Thứ Nữ Công Lược

Edit: Vịt

Beta: Tiểu Tuyền

Cả nhà đều bắt đầu trông chờ.

Người gác cổng một đường chạy nhanh tới chỗ Từ Lệnh Nghi, Thái phu nhân, Thập Nhất Nương báo tin. Từ Lệnh Nghi mặt không thay đổi gật đầu, nhưng đứng dậy đối với các quản sự trong cả phòng tới vấn an hắn nói: “Chuyện ngày hôm nay thương nghị tới đây thôi, xế chiều rồi hãy nói. Ta đi chào hỏi Cữu gia đã.”

Chào hỏi thì chào hỏi, đâu có ai hỏi câu nào? Chẳng lẽ cần theo chân những người như bọn họ để giải thích sao?

Các quản sự phía sau nối tiếp nhau mà đứng lên, đưa Từ Lệnh Nghi ra cửa. Rồi báo cho người hầu trong viện nhà mình dặn dò nhanh đi tới chố Thái phu nhân cùng Thập Nhất Nương chúc mừng.

Chi Hồng ở bên cạnh Thái phu nhân khẽ nhíu mày, thỉnh thoảng quay đầu lại thúc dục những người đảm nhiệm bà tử thô sử ở phía sau: “Các ma ma nhanh một chút, Thái phu nhân đang chờ. Ngọc Bản tỷ tỷ tìm áo choàng chậm chút cũng bị Thái phu nhân khiển trách, tất cả các ma ma hãy cho ta một chút mặt mũi, để ta có thể ở trước mặt Thái phu nhân bàn giao tốt việc này.”

“Cô nương yên tâm, nhất định sẽ không trì hoãn chuyện của ngài.” Hai bà Tử nghe nói Ngọc Bản cũng bị khiển trách, liền không dám khinh thường, bước nhanh hơn, thở hổn hển tiến vào sân, nhìn thấy Đỗ ma ma vội vả hướng bên này đi tới: “Làm sao lúc này mới đến, mau, mau, Thái phu nhân đang ở dưới mái hiên rồi!”

Hai bà Tử bị hù dọa liền kêu to một tiếng, mang kiệu chạy nhanh về phía chính phòng.

Ngọc Bản đã ôm đệm lót bằng da sóc lên kiệu, hai tiểu nha hoàn đỡ Thái phu nhân lên kiệu, nàng lập tức đem đệm lót cho Thái phu nhân dựa vào, còn có tiểu nha hoàn khác đem lò sưởi tay tới, Đỗ ma ma vịn kiệu, Ngọc Bản và Chi Hồng thì đi theo một bên, phía sau một đoàn nha hoàn, tức phụ, bà Tử vây quanh, tất cả đều đi đến chính phòng.

Thập Nhất Nương đem Cẩn ca nhi kéo tới dưới mái hiên, đang cẩn thận mà đánh giá mặt của hắn.

Có một dấu mụn nhỏ màu đỏ. Nếu không phải da tay của hắn quá trắng thì cái dấu nhỏ này cũng không tới mức rõ ràng như vậy.

“Có còn ngứa hay không?” Nàng hỏi, đau lòng mà sờ cái dấu nhỏ màu đỏ kia, “Còn gạt mẹ nữa. Nếu không phải nhị ca con kịp thời tặng thuốc tới, chỉ sợ còn không khỏi nhanh được như vậy!”

Cẩn ca nhi cười hì hì: “Mẹ, ngài vốn không cần phải khẩn trương như vậy, chẳng phải con đã nói với ngài rồi sao? Hiện tại con đã trưởng thành rồi, nhất định phải hiểu biết rồi. Nếu thật sự không thoải mái thì sẽ không giấu đi. Người không thoải mái là con, đau cũng là con, cần gì phải tự làm khổ mình? Đây không phải là ngu ngốc sao?” Lại nói, “Mẹ, ngài có nói cho Thái phu nhân biết không?” Vẻ mặt có chút khẩn trương.

“Ta không giống con.” Thập Nhất Nương giả vờ nghiêm mặt, “Chuyện lớn như vậy, tại sao có thể không nói cho Thái phu nhân biết.”

“Ai nha!” Cẩn ca nhi không khỏi sốt ruột, ” Lão nhân gia người lớn tuổi rồi, nếu như biết được còn không phải sốt ruột sao.” Vừa nói, vừa lôi Thập Nhất Nương đi ra ngoài, “Chúng ta đi nhanh tới chỗ Thái phu nhân. Tổ mẫu không nhìn thấy con, chắc là không an tâm được.”

“Con đứa nhỏ này, coi như có chút lương tâm.” Thập Nhất Nương gí vào trán của hắn, “Đạo lý này đến con còn hiểu được, chẳng lẽ nương còn không biết à” Sau đó cười nói, “Con yên tâm, chỗ tổ mẫu của con, mẹ một câu cũng không để lộ ra ngoài. Bản thân con đó, lát nữa cũng đừng nói lỡ miệng “ vừa nói vừa vuốt tóc nhi tử “ Đến lượt con, đừng nói lỡ miệng mới được!”

“Mẹ, con là loại người này sao?” Cẩn ca nhi không phục nói, còn rất hiên ngang ưỡn ngực lên, làm ra một bộ dáng nam nhi đỉnh thiên lập địa. Chợt lại bĩu miệng xuống, “Mẹ, người không thể xoa đầu của con nữa nhé, qua mấy năm nữa con cũng phải cưới vợ rồi, nếu vợ con nhìn thấy con còn giống như hài tử chưa lớn, làm sao sẽ đem lời con nói để vào trong mắt......” vui vẻ cười đùa với mẫu thân.

“Nói hưu nói vượn!” Thập Nhất Nương buồn cười, nhưng cũng không hề sờ đầu nhi tử nữa, “Con năm nay mới mấy tuổi mà muốn cưới vợ, cần phải đi học thật tốt cho mẹ mới là đúng đắn.” Nói tới đây, thần sắc của nàng nghiêm túc, “Có gặp được ông ngoại của con hay không? Sức khỏe của lão nhân gia ông như thế nào? Còn bà ngoại cùng mấy cậu của con, biểu huynh muội nữa, thân thể bọn họ có khỏe không?”

” Con gặp được ông ngoại rồi, người rất thích con, không chỉ mang con đi Cô Sơn, còn tặng cho con một thanh Long Tuyền bảo kiếm, bảo con qua hai năm nữa lại đi Dư Hàng xem.” Cẩn ca nhi vừa nói liền hưng phấn lên, “Ngài có biết hay không, ông ngoại còn mơ hồ nhắc tới chuyện ở trong biệt viện xây một lò luyện đan, còn nói cho con biết viết những lời thơ đẹp đẽ miêu tả hoa cỏ đấy, con nhớ được con phải viết mất một ngày a......”

Thập Nhất Nương có cảm giác đỉnh đầu mình đầy mồ hôi rồi

” Con nói ông ngoại con bảo con qua hai năm nữa lại đi Dư Hàng thăm lão nhân gia?” Nàng vội vàng cắt đứt lời của con, ” Con trả lời như thế nào?”

“Con tự nhiên là đồng ý.” Cẩn ca nhi vừa nói, vừa có chút cợt nhả mà kéo bả vai của Thập Nhất Nương, “Mẹ, đây cũng là ý tứ của ông ngoại! Huống chi từ nhỏ người đã nói cho con biết muốn được tin cậy thì phải biết giữu chữ tín, một chữ ngàn vàng, đến lúc đó, người sẽ không ngăn cản con đúng không? “

Lúc hắn nói mang vẻ mặt hiển nhiên cộng thêm chút lơ đễnh, nhưng đáy mắt lại lộ ra mấy phần trịnh trọng. Có thể nhìn ra được hắn thật sự nghĩ sẽ lại đi Dư Hàng.

Thập Nhất Nương đột nhiên có loại cảm giác bánh rơi từ trên trời xuống người.

Nàng chưa từng ngây thơ mà cho là nhi tử đi một chuyến Giang Nam sẽ hoàn toàn gạt bỏ ấn tượng đối với Tây Bắc. Nàng chẳng qua là hi vọng nhi tử có thể thông qua hành trình đi Giang Nam lần này mà có thể hiểu nhiều hơn đối với thế giới này. Chờ tới thời điểm hắn phải lựa chọn sẽ biết bản thân mình có thể có con đường khác để đi.

“Con thật thích Giang Nam?” Nàng hỏi Cẩn ca nhi, âm thanh không khỏi mang theo vài phần cẩn thận từng chút một.

“Thích a!” Cẩn ca nhi nhìn mẫu thân có chút không hiểu.

Hắn thích Giang Nam, thích Dư Hàng, thích Ông ngoại...... Mẫu thân hẳn là cao hứng mới đúng, tại sao phải lộ ra bộ dạng có mấy phần lo lắng?

Nhận được đáp án chính xác, Thập Nhất Nương thở phào nhẹ nhỏm, nắm thật chặt hai tay của con trai, muốn tinh tế hỏi hắn những gì biết được dọc đường, thì một trận gió thổi qua lạnh lẽo, lạnh tới thấu xương.

Nàng bật cười.

Mình cũng quá nóng nảy một chút rồi.

“Chúng ta trở về phòng đi!” Thập Nhất Nương cầm tay của con trai kéo đi, “Phía ngoài quá lạnh rồi!” Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy có người nói: “Lục đệ trở lại rồi

Thập Nhất Nương cùng Cẩn ca nhi không khỏi hướng phía cửa nhìn lại, nhìn thấy Từ Tự Dụ đang mỉm cười đi đến.

“Nhị ca!” Cẩn ca nhi tiến lên hành lễ với hắn, “Chúc mừng huynh, trúng Cử nhân. Huynh là người dẫn đầu của nhà chúng ta đó”

Từ Tự Dụ hơi kinh ngạc.

Trong ấn tượng của hắn, người đệ đệ này tính tình vô cùng cương liệt, bá đạo, không chịu thua. Không nghĩ tới gặp mặt hắn câu đầu tiên chính là mở miệng chúc mừng, trong giọng nói còn mang theo ý sùng bái.

“Đệ còn nhớ rõ ta à!” Hắn nén lại khác thường trong lòng, nhìn thiếu niên có phần xa lạ mà quen thuộc trước mặt này, “Chúng ta có hai ba năm không gặp mặt rồi.”

“Làm sao lại không nhớ rõ!” Cẩn ca nhi cười nói, ” Mỗi lần huynh trở lại đều cùng đi chèo thuyền với đệ.”

Từ Tự Dụ nhớ tới mình khi còn bé cũng mang tình cảm với hắn, liền nở nụ cười.

Phía ngoài truyền một trận tiếng vang.

Có tiểu nha hoàn chạy đi vào: “Phu nhân, Nhị thiếu gia, Lục thiếu gia, Thái phu nhân đã tới!”

Mọi người vừa nghe, vội vàng đi ra bên ngoài. Vừa vặn gặp được Thái phu nhân ở phòng ngoài.

“Cẩn ca nhi!” Xa xa, Thái phu nhân liền mở ra hai cánh tay, “Con đã trở về rồi!”

Cẩn ca nhi tiến lên ôm Thái phu nhân: “Ngài có khỏe không! Thời điểm con không ở nhà, ngài đều ở nhà làm những thứ gì? Đỗ ma ma và chi Hồng có thường xuyên phụng bồi người đánh bài hay không? Cũng qua năm rồi, Tể Trữ sư thái có còn cầm một đống bùa bình an tới lấy tiền dầu vừng của người hay không?”

“Con đứa nhỏ này, không có bình thường.” Thái phu nhân giả vờ giận, nhưng trên mặt lại không che hết được vẻ vui sướng, “Lại dám mang chuyện của Tể Trữ sư thái ra nói. Cẩn thận mà bồ tát biết được.” Vừa nói, chắp tay trước ngực hướng Tây Phương xá lạy, “Bồ Tát thứ tội, trẻ nhỏ ít tuổi, không hiểu chuyện, ngày mai ta sẽ thắp hương cho ngài.” Lại gọi Cẩn ca nhi, “Mau, mau cúi chào với bồ tát!”

Cẩn ca nhi mang vẻ mặt đau khổ hướng về phía tây Phương xá lạy: “Bồ Tát, ta cũng không dám nói loạn nữa!”

Tất cả mọi người đều nở nụ cười.

Cẩn ca nhi đỡ Thái phu nhân, đoàn người đi vào chính phòng.

Phân chủ thứ ngồi xuống xong, tiểu nha hoàn mang trà bánh lên, Thập Nhất Nương nhớ tới La Chấn Hưng đang ở ngoại viện —— mang theo Cẩn ca nhi đi một vòng khắp nơi không nói, còn vì kịp đưa Cẩn ca nhi trở lại đón năm mới mà hắn cũng chỉ ở nhà mấy ngày để trình bày, sợ là tới thời gian cùng nhi tử hắn nói mấy câu cũng không có.

Thái phu nhân ở lại cùng Cẩn ca nhi đang cao hứng bừng bừng nói chuyện, Từ Tự Dụ và Thập Nhất Nương đi đến thư phòng ở ngoại viện.

Từ Lệnh Nghi đang cùng La Chấn Hưng vừa nói chuyện, thấy nàng đi vào, vội nói: “Cẩn ca nhi đâu?”

“Đang phụng bồi Nương nói chuyện!” Thập Nhất Nương cười tiến lên cung kính hành lễ cho La Chấn Hưng, “Đại ca, lần này đã làm phiền huynh!”

“Người một nhà nói cái gì như là hai nhà thế” La Chấn Hưng cười nói, “Cùng Cẩn ca nhi đi một vòng như vậy, chính bản thân ta cũng thu hoạch được nhiều thứ, lại nói, có khi ta dính vinh quang của Cẩn ca nhi!” Sau đó nhắc tới đám mụn nước kia của Cẩn ca nhi, “Cũng là tại ta, không có chiếu cố tốt cho Cẩn ca nhi......”

“Vừa mới nói ‘ người một nhà không nói hai nhà’, chính mình tại sao lại nói tới những lời khách khí rồi?” Từ Lệnh Nghi cười, giơ chung trà trong tay lên, “Nếm thử đi, Quân Sơn ngân châm.”

La Chấn Hưng không nói nhiều nữa, cười nếm một ngụm trà, sau đó nhắm mắt lại thưởng thức một hồi, lại nếm tiếp một ngụm, lúc này mới cười nói: ” Vị ngọt thanh thuần thoải mái, không giống với trà Long Tĩnh có vị ngọt dịu, quả là trà ngon.”

“Vậy thì mang một ít trở về.” Từ Lệnh Nghi cười, kêu Đăng Hoa đi lấy lá trà cho La Chấn Hưng.

La Chấn Hưng cười nói tạ ơn, thần sắc lại lộ ra mấy phần chần chờ.

“Có lời gì cứ nói!” Từ Lệnh Nghi nhìn cười nói, “Hiện giờ trong nhà cũng không có người ngoài!”

Vẻ mặt của La Chấn Hưng hơi chùng xuống, nở nụ cười, nhưng vẫn là ngẫm nghĩ chốc lát rồi mới nói: “Lần này ta đi ra ngoài, thuận đường đã đến thăm Ngũ muội phu!”

“Tử Thuần!” Từ Lệnh Nghi có chút ngoài ý muốn.

Thập Nhất Nương cũng không khỏi dóng tai lắng nghe.

Ngũ nương hai năm qua vẫn ở tại Yên kinh, nếu gặp phải thời điểm năm mới hoặc là việc hiếu hỉ, nàng ấy cũng chỉ nói tới hai đứa bé một chút, ít nói đến Tiễn Minh. Cho dù là có người nói đến, nàng ấy cũng chỉ nói một chút bề ngoài. Nàng mơ hồ cảm thấy giữa bọn họ có thể đã xảy ra vấn đề gì, nhưng Ngũ nương không nói, nàng tự nhiên cũng không tiện hỏi.

“Văn Đăng là thuộc tình huống gì, ta không nói ngươi cũng có thể biết. Nếu không phải nơi đó đạo tặc thành phong trào, lưu dân khó cai trị, thì cái chức huyện lệnh huyện Văn Đăng cũng sẽ không rơi vào trên người Tử Thuần.” La Chấn Hưng nghiêm nghị trả lời, “Ta không nghĩ tới, Tử Thuần đến Văn Đăng bất quá ngắn ngủi năm, sáu năm, lại đem Văn Đăng cai trị tới mức người trên đường không nhặt của rơi, đêm không cần đóng cửa. Dân chúng chỉ đường nghe nói ta là thân thích của Tử Thuần, không chỉ có tự mình dẫn chúng ta đi nha môn, còn mang hết trứng gà trong giỏ xách đưa cho chúng ta......”

Từ Lệnh Nghi cùng Thập Nhất Nương đều rất giật mình.

La Chấn Hưng nghiêm túc gật đầu, trên mặt có chút khổ sở: “Hắn là đồng Tiến sĩ, có một cơ hội, cũng có thể có cách cai trị tốt vậy......” Nói tới đây, hắn ngừng lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui