài, rồi chọn phương pháp xử lí là tiêu diệt từng bộ phận, rất nhanh liền thoát khỏi cục diện bế tắc. Các huynh đệ thương nghị định qua hiếu kỳ sẽ ra ở riêng. Bởi vậy Lâm Đại phu nhân đối với đám chị em dâu người nào nên chèn ép thì chèn ép, người nào nên lôi kéo thì lôi kéo, thời gian qua so với lúc trước vẫn không bớt lo đi chút nào. Ngày ngày ngóng trông thời gian mãn tang nhanh lên một chút.

Hai người nói chút ít chuyện nhà xong, tâm tình của Lâm Đại phu nhân khá, đến trưa mới trở về phủ.

Xế chiều, Thập Nhất Nương phụng bồi Cẩn ca nhi luyện chữ.

Giản sư phó tới đây.

“Cuối cùng đã mua lại được cửa hàng cách vách.” Nàng hết sức vui mừng, “Sau này không bao giờ sợ nhận buôn bán xong thì ông chủ thu cửa hàng trở về.”

Các nàng muốn làm ăn thật lâu dài với cửa hàng Hỉ phô này. Đặc biệt là Giản sư phó, không chỉ bởi vì nàng đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết với cửa hàng này, hơn nữa còn muốn cho các thêu nương đi theo nàng từ Giang Nam tới đây giúp nàng gây dựng sự nghiệp một câu trả lời thỏa đáng, cho Thu Cúc phụng dưỡng nàng một câu trả lời thỏa đáng. Nàng là người đầu tiên không hi vọng Hỉ phô có biến cố gì.

“Ngày mai ta sẽ đến nói cho Cam Thái phu nhân một chút. Vừa lúc đi tặng lễ tết Trung Thu cho nàng.”

Giản sư phó nói với Thập Nhất Nương tính toán của mình, Thập Nhất Nương bớt chút thời gian đi Trung Cần bá phủ một chuyến. Cam Thái phu nhân cẩn thận nghĩ là đã biết nguyên do trong đó, trong lòng hết sức áy náy: “Đều tại ta không suy nghĩ chu đáo!” Lại nói” “Ta sẽ tặng cửa hàng lại cho các ngươi! Dù sao đồ ở trong tay của ta cũng không giữ được.” Vừa nói, nghĩ đến tính cách của Thập Nhất Nương và Giản sư phó, lại cảm thấy mình nói những lời này có chút không ổn, vội vàng bổ sung: “Nếu không các ngươi bỏ ra ít tiền để mua cửa hàng của ta là được!”

Đừng nói hiện tại Hỉ phô làm ăn tốt, kể cả thời điểm làm ăn không tốt, cũng không thể chiếm tiện nghi của Cam Thái phu nhân như vậy. Huống chi tình huống của Cam Thái phu nhân bên kia phức tạp. Nếu như chỉ liên quan đến Cam Thái phu nhân suy đoán là thiếu chút tiền thuê cửa hàng thì còn dễ nói, nhưng đây lại liên quan đến chuyện Cam Thái phu nhân muốn tặng hoặc bán cái cửa hàng này cho người người khác, đừng nói là Trung Cần bá không đồng ý, sợ rằng kể cả ca ca của Cam Thái phu nhân cũng sẽ không đáp ứng.

“Trước kia là Hỉ phô không có khả năng, hiện tại đã có khả năng rồi, tự nhiên là muốn mua chút sản nghiệp đấy.” Thập Nhất Nương không muốn Cam Thái phu nhân có quá nhiều áp lực, cười nói, “Như vậy ngài cũng nhiều thêm một phần sản nghiệp.”


Cam Thái phu nhân biết Thập Nhất Nương đang an ủi mình, nhưng Cam Thái phu nhân biết mình trong việc quản lý sản nghiệp thì không có quyền lực tuyệt đối, coi như là có lòng muốn làm thì khi bắt đầu làm cũng rất khó khăn, tinh thần không khỏi chán nản.

Nghe nói Thập Nhất Nương mang theo Cẩn ca nhi vội tới tặng nàng lễ tết Trung thu, nàng vô cùng cao hứng đi ra ngoài đón.

Cẩn ca nhi nhảy xuống xe ngựa, cung kính hành lễ với Cam Thái phu nhân. Vẻ tươi cười tràn đầy trên khuôn mặt của Cam Thái phu nhân, rồi lôi kéo hắn đi vào trong.

Nha hoàn, tức phụ, bà tử rối rít khom gối hành lễ hô: “Lục thiếu gia”, bàn trên kháng đã sớm bày đầy điểm tâm, trái cây mà Cẩn ca nhi thích ăn.

“Nghe nói các ngươi tới, sáng sớm nay ta cố ý để cho phòng bếp làm.” Cam Thái phu nhân đích thân dùng muỗng nhỏ đút bánh đậu cho Cẩn ca nhi. Cẩn ca nhi nhỏ giọng nói cảm ơn, muốn tự mình ăn: “Mẹ nói, cháu lớn rồi không thể để người khác đút cho ăn nữa.” Sau đó nghiêng cái đầu nhỏ hỏi Cam Thái phu nhân, “Thái phu nhân thích ăn bánh ngọt hình hoa hay là bánh hạt dẻ? Nhà cháu làm bánh hoa quế cao, cũng làm cả bánh hạt dẻ nữa. Cả hai đều ngon đấy.”

“Ai nha!” Cam Thái phu nhân vô cùng vui mừng, ôm Cẩn ca nhi vào trong ngực: “Chỉ có một mùa hè không gặp, hiện tại Cẩn ca nhi của chúng ta cũng biết quan tâm người khác rồi.”, Cẩn ca nhi nhìn về phía Thập Nhất Nương, trong tươi cười có xen lẫn đắc ý nhỏ nhỏ.

Lúc trước Cẩn ca nhi tự mình cầm ăn cái gì, nhưng sẽ không giải thích với người ta, dù có tặng đồ cho Thái phu nhân, nhưng sẽ không quan tâm Thái phu nhân thích hay không thích. Thái phu nhân không khỏi hỏi Thập Nhất Nương, “Có mấy tháng không gặp, làm sao thoáng cái giống như đã thay đổi cả người rồi.”

Thập Nhất Nương uống trà Thiết Quan Âm mà Cam Thái phu nhân pha, cười nói: “Nói cho hắn biết:”Hắn muốn người khác đối đãi hắn với hắn như thế nào, thì hắn phải đối đãi với người ta như thế.”

Cam Thái phu nhân nghe vậy thì vui mừng gật đầu, sờ đầu Cẩn ca nhi rồi lại ôm Cẩn ca nhi ôm vào trong lòng.

“Ngài làm tóc của cháu rối loạn hết rồi.” Cẩn ca nhi nói thầm, lại có vài phần bộ dạng phi dương như lúc trước. Hai người lớn không khỏi nhìn nhau cười.

Thập Nhất Nương thừa cơ nói ý đồ đến.

Cam Thái phu nhân suy nghĩ một chút nói: “Vậy thì đứng tên của muội và Giản sư phó đi! Nếu Hỉ phô đứng tên ta, ta sợ đến lúc đó sẽ có phiền toái.”

Thập Nhất Nương cũng nghĩ như vậy. Số tiền kia tạm thời lấy từ trong Hỉ phô ra, sau này Giản sư phó sẽ khấu trừ dần trong số tiền chia hoa hồng. Vạn nhất Thái phu nhân bên này có biến cố gì, thì số tiền kia cũng là một món thu nhập. Hơn nữa còn có thể bảo đảm tế thủy trường lưu(sử dụng tiết kiệm thì được lâu).


“Được!” Thập Nhất Nương cười nói, “Ta sẽ đi nói với Giản sư phó, để sư phó chuẩn bị số tiền thiếu, tìm người môi giới để sang tên cửa hàng kia.

Cam Thái phu nhân buồn bã thở dài.

Thập Nhất Nương đến cũng không phải là vì để cho nàng thương tâm. Cười kéo Cam Thái phu nhân đi xem hoa và cây cảnh mình mang từ Từ phủ tới: “Có một bồn hoa cúc tím, nuôi mấy ngày nữa là có thể nở rồi. Còn có gốc cây hoa quế cao một thước, trồng ở trong một cái vạc lớn, đang nở hoa rồi...... Cũng không biết Quý Đình làm như thế nào mà được...... Ta hỏi nàng có thể trồng táo trong cái hay không, nếu được thì mùa đông ngồi ở trên giường gạch sưởi ấm, cúi người có thể hái quả táo ăn, thử nghĩ đã cảm thấy thú vị.”, Cam Thái phu nhân nghe xong cảm thấy rất hứng thú, cùng Thập Nhất Nương dẫn Cẩn ca nhi đi ra ngoài sân.

Quý Đình tức phụ mang theo mấy bà Tử sắp xếp chậu cây.

Cẩn ca nhi chạy tới chỉ một cây hoa cúc chỉ thấy lá xanh trên bàn đá: “Thái phu nhân, Thái phu nhân, người xem, đây chính là hoa cúc tím! Quý Đình tức phụ nói, lúc nở sẽ có màu đen đấy.”

Cam Thái phu nhân ha hả cười đi tới: “Cẩn ca nhi đã nhìn thấy chưa? Cháu thích hoa cúc màu tím à?”

“Nhìn thấy rồi ạ!” Cẩn ca nhi cười nói, “Năm ngoái Quý Đình đã trồng được cây hoa cúc màu đen đấy. Nhưng mà đặt ở trên bàn không tới mấy ngày đã chết rồi. Quý Đình mất rất nhiều thời gian, năm nay rốt cục đã có thể đặt cây hoa cúc lên trên bàn rồi.”

Hai người ở đó cười cười nói nói, một đám nha hoàn vây quanh Cam phu nhân đi tới.

“Vĩnh Bình Hầu phu nhân, ngài tới mà cũng không đi đến chỗ của ta ngồi một chút!”, Nàng sẳng giọng, “Nếu không phải ta thấy sắp tới giữa trưa, đến hầu hạ mẹ chồng dùng cơm trưa, thì vẫn còn không biết ngài đã tới!” Lại cong eo cười cười chào hỏi Cẩn ca nhi: “Lục thiếu gia, cháu cũng tới rồi.”

Cẩn ca nhi cung kính hành lễ với Cam phu nhân.

Thập Nhất Nương cười giải thích: “Ta đi qua chỗ Thái phu nhân trước, rồi chuẩn bị đi chỗ ngài, không ngờ ngài đã tới trước rồi!”

Thái độ của Cam Thái phu nhân rất lãnh đạm: “Hôm nay không cần con hầu hạ ăn trưa. Con đi nghỉ ngơi đi!”


“Sao có thể như vậy được chứ? Bên này ngài có khách quý, con lại đi ngủ trưa, nếu để cho Bá gia biết, nhất định sẽ trách cứ con không chăm sóc tốt sinh hoạt hàng ngày của mẫu thân......”

“Nếu hắn nói con, con cứ nói là ta nói vậy.” Thái phu nhân hờ hững nói, “Nếu hắn không tin, để cho hắn tới hỏi ta là được!”,

“Bá Gia làm sao dám!”, Cam phu nhân nói một hồi, trên mặt có vẻ bất mãn sau đó thẳng bước rời đi.

Vẻ mặt Cam Thái phu nhân buồn bã: “Kể từ khi ta xuất tiền ra để cho nàng dùng, nàng cứ như vậy......”

Trong lòng Thập Nhất Nương cũng có chút không dễ chịu.

Dĩ nhiên giữa thân nhân đến thời điểm chỉ còn lại quan hệ đến tiền tài, người ta sẽ cảm giác thế gian này càng ngày càng lãnh mạc.

“Mới vừa rồi ngài còn chưa nói rốt cuộc là thích ăn bánh hoa quế hay là bánh hạt kê đấy?” Nàng điều tiết không khí “...... Lúc về sẽ để Hứa ma ma mang cho ngài một ít.”

“Đều thích!” Cam Thái phu nhân biết hảo ý của nàng, cũng chuyển đề tài theo nàng: “Mấy năm nay, ta bắt đầu đặc biệt thích ăn ngọt đây...”

Hai người nói cười với nhau, tránh né đề tài về Cam phu nhân.

Cam Thái phu nhân nhiệt tình giữ mẹ con bọn hắn lại ăn cơm trưa, sau khi Cẩn ca nhi ở trong noãn các của Cam Thái phu nhân nghỉ ngơi một lúc, lúc này Thập Nhất Nương mới đi từ chỗ Cam Thái phu nhân về nhà.

Từ Từ Truân và Từ Tự Giới ở nhà đang chờ bọn họ.

“Mẫu thân, thời điểm tiết Trung thu chúng con định đi ra ngoài ngắm đèn. Muốn dẫn cả Cẩn ca nhi theo nữa!”

“Ngắm đèn a! Tốt!” Cẩn ca nhi vừa nghe, lông mày đã nhảy dựng lên rồi, “Còn có Sân ca nhi, Sân ca nhi cũng đi!” Nói xong,lại nhớ mẫu thân còn chưa mở miệng, vội vàng chạy đi kéo ống tay áo của Thập Nhất Nương:” “Mẹ, con cũng muốn đi. Con cũng muốn đi!”

Cảnh tượng náo nhiệt như vậy, đối với người thời cổ đại giải trí tương đối ít mà nói thì có lực hấp dẫn vô cùng.

“Được a!” Thập Nhất Nương cười nói, “Nhưng ngày đó có rất nhiều người, các con phải an bài tốt mới được.” Nghĩ tới đây, trong đầu nàng đột nhiên toát ra một ý niệm: “Truân ca nhi, con là lớn nhất. Bọn đệ đệ đều đi theo con ra ngoài, thì trước hết con phải nghĩ xem ngày đó nên làm cái gì, sau đó thương lượng với Bạch tổng quản, rồi cầm tờ chương trình đến. Cũng tránh cho đến lúc đó bị lạc nhau, hoặc là bị hoa đăng cháy bắn trúng. Con thấy như thế nào?”


“Con?” Từ Từ Truân thật bất ngờ, nhưng rất nhanh đã cảm thấy hưng phấn: “Tốt, tốt! Con phải đi thương lượng với Bạch tổng quản.” rồi lôi kéo Từ Tự Giới đi cùng.

Thập Nhất Nương cười tiễn hai huynh đệ hai người ra ngoài, trong lúc vô tình khóe mắt rơi vào trên giày của Từ Tự Giới.

Thần sắc của nàng khẽ biến.

Lập tức kêu Tứ Hỉ tới hỏi: “Đôi giày trên chân của Ngũ thiếu gia là từ đâu tới? Trong phòng châm tuyến chúng ta chưa từng làm ra đôi giày thô ráp đến như vậy.”

Tứ Hỉ có chút mờ mịt: “Thời điểm Ngũ thiếu gia ra ngoài, thường đi giày do nô tỳ làm giày. Làm bằng lụa đen, thêu hoa văn mây ngũ sắc và viền xanh lá cây...”,

Từ Tự Giới đi đôi giày vải đen bình thường.

“Ta đã biết!”, Thập Nhất Nương để cho nàng lui xuống.

Thời điểm buổi tối Từ Tự Giới tới đây vấn an, Thập Nhất Nương nhìn giày của hắn, đã đổi thành giày đen làm bằng vải lụa.

“Ồ!”, Thập Nhất Nương giả bộ kinh ngạc cười nói, “Sao con lại đột nhiên đổi giày?”

Từ Tự Giới bất an di di chân, một bộ muốn dùng vạt áo che giày lại: “Con vừa trở về đã bị Tứ ca gọi đi thương lượng chuyện ngắm hoa đăng, chưa kịp đổi giày.” Ánh mắt có chút lập lòe.

Thập Nhất Nương cười “À”, một tiếng, một bộ dáng đón nhận cách giải thích của hắn, rồi hỏi Truân ca nhi về chuyện ngắm hoa đăng: “Bạch tổng quản nói muốn phái sáu bảy hộ vệ......”

Nàng cẩn thận nghe, cảm giác chuyện này có thể thực hiện được, nên cười khích lệ hắn: “Con đi nói cho phụ thân một chút. Cha con cũng yên tâm hơn!”

Từ Tự Truân do dự một chút, rồi cười đáp vâng.

Tiễn hai huynh đệ đi, Thập Nhất Nương lập tức kêu Hổ Phách đi vào: “Ngươi đi nói với trượng phu của Tú Liên một tiếng, bảo hắn giúp ta điều tra thêm, mấy ngày nay Ngũ thiếu gia đi thư cục đã làm gì? Ở bên ngoài có kết giao với bằng hữu mới hay không? Đặc biệt là xế chiều hôm nay, đã làm những thứ gì?”,

Hổ Phách lên tiếng đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận