Thứ Nữ Cuồng Phi


Edit: Mị
Beta: Tiểu Lan
Ba ngày qua đi, đảo mắt đã đến thời gian ước định của Tịch Nhan và Bạch Phượng.
Thời tiết hôm nay cũng không tốt lắm, hơi có vẻ u ám, đầy bụi bặm, ngay cả đám mây xanh nhạt đẹp mắt trước kia cũng biến thành đen ám nặng nề. Kiểu thời tiết chết tiệt này, rất khó làm cho tâm tình người khác nhẹ nhõm, vui vẻ được.
Thân thể Tịch Nhan không tệ, đêm đó đổ mồ hôi ở bên ngoài cả đêm hứng gió, mặc dù sang ngày hôm sau bị nhiễm lạnh, nằm trên giường một ngày uống thêm ít dược thì tốt hơn rồi. Hai ngày liên tục, nàng bị Hạ Dạ Bạch quấn lấy, không ra khỏi cửa phòng được nửa bước. Nịnh nọt mấy ngày, khuyên can mãi, cam đoan hết lần này đến lần khác, hôm nay nàng mới có cơ hội tiến cung một mình.
Sáng sớm, Tương Tư đã chuẩn bị xong xe ngựa tiến cung. Tại cửa lớn vương phủ, Tịch Nhan chân trước vừa ngồi lên xe ngựa, vén rèm lên, nhìn Hồng Đậu đang chuẩn bị cùng lên xe ngựa. Nàng vẫy vẫy tay, ra hiệu nàng ta tới gần, Hồng Đậu thấy thế tiến lại gần nàng: ”Nhìn xem mảnh đất chúng ta vừa ý coi có thể mua lại hay không?”
Hồng Đậu mở to mắt, nhìn Tịch Nhan gật đầu.
”Quốc Sư Đại Nhân rộng lượng, nhân từ, cũng không phải như mãnh thú hồng thuỷ (thú dữ và nước lũ – ví với tai hoạ ghê gớm), các ngươi không cần đi theo, ở lại vương phủ chiếu cố Vương Gia. Tương Tư, làm đồ ăn ngon cho Vương Gia, đừng để hắn chạy loạn, ta sẽ nhanh chóng trở về.”
Tịch Nhan lại dặn dò vài câu, xong mới buông rèm, lên tiếng nói: ”Đi thôi”
Người đánh xe cung kính đáp lại, roi cầm trên tay giơ cao, quất nhẹ lên mông ngựa, đi thẳng về phía hoàng cung ở phía trước, chạy thẳng đến cửa chính phía đông của hoàng thành mới dừng lại.
Tịch Nhan vừa xuống xe ngựa, thì nhìn thấy một tiểu đồng mặc quần áo màu xanh nhạt, tướng mạo thanh tú chạy ra đón: ”Tiểu nhân là Phạm Thống, phụng mệnh của Quốc Sư ở đây đón cô nương, xin mời.”
Phạm Thống khom người, hướng về phía Tịch Nhan làm ra thế mời.
”Phạn Dũng (thùng cơm)? Tên này của ngươi thật là do Quốc Sư như thiên tiên đặt sao, sao lại quái dị dung tục như thế?”
Bởi vì một câu của Tịch Nhan, tai của Phạm Thống đỏ bừng, cúi thấp người xuống, nói nhỏ:”Tiểu nhân là nô tài hoàng thượng ban cho Quốc Sư đại nhân, chưa có tên tự. Lần đầu tiên gặp Quốc Sư đại nhân nô tài cũng bị hỏi như thế, trong phút chốc không biết đáp như thế nào. Hoàng thượng liền nói ta người nhỏ nhưng sức lớn, sức ăn càng kinh người, lấy tên là Phạm Thống đi, cứ như thế nên có tên này. Quốc Sư đại nhân cũng chỉ nói, thanh, quy phạm, thống nhất, thật là một cái tên không sai.”
Tịch Nhan thấy hắn nói chuyện mà trên mặt thuỷ chung vẫn mang bộ dáng tươi cười, không chút nào có vẻ chịu nhục hay uỷ khuất. Lúc nhắc đến Quốc Sư, đáy mắt hắn hiện lên vẻ cung kính khó giấu, sự sùng bái mù quáng dù không có mình ở đây, song đúng là người do người đó dạy dỗ nên, ôn hoà không một chút nóng nảy, khiến cho người khác không thể không sinh ra hảo cảm.
Tịch Nhan đi sau lưng Phạm Thống. Trong hoàng cung, hành lang quanh co uốn lượn như dải lụa, chim đậu trên mái nhà cao. Trên đường đi, ngẩng đầu cúi đầu đều nhìn thấy từng đoàn thái giám cung nữ, còn có thủ vệ tuần tra qua lại. Mỗi lần chạm mặt, tất cả bọn họ đều dừng bước, xoay người cúi đầu nhường đường cho Phạm Thống, còn Phạm Thống vẫn giữ bộ dáng bình thường nói cảm tạ.
Càng đi sâu vào trong, càng ít thái giám cung nữ qua lại, thị vệ tuần tra đi đi lại lại cũng không nhìn thấy. Lúc đến Thiên Phượng điện, thì không hề có một bóng người. Bốn phía cây cổ thụ chọc trời, xanh um tùm, cộng thêm thời tiết nặng nề như hôm nay, không khí chung quanh có vẻ hơi u ám, song lại yên tĩnh vô cùng.
”Tiểu nhân chỉ đưa đến đây thôi, Quốc Sư đang ở bên trong, cô nương vào đi thôi.”
Phạm Thống dừng bước, thái độ cung kính.
”Đã biết” Tịch Nhan gật nhẹ, ngổn ngang trăm mối lên tiếng. Nàng tiến lên đẩy cửa ra, đi vào.
Thời tiết hôm nay không tốt lắm, rất âm u, hơn nữa xung quanh nơi này đều có cây cối cao lớn, làm cho ánh sáng ở đây hơi u ám, đẩy cửa đi vào, trong đại điện cũng là một mảnh tối đen.
”Tuy đang là ban ngày nhưng Thiên Phượng điện vẫn tối tăm, chẳng lẽ nhất định phải đưa tay không thấy năm ngón mới được sao? Đường đường là Quốc Sư đại nhân, biết rõ hôm nay có khách tới chơi, chẳng lẽ ngay cả đèn dầu cũng không nỡ thắp lên, hay là chỉ có trước mặt người ngoài mới là Quốc Sư gọn gàng đẹp đẽ toả sáng, còn trên thực tế thì bình thường ngài lúc nào cũng giống như sắc trời u ám hôm nay.”
Tịch Nhan liếc nhìn bốn phía, trống rỗng, không thấy một bóng người, chỉ có tiếng nói của nàng vang vọng, còn lại không hề có nửa phần hơi người.
Tịch Nhan thấy không có người trả lời, dứt khoát đứng nguyên tại chỗ, mặc kệ màn tơ màu trắng nhẹ phe phẩy trước mặt nàng:” Bạch Phượng đúng không? nếu như ngươi vẫn cứ giả thần lộng quỷ không xuất hiện, ta sẽ đi.”
Tịch Nhan hét lớn một tiếng, nắm lấy màn tơ phất phơ trước mặt, dùng sức giật mạnh, ném xuống đất, hừ một tiếng, quay người chuẩn bị rời đi.
”Từ khi nào tính tình của nàng trở nên nóng nảy như thế rồi?”
Vẫn giọng nói nhu hoà như lúc trước, giống như mây mùa hè bay giữa trời xanh, vang bên tai, như gió lướt nhẹ qua tai.
”Nóng nảy sao? Vương Gia còn trong phủ chờ ta trở về đấy, cần gì phải ở đây lãng phí thời gian với ngươi.”
Tịch Nhan đột nhiên quay người, ánh mắt như đuốc trợn mắt nhìn gương mặt như đang tắm gió xuân đứng cách đó không xa. Dưới ánh sáng mờ ảo, người nọ một thân bạch y, đứng trong chỗ tối, làm cho cả người giống như sáng lên. Khắp cả đại điện trong nháy mắt như được thắp lên ánh sáng, cả người thanh quý, ưu nhã không nói lên lời. Đôi mắt kia, không giống như lúc mới gặp gỡ, không có gợn sóng không có tình cảm, trong đó là cảm xúc nàng nhìn không hiểu cũng không muốn tìm hiểu.
” Xem ra, nàng thích ứng cực kì tốt.”
Bạch Phượng cười cười, áo bào thật dài vung lên, đột nhiên cả phòng được chiếu sáng, ánh sáng nhu hoà của dạ minh châu chiếu sáng cả đại điện rõ như ban ngày.
”Trước kia nàng rất ghét bóng tối, ta còn tưởng rằng nàng đã thích ứng được rồi chứ.”
Đôi mắt mang ý cười nhìn Tịch Nhan, lại giống như nhìn đi nơi khác, tâm tư bay lơ lửng.
Tịch Nhan nhíu mày, trên gương mặt tuyệt mỹ xuất trần kia không có nửa phần vui vẻ. Bóng tối? Trên đời này còn có hoàn cảnh nàng không thể thích ứng sao? Cho dù không phải là Tịch Nhan, cho dù bị ném tại bãi tha ma, cùng làm bạn với thi thể ở đó, nàng cũng có thể tìm cách ình sống sót, bởi vì nàng đã từng trải qua kinh nghiệm như thế.
”Là ngươi đưa ta đến nơi này sao? Mục đích là gì? Đến cùng ngươi muốn làm gì?”
Hắn càng dịu dàng với nàng, nàng lại càng chán ghét, nhìn thấy gương mặt hắn mang ý cười, nàng đã thấy chướng mắt, hận không thể hung hăng đấm mấy quyền vào nó.
”Lúc trước nàng rất nhu thuận, không bao giờ nói lớn tiếng với ta. Sự việc đó thật sự làm nàng hận ta đến thế sao? Đã mấy trăm năm trôi qua, nàng cũng đã luân hồi mấy kiếp, Mạnh bà thang đã khiến nàng quên hết mọi chuyện trước kia. Nàng đã quên hắn, vẫn thương hại bảo vệ hắn khắp nơi. Nàng cũng đã quên ta, nhưng lúc nào cũng đề phòng cảnh giác.”
Bạch Phượng đi đến trước mặt Tịch Nhan, đưa tay sờ đầu nàng. Động tác kia, tự nhiên như thế, mang theo sự sủng nịch và sầu não hiếm thấy của nhân vật giống như tiên nhân, giống như bọn hắn đã từng thân mật đến thế.
Một thân bạch y bay bay, nhiều thêm vài phần nhân khí, thiếu đi mấy phần tiên khí, cả người lập tức trở nên tươi sáng hơn.
Đầu Tịch Nhan đầy sương mù, kháng cự đẩy cái tay của hắn đang để trên đầu nàng ra: ”Quốc Sư chưa nghe rõ lời ta nói ư? Ta vô duyên vô cớ đến nơi này có phải có quan hệ gì tới ngươi hay không, còn nữa, chuyện này chính là do ngươi làm sao? Ngươi có mục đích gì? Đừng nên chơi trò bí hiểm với ta, ta Mạc Tịch Nhan không phải là tiên nhân nên không nghe hiểu ngôn ngữ của tiên. Kính xin Quốc Sư thẳng thắn, trực tiếp nói rõ, giảm bớt phiền toái cho đối phương. Ngươi phải biết, ta không giống những người đó. Ngươi chưa từng có ân với ta, ta cũng không thích sùng bái người khác một cách mù quáng, người ta tin tưởng chỉ có chính mình.”
Bạch Phượng nhẹ nhàng cười ra tiếng, bỏ qua sầu não vừa rồi: ”Đúng vậy, sao ta lại không biết nàng là loại người gì? Chẳng qua tính tình bướng bỉnh này của nàng tốt nhất nên thay đổi đi.”
Dù cho Tịch Nhan vô lễ thế nào, tính tình Bạch Phượng vẫn rất tốt, vẫn dùng lời lẽ ôn hoà đối đãi, nhưng đôi mắt kia, không có bất kỳ ý gì thương hại. Hắn đối với nàng, đương nhiên không giống như đối với người khác, trong cảm giác thân thiết lại mang theo sự xa cách nhàn nhạt, khiến cho người ta muốn tới gần cũng không dám quá mức thân thiết.
”Nàng vốn dĩ thuộc về nơi này.”
Một câu nhẹ nhàng, Tịch Nhan nghe xong muốn giận sôi gan, suýt nữa cười ra tiếng. Sinh trưởng ở thế kỷ 21, hơn mười năm con dao liếm máu, sống cuộc sống không giống người, thật vất vả mới vứt được nó ra khỏi đầu, nhưng hắn lại nói, nàng thuộc về nơi này, sao nàng có thể không buồn cười đây?
‘Bạch Phượng, ngươi đừng ở đây giả thần giả quỷ, đừng tưởng rằng ngươi là Quốc Sư được vạn dân kính ngưỡng, thì ta không dám đụng tới ngươi.”
Hắn dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì điều khiển linh hồn của nàng giống như con rối trên dây? Hắn cho rằng hắn là ai? Thần của vũ trụ ư? Thật là vớ vẩn. Vận mệnh của Mạc Tịch Nhan này là do chính mình khống chế, hắn dựa vào cái gì chặn ngang một cước, xáo trộn toàn bộ kế hoạch lúc trước của nàng.
Tịch Nhan hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, thân mình uốn lượn như rồng bay. Nàng bay lên, nhấc chân đá về phía Bạch Phượng, gần như dùng mười phần khí lực, hai tay cong lại, chụp về phía cổ họng của hắn.
Bạch Phượng thấy nàng động thủ, giống như không để ý chút nào. Chỉ thấy bạch y cùng với màn tơ màu trắng cùng nhau tung bay giữa không trung, chân Tịch Nhan đá vào khoảng không. Bạch y nhẹ nhàng, mặc dù động tác trốn tránh cũng không hề làm tổn hại khí chất thanh quý và ưu nhã của hắn chút nào. Hắn lập tức quay người, ngoái đầu nhìn lại, ngay lập tức thấy ngón cái và ngón trỏ của Tịch Nhan cong lại, làm thành hình móc ngược, không chút lưu tình đánh thẳng về phía cổ của hắn. Cặp mắt vô ba vô tự thậm chí mang ý cười lúc trước trong nháy mắt trở nên ảm đạm, đáy mắt nhiễm một tầng u sầu. Mắt thấy Tịch Nhan càng ngày càng gần, hắn lại đứng yên tại chỗ, không động đậy tí gì.
Tịch Nhan phẫn hận trợn mắt nhìn hắn một cái, thuận thế thu khí lực trên tay về. Nếu xuất thủ, tất yếu phải có máu đổ mới có thể ngừng lại, nàng không chút nghĩ ngợi, hai chân mượn cột đỏ cao lớn giữa đại điện, cả thân thể đằng không bay lên, đá một cước vào ngực Bạch Phượng, bình yên rơi xuống đất, một loạt động tác trôi chảy tự nhiên, đẹp đẽ như nhảy múa.
”Vì sao không né? Ngươi thực sự nghĩ rằng ta không dám động thủ với ngươi ư? Quốc Sư đại nhân không khỏi đánh giá quá cao bản thân rồi. Từ trên xuống dưới Lưu Ly này, ngoại trừ Vương Gia nhà ta, những người còn lại, mặc dù chết đi, ta cũng không cảm thấy đau lòng. Hay là ngươi cảm thấy cần xin lỗi ta, cảm thấy thương tổn này ngươi nên nhận mới không né tránh? Người nên nhớ rằng ta không phải là Tịch Nhan thiện lương kia, ta không có tâm địa Bồ Tát, ngươi đắc tội với ta trước, chẳng qua ta chỉ phát tiết nỗi tức giận trong lòng mà thôi.”
Tịch Nhan lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bạch Phượng đang nằm trên mặt đất vì bị dính một cước liên hoàn của nàng. Mắt thấy hắn té trên mặt đất, ho khan vài tiếng, mũi bị chảy máu, nhưng hắn không để ý chút nào. Một tay chống lên mặt đất, đứng lên, hắn vỗ vỗ phủi bụi trên quần áo, vẫn ưu nhã như trước. Vài sợi tóc lộn xộn, thậm chí trên mũi vẫn còn vết máu, nhưng thoạt nhìn vẫn không hề nhếch nhác. Hắn nhìn chằm chằm Tịch Nhan nữa ngày, khẽ thở dài.
Đi qua Tịch Nhan, ra tới cửa, Tịch Nhan xoay người nhìn theo hắn, một lát sau thì nhìn thấy Phạm Thống vừa biến mất lúc nãy, không biết Bạch Phượng phân phó cái gì, Phạm Thống gật đầu thật mạnh rồi lại biến mất.
”Chẳng phải Quốc Sư nên quang minh lỗi lạc sao? Có chuyện gì không thể cho ta biết?”
”Chẳng qua có mấy người lạc đường xông vào Thiên Phượng điện mà thôi, ta để Phạm Thống đi xử lý rồi.”
Tịch Nhan nhàn nhạt à lên một tiếng: Thể nào Thiên Phượng điện chẳng có một thị vệ tuần tra, Quốc Sư bản lĩnh cao cường, cần gì đến những phế vật đó.”
”Bản lĩnh cao tới đâu đi nữa, cũng không thể làm được hết mọi chuyện.”
Bạch Phượng giống như có chút cảm khái nói.
“Thật sự không nhìn ra, Quốc Sư đại nhân không phải là tiên nhân sao? Không phải là tiên nhân không nên có thất tình lục dục ư? Tại sao biểu cảm của Quốc Sư đại nhân này giống như bị thương? Than thở, không phải Quốc Sư gây nên. Hôm nay ta đến đây, không phải để nghe Quốc Sư thở dài đâu. Tại sao ngươi đưa ta đến nơi này, có mục đích gì. Chưa nói đến những lời ngươi bảo là ta vốn dĩ thuộc về nơi này, ngươi không phải thần côn, ta cũng không phải là những tín đồ để người lừa gạt.”
”Nàng tin cũng được, không tin cũng vậy. Ta chỉ làm theo ý của nàng, đưa nàng tới nơi này.”
Tịch Nhan nghe xong, càng thêm bực bội, hai mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Phượng, suýt phun ra lửa: ”Quốc Sư đại nhân muốn đùa giỡn với ta sao? Nếu ngươi đã thần thông quảng đại như thế, có thể đưa ta đến nơi này, thì ngươi phải biết được cuộc sống từ nhỏ đến lớn của ta. Nếu ngươi có thể mang ta đến đây lúc ta mười hai tuổi, dẫn ta thoát khỏi cuộc sống tràn đầy chém giết, có lẽ ta còn tin tưởng, thậm chí cảm ơn. Nhưng sau khi mười lăm tuổi, ta đã chết tâm hoàn toàn, ta đã khắc phục khó khăn chồng chất. Ngươi phải biết cái chức chưởng môn kia không dễ đạt được chút nào, phải biết ta muốn báo thù cỡ nào, dù chỉ là trong suy nghĩ, ta cũng muốn giết chết tất cả lão già kia, dùng máu của bọn chúng hiến tế, truy điệu cho tuổi thơ và đồng bọn của ta. Ta không phải là người vô tư hay nhân từ, nhưng có một số ít người, thực sự ta không muốn giết. Không phải ai cũng cứng rắn như ta, không phải ai cũng giống ta, vì sinh tồn, có thể hi sinh tất cả. Trong số bọn họ có vài người vì tự cho là đúng mà chết. Nếu Quốc Sư đã có lòng thương xót muôn dân trăm họ, nên để ta sớm thoát ly khổ ải, hiện tại than thở, làm dáng vẻ đau xót thương tiếc, sẽ chỉ khiến cho khuôn mặt thanh nhuận kia càng trở nên đáng ghét, đáng hận. Huống chi, ta không cần.”
Bạch Phượng thở dài, mỉm cười, mang theo một chút thê lương. Cả phòng không biết có bao nhiêu viên dạ minh châu, ánh sáng dịu dàng loá mắt. Nụ cười ấy giống như gió, không thể nắm bắt nổi, dáng vẻ như vậy, tươi cười như vậy, nếu những người khác nhìn thấy, cho dù cđứng trước mặt Bạch Phượng cũng chưa đã chắc nhận ra hắn.
”Hôm nay nàng đến đây là cần một câu giải thích hợp lý. Nếu nàng đã không tin, cần gì phải đến? Cho dù ngươi báo được thù, giết chết những người đó thì thế nào, sẽ cảm thấy vui vẻ chắc? Những người kia tội ác tày trời, tự nhiên sẽ có báo ứng, cần gì nàng phải để tay mình dính đầy máu tươi?”
Tịch Nhan cười cười, nụ cười kia đúng là có vài phần trào phúng, đi đến trước mặt Bạch Phượng, nàng đột nhiên xoè lòng bàn tay trước mặt hắn. Lòng bàn tay trắng như tuyết, bao phủ một màu hồng như hoa đào, bóng loáng tinh tế tỉ mỉ, không có vết chai dày đặc, sạch sẽ thậm chí hơi sáng long lanh, nhìn là biết tay của thiên kim tiểu thư, mười ngón tay không dính nước.
‘Ngươi cảm thấy nó sạch sẽ sao?”
Tịch Nhan cười cười phất phất tay trước mặt Bạch Phượng, đôi môi hơi bĩu về phía trước. Đôi mắt trong trẻo chuyển động, trút xuống ánh sáng lung linh, rõ ràng là đang tươi cười, lại khiến cho người ta không cười nổi.
”Quốc Sư đại nhân, nhìn rõ rồi chứ. Đôi tay này là tay của tứ tiểu thư tướng quốc phủ Mạc Tịch Nhan, ngày thường chỉ dùng đánh đàn, vẽ tranh, ngay cả con gà cũng chưa giết qua. Đôi tay này, không có một chút mùi máu tươi, giống như ngươi nói, đôi tay này, rất sạch sẽ. Nhưng Quốc Sư đại nhân thật sự cảm thấy nàng sạch sẽ sao? Dung nhan tuyệt mỹ này, thân thể hoàn mỹ không mang một chút tỳ vết này, làm một nhân vật sạch sẽ trong sáng như vậy. Nếu ngươi đã cảm thấy sạch sẽ, cớ gì lại để ột linh hồn dơ bẩn như ta huỷ hoại nàng? Vũ Mị Nương ta có thể là ác ma, còn hung ác hơn Võ Tắc Thiên ba phần, ta không phải trời, cũng không phải đất, chỉ là người sống vì chính mình.”
Tịch Nhan giống như nhớ ra cái gì đó, sắc mặt trong khoảnh khắc trở nên ngưng trọng. Nàng cụp mắt xuống, rồi lại ngẩng đầu lên, đôi mắt trong trẻo không chút chần chừ do dự, đáy mắt phát ra tia tàn nhẫn và quyết tuyệt, so với dạ minh châu còn sáng hơn vài phần, đâm vào lòng người thật không thoải mái.
”Nếu chỉ sống vì chính mình, tại sao ngày ấy nàng lại bị thương? Ta biết rõ những năm qua nàng đã vất vả, nhưng bây giờ, có thể bắt đầu lại mọi việc một lần nữa, chỉ cần nàng muốn, thì có thể sống yên ổn qua ngày.”
Tịch Nhan nhìn Bạch Phượng, ánh mắt kia, giống như người đang đứng trước mặt nàng không phải là Quốc Sư cao cao tại thượng mà là một tên ngốc vậy, mang theo sự thương hại. Đột nhiên nàng cười ra tiếng, cuối cùng khẩu khí kia lại khôi phục giọng điệu trào phúng ban đầu: ”Quốc Sư đại nhân thật đúng là quý nhân hay quên sự đời, mấy ngày trước ta đã nói rồi mà bây giờ một chữ cũng không nhớ sao? Quốc sư đại nhân đã thần thông quảng đại như vậy, cũng nên xoá hết những ký ức trước kia của ta đi, nếu không, thế giới của ta chỉ có một chuẩn tắc (tiêu chuẩn và quy tắc), mạnh được yếu thua mà thôi. Nếu ngươi không mạnh, hoặc bị người khác chèn ép, thì chỉ có thể chịu xỉ nhục. Quốc Sư Đại Nhân không phải hiểu rất rõ điều này sao? Ta hiểu rất rõ đạo lý này, trước kia như thế, sau này sống cùng với Vương Gia càng như thế. Nếu Vương Gia giống tứ hoàng tử, đều có mẫu phi được sủng ái, có lực lượng ủng hộ trên triều đình có thể đối đầu với Đông cung thái tử, thì làm gì rơi vào tình cảnh bị người khác bắt nạt. Đây chẳng phải là cảm nhận sâu sắc Quốc Sư Đại Nhân cho ta sao?”
Khi chia tay, Bạch Phượng không muốn nhìn thấy Tịch Nhan hận đời như vậy, khuôn mặt thanh lệ xuất trần như vậy, đôi mắt đẹp như vậy, vốn dĩ nên thanh tịnh như nước, sạch sẽ động lòng người, nhưng bây giờ toàn thân nàng lại tản ra sát khí làm cho người ta sợ hãi.
”Vô luận như thế nào, đừng vì hắn mà để đôi tay này dính đầy máu tươi.”
Đột nhiên Bạch Phượng nắm chặt tay Tịch Nhan, khuôn mặt tuấn dật xuất trần kia có chút tái nhợt, đôi mắt không vướng chút bụi trần ẩn ẩn xuất hiện một ít thương xót.
”Hắn, người ngươi nói là ai? Vương Gia sao?”
Tịch Nhan không lập tức gạt tay hắn ra, đôi mắt khoá chặt hắn lại.
”Ta là kiểu người từ trước tới nay luôn thích ứng được với mọi hoàn cảnh, không phải có câu nhập gia tuỳ tục sao? Giờ ta là tiểu thư khuê các Mạc Tịch Nhan, tam tòng tứ đức, xuất giá tòng phu, vợ vi phu cương, những lời này Quốc Sư không lạ đâu nhỉ. Nếu Vương Gia nhà ta là người không có bất cứ địa vị gì thì có ai coi hắn là Vương Gia. Quốc Sư muốn ta sạch sẽ, nếu ta là Mạc Vân Phỉ kia, hoặc là Mạc Vân Hà, gả cho thái tử hoặc tứ hoàng tử, chắc chắn ta chẳng cần làm gì, cũng có thể ngồi hưởng vinh hoa phú quý. Hoặc phu quân của ta chỉ là dân chúng bình thường, mặt trời mọc đi làm mặt trời lặn nghỉ ngơi, có lẽ lúc đầu ta sẽ có chút không cam lòng, nhưng trải qua một thời gian, chưa biết chừng ta cũng sẽ tình nguyện sống cuộc sống yên bình như vậy, Nhưng hết lần này đến lần khác thì sao, phu quân của ta là Thất Vương Gia đương triều, nếu không tranh không đoạt cũng chỉ suốt ngày bị bắt nạt xỉ nhục coi thường, ta là loại người cam tâm để người khác xỉ nhục ư? Vương Gia nhà ta sẽ không tranh giành, thì ta sẽ ra tay tranh giành. Mấy chục năm cầm dao liếm máu ta có thể nhịn, còn có chuyện gì ta không thể không làm được? Sẽ có một ngày, Lưu Ly sẽ nằm trong tay ta.”
‘Có lẽ trong chốn u tối kia thật sự có số mệnh riêng của nó, cho dù ta dùng hết toàn lực muốn thay đổi, nhưng đến cuối cùng thì vẫn không ngăn được ý định quyết tâm của nàng.”
Bạch Phượng nhìn thân ảnh của Tịch Nhan rời đi, nhàn nhạt mở miệng, nếu như không phải vì lúc trước nàng đau khổ cầu xin, hắn cũng không làm trái ý trời, đáp ứng thỉnh cầu của nàng, không ngờ, đến cuối cùng lại thành kiếp nạn của nàng.
Kiếp trước, hắn vì nàng mà buông đao lại có kết cục như thế, kiếp này, chẳng lẽ nàng thật sự muốn vì hắn mà tay nhuốm máu tươi sao?
Tịch Nhan đi đến cửa đại điện, đột nhiên xoay người: ”Quốc Sư Đại Nhân được vạn dân kính ngưỡng, tại Lưu Ly quyền cao chức trọng, mặc dù không phải vua, song lời ngươi nói ra ngay cả Cảnh đế cũng không dám phản bác. Ngươi đưa ta từ chưởng môn của Vũ gia hô mưa gọi gió, có được toàn bộ thế giới biến thành một Vương Phi ngay cả một tên ăn mày cũng có thể bắt nạt, trong người tràn ngập cừu hận lại không có chỗ phát tiết. Quốc Sư Đại Nhân có biết những điều này là do ngươi nợ ta không?”
Trong tận sâu đôi mắt mang theo sự cưng chiều mà người thường không cách nào nhìn ra được, Bạch Phượng cười gật đầu: ”Đúng, là ta nợ nàng.”
”Bên ngoài Đông Giao cách mười dặm có một mảnh đất trống dựa vào núi Bàng Thuỷ, phong cảnh vô cùng đẹp, không biết Quốc Sư Đại Nhân có thể lấy nó để làm lễ gặp mặt giữa chúng ta không?”
Hồng Đậu tìm hiểu lâu như vậy, đến hôm nay mới có manh mối. Mảnh đất nàng tìm người đi xem là một vùng đất quý phong thuỷ tốt, nhất định là của người nào đó có quyền thế ở Triêu Dương thành. Mảnh đất đó nằm ở phía đông của khu phố náo nhiệt phồn hoa nhất, nếu như ngồi xe ngựa cũng chỉ mất khoảng nửa canh giờ. Quan trọng nhất là mảnh đất kia khá lớn, nếu chú tâm kinh doanh, muốn vượt qua khu phố phía đông cũng không phải là việc khó.
”Nếu nàng muốn, sẽ có người đưa hai tay dâng lên cho nàng.”
Tịch Nhan thấy hắn có dáng vẻ chắc chắn như vậy, không khỏi tò mò, mặc dù trong nội tâm nàng có chút mâu thuẫn với Quốc Sư. Nhưng có một điều có thể khẳng định, người này không giống với những tên thần côn khác. Ăn nói bừa bãi, hắn cũng rất khinh thường, chỉ là trong lòng nàng rất tức giận, mới mở miệng chống đối.
”Ta là người chứ không phải tiên, còn làm phiền Quốc Sư nói cho rõ ràng một chút, không nên tỏ ra bí hiểm với ta.”
Sao có thể? Nếu mảnh đất đó không thuộc sở hữu của quý tộc trong hoàng thành, vậy cũng sẽ là của thế gia vọng tộc số một số hai của Triêu Dương thành. Nếu bán đi ít nhất cũng phải gần trăm vạn lượng bạc, nàng không phải là tứ Vương Phi, cũng không phải là thái tử phi, làm sao có nhiều tiền như vậy được?
”Thiên cơ bất khả lộ, nàng đã lo lắng cho Vương Gia, nên sớm trở về đi. Những lời nói hôm nay.., nàng cân nhắc cẩn thận, đừng để tay mình dính đầy máu tươi, ít nhất, đừng giết người nữa.”
Bạch Phượng nhìn nàng, nụ cười nhu hoà trên mặt khiến cho người có cảm giác thân thiết, nhưng Tịch Nhan thuỷ chung vẫn không tiến lên, tới gần hắn một bước. Trên người hắn có cái gì đó khiến cho nàng cảm thấy rất ấm áp, nhưng nàng sớm có thói quen một mình một thế giới lạnh buốt. Mặc dù cả cơ thể lạnh lẽo thấu xương, nếu không thể khiến nàng hoàn toàn yên tâm, cho dù là ấm lô, nàng cũng tình nguyện cắn chặt môi, cuộn mình thành một đoàn, dùng nghị lực của chính bản thân để vượt qua.
”Quốc Sư thật khó nghe, vẫn là Bạch Phượng êm tai hơn, nơi này thái âm dày đặc, thật sự khiến người ta chán ghét.”
Tịch Nhan mở miệng, một bộ dáng chán ghét.
”Ta gọi nàng là Liên Nhi nhé.”
Dường như Bạch Phượng đoán trước được Tịch Nhan sẽ cự tuyệt, không đợi nàng mở miệng liền vội vàng nói tiếp: ”Liên Nhi đã không thích ở đây, chắc chắn đồ ăn ở đây nàng sẽ không ăn nổi. Phạm Thống.”
Bạch Phượng gọi một tiếng, chưa tới một phút đồng hồ, Phạm Thống đã xuất hiện trước mặt Bạch Phượng, quỳ một chân trên đất, thái độ cung kính không nói nên lời.
”Tiễn Vương Phi xuất cung.”
Tịch Nhan liếc nhìn Bạch Phượng: ”Đến bây giờ, Quốc Sư cũng chưa có một câu trả lời thuyết phục để ta thoả mãn, song hiện tại ta không trách ngươi. Có thể gặp Thất Vương Gia, ta cảm thấy rất vui vẻ, giống như ngươi nói, sau khi báo thù ta có thể vui vẻ ư? Có lẽ sau khi báo thù xong ta sẽ cảm thấy rất sảng khoái, nhưng nếu những người kia chết rồi, ta cũng sẽ mất đi niềm vui thú trong cuộc sống, như cái xác không hồn. Nhưng bây giờ không giống như trước nữa, ta sẽ dùng hết năng lực để bảo vệ Vương Gia, những cái gì đáng lẽ thuộc về hắn, ta sẽ giúp hắn đoạt lại. Ít nhất, khi thấy hắn cười, ta sẽ cảm thấy vui vẻ, ở cùng một chỗ với hắn, ta cảm thấy rất hạnh phúc rất thoả mãn, đây là điều Vũ Mị Nương không thể có. Cho nên ta sẽ không cần xin ngươi đưa ta về trả thù, mặc dù ta không quay về, những người kia cũng đừng hòng có cuộc sống nở mày nở mặt như trước. Tuy không biết vì sao ngươi gọi ta là Liên Nhi, coi như ta đã đồng ý rồi, nhưng nhớ rõ ngươi nợ ta một cái nhân tình.”
Tịch Nhan đi theo Phạm Thống, hai người vừa rời khỏi Thiên Phượng điện, tiếp tục đi ra bên ngoài, lại có người gọi lại: ”Xin hỏi phía trước có phải là thất Vương Phi không?”
Giọng nói đặc trưng của thái giám, vừa the thé lại vừa tinh tế. Tịch Nhan không khỏi quay đầu lại, thì thấy một người mặc xiêm y màu xanh đen của thái giám, chạy từng bước nhỏ tới.
Phạm Thống tiến lên một bước, ngăn Tịch Nhan ở phía sau: ”Hoá ra là Vương công công, thân thể của Thái Tử Điện Hạ vẫn tốt chứ?”
Tịch Nhan nghiêng người, không khỏi nhìn Phạm Thống với ánh mắt khác. Người nhỏ sức lớn, sức ăn càng kinh người, vốn cứ tưởng Phạm Thống chỉ như thế, không ngờ cũng là nhân vật khéo léo. Tướng giỏi không có thủ hạ yếu kém, đường đường là thủ hạ của Quốc Sư, một người ngay cả hoàng thượng cũng phải nhún nhường ba phần, sao lại ngay cả một điểm xã giao cũng không biết.
”Nguyên lai là Phạm đại nhân, làm phiền ngài lo lắng rồi. Thái Tử Điện Hạ vẫn như cũ, luôn uống thuốc. Lâu rồi thái tử phi không gặp thất Vương Phi, biết tin hôm nay người tiến cung, nên phái nô tài ở đây chờ. Mời Vương Phi qua đó ôn lại tình cảm tỷ muội.
”Chuyện này đúng là không khéo, Vương Phi phải vội vã trở về phủ có việc, nô tài đặc biệt phụng mệnh tiễn người xuất cung.”
Vương công công nghe những lời này, nhếch môi, hơi có chút khó xử liếc nhìn Tịch Nhan. Tịch Nhan cười cười, đẩy Phạm Thống ra, đi tới trước mặt Vương công công: ”Ta hiếm có cơ hội được tiến cung, tỷ tỷ lại thành tâm mời. Chuyện trong vương phủ có gấp cũng không thể không nể mặt tỷ tỷ, Vương công công, dẫn đường đi.”
Nghe ý tứ của Phạm Thống, Vương công công này hẳn là người thân cận của thái tử. Mạc Vân Phỉ sẽ trở thành trắc phi của Hạ Dạ Thần, chắc chắn hoàng hậu vô cùng tức tối. Dù Thái Tử Điện Hạ có khoan dung cỡ nào, trong lòng chắc cũng để ý. Nói qua nói lại thì hai người Mạc Vân Hà và Mạc Vân Phỉ có cùng đức hạnh như nhau, tuỳ hứng thích hoạnh hoẹ, ghen tỵ bậc nhất. Nhưng Mạc Vân Phỉ thân là trưởng nữ, lại là thái tử phi, biết che giấu hơn thôi. Để người của thái tử mời nàng đi ôn chuyện, không biết Hạ Minh Húc có ý gì?
”Phạm đại nhân, ta đi với Vương công công đến gặp tỷ tỷ trước, bọn chuột nhắt chạy trốn trong Thiên Phượng điện, ngươi nên trở về thương nghị với Quốc Sư một lát đi, sớm đưa ra phương pháp đề phòng mới tốt.”
Đông cung là địa phương nào? Là nơi ở tương lai của thái tử, sao có thể không đề phòng sâm nghiêm, huống chi thái tử còn là một người hay đau ốm, nhưng cũng không phải là nhân vật vô năng, người hầu hạ nhất định sẽ không ít. Nhưng dọc đường đi, tuy có thủ vệ tuần tra, cũng không có mấy thái giám cung nữ qua lại nhưng không hề có cảm giác đè nén thận giống, rất lười biếng. Lại nhìn dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí của Vương công công kia, trong lòng Tịch Nhan gần như có thể khẳng định. Hôm nay người muốn gặp nàng tuyệt đối không phải là thái tử phi muốn ôn lại tình tỷ muội mà tám chín phần mười là bản thân Thái Tử Điện Hạ.
Dọc đường đi không biết kéo dài bao lâu, cuối cùng cũng đến một địa phương rất thanh nhã, khác hẳn Thiên Phượng. Tuy cây cối nơi này cũng rậm rạp xanh tươi, nhưng không hề làm cho người ta có cảm giác nặng nề và uy nghiêm. Bốn phía đều là cây, cành lá đan xen, thuận theo tự nhiên mà sống, so với ngự hoa viên được nuôi trồng tu kiến chỉnh tề, càng có dáng vẻ thướt tha hơn. Chính giữa là đình nghỉ mát, có cầu kiều nối liền, hồ nước xanh lam, cá chép vẫy vùng, cây cối hai bên toả bóng lắc lư theo gợn sóng.
Không thể tưởng tượng được trong hoàng cung tĩnh mịch này lại có địa phương như thế, không khiến cho người khác có một chút áp lực. Vào những ngày hè, pha một bình trà ngon, lại để cho Tương Tư tự mình chuẩn bị một ít điểm tâm Hạ Dạ Bạch thích ăn. Hai người hóng gió, ngắm nhìn mặt hồ lăn tăn được ánh mặt trời chiếu xuống lấp lánh, lúc hứng trí, còn có thể nuôi cá chép trong hồ, lại cho người đàn một khúc, cuộc sống thần tiên cũng không hơn thế. Thế nhưng cuộc sống an nhàn như vậy, hiện tại chỉ có trong suy nghĩ của nàng mà thôi.
Hai người qua cầu, thì nhìn thấy Bích Ba đình được cổ thụ vây quanh, lụa mỏng uyển chuyển bay múa. Trong đình có một người đang ngồi, vẫn một bộ trường bào màu vàng tươi sáng, trên ống tay áo thêu một đoá hoa mẫu đơn màu đen, nụ hoa chớm nở, muốn nở rộ nhưng chưa nở rộ hoàn toàn. Chỉ thấy người nọ bưng lên một chén trà nhỏ bằng sứ Thanh Hoa, lấy nắp khe khẽ gạt gạt mặt chén, nhẹ nhàng thổi thổi, nhấp một ngụp rồi hít sâu một hơi, rồi mới đậy cái nắp lại. Cách nhiều lớp màn tơ, mặc dù ngươi chưa bình phẩm trà, thậm chí không ngửi được mùi thơm nhàn nhạt ưu nhã của trà, nhưng ngươi có thể nương theo biểu lộ của người đang thưởng thức trà kia, khoé miệng tươi cười, sinh ra một phần thân cận.
”Ngươi lui xuống trước đi.”
Trong đình, Hạ Minh Húc đặt chén trà trong tay xuống, nhàn nhạt mở miệng.
”Thái Tử Điện Hạ quả là người lịch sự tao nhã.”
Tịch Nhan xốc lên màn che, từ từ đi vào. Mặc dù hôm nay trời không nắng, nhưng đã là cuối mùa xuân đầu mùa hạ, trên người Hạ Minh Húc vẫn khoác một tấm áo khoác thật dày bên ngoài như cũ, trên đầu gối còn để một ấm lô để giữ ấm, đặt chén trà xuống, hai cánh tay liền ôm chặt lấy âm lô kia, có lẽ cực kỳ sợ lạnh.
Thân thể hắn không tốt, trên dưới Lưu Ly không người nào không biết. Lần trước ở Tuệ Xuân phường Tịch Nhan cũng đã phát hiện ra lời đồn đãi bên ngoài cũng không phải là cường điệu hoá. Thân thể này của Thái Tử Điện Hạ không thể chịu nổi trách nhiệm to lớn của Lưu Ly quốc, cũng khó trách nhiều người phản chiến quay lại ủng hộ Hạ Thiên Thần.
”Lịch sự tao nhã? Đã từng nghe qua bốn chữ phong hoa tuyết nguyệt, những nơi đó bổn cung tất nhiên không thể đi, cũng không đi được. Nếu có thể vào đông lúc tuyết rơi, cầm một bầu rượu ngồi ngoài cửa đón gió thổi tuyết, nhìn thấy hoa mai tung bay, như thế mới có thể gọi là lịch sự tao nhã.”
Tịch Nhan mỉm cười, chuyện này đối với người bình thường mặc dù có thể làm nhưng sang ngày thứ hai đã quên ngay, nhưng việc nhỏ này đối với thái tử luôn dùng thuốc kéo dài sinh mệnh mà nói, quả thực là hy vọng xa vời.
”Hôm nay Thái Tử Điện Hạ mời ta đến đây, không phải chỉ để mời ta phẩm trà, bàn chuyện ngươi không có cách nào thực hiện được sự tình phong hoa tuyết nguyệt chứ.”
”Nếu bản cung nói chính vì việc này mới cố ý mời Vương Phi tới thì sao?”
Đôi mắt kia vẫn như lúc mới gặp, thâm trầm như nước, còn trầm tĩnh hơn hồ nước kia mấy phần, không thấy bất cứ gợn sóng nào.
”Thái Tử Điện Hạ đã có nhã hứng như thế, Tịch Nhan không dám không theo?”
Tịch Nhan cười, ngồi xuống bên cạnh hắn, giở nắp ấm, dùng tay nhẹ nhàng phẩy phẩy, quay người về phía Hạ Minh Húc, nụ cười càng thêm sáng lạn: ”Mầm tuyết thượng đẳng, dùng băng trên Thiên Sơn đun sôi rồi thả vào phải không?”
Nói xong, cũng mặc kệ Hạ Minh Húc có đồng ý hay không, liền tự rót ình một chén, ngẩng đầu lên trời uống một hơi: ”Quả thật là dùng nước Thiên Sơn đun sôi, còn ngọt tinh khiết hơn mầm tuyết ngày đó của Tuệ Xuân phường, Thái Tử Điện Hạ đúng là biết hưởng thụ.”
Hạ Minh Húc thấy nàng như thế, đáy mắt không gợn sóng dấy lên một ít ý cười: ”Đã biết đồ thật còn uống như thế, thật phí của trời.”
”Vương phủ ta ở từ trước tới nay luôn nghèo khó, loại trà hàng ngày ta uống đều bình thường chứ đừng nói chi đến trân phẩm như thế này. Nếu như tinh tế nhấm nháp, rồi lưu luyến cái vị ngọt thuần mỹ của nó, sau này chẳng phải ta cũng chỉ có thể uống nước. Thứ tốt, lướt qua là được, một khi trầm mê, ai biết sẽ có hậu quả như thế nào? Hôm nay dù chưa gặp được tỷ tỷ, bất quá có thể gặp được tỷ phu, cũng coi như là chuyện tốt, Tịch Nhan cảm ơn trà ngon của tỷ phu một lần nữa, hương vị như vậy chỉ sợ cả đời này sẽ không bao giờ quên. Lấy tư cách là cảm ơn, Tịch Nhan cũng nên có chút biểu thị, Thái Tử Điện Hạ cứ nói thẳng, hôm nay tìm ta đến đây là có chuyện gì?”
Đáy mắt Hạ Minh Húc tươi cười càng nhiều, lại còn ẩn hiện một chút ý tiếc hận: ”Nếu như tỷ tỷ của ngươi cũng thông minh giống như ngươi, nói không chừng hôm nay trên triều đình sẽ không xuất hiện cảnh giành giật của hai thế lực ngang vai ngang vế.”
Tịch Nhan nghe xong, nâng mắt liếc nhìn Hạ Minh Húc, đáng tiếc chủ nhân của đôi mắt kia che giấu quá tốt, ngoại trừ đen thâm trầm như màn đêm thì không có gì khác.
”Thái Tử Điện Hạ khen nhầm rồi, tỷ tỷ tài trí minh mẫn, thông minh nhã nhặn, đoan trang khéo léo, không biết tốt hơn Tịch Nhan bao nhiêu lần, dong chi tục phấn như Tịch Nhan chỉ xứng ở với thất hoàng tử điên khùng đần độn kia.”
”Ngày ấy sao không thấy ngươi khiêm tốn như thế, xem ra ngươi đối với thất đệ là thật tình, nhưng bổn cung nghe nói, người ngươi yêu chính là tứ hoàng đệ, thậm chí tại ngày đại hôn còn nói không phải hắn không lấy chồng. Chẳng lẽ phố phường đồn đãi bậy bạ, hay là đúng như ngươi nói, có nhiều thứ bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.”
”Trước kia quả thật ta ái mộ tứ hoàng tử, nhưng hiện tại ta là thất Vương Phi, lấy chồng theo chồng, lấy chó thì theo chó, dĩ nhiên ta phải đứng một phe với Vương Gia nhà ta rồi.”
Hạ Minh Húc nhàn nhạt à một tiếng, cũng không biết vì Tịch Nhan nói quá buồn cười hay là hắn nghe cảm thấy quá trào phúng, môi hơi vểnh lên, rõ ràng giương lên thành độ cong.
”Hôm nay bổn cung tìm ngươi tới, cũng không có mục đích gì, chỉ muốn nói chuyện với ngươi mà thôi. Mấy ngày trước những người ngươi nói đến ở Tuệ Xuân phường, về sau ta cho người đi Tàng thư các tìm, nhưng lại không thấy có điển tích nào có tên bọn hắn. Ngày ấy ngươi thuận miệng nhắc đến, đối với sự tích của bọn họ ta có vài phần hứng thú, nhất là Tần Thuỷ Hoàng kia. Nhưng một câu Lý Hậu Chủ kia: Vấn quân năng hữu kỷ đa sầu, kháp tự nhất giang xuân thuỷ hướng đông lưu (tạm dịch: Hỏi quân có thể bao nhiêu sầu, như nước Trường Giang mùa xuân chảy về hướng đông) một câu tuyệt hảo như thế, ngươi nhìn thấy ở nơi nào vậy? Còn không?”
Tịch Nhan liếc Hạ Minh Húc, tuy chỉ là lướt qua, nhưng cũng nhìn ra được trong đáy mắt hắn hiện ra khát vọng và hưng phấn. Tịch Nhan cười một tiếng, yêu mến Tần Thuỷ Hoàng, có lẽ là vì thân phận. Hiện nay toàn bộ lục địa phân cách, đang ở địa vị của hắn, ai không muốn trở thành thống lĩnh một phương, lưu tên sử sách. Thế nhưng đối với Lý Dục, nói là thưởng thức, không bằng nói là đồng tình. Người này, có lẽ vì đam mê thơ văn, lại vứt bỏ giang sơn xã tắc không thèm để ý: ”Không nghĩ tới Thái Tử Điện Hạ lại là người háo sắc như thế, những sách kia, niên đại đã lâu, Tịch Nhan cũng không nhớ rõ lắm, chỉ mơ hồ nhớ rõ tên mấy người và một ít sự tình, nên ngày đó mới nói ra. Sớm biết điện hạ có hứng thú với bọn họ, Tịch Nhan nói thế nào cũng sẽ cất kỹ những quyển sách đó.”
”Ngày đó ngươi nói những lời kia, bổn cung cảm thấy rất có đạo lý, nước có thể nâng thuyền sao không thể lật thuyền. Dân chúng chính là gốc rễ của quốc gia, không thể lung lay. Từ khi Lưu Ly lập nước cho đến nay, đã có mấy trăm năm lịch sử, thực lực quốc gia lại không lớn bằng lúc trước, nhưng vì cái danh hão của triều đình ngày trước, hàng năm có gần trăm vạn vàng bạc châu báu chuyển xuống cho các tiểu quốc khác ở phía nam. Quốc khố Lưu Ly bây giờ trống rỗng, mặc dù được xưng là có trăm vạn hùng binh, lại giống như một con sư tử ngủ say, không so được với binh mã cường đại của Hung Nô. Gần vào những ngày cuối năm, Hung nô xâm phạm biên cảnh, cướp đoạt heo ngựa dê bò, còn có vô số tù binh, cứ tiếp tục như thế, đại quốc Lưu Ly mênh mông, không chừng thật như ngươi nói, trở thành Nam Đường kế tiếp, mà bổn cung chính là quân thần của vong quốc kia.”
Trên mặt Tịch Nhan mang ý cười, yên lặng nghe Hạ Minh Húc nói xong, mang vẻ mặt vô tội nhìn hắn: ”Tịch Nhan chẳng qua chỉ là một nữ tử, Thái Tử Điện Hạ nói với ta những điều này làm gì?”
Hạ Minh Húc nhìn chằm chằm nàng, không mở miệng, nửa ngày, đột nhiên ngửa đầu, lớn tiếng nói: ”Nếu như Tịch Nhan là nam nhi, nhất định là nhân tài trụ cột của Lưu Ly ta. Những lời bổn cung vừa nói chẳng qua chỉ là lặp lại những lời ngươi đã nói mà thôi, tuy ngươi là nữ tử, bổn cung cũng không dám có nửa điểm coi thường. Nếu Lưu Ly quốc thất bại, thất hoàng đệ dù chưa được triều đình coi trọng, cũng đường đường là Vương Gia của Lưu Ly quốc ta, ngươi cho rằng hắn vẫn sẽ có cuộc sống tốt như những ngày qua sao?”
Bởi vì vừa cười to, Hạ Minh Húc cố nén ham muốn ho khan, nói hết lời cần hói, sắc mặt đỏ lên, há miệng rồi ho khan kịch liệt.
Bốn phía không có người, Tịch Nhan ngồi tại chỗ, cũng không tiến lên, chỉ lạnh lùng nhìn hắn ho khan, nụ cười biểu lộ trên mặt kia không mảy may thay đổi: ”Thái Tử Điện Hạ nói rất có lý, nhưng làm sao Tịch Nhan có thể khẳng định, giúp ngươi thì nhất định có thể bảo vệ Vương Gia nhà ta. Thân thể điện hạ, chắc hẳn điện hạ rõ ràng nhất, địa vị thái tử này, còn chưa biết sẽ rơi vào tay ai đâu? Cho dù điện hạ kế vị thì nhất định sẽ đối xử tử tế với ta và Vương Gia ư? Quản gia do hoàng hâu nương nương chỉ định cho vương phủ thế nhưng không biết đã cho Vương Gia nhà ta ăn bao nhiêu đau khổ đâu. Lệ phi nương nương kia thì ngược lại, cực kì tán thưởng ta. Quốc Sư đại nhân cũng vừa nói vô luận phát sinh chuyện gì cũng đều bảo vệ cho ta chu toàn.”
Hạ Minh Húc trợn tròn mắt, che ngực, ho khan cả buổi mới dần dần lắng xuống, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, rõ ràng đã khó coi đi vài phần, cả thân thể hận không thể cuộn thành một đoàn, hai tay ôm chặt lấy ấm lô.
Tịch Nhan kiên quyết đứng dậy, nhìn màn lụa mỏng đang lay động mạnh mẽ, xoay người, khép lại áo khoác cho Hạ Minh Húc, nói nhỏ: ”Gió bắt đầu thổi rồi, thân thể Thái Tử Điện Hạ không khoẻ, vẫn nên gọi người dìu ngươi đi về nghỉ ngơi đi. Thời tiết có lẽ sẽ thay đổi ngay lập tức, Tịch Nhan phải nhanh trở về, nếu về muộn, Vương Gia nhà ta ngồi trước cửa vương phủ sẽ bị mắc mưa.”
Tịch Nhan xốc lên màn lụa trắng đang bay múa, vừa bước xuống hai bậc thang, Hạ Minh Húc sau lưng chịu đựng thân thể không khoẻ, đột nhiên từ ghế đứng lên: ”Mạc Tịch Nhan, không nên thân cận với Lệ Phi quá, nàng không đơn giản như ngươi nghĩ đâu.”
Tịch Nhan nghe vậy, dừng bước nhưng không quay người: ”Tạ điện hạ quan tâm, Tịch Nhan để ý rất kỹ mạng sống này của mình, bên ngoài gió lớn, điện hạ vẫn sớm nên trở về, nếu bệnh không dậy nổi, chẳng phải Tịch Nhan ngay cả cơ hội lựa chọn cũng không có.”
Mãi đến khi tới cửa phía đông hoàng thành, lúc này Tịch Nhan mới thở nhẹ ra, nguyên một buổi sáng, không một giây phút dừng lại. Bạch Phượng, Minh Húc, không có ai là kẻ dễ bắt nạt, nếu nàng không đủ thông minh, năng lực ứng biến nhanh, không biết đã sớm chết bao nhiêu lần.
Vừa ra khỏi cửa phía đông, Mã Ôn đánh xe nhìn thấy Tịch Nhan, vội vàng chạy đến trước mặt nàng, giao một bức thư cho nàng.
” Đây là cái gì?”
Tịch Nhan tiếp nhận thư Mã Ôn đưa tới, vừa mở vừa hỏi.
Mã Ôn cũng ngẩng đầu nhìn thư trên tay Tịch Nhan, lắc đầu: ”Nô tài cũng không biết, lúc nãy nô tài ở bên ngoài đợi Vương Phi, đột nhiên có một đứa ăn mày đi tới, hỏi ta có phải là gia đinh của Vương phủ hay không, có phải hôm nay đưa Vương Phi tiến cung không, ta nói đúng, đứa ăn mày kia liền đưa cho nô tài lá thư này.”
”Còn nói thêm gì không?”
Mã Ôn lắc đầu, lập tức gật gật đầu: ”Đứa ăn mày kia còn nói với nô tài, Vương Phi xem thư sẽ rõ.”
Tịch Nhan ừ một tiếng, nhẹ gật đầu, lưu loát xé bỏ bì thư, mở thư ra đọc, sắc mặt phút chốc đại biến, thần sắc lập tức trở nên u ám ngưng trọng, nghiến răng nghiến lợi: ”Hạ Tuấn Trì, ngươi đáng chết.”
Mã Ôn vừa thấy nét mặt này của Tịch Nhan, đột nhiên hoảng sợ, không kịp phản ứng, chỉ thấy Tịch Nhan mãnh liệt như gió lướt đến trước mặt: ”Thư này đưa tới lúc nào?”
”Giờ thìn.”
Tịch Nhan tức giận đẩy hắn ra, quát to một tiếng: ”Tại sao không nói sớm cho ta biết.”
Mã Ôn có nỗi khổ khó nói. Chẳng qua hắn chỉ là người đánh xe ngựa, coi như có chuyện đại sự trọng đại, nếu không được phép, hắn cũng không cách nào vào báo.
Mã Ôn thấy Tịch Nhan như con ruồi không đầu chạy về phía trước, không nhịn được đuổi theo:”Vương Phi, người muốn đi đâu?”
Quả nhiên Tịch Nhan dừng bước, nhưng Mã Ôn rất hối hận khi đã kêu một tiếng kia. Vẻ mặt của nàng trong nháy mắt khi quay đầu lại đó, doạ cho hắn thiếu chút nữa đình chỉ hô hấp tim đập dồn dập. Nàng phẫn nộ khắc nghiệt, gương mặt tuyệt mỹ vì lo lắng, khẩn trương, phẫn nộ, căm hận v…v, cảm xúc bị vặn vẹo, rất dữ tợn. Hắn chưa bao giờ thấy qua một người như thế, dường như chỉ cần liếc một cái đã khiến cả người người khác phát lạnh, so với bộ dạng mấy ngày trước của nàng khi giáo huấn bọn người bất kính với Vương Gia còn khủng bố hơn, giống như ma quỷ đến từ địa ngục, toàn thân tràn ngập sát khí.
”Gọi Tương Tư tới Ỷ Thuý lâu gặp ta.”
Ỷ Thúy lâu nằm trong ngõ yên hoa liễu rủ lớn nhất và nổi tiếng nhất Lưu Ly, trên khắp Lưu Ly này, nó nhận thứ hai thì không nơi nào dám nhận thứ nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui