Thứ Nữ Công Lược

Từ Tự Cẩn trái nhìn nhìn phụ thân, phải nhìn nhìn mẫu thân, cơm ngậm trong miệng đã quên nhai.

Thật kỳ quái a.

Phụ thân cùng mẫu thân cùng ngồi bình thường ăn cơm nghiêm chỉnh như nhau, cũng không có bất kỳ cử chỉ thân mật nào, không biết tại sao, nhất cử nhất động của hai người đồng nhất lộ ra thân mật tự nhiên, hoàn toàn không giống như ngày hôm qua, lãnh đạm, xa cách.

Chỉ mới qua một đêm thôi.

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì chứ?

“Sao vậy?”. Cảm thấy nhi tử khác thường, Thập Nhất Nương cười hỏi.

Từ Lệnh Nghi cũng dừng đũa lại, ánh mắt lộ ra quan tâm.

“Không có gì, không có gì” Từ Tự Cẩn che dấu, cúi đầu và cơm, nhưng quên mất trong miệng còn đầy cơm, sặc cơm ho lên.

“Đứa nhỏ này!” Thập Nhất Nương vội vàng múc cho nhi tử chén canh “Sao lại vội vội vàng vàng như vậy?”.

Lãnh Hương đã nhanh trí đem trà để xúc miệng tới.

Từ Tự Cẩn nhận lấy canh từ Thập Nhất Nương húp hai ngụm, cảm thấy dễ chịu nhiều, sợ phụ thân phát hiện tiểu tâm tư của hắn, vội nói “Phụ thân, người cũng chưa kể cho con tình huống hôm qua đi đến nhà Trần các lão như thế nào đâu?”.

“Ăn cơm trước” Từ Lệnh Nghi thản nhiên nói “Ăn xong, chúng ta đi đến thư phòng ở Đông xảo Gian của mẹ con nói chuyện”.

Từ Tự Cẩn “À” một tiếng, hai ba miếng liền ăn xong, đôi mắt trông mong nhìn Từ Lệnh Nghi.

Từ Lệnh Nghi khẽ mỉm cười, đem nửa bánh bao trong tay ăn hết, đứng lên “Đi thôi”, hướng Đông Xảo Gian đi.


Từ Tự Cẩn vội vàng đi theo.

Thập Nhất Nương cười để cho Lãnh Hương thu thập bát đũa, ngồi trên giường gạch lớn phía cửa sổ ở Tây Thứ Gian cầm lấy khung thêu ngồi thêu.

Thời gian khoảng nửa nén hương thì Từ Lệnh Nghi cùng Từ Tự Cẩn một trước một sau từ Đông Sảo Gian đi ra.

Vẻ mặt Từ Lệnh Nghi rất bình tĩnh, còn Từ Tự Cẩn lại rất hưng phấn.

“Ta đi đến chỗ Tôn lão Hầu gia” Từ Lệnh Nghi nói với Thập Nhất Nương “Buổi trưa sẽ trở lại”, rồi hướng tới Từ Tự Cẩn nói “Con đợi ở nhà, ở với mẹ con, biết không?”.

“Cha yên tâm!” Từ Tự Cẩn vội nói “Con biết nặng nhẹ, đảm bảo sẽ không chạy loạn khắp nơi”.

Thập Nhất Nương xuống giường tiễn Từ Lệnh Nghi ra cửa.

Thấy phụ thân đi, Từ Tự Cẩn liền ôm lấy vai mẫu thân “Nương, đại môn của những đại lão thần này thật là đen a! Khó trách Cung đại nhân nhắc đi nhắc lại dặn dò con, nói Yên Kinh là vũng nước đục, có chuyện gì phải bàn bạc với phụ thân, ngàn vạn lần không được tự chủ trương”. Sau đó đem chuyện Trần các lão cùng Đường thượng thư muốn sắp xếp người của mình triệu hồi Yên Kinh nhân cơ hội lần này để an bài với Thập Nhất Nương.

Đêm qua Từ Lệnh Nghi cũng đã phân tích qua, lúc ấy Thập Nhất Nương đầy bụng tâm sự, nghe không hết sức cẩn thận, nghiêm túc nghe Từ Tự Cẩn nói một lần, cười nói “Chuyện trên triều đình chính là vậy, con đừng nghĩ mình bây giờ là Vũ Tiễn Bá đã là lợi hại, có rất nhiều điều con còn phải học”.

Lần này Tự Tự Cẩn không có mạnh miệng, đàng hoàng nói “Cho nên nói ‘Đầy bình không vang bằng nửa bình’”.

Thập Nhất Nương cười, đáng giá nhi tử từ trên xuống dưới.

“Sao vậy ạ?” Từ Tự Cẩn bị nàng nhìn đến nỗi xấu hổ, cười giải thích “Những lời này là con nghe phu nhân của Thiên tổng nói, chính là Bình Di vệ Thiên tổng…”.

“Ta là vui mừng.” Thập Nhất Nương có hơi chút cảm khái nói “Cẩn ca nhi của chúng ta đã trưởng thành, biết tự suy ngẫm rồi, cũng biết đánh giá chính xác chính mình”.


Mẫu thân khen gợi làm hắn thẹn thùng, hắn nhìn xung quanh nói “Con vẫn biết tự suy ngẫm, là nương không biết thôi”.

Thập Nhất Nương nhếch miệng cười.

Từ Tự Cẩn sợ mẫu thân tiếp tục khen nữa, vội vàng dời đi đề tài “Nương, chỗ tổ mẫu con vẫn muốn trộm đi xem một chút, xem lão nhân gia ngài như thế nào rồi?”.

Từ Lệnh Nghi đã từng nói qua, có một số việc tự lừa dối mình so với không chút kiêng kỵ thì tốt hơn nhiều. Ấn soái của Cung đại nhân còn chưa có nộp, Từ Tự Cẩn lại lặng lẽ trở về trong kinh, như vậy nếu để cho người có tư tâm nhìn thấy, cho dù lần này nghĩ đến Hoàng thượng đang vui vẻ, mọi người giả bộ như không thấy, nhưng tương lai ngày nào đó nếu có xung đột lợi ích chỉ sợ cũng một phen văn chương lôi việc này ra làm lớn. Thấy mẫu thân không có lên tiếng, Từ Tự Cẩn biết chuyện này không được, gối lên hai cánh tay ngã xuống giường gạch “Trong mấy huynh đệ chúng con, tổ mẫu đối với con tốt nhất…”. Tỏ ra rất thất vọng.

Thập Nhất Nương cười khổ “Con kiên nhẫn chờ thêm hai ngày nữa đi!”.

Từ Tự Cẩn không thể làm khác hơn là gật đầu.

Thập Nhất Nương liền đi thư phòng của Từ Lệnh Nghi tìm cho hắn hai quyển du ký để tiêu khiển.

Hai mẹ con vừa nói chuyện, xem sách làm thêu thùa, thời gian nháy mắt đã đến ngày hai mươi chín.

“Cung Đông Ninh hạ trại tại Uông gia vịnh cách Tây Sơn mười lăm dặm, xế chiều ở Yên Kinh có tiêu cục Thuận Phong có tiêu xa ra khỏi thành”.Lúc dùng cơm trưa Từ Lệnh Nghi đột nhiên nói “Các con sẽ theo người cuả tiêu cục Thuận Phong ra khỏi kinh thành cùng Cung đại nhận hội họp. Trước lúc nghi lễ hiến tù binh được hoàn thành, con sẽ không được về nhà”.

Từ Tự Cẩn không thay đổi sắc mặt đáp lời “Dạ”, thần thái trầm ổn và lãnh tĩnh không giống với tuổi của mình.

Từ Lệnh Nghi vui mừng tại chỗ gật đầu.

Thập Nhất Nương lưu luyến không rời, giúp hắn đổi quần áo của tên sai vặt.


“Nương, theo đạo lý sau khi nghi lễ hiến tù binh kết thúc sẽ có mấy ngày nghỉ hưu mộc…” Từ Tự Cẩn an ủi mẫu thân “Đến lúc đó, con sẽ quang minh chính đại về thăm nương, đi vấn an Tổ mẫu, Nhị Bá mẫu, Ngũ thẩm…..Chôn quần áo, di vật của Hoàng Tiểu Mao, Lưu Nhị Võ vào mộ”. Hắn vừa nói xong ánh mắt buồn bã, thần sắc cũng trầm xuống.

“Ta chờ con trở lại” Thập Nhất Nương ôm lấy nhi tử, nhìn nhi tử đi ra khỏi chính phòng.

Chờ đến ngày hiến tù binh tại Ngọ môn, Từ Lệnh Khoan, Từ Tự Truân, Từ Tự Giới, Sân ca, Thành ca, thậm chí cả Đình ca cùng Trang ca nhi tất cả cùng đi xem náo nhiệt, nữ quyến trong nhà thì tề tựu tại viện của Thái phu nhân chờ đợi, gã sai vặt sẽ thỉnh thoảng báo lại tin tức “Lục thiếu gia vào thành”, “Lục thiếu gia đang dạo phố”, “Lục thiếu gia đến Ngọ môn”, Thái phu nhân nghe thấy vui vẻ hiện ra mặt, khen thưởng cho bọn sai vặt mười lượng bạc, làm cho bọn sai vặt tranh giành nhau đi xem để báo tin, không khí vô cùng náo nhiệt, Ngũ phu nhân ngồi một bên thích thú “Nương, chúng con cũng chờ đợi ở chỗ này, có phải cũng nên được khen thưởng hay không?” Thái phu nhân đúng là rất cao hứng, nên không quản Ngũ phu nhân nói giỡn, cười ha ha căn dặn Chi Hồng “Thưởng cho Ngũ phu nhân của các ngươi hai mươi lượng bạc!” Vui vẻ cười to.

Có gã sai vặt lau mồ hôi trán, chạy đi vào bẩm “Thái phu nhân, đại hỉ, đại hỉ, Lục thiếu gia nhà chúng ta được phong chức Tổng binh Quý Châu”.

Sao Cẩn ca nhi lại được làm Tổng binh Quý Châu? Năm nay hắn mới mười sáu tuổi!

Thập Nhất Nương ngạc nhiên.

Thái phu nhân thì “A” một tiếng, ngồi thẳng người, thần sắc nghiêm nghị hỏi gã sai vặt “Ngươi nghe rõ ràng chưa, nếu nói hươu nói vượn sẽ bị phạt roi”.

“Thái phu nhân, nô tài không có nói hươu nói vượn!” gã sai vặt vội vàng nói “Là Ngũ gia cho người truyền nói, nói là Thánh chỉ cũng đã tuyên đọc rồi, công văn cũng đã dán, bảo nô tài báo cho người biết, cùng vui mừng, vui mừng”. Vừa nói lại nhìn về phía Thập Nhất Nương “Tứ phu nhân, Ngũ gia còn nói, đợi lát nữa triều thần giải tán, trong nhà sẽ có rất nhiều khách nhân đến, nên sai tiểu nhân bẩm một tiếng với người, để cho phòng bếp sớm chuẩn bị một chút rượu thịt cùng thức ăn”.

“Nếu là Ngũ gia nói vậy thì không có sai rồi” Ngũ phu nhân vội vàng ủng hộ Từ Lệnh Khoan, đối với Thập Nhất Nương nói “Tứ tẩu có cần muội hỗ trợ không?”.

“Nếu là thật thì tất nhiên cần Ngũ đệ muội giúp đỡ một tay rồi” Thập Nhất Nương cười đáp ứng hợp lễ nghĩa, nhưng trong đầu lại rối tung rối mù lên.

Sao Tổng binh Quý Châu lại đổi thành Cẩn ca nhi, vậy Tứ Xuyên bây giờ là ai?

Thật vất vả lấy được cớ đi thư phòng.

“Hầu gia, chuyện Cẩn ca nhi làm Tổng binh Quý Châu ngài có biết không?”

“Ta cũng vừa mới biết” Từ Lệnh Nghi nói “Tổng binh Tứ Xuyên là người của Trần các lão….Nghe Vương Lệ nói để Cẩn ca nhi làm Tổng binh Qúy Châu là ý của Hoàng thượng”. Sau đó phân tích nói “Trần các lão muốn an bài người của mình làm Tổng binh Tứ Xuyên, còn muốn được sự ủng hộ của Hoàng thượng, nói vậy trong chuyện này Hoàng thượng khẳng định sẽ không có ý tứ gì khác, mà Nội Các thấy Trần các lão không có lên tiếng, nên vào lúc này sẽ không tự động nhảy vào phá hư phong cảnh. Quỷ thần xui khiến, Tổng binh quý châu lại rơi vào đầu Cẩn ca nhi”. Nói tới đây hắn lộ ra vẻ mặt không thể thay đổi được gì “Cung đại nhân nghe được tin này nhất định sẽ rất thất vọng, ta đã viết phong thư hướng Cung đại nhân giải thích vừa bảo quản sự đi”

Hắn vừa dứt lời, có gã sai vặt đi vào bẩm báo “Hầu gia, hầu gia có Chu đại nhân đến”.

“Hơn phân nửa là đòi uống rượu mừng đây” Từ Lệnh Nghi tự phỏng đoán nói với Thập Nhất Nương “Nàng đi căn dặn phòng bếp chuẩn bị chút rượu và thức ăn đi! Chỉ sợ lát nữa lại có người đến”.


Thập Nhất Nương đồng ý trở lại nội viện.

Ngoại viện ầm ĩ suốt đêm, ngày thứ hai nữ quyến lại lục đục kéo đến, Thập Nhất Nương loay hoay xung quanh, hết lần này đến lần khác Đường tứ thái thái lại nhắc đến chuyện cũ, lôi kéo nàng nói chuyện hôn sự của Đường đại tiểu thư với Cẩn ca nhi, nàng thật vất vả phải lấy cớ ‘hôm nay khách nhân nhiều, không có thời gian nói chuyện này’, vừa lấy lý do thoát khỏi thì lại bị Cam phu nhân túm lại nói chuyện cháu gái nàng.

Lâm đại phua nhân kéo nàng đến một bên “Mấy nhà này ngươi tốt nhất đừng đồng ý ai vội ____ Cẩn ca nhi bây giờ là Tổng binh rồi, theo như quy định, nữ quyến của hắn phải ở lại Yên Kinh” Nàng trí tuệ nói.

Thập Nhất Nương chợt hiểu ra.

Khó trách Chu phu nhân cùng Mục thị không lên tiếng.

“Đa tạ ngài nhắc nhở ta” Nàng vội hướng tới Lâm đại phu nhân cảm ơn “Chuyện này ta sẽ cùng Hầu gia thương lượng”.

Từ Lệnh Nghi nghe lại không đồng ý “Chuyện gì cũng có ngoại lệ, đến lúc đó xin thánh thượng ban chiếu chỉ cho Cẩn ca nhi mang theo vợ đi nhậm chức. Nàng bây giờ chỉ cần để ý chọn cho hắn người thích hợp là được. Hắn hôm nay cũng là quan to một phương rồi, còn không có thành gia, người khác nhìn vào thấy không đủ chững chạc, đối với chuyện lên chức sau này của hắn sẽ không tốt”.

“Vậy Hầu gia có người thích hợp hay không?” cùng người nào kết thân lợi cho đường làm quan của Cẩn ca nhi, Từ Lệnh Nghi có quyền lên tiếng, mà trong những nhà này chọn ai là vợ cho Cẩn ca nhi, thì do Thập Nhất Nương quyết định.

“Không vội” Từ Lệnh Nghi cười nói “Trước tiên xin được chiếu chỉ đặc biệt này đã, sau đó nghĩ đến chuyện này cũng không muộn”.

Nếu không, ai dám đem khuê nữ gả đến nhà chúng ta, đây chẳng phải là sống để thủ tiết ư? Đến lúc đó nhất định phải cưới vợ bé cho Cẩn ca nhi, Thứ trưởng tử so với Đại trưởng tử lại là chuyện phiền toái nữa!

Thập Nhất Nương vừa nghe lập tức nói “Vậy thì chờ xin Hoàng thượng ban xuống chiếu chỉ đặc biệt rồi hãy nói”, thái độ rất là kiên quyết.

Từ Lệnh Nghi khẽ nhếch môi.

Lãnh Hương mang vẻ mặt tươi cười, cước thủ nhẹ nhàng đi thẳng vào “Hầu gia, phu nhân, Lục thiếu gia đã trở lại”

Thập Nhất Nương mừng rỡ, vừa đi ra ngoài vừa hỏi “ Người ở chỗ nào?”.

“Đang bị Tứ thiếu gia, Ngũ thiếu gia, Thất tiếu gia cùng Bát thiếu gia vây quanh” Lãnh Hương vội vàng tiến lên, cầm tay Thập Nhất Nương “Đang kể chuyện bắt Đóa Nhan! Nha hoàn, bà tử, quản sự, gã sai vặt trong nhà, ba tầng trong, ba tầng ngoài vây quanh say sưa nghe chuyện”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận