Thứ Nữ Công Lược

Edit: Anh Vũ

Beta: Tiểu Tuyền

“Đại ca biết.” Thập Nhất Nương thở dài nói: “Có một số việc, chính là đại ca nói cho tỷ biết, để tỷ khuyên ngũ tỷ. Tỷ cũng đã hỏi bóng hỏi gió Ngũ tỷ rồi, Ngũ tỷ chỉ nói là Chước Đào đã hầu hạ Thịnh ca nhi từ nhỏ, Thịnh ca nhi nhất thời không rể rời bỏ nàng được, làm trì hoãn tuổi của nàng, không thể gả ra ngoài, vì hàng năm tỷ ấy không có ở Văn Đăng, nên để cho Ngũ tỷ phu thu Chước Đào. Về phần chuyện của Triệu Thịnh, tỷ ấy nói là không có người thích hợp, hơn nữa Triệu Thịnh là người của nhà chúng ta, biết gốc rễ, thay vì mời người khác, không bằng xin Triệu Thịnh về dùng.”

“Tại sao Ngũ tỷ lại có thể như vậy?” Không đợi nàng nói xong, Thập Nhị Nương đã nói: “Người một nhà, che đậy thì có cái gì tốt chứ? Tỷ ấy như vậy, chúng ta làm sao mà giúp tỷ ấy được đây!” Nàng ngừng lại một chút rồi tiếp tục, giọng có hơi chút bất đắc dĩ: “Nhưng mà, từ trước Ngũ tỷ ở nhà đã rất có thể diện, mà chúng ta lại làm muội muội…”

“Đúng vậy!” Thập Nhất Nương nói: “Tỷ cũng chỉ dám đem đầu đuôi lời tỷ ấy nói cho đại ca biết. Đại ca nói cũng không còn cách nào khác, còn nói nếu đưa lên quan thì phải có khổ chủ, mà hiện tại không có khổ chủ, chẳng lẽ chúng ta lên bao biện thay hay sao?”

Hai tỷ muội tương đối im lặng.

“Thôi, đừng nói những chuyện này nữa!” Thập Nhất Nương nói: “Thanh quan khó giải quyết chuyện nhà, Ngũ tỷ cũng chỉ là muốn cưới con dâu vào cửa, còn cuộc sống trôi qua như thế nào, tự tỷ ấy đã có tính toán của mình. Muội hiếm khi tới đây được một chuyến, dùng xong bữa tối rồi hãy về!”

Thập Nhị Nương thở dài một hơi thật sâu, tạm thời đem chuyện này ném ra sau đầu.

“Anh Nương có khỏe không?” Nàng cười nói: “Muội định lúc Trang ca nhi tròn một tuổi thì tới thăm nó đây!”

“Rất tốt!” Thập Nhất Nương cười, sai Lãnh Hương đi mời Anh Nương tới đây tiếp khách: “Trang ca nhi bây giờ có thể xuống đất đi rồi, nên chạy loạn khắp nơi, nó ngày ngày phải chạy theo bên người thằng nhóc, không dám rời mắt ra lúc nào cả. Ngày hôm qua còn kéo cánh tỷ nói muốn giống Tứ tẩu nó, hiếu kính tỷ tốt hơn. Có thể thấy con bé này làm mẫu thân rồi, mới biết làm mẫu thân cực khổ, không hề dễ dàng chút nào.”

Thập Nhị Nương mỉm cười gật đầu.

Anh Nương tới.

“Sao không đem Trang ca nhi tới?” Có thể là bởi vì khi còn bé Thập Nhi Nương đều ở Lục quân Lâu, nên nàng rất thích náo nhiệt, may mắn là Vương gia có tam cô lục bà nhiều, nhà ai mẹ chồng nàng dâu có việc nàng đều tới hỗ trợ, vì thế tất cả mọi người đều thích nàng, trong nhà mọi người thường ngồi xuống cùng nhau, nhiều người ăn cơm như vậy, nàng lại rất yên tĩnh: “Ta cũng đã lâu rồi chưa có gặp nó.”

“Nó giờ không có lúc nào chịu ngồi yên.” Anh Nương oán trách, nhưng mặt mày đều là ý cười dịu dàng: “Ăn một bữa cơm mà còn phải có nhũ nương ở phía sau bón. Thế nên con không mang nó tới đây.”

“Lúc này không có người ngoài, nói những thứ nghi thức xã giao kia làm cái gì.” Thập Nhị Nương cười nói: “Hài tử nhà ai mà chả lớn lên như thế.” Sau đó trêu ghẹo nói: “Cô gọi cháu tới cũng đâu phải là muốn gặp cháu, cô muốn gặp là gặp Trang ca nhi kia kìa!”

Anh Nương cười hì hì, sai nha hoàn ôm Trang ca nhi tới đây, mấy người họ liền chơi đùa với hài tử, thoáng cái đã tới xế chiều, Thập Nhị Nương lo lắng cho Vương Trạch ở nhà, vì thế liền trở về phủ.

Chờ tới rằm tháng bảy, Thập Nhị Nương lại vội tới tặng lễ trung thu cho Thập Nhất Nương, còn lôi kéo nàng nói chuyện.

“Muội đã hỏi thăm rõ ràng rồi” nàng nhỏ giọng nói: “Người ta nói lúc trước khi Ngũ tỷ phu còn tại nhiệm ấy, Ngũ tỷ muốn ở lại Yên Kinh chăm sóc con nhỏ, tỷ ấy đã nghĩ tới việc mua cho Ngũ tỷ phu mấy người để hầu hạ rồi, nhưng mà thấy giá đắt quá, giá đã đắt lại chưa từng được giáo dục, sợ là đưa về lại thêm loạn. Nghĩ tới nghĩ lui, Ngũ tỷ nhớ tới người lớn tuổi rồi mà chưa lập gia đình là Chước Đào, cảm thấy Chước Đào ở dưới mí mắt Ngũ tỷ phu nhiều năm như vậy rồi, mà Ngũ tỷ phu cũng không thèm ghé một con mắt nhìn nàng, nên để cho Ngũ tỷ phu thu nàng.” Nói tới đây nàng lại lộ ra vẻ mặt khổ sở: “Nhưng không ai ngờ, là Chước Đào sau này đi theo Ngũ tỷ phu, học được cách lấy lòng Ngũ tỷ phu, Ngũ tỷ không đi, Ngũ tỷ phu cũng không còn thúc dục tỷ ấy như trước nữa, còn đem Triệu Thịnh tới Văn Đăng làm cố vấn tài chính nữa.”

“Ngũ tỷ lúc này xuống đài không được, lần đó mượn lễ mừng năm mới tới Văn Đăng, muốn Ngũ tỷ phu cho Triệu Thịnh trở về. Nhưng Ngũ tỷ phu nói, Triệu Thịnh ở La gia làm việc rất tốt, nếu không phải vì giúp tỷ phu thì làm sao hắn chịu đến Văn Đăng. Hiện tại hắn thật vất vả mới giúp tỷ phu mở ra cục diện ở Văn Đăng, có lý nào lại cho người ta đi. Còn nói Triệu Thịnh dù gì cũng là người của La gia, so sánh với việc mời người ngoài còn tốt hơn.”

“Ngũ tỷ không còn cách nào, phải ở lại chỗ này mấy ngày. Muốn tìm lỗi của Triệu Thịnh, kết quả không tìm được lỗi của hắn, còn để hắn tìm được lỗi của nàng!”

Thập Nhất Nương nghe vậy, vẻ mặt nghiêm túc: “Muội nghe những lời này ở đâu ra?”

“Muội rất lo lắng cho Ngũ tỷ, nên viết một phong thư gửi về Dư Hàng” Thập Nhị Nương nói: “Là đại tẩu nói cho muội biết.”

Như vậy xem ra mười phần là thật.

Thập Nhất Nương trầm ngâm nói: “Triệu Thịnh tìm được lỗi của Ngũ tỷ, lời này là thế nào?”

Thập Nhị Nương vẻ mặt buồn bã nói: “Có người cầm một ngàn lượng bạc tới gặp Ngũ tỷ cầu xin Ngũ tỷ giúp đỡ việc kiện tụng, Ngũ tỷ nói mấy câu với hình danh sư gia để làm việc này. Không biết tại làm sao mà Triệu Thịnh biết được chuyện này, rồi nói cho Ngũ tỷ phu, Ngũ tỷ phu chỉ vào mặt ngũ tỷ nói “Cút”… Ngũ tỷ sượng mặt, liền nói ban đầu chính mẫu thân đã giúp đỡ Ngũ tỷ phu chuyện đi học, còn nói, nếu không phải nhờ có Hầu gia, tỷ phu đã không thể mua nhà ở Yên Kinh được… Ngũ tỷ phu giận đến tím mặt lại, tự tát mình hai cái ngay tại chỗ, từ đó về sau không nói chuyện với Ngũ tỷ một câu nào!”

“Những hạ nhân kia gió chiều nào theo chiều nấy, Ngũ tỷ ra ra vào vào cũng không có ai chào hỏi. Ngũ tỷ ở Văn Đăng thật sự không chịu nổi nữa, mới mang theo chị em Thịnh ca nhi, Điền tỷ nhi trở lại.”

Thập Nhất Nương nghe chuyện xong, sắc mặt càng ngưng trọng: “Trước kia, có phải Ngũ tỷ cũng làm cái chuyện tương tự, thu bạc của người tới kiện tung không?”

Thập Nhi Nương gật đầu: “Đại tẩu nói, Triệu Thịnh làm cố vấn tài chính cho Ngũ tỷ phu, Ngũ tỷ từng viết thư chất vấn Ngũ tỷ phu, nhưng huynh ấy nói, cố vấn tài chính trước kia đã giật dây cho Ngũ tỷ dùng ruộng đất thượng đẳng vừa mới khai khẩn được thành ruộng đất hạ đẳng, sau đó bán kiếm lời… Đại tẩu viết thư hỏi Ngũ tỷ, tỷ ấy nói, huyện lệnh huyện bên cạnh cũng làm thế, làm sao đến chỗ tỷ ấy, lại trở thành tội ác tày trời thế! Còn nói, có ai có thể giống như đại ca là một thanh quan không tưởng được như thế, nên cái đó thì có là gì. Ngũ tỷ phu đừng nói là đem bạc về nhà, hàng năm còn lấy bạc trong nhà đi. Bổng lộc hàng năm của Ngũ tỷ phu cùng lắm mới đượcbốn mươi lăm lượng bạc, trong nhà người một đống lớn, số tiền đó đủ ăn hay đủ uống? Tỷ ấy không làm như vậy, thì cả nhà làm sao sống nổi. Còn nói, đại tẩu cũng là chủ nhà, người khác không biết, nhưng tỷ ấy không thể không biết việc này cực khổ thế nào chứ? Hỏi khiến cho đại tẩu á khẩu, không bao giờ quản chuyện này nữa!”

“Khó trách tỷ ấy không đi Văn Đăng!” Thập Nhất Nương ngập ngừng nói: “Không phải tỷ ấy không muốn đi, mà là không có chỗ dung thân… Này thật đúng là chết vì sĩ diện. Mấy năm nay ai cũng cho rằng tỷ ấy sợ khổ mới không đi Văn Đăng.”

Thập Nhị Nương cũng cảm khái một hồi, sau đó nói: “Ngũ tỷ trở về Yên Kinh, Ngũ tỷ phu hàng năm cũng đưa cho tỷ ấy hai ngàn lượng bạc để tiêu dùng. Lúc mới bắt đầu, Ngũ tỷ cảm thấy như vậy cũng tốt, mắt không thấy tâm không phiền, toàn tâm toàn ý mang theo hài tử ở lại Yên Kinh. Chờ Thịnh ca nhi có công danh, là có chỗ dựa vào rồi. Nếu tiết kiệm một chút, hàng năm cũng có thể dư một ít. Được một thời gian dài, Ngũ tỷ tự dưng trong lòng không thoải mái. Cảm thấy Ngũ tỷ phu hàng năm có thể cho tỷ ấy hai ngàn lượng bạc, vậy Chước Đào đi theo Ngũ tỷ phu ở Văn Đăng làm Như phu nhân, còn không biết có thể oai phong cỡ nào. Liền đi một chuyến tới Văn Đăng.”

Thập Nhất Nương ngồi thẳng lên, vội hỏi: “Kết quả thế nào?”

Thập Nhị Nương thở một hơi thật dài trả lời: “Chước Đào bình thường rất ít khi ra khỏi cửa, ở nhà cũng mặc quần vải áo thô, kéo sợi, thêu thùa, trồng rau, nuôi gà giống như một nông phụ bình thường. Hầu hạ Ngũ tỷ phu chu đáo, so với những phu nhân đứng đắn còn hiền thục hơn. Mọi người ở Văn Đăng đều khen ngợi gia huấn của Ngũ tỷ phu nghiêm chỉnh. Nghe nói Hoàng Hữu kết thân với Ngũ tỷ phu là bởi vì thấy trong nhà hay ngoài cổng của Ngũ tỷ phu đều luôn có trật tự.”

Thập Nhất Nương há hốc mồm, cứng lưỡi, một lúc lâu sau mới nói: “Thế thì sao Ngũ tỷ lại đem Chước Đào trở về?”

Thập Nhị Nương nói: “Nghe nói năm ngoái Chước Đào mang thai nhưng không giữ được. Ngũ tỷ sợ từ nay trở đi trong mắt Ngũ tỷ phu chỉ có Chước Đào, lấy cớ điều dưỡng thân thể cho Chước Đào mà mang nàng trở về, sau đó lại mua một tiểu cô nương trắng nõn đưa tới Văn Đăng. Năm nay lấy cớ Thịnh ca nhi thành hôn, một mình tỷ ấy bận không chịu được, nên để Chước Đào ở lại trong nhà.”

“Thế Ngũ tỷ phu có sai người tới đón Chước Đào không?” Thập Nhất Nương suy nghĩ một chút lại hỏi Thập Nhị Nương.

“Không hề!” Đáy mắt Thập Nhị Nương cũng có chút u mê: “Cho nên lần này Ngũ tỷ định ở Văn Đăng một năm rồi trở về. Một là đến nhà của con dâu mới làm khách, thứ hai là muốn xem xem người hầu hạ bên cạnh Ngũ tỷ phu kia có thành thật hay không.”

Sợ rằng những việc đó là để cho Chước Đào thấy, không có nàng ta, cuộc sống của Tiễn Minh vẫn rất tốt!

Tiễn Thập Nhị Nương đi, Thập Nhất Nương liền viết thư cho La Chấn Hưng, hỏi hắn xem danh dự của Tiễn Minh như thế nào. Sau đó bận rộn chuẩn bị cho tết Trung thu, rồi lại chuẩn bị cho Từ Tự Dụ tháng chín tới sẽ thi Ân khoa.

So với lần đầu tiên đi thi Từ Tự Dụ còn cảm thấy căng thẳng hơn.

Từ Tự Kiệm biết liền trêu chọc Từ Tự Dụ: “Ta thấy huynh tùy tiện đi thi là được rồi, không cần phải thật tình như thế đâu. Bây giờ, chúng ta dù gì cũng là cháu của thái hậu nương nương, biểu huynh đệ của hoàng thượng, những thứ khác không nói, chả lẽ chức tứ phẩm chỉ huy sứ còn khó khăn hay sao? Nhị ca thi đậu tiến sĩ, bắt đầu từ thất phẩm, ở lục bộ muốn làm tới lang trung, ít nhất cũng phải mất mười năm, giờ mới đang là tứ phẩm. Nếu là ra ngoài, quan tham nghị mới từ tứ phẩm, ít nhất cũng phải mất hai mươi năm…”

“Nói cái gì thế hả?” Thái phu nhân cầm quạt tròn trong tay hung hăng vỗ lên đầu Từ Tự Kiệm.

Từ Tự Kiệm ôm đầu trốn chui như chuột.

Mọi người đều cười vang.

“Cái đó không giống.” Từ Tự Dụ cười: “Ân huệ nhìn như nhanh, nhưng thực tế sau này rất khó lên chức. Khoa cử mặc dù làm quan hơi chậm, nhưng một bước một dấu chân, trong lòng luôn kiên định.” Hắn nhìn Từ Tự Kiệm với ánh mắt cảm kích, hắn biết Từ tự Kiệm muốn trêu chọc cho hắn vui vẻ. Nhưng mà Từ Tự Kiện trêu đùa như vậy cũng khiến hắn đã thả lỏng rất nhiều.

Đã là ngày cuối cùng trước ngày thi, nhưng ngược lại, đây lại là ngày nhẹ nhàng nhất.

Cầm bài thi, có một đề tương tự với một đề mà trước đó hắn đã từng làm từ lâu, thậm chí còn có điểm giống nhau, hắn vững tin hơn, bài thi rực rỡ gấm hoa (ý chỉ làm bài thi tốt tới độ thăng hoa). Ba ngày sau khi đi ra ngoài đã thấy Từ Tự Cần, Từ Tự Kiệm, Từ Tự Truân cùng Từ Từ Giới tới đón hắn, hắn không khỏi bật cười thật to.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui