Thứ Nữ Cuồng Phi


Ngày xuân, từng làn gió nhẹ dịu mát, không mang theo cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông, cũng không có cái nóng hầm hập của mùa hè. Bầu trời trong xanh, nắng vàng rực rỡ, chính là thời điểm tốt để thưởng hoa.
Đây là lần đầu tiên Tịch Nhan tiến cung. Hoàng quý phi vốn chỉ mời mấy vị Vương phi, tất nhiên Hạ Dạ Bạch không nằm trong số đó, nhưng hắn cứ quấn lấy nàng không nhả ra suốt cả buổi sáng. Tịch Nhan bất đắc dĩ, đành để hắn đi cùng, đi theo hầu hạ còn có hai nha hoàn Hồng Đậu và Tương Tư.
Dọc đường đi xe ngựa từ từ cất bước, đến cửa đông, đã có thái giám ở Bạch Lộ Cung ra nghênh đón. Tịch Nhan xuống xe, lôi Hạ Dạ Bạch đi theo thái giám dẫn đường. Đôi mắt nàng không có sự cẩn trọng (cẩn thận + thận trọng) như những người khác, nhãn châu trong suốt lóng lánh tràn đầy sự tò mò đánh giá khắp nơi.
Từ xa nhìn lại, tường đỏ ngói xanh, tường vây cao vút, từng tòa cung điện nghiêm trang, trên đỉnh nạm vàng sáng chói, đứng liền kề thành từng nhóm, cao thấp xen kẽ, san sát nối tiếp nhau. Từng lớp ngói lưu ly vàng óng ánh trên nóc cung điện dưới ánh nắng mặt trời phát ra ánh sáng chói mắt, đứng ở trong đó thì thật không phân biệt nổi phương hướng đông tây. Khí thế hùng vĩ, tráng lệ, toạ hưởng (hưởng thụ) phồn hoa của thế gian. Đây chính là hoàng cung trong miệng người đời, không khác biệt lắm so với tưởng tượng.
Nhìn bức tường thành cao cao kia, ngăn cản tất cả liên hệ của nơi này với thế giới bên ngoài. Trong đầu Tịch Nhan liền hiện lên tám chữ: Bên ngoài vàng ngọc (tô vàng nạm ngọc), bên trong thối rữa. Cung điện cao cao tại thượng này, luôn dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống chúng sinh (ánh mắt coi thường), bên trong rõ ràng là những người bẩn thỉu và phức tạp, nhưng có mấy ai dám thừa nhận.
Suy nghĩ của Tịch Nhan bay xa, chỗ đốt ngón tay lại bị người khác nắn nắn, quay đầu thì nhìn thấy khuôn mặt Hạ Dạ Bạch đang mang mặt nạ, dưới ánh mặt trời, nhìn không rõ hỉ nộ (vui mừng, giận dữ). Trong lòng nàng đột nhiên sinh ra vài phần vui vẻ và may mắn. Nếu Tiểu Bạch không sớm rời cung, điên điên khùng khùng, mềm yếu vô năng, không có bất kỳ sự uy hiếp nào thì sao hắn có thể sống sót ở chỗ này? Sao nàng gặp được hắn?
“Thất Vương phi, Hoàng quý phi nương nương đang trong ngự hoa viên thưởng hoa cùng với mấy vị Vương phi khác, còn có một số tiểu thư chưa xuất giá nữa.”
Tiểu thái giám kia nói xong, dừng lại một lúc, cực kỳ cẩn thận liếc mắt nhìn Tịch Nhan, có vẻ như trưng cầu ý kiến, nhưng sâu trong đôi mắt lại không chút giấu giếm sự khinh thường.
Tịch Nhan kéo Hạ Dạ Bạch, khẽ mỉm cười, không đến mức dịu dàng động lòng người, cũng không có vẻ quyến rũ yêu kiều của các phi tử trong cung. Ánh mắt kia cực lạnh, như băng tuyết ngưng kết, cả người toát ra ý lạnh xơ xác tiêu điều, nhưng không hề ảnh hưởng tới dung nhan tuyệt sắc, thanh lệ xuất trần của nàng. Một thân tố y, trên đầu chỉ cài một chiếc trâm ngọc đơn giản, cả người từ trên xuống dưới chỉ có huyết ngọc đỏ tươi diễm lệ kia là có giá trị một chút, tựa tuyết liên nở rộ, ăn mặc vô cùng đơn giản, còn đẹp hơn gấp trăm lần những tiểu thư trang phục lộng lẫy kia.
Huyết ngọc:

Tiểu thái giám kia nhìn Tịch Nhan không chớp mắt, đắm chìm trong nụ cười mê hoặc của nàng, ngẩn ngơ, nhất thời chưa thể hồi phục tinh thần. Trong lòng hắn xúc động thổn thức, một tuyệt sắc giai nhân như vậy, lại gả ột tên ngốc, thật là đáng tiếc.
Tịch Nhan không nhúc nhích, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ, nhiệt độ nơi đáy mắt đã xuống mức âm. Tất cả tâm thần nàng như căng ra, biết rõ (hắn) là thất lễ bất kính (vô lễ, thiếu tôn trọng) nhưng không thể làm gì được.
Trong mắt tên tiểu thái giám kia chỉ có khuôn mặt băng lãnh đang tươi cười của Tịch Nhan, tất nhiên không chú ý đến Hạ Dạ Bạch đang bị Tịch Nhan nắm tay. Mặt nạ bạc che đi vẻ mặt ngập tràn ý lạnh, mím môi, ánh mắt sắc lạnh xuyên qua khe hở của mặt nạ bắn ra, gió xuân ấm áp cũng trở nên tê buốt. Hạ Dạ Bạch nhìn chằm chằm tên thái giám không biết sống chết kia, nhưng tên kia vẫn đang chìm đắm, chưa đưa ra quyết định, nhìn ánh mắt thì biết, chắc hắn cũng không có ý định đó.
Còn nữ nhân chết tiệt kia nữa, thừa biết dung nhan đẹp đẽ, nhất là khi cười rộ lên. Mấy tên thái giám này cho dù đã tịnh thân thì cũng thành nhân tinh (nói lái, tịnh thân thành nhân tinh, còn nhân tinh thì mình nghĩ là giống kiểu tinh trùng xông lên não =]] ), bên trong vẫn giữ nguyên bản chất háo sắc, sao nàng còn cười với bọn chúng. Đang định trợn mắt nhìn nàng, đột nhiên nhớ đến hôm qua khi nhìn thấy ánh mắt hắn nàng đã giật mình, lập tức bỏ ngay ý nghĩ đó. Nữ nhân này, vô cùng khôn khéo, mình tuyệt đối không thể lộ ra nửa điểm dấu vết trước mặt nàng.
“Nhan Nhan là của nhà ta, không cho phép ngươi nhìn nàng như vậy.”
Hạ Dạ Bạch giãy khỏi bàn tay Tịch Nhan, cả người còn hung dữ hơn cả mãnh thú sổng chuồng, thân hình nhanh như tia chớp. Tiểu thái giám kia chỉ nghe thấy tiếng nói, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cơ thể đã bị Hạ Dạ Bạch tấn công, ngã xuống đất, đang định giãy dụa, bụng ăn một quả đấm, không kịp rên một tiếng, hai mắt trợn trừng, ho khù khụ, suýt nữa hộc máu.
“Dám nhìn Nhan Nhan này, ta đánh chết ngươi, đánh chết ngươi.”
Lời kia, giọng nói kia, rõ ràng cực kỳ ngây thơ, hành động chỉ theo cảm tính, không hề có chiêu thức, giống như tiểu hài tử đang đánh nhau, nhưng động đến chỗ nào trên người là như bị búa nện. Rõ ràng chỉ bị đánh một chỗ nhưng cả người không chỗ nào không thấy đau. Ánh mắt là ánh mắt đặc thù của Thất hoàng tử trong sáng vô tội, nhưng lại phát ra mũi nhọn sắc lạnh đả thương người.
Tiểu thái giám kia sau khi bị ăn mấy quyền mới hồi phục tinh thần, định giãy dụa, lại không có chút khí lực. Nhưng mỗi người đều có bản năng sinh tồn, nếu cứ đánh tiếp, chỉ sợ cái mạng này không giữ nổi, bèn nhắm mắt lại, dùng một chút hơi tàn giãy giụa.
Vị vương gia này tuy cũng là hoàng tử, nhưng trong cung có ai đối xử hắn như hoàng tử chứ. Chẳng qua danh hiệu dễ nghe hơn bọn hạ nhân như hắn một chút thôi. Dù sao hắn cũng là người của Bạch Lộ cung, ngày thường ỷ vào việc Lệ phi (Hoàng quý phi, cái này là tác giả chú thích) nương nương được sủng ái, luôn tung hoành,sao có thể thua trong tay một tên ngốc, sử dụng cả hai chân, nghĩ đánh vào mặt hắn sẽ chỉ làm đau tay chính mình, bèn nhằm vào ngực Hạ Dạ Bạch.
“Bình thường ngươi cũng dám trắng trợn mà chằm chằm Lệ phi nương nương à?”
Tịch Nhan không hề nghĩ ngợi, chế trụ bàn tay tên thái giám, mạnh mẽ đẩy. Hắn chưa kịp ngồi dậy, một lần nữa nặng nề ngã xuống đất.
“Vương gia, ngài là chủ tử, nô tài kia không biết quy củ, sao ngài không gọi Hồng Đậu, Tương Tư đến vả miệng? Sao lại đi hạ thấp thân phận, tranh luận với tên hạ nhân này?.”
Tịch Nhan kéo Hạ Dạ Bạch đứng lên, tiến lên một bước, đứng trước mặt hắn. Nàng chỉ đứng đến cằm người kia, nhưng khí thế ấy, so với những chủ tử được sủng ái trong cung chẳng kém là bao.
“Mặc dù ta không thể bằng Lệ phi nương nương, nhưng thân là phi tử của hoàng tử, cũng được coi là một nửa chủ tử. Một hạ nhân như ngươi, dám nhìn chằm chằm ta lâu như vậy, còn có phép tắc nữa không? Chúng ta cũng muốn thỉnh giáo Lệ phi nương nương, có phải mọi thái giám ở Bạch Lộ cung đều giống như ngươi. Nếu đều như thế, ta đây cần phải khuyên nương nương mau mau tìm người khác thay thế. Các ngươi làm vậy rõ ràng đã đánh mất thể diện của Bạch Lộ cung.”
Ban đầu tên tiểu thái giám kia muốn cắn lấy Hạ Dạ Bạch không chịu buông ra, dù sao đánh chó cũng phải nể mặt chủ. Thất hoàng tử này, ở Lưu Ly quốc đến ăn mày cũng có thể bắt nạt. Còn đánh hắn (thái giám), chẳng khác nào tát vào mặt Hoàng quý phi nương nương một cái, Hoàng quý phi nương nương không vì lý do khác thì cũng phải vì mặt mũi của bản thân mà đòi lại thể diện cho hắn. Nào ngờ Thất Vương phi kia lại đi che chở cho tên ngốc tử này, nhanh mồm nhanh miệng, ăn nói khéo léo, giỏi biện luận, nhưng sao hắn có thể nuốt trôi cục tức này.
“Công công trước tiên lau mặt đi đã.”
Hồng Đậu đi ra từ sau lưng Tịch Nhan, lấy ra một chiếc khăn tay sạch sẽ từ trong túi, đưa đến trước mặt tiểu thái giám đang nằm trên mặt đất kia.
“Tuy nói đánh chó phải ngó mặt chủ, nhưng con chó này nếu chỉ trung thành thì chưa đủ, còn phải biết làm tăng thể diện cho chủ. Nếu nó làm chủ tử mất thể diện, trong nhà chủ tử nhiều chó như vậy, thiếu một con thì có gì sao đâu? Tuy người là nô tài của Hoàng quý phi nương nương, nhưng Vương gia nhà chúng ta dù sao cũng có hoàng thượng ở đằng sau chống lưng, bên nào nhẹ bên nào nặng, ngươi còn không biết sao?”
Thái giám kia nhìn chằm chằm Hồng Đậu, tay siết chặt chiếc khăn mà nàng đưa cho, im lặng trong chốc lát.
Tịch Nhan nhìn Hồng Đậu đang ngồi xổm trên mặt đất, băng tuyết nơi đáy mắt tan chảy, còn rực rỡ hơn ánh mặt trời. Luận về bày mưu tính kế, Hồng Đậu hiện tại không bằng một phần mười của nàng, nhưng lại hơn nàng ở điểm biết mua chuộc lòng người. Chuyện ngày hôm nay, có một thái giám như vậy ở bên cạnh Hoàng quý phi, giống như một quả bom không hẹn giờ. Nàng vốn muốn thông qua chuyện này để chỉ cho Lệ phi rõ, giờ xem ra không cần thiết nữa rồi.
“Chúng ta là nô tài, quan trọng nhất là phải giữ đúng bổn phận của mình, cứ mắt chó nhìn người thấp (khinh người, ếch ngồi đáy giếng), cuối cùng người chịu thiệt chỉ có bản thân mình. Trong hoàng cung, từng hành động cử chỉ phải vô cùng cẩn thận. Ngươi vô lễ như vậy, Vương gia chúng ta chỉ giáo huấn ngươi một chút, đổi lại là chủ tử khác, đã sớm cho Ngự lâm quân kéo ngươi ra ngoài đánh chết rồi.”
Tương Tư đi tới bên cạnh Hồng Đậu, lời nói chân thành, giọng nói ôn nhu khiến cho người khác cảm giác như được tắm trong gió xuân ấm áp.
“Hai vị cô nương dạy dỗ phải, là Vương gia Vương Phi hạ thủ lưu tình (giơ cao đánh khẽ), nô tài sẽ khắc ghi trong lòng. Giờ không còn sớm nữa, nô tài xin được dẫn đường cho Vương phi, Hoàng quý phi nương nương còn đang chờ người.”
Tịch Nhan cười, gật đầu: “Hồng Đậu, ngươi theo ta vào đi. Tương Tư, ngươi và Vương gia ở đây chờ ta. Vương gia, đây không phải chỗ có thể chạy lung tung, ngươi ngoan ngoãn ở đây chờ, ta rất nhanh sẽ trở lại.”
Tịch Nhan vỗ vỗ mặt Hạ Dạ Bạc, nở lên nụ cười rạng rỡ, nhưng tiểu thái giám kia không dám liếc mắt nhìn lần thứ hai.
“Làm phiền công công đi trước dẫn đường, đừng để Lệ phi nương nương phải đợi lâu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui