Thứ Nữ Công Lược

Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Từ Lệnh Nghi rửa mặt thay quần áo, dẫn Từ Tự Cẩn đi tới Từ đường.

Dâng đồ cúng, bái tổ tông, răn dạy nhi tử một hồi, vừa mới ra khỏi cửa Từ đường, lại nhìn thấy một gã sai vặt trông nom Từ đường đang đứng ở chỗ cây tùng xanh bên cạnh Từ đường trông mong.

“Hầu gia, Lục thiếu gia.” Nhìn thấy hai người đi ra ngoài, hắn vội tiến lên hành lễ, kính nể nói, “Thái phu nhân bên kia đã nhiều lần truyền lời tới, hỏi ngài và Lục thiếu gia lúc nào thì qua đó?” Từ Lệnh Nghi gật đầu, nhìn cũng không nhìn gã sai vặt kia một cái, chậm rãi đi ra bên ngoài.

Từ Tự Cẩn thấy phụ thân có bộ dáng giống như có lời muốn nói, vội cung kính theo sát nói: “Cha, ngài còn có cái gì muốn dặn dò?”

Từ Lệnh Nghi dừng bước chân, nhìn nhi tử còn muốn cao hơn mình nửa cái đầu, bởi vì sắc mặt nghiêm nghị mà nhi tử lộ ra vẻ trầm ngưng, không khỏi do dự khoảnh khắc … Cũng vì chút do dự này, Từ Lệnh Khoan đột nhiên xông ra từ phía cuối con đường: “Cẩn ca nhi, Cẩn ca nhi, mau, tổ mẫu chờ cháu dùng bữa sáng, còn nói có lời muốn nói với cháu đó!” Nói xong, giống như bây giờ mới nhìn thấy Từ Lệnh Nghi, mà “A” một tiếng, nói: “Tứ ca, lời ngài muốn nói hẳn cũng đã nói xong rồi đi! Nếu đã nói xong, vậy ta cùng Cẩn ca nhi đi trước một bước, nương hỏi nhiều lần rồi, ngại mấy gã sai vặt làm việc không hiệu quả, đang nổi giận đấy! Cho dù là Nhị tẩu cũng khuyên không nổi. Ta chỉ đành phải tự mình đến tìm các ngươi.” Vừa nói, vừa dùng ánh mắt hướng về phía Cẩn ca nhi ra hiệu, quay người đi ra khỏi hàng rào Từ đường, “Cẩn ca nhi, tổ mẫu ở đó quan trọng hơn!” Cũng mặc kệ vẻ mặt của Từ Lệnh Nghi là gì.

Từ Tự Cẩn là một đứa bé lanh lợi, đâu có không nghe ra dụng ý của Từ Lệnh Khoan. Vội vàng nói với phụ thân một câu “Cha, vậy con đi trước một bước.” Vội vàng đuổi theo bước chân của Từ Lệnh Khoan.

“Ngũ thúc phụ!” Hắn nói nhỏ, “Tổ mẫu thật sự nổi giận rồi sao?” “Tổ mẫu cháu chỉ có chút sốt ruột thôi.” Từ Lệnh Khoan nhỏ giọng mà trả lời, “Nếu như ta không nói như vậy, cháu có thể thoát thân  sao? Tứ ca cái người này, ta hiểu rõ nhất đấy, một khi đã bắt đầu dài dòng là sẽ không ngừng. Trước đây lúc ta đi Cấm vệ quân, bái tế tổ tông xong là bị hắn kéo đi nói chuyện, vừa nói chính là hai canh giờ, ta đứng đến mức chân cũng tê rần. Nếu không phải tổ mẫu cháu thấy chúng ta chậm chạp không về, sai quản sự tới tìm, chỉ sợ ta còn phải tiếp tục đứng.” Sau đó ngạc nhiên nói, “Sao lần này Tứ ca với cháu lại đi ra nhanh như vậy?”

Từ Tự Cẩn chỉ cảm thấy Ngũ thúc phụ quan tâm hắn không có gì để chê trách, vội nói: “Ngày đó ta trở lại đã nghe qua rồi, huống chi ta chuẩn bị phải lên đường rồi, nói nhiều, sẽ trì hoãn hành trình đấy.” “Cũng phải!” Từ Lệnh Khoan gật đầu, nói “Nghe nói lần này Trần các lão và Lộ thượng thư đã chịu gật đầu, Lại bộ và Binh bộ đều phái người đi tiễn cháu, nếu cháu tới chậm, để cho người khác chờ sẽ không tốt. Mặc dù bọn họ đều chỉ là Ngũ, Lục phẩm, nhưng dù sao cũng là quan lục bộ(*) ở kinh thành, về sau lúc cháu tìm bọn hắn làm việc sẽ thuận tiện nhiều hơn, bởi vì chuyện nhỏ như vậy mà đắc tội bọn họ, thật sự là bất lợi.”


*Lục bộ: bắt đầu từ thời kỳ Tuỳ Đường, cơ cấu triều chính trong xã hội phong kiến phân thành: lại, hộ, lễ, binh, hình, công, gồm có sáu bộ

Người của Lại bộ, Binh bộ tới tiễn đưa, đó cũng không phải là lệ cũ. Hiển nhiên là Trần các lão và Đường thượng thư vì cất nhắc hắn mà cố ý làm vậy.

“Cháu biết, cháu biết. Người của hai bộ, cháu sẽ thu xếp.” Từ Tự Cẩn vội nói, “Ngũ thúc phụ ở trong kinh, sau này có chuyện gì còn phải nhờ Ngũ thúc phụ giúp cháu lưu tâm nhiều hơn mới phải.”

“Cái này cháu yên tâm, mặc dù Ngũ thúc phụ của cháu không có bản lãnh giống như phụ thân cháu, nhưng nếu bàn về nhân duyên, quan lớn quan nhỏ ở Yên Kinh này lại không có ai không quen biết và qua lại thân thiết với ta. Nếu cháu có chuyện gì, cứ tới tìm Ngũ thúc phụ của cháu!”

Từ Lệnh Khoan vỗ bộ ngực, ngẩng đầu nhìn thấy viện của Thái phu nhân ở ngay trước mắt.

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, không nói thêm gì nữa, tăng nhanh bước chân đi vào sân.

Từ Lệnh Nghi cười lắc đầu vào trong phòng Thái phu nhân, Thái phu nhân đang bắt Từ Tự Cẩn ở lại nói chuyện.

“…Đến Quý Châu rồi phải nhớ viết thư về nhà, đừng tiếc tiền, ở trên đường phải ăn ngon, ngủ tốt, bạc không đủ, tổ mẫu bổ sung cho cháu.” Thái phu nhân vừa lặp đi lặp lại nhiều lần mà dặn dò hắn, vừa liếc Khương thị và Anh nương một cái, “Cháu vẫn chưa có thành gia đấy, theo như lệ thường, trong quỹ chung hàng tháng phải cấp cho cháu bạc, mặc dù nói bây giờ cháu có nhiều bổng lộc, nhưng chuyện này là chuyện này, bây giờ nên đưa cho cháu, vẫn phải cho cháu, bằng không, sao có thể gọi là quy định chứ?”


Trong lời có lời, Anh nương không quản lý việc nhà, còn không thấy gì, Khương thị nghe được lại đỏ bừng cả mặt.

Từ Tự Cẩn không khỏi âm thầm phỉ nhổ.

Khó trách người khác đều nói Tông phụ khó làm, Tứ tẩu không có nói gì, còn bị răn dạy một trận, bây giờ nếu như dám nói cái gì, chẳng phải vừa bị tổ mẫu mắng lại bị mẫu thân khiển trách sao?

Ý niệm trong đầu chợt lóe lên, hắn liền cười nói: “Xem tổ mẫu nói kìa, thật giống như cháu là người tiếc bạc vậy, cháu là người ở bên cạnh ngài, do ngài chăm sóc mà lớn lên, chẳng lẽ ngay cả điểm tiêu pha này cũng không có sao? Ngài cứ yên tâm, thà cháu phung phí bạc, cũng không thể ủy khuất chính mình a.” Mục đích của Thái phu nhân đã đạt được, nghe vậy liền quay đầu cười ha ha, nói với Nhị phu nhân: “Thấy không, ta nói một câu, hắn phải nói lại mười câu.”

“Đó cũng là do ngài nuông chiều đấy.” Nhị phu nhân cười, mọi người ha ha bật cười.

Trong tiếng cười, Khương thị đưa ánh mắt cảm kích hướng về phía Từ Tự Cẩn.

Sau đó Thái phu nhân, Thập Nhất Nương, Nhị phu nhân, Ngũ phu nhân, Khương thị, Anh nương… lại dặn dò một phen, mắt thấy sắp đến giờ lành, lúc này mọi người mới lưu luyến không rời mà tự mình tiễn Từ Tự Cẩn đến đại môn.


Trời còn chưa sáng, Từ Tự Truân và Từ Tự Giới đã ở ngoại viện đôn đốc hành lý của Từ Tự Cẩn. Lúc này xe ngựa sớm đã chuẩn bị thỏa đáng, hai mươi mấy chiếc nối đuôi nhau mà dàn hàng, hộ vệ nhân cao mã đại(*) nắm trong tay một con ngựa lớn đỏ thẳm, không thanh không âm đứng ở bên cạnh xe ngựa, khí thế bàn bạc.

*Thân cao mã đại 人高 马大: ý chỉ người có dáng người cao lớn, khôi ngô.

Thái phu nhân không ngừng bật khóc nức nở.

Các nữ quyến bước lên phía trước khuyên bảo, Từ Tự Cẩn cũng rút khăn ra cho Thái phu nhân lau nước mắt.

Từ Lệnh Nghi đứng ở bên cạnh với thái độ khác thường, không có lên tiếng.

Từ Lệnh Khoan thấy chuyện không ổn liền lách vào, nói khẽ với mẫu thân: “Ngài ngàn vạn lần nên nhịn xuống. Hôm nay Cẩn ca nhi là Tổng binh rồi, những người đi theo phía sau, sau này đều là thủ hạ ở dưới tay hắn, nếu như hắn lề mề, sau này làm sao để phục chúng a!” Thái phu nhân lập tức dừng tiếng khóc lại, luyến tiếc nhìn Từ Tự Cẩn mấy lần, thúc giục: “Mau lên ngựa đi! Nếu lại không đi, những người chờ ở Đức Thắng Môn để tiễn cháu sẽ sốt ruột.”

Từ Tự Cẩn còn muốn nói gì nữa, Từ Lệnh Khoan vừa kéo Từ Tự Cẩn vừa chạy ra ngoài: “Nương, qua tết Cẩn ca nhi sẽ trở về!” Từ Tự Cẩn ở trong tình thế này, da đầu run lên, có người giải vây giúp, so với thỏ chạy trốn còn nhanh hơn,  trước khi Từ Lệnh Khoan lên ngựa, hắn liền vẫy vẫy tay về phía sau: “Ta đi trước. Lúc tết âm lịch ta sẽ mang đồ ăn ngon về cho mọi người!” Từ Tự Truân, Từ Tự Giới, Từ Tự Sân, Từ Tự Thành, Đình ca nhi và Trang ca nhi tiễn đến đại môn, mấy đứa nhỏ dùng sức mà vẫy vẫy cánh tay nhỏ, la lên, “Lục ca”, “Lục thúc phụ”, thất chủy bát thiệt nói: “Thuận buồm xuôi gió, sớm trở về!”…

Bây giờ hắn là Đại tướng nơi biên cương rồi, sân khấu tiễn đưa phải cho những người trên chốn quan trường kia, người của Từ gia tốt nhất là đi đến đây rồi ngừng.


Từ Tự Cẩn cười quay đầu lại, khóe mắt vô tình nhìn thấy mẫu thân đang rơi nước mắt, dịu dàng nhìn theo hắn.

Hắn sững sờ, đám hộ vệ đang đồng loạt lên ngựa, người đánh ngựa đã vung roi, phát ra tiếng xé gió trong trẻo, xe ngựa chậm rãi đi về phía trước.

Từ Tự Cẩn không khỏi quay đầu nhìn về phía mẫu thân một lần nữa.

Khóe miệng mẫu thân mỉm cười, khóe mắt đâu còn có nửa giọt nước mắt.

Nàng lặng yên đứng ở nơi đó, an tường xin đẹp, mặc kệ bên ngoài có bao nhiêu sương tuyết gió mưa, mặc kệ thế giới bên ngoài thay đổi thất thường như thế nào, người luôn ở đó chờ hắn, có đồ ăn nóng hôi hổi, có quần áo gọn gàng, có lồng ngực ấm áp… Không biết ở Quý Châu đang chờ hắn là cái gì, chưởng quản một cái Đô Ty và đi vào tham gia quân ngũ, là hai khái niệm, hắn cũng có chút lo lắng và sợ hãi, cũng sẽ do dự và băn khoăn, nhưng nhìn thấy bóng dáng mẫu thân, trong lòng hắn đột nhiên có sự an tâm trước nay chưa từng có.

Bất kể như thế nào, mẫu thân vĩnh viễn ở đó chờ hắn.

Từ Tự Cẩn dứt khoát quay đầu đi, giữa hai đầu lông mày đều hướng về phía thế giới chưa biết mùi vị, mặt hướng về phía mặt trời đang từ từ lên cao, cười lớn quát một tiếng “Chúng ta đi”, tư thế hiên ngang mà thúc ngựa, chạy ra khỏi Hà Hoa Lý.

Sau này sẽ còn có rất nhiều chuyện xảy ra, nhưng huynh đệ bọn hắn đồng tâm, giúp nhau canh phòng, bất kể là hố sâu gì cũng có thể vượt qua.

Xa xa, ở ngay phía sau lưng nữ quyến, Từ Lệnh Nghi gác tay một mình đứng ở một bên, nghe tiếng vó ngựa dần dần rời xa, tiếng bánh xe ngựa lục cục, lộ ra nụ cười vui vẻ…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận